"Cặn bã!" Cố Tiểu Ngải lớn tiếng mắng, đem tầm mắt chuyển tới phía ngoài xe, căn bản không nhìn hắn liếc mắt một cái, không thèm nghe hắn nói một chữ.
Mắng thật sự là dễ gọi.
Trong kính chiếu hậu, mặt hắn lộ vẻ hèn mọn, chẳng thèm ngó tới.
Rõ ràng cô mới là kẻ yếu, còn cố tình biểu hiện cái tài trí hơn người giống như một công chúa, hắn liếc mắt một cái cũng không muốn xem nữa, dám coi hắn như là cái gì đó làm người tôi buồn nôn vậy.
Hắn thích khuôn mặt cô, nhưng chán ghét cái vẻ kiêu ngạo, thanh cao trên mặt cô.
Đã bị hắn phá thân, cô còn có cái gì mà ra vẻ thanh cao?
Nữ nhân đã mất lần đầu tiên, dù xinh đẹp cũng chỉ giống khăn lau mặt đã dùng qua mà thôi.
Lệ Tước Phong sắc mặt chìm xuống, che giấu gương mặt nổi lên hung ác nham hiểm, Ferrari nhanh chóng chạy đến một biệt thự khổng lồ mang phong cách Châu Âu, người hai bên cửa đều cúi đầu chào, "Lệ tiên sinh."
Xe thể thao dừng lại, Lệ Tước Phong một tay đem Cố Tiểu Ngải từ chỗ ngồi phía sau khiêng lên hướng bên trong biệt thự đi đến.
Lại là như vậy.
Người nam nhân này làm sao có thể mãnh liệt vô lý như vậy, cũng không phải ở xã hội nguyên thuỷ.
Cố Tiểu Ngải trên vai hắn, gấp đến độ đánh vào lưng hắn, phẫn nộ mắng to, "Cầm thú! Cặn bã! Bỏ tôi xuống! Bỏ tôi xuống!"
Lệ Tước Phong mắt điếc tai ngơ.
Biệt thự rất lớn, vẫn là trang hoàng theo phong cách Châu Âu, cổ điển đơn giản lại lộ ra tráng lệ, xanh vàng rực rỡ. Nữ giúp việc tốp năm tốp ba quét dọn , thấy bọn họ tiến vào cũng chỉ là hai mặt nhìn nhau, cúi đầu nói, "Lệ tiên sinh đã trở lại."
. . . . . .
Những người này như thế nào toàn bộ đều giống nhau cùng không phát hiện, chẳng lẽ hắn thường xuyên mang nữ nhân về như vậy? !
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Ngải cảm thấy phần nào ghê tởm, càng thêm liều mạng giãy dụa, "Cầmthú! Anh là loại người vô lại! Tôi chỉ muốn đổi phim ngắn rồi về! Anh bỏ tôi xuống!"
Nắm tay của cô đánh vào trên người hắn, không có nửa điểm dừng.
Vì sao hắn có thể cuồng vọng đến loại tình trạng này?
Lệ Tước Phong tùy tay mở ra một cái cửa phòng, đem cô quăng đến trên giường lớn, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm cô, giọng điệu uấn giận, "Mắng đủ chưa?"
Thật nghĩ mình là kim tiểu thư ?
Hắn, Lệ Tước Phong từ lúc hai mươi tuổi đã không còn ai dám mắng hắn, cô lại đem toàn bộ từ ngữ ghê tởm nhất đều quăng đến trên người hắn .
Vừa được tự do, Cố Tiểu Ngải lập tức lấy trong balo ra vũ khí phòng thân nhắm thẳng hắn, oán hận nói, "Tên họ Lệ kia, anh đừng tưởng lại muốn làm bậy! Đem phim ngắn cho tôi, tôi đem thẻ ảnh cho anh, chúng tôi thanh toán xong!"
Trên mặt hắn lộ ra cảnh giới oán hận làm hắn cảm thấy ngực giống như bị chắn, lấp, bịt khẩu khí, như thế nào đều không phát tán ra được.
Thanh toán xong?
Cùng hắn thanh toán xong?
Có chuyện tiện nghi như vậy?
"Cô cảm thấy cái này hữu dụng?" Nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên giường đề phòng, Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, đi đến bên giường dễ dàng bắt lấy tay cô.
Cố Tiểu Ngải tay hung hăng tê rần, vũ khí phòng thân rơi xuống, Lệ Tước Phong nhanh chóng đem vũ khí phòng thân quăng xuống giường.
Cố Tiểu Ngải lại ý thức được thể lực giữa nam nhân và nữ nhân cách xa nhau, hai tay trên giường mềm mại không ngừng lui về sau, sợ hãi trừng mắt hắn, "Kẻ điên, đừng tới đây!"
"Đây là nhà tôi." Cô nghĩ cô là ở trên giường ai? Làm cho hắn sau khi từ biệt đi, tiểu nha đầu còn không biết rõ tình huống.
Mắt của hắn dấu diếm biến hoá tia giảo hoạt, giống như tùy thời cắn nuốt cô.
Cố Tiểu Ngải càng thêm sợ hãi không ngừng lui lại về sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đã không vẻ kiêu ngạo làm người tôi chán ghét, thoạt nhìn thuận mắt hơn.
Nữ nhân bình thường đều đã chút bất tri bất giác khiêu khích dục vọng của nam nhân, giống nhưphản kháng lại không làm nên chuyện gì, điềm đạm đáng yêu, giống như cừu non sợ hãi.
Mà Cố Tiểu Ngải cho hắn cảm giác càng thêm khắc sâu.
Hắn thưởng thức gương mặt cô sợ hãi vô lực phản kháng, một tay xé xuống caravat, Lệ Tước Phong đầu gối để ở bên giường, xốc hai tay đang giãy dụa của cô, không khỏi phân trần dùng caravat trói chặt hai tay cô lên cột giường mang phong cách cung đình Châu Âu.
Trong quá trình, cô như thế nào cũng chưa từng giãy dụa, lực cánh tay hắn giống như là luyện qua, giam cầm cô căn bản không phải do cô phản kháng.
Tư thế bị trói như vậy căn bản là loại sĩ nhục.
"Ngươi điên rồi, biến thái, buông ra!" Cố Tiểu Ngải tránh không ra buộc thúc, ngồi ở trên giường chân đá hắn lung tung.
Lệ Tước Phong khi tiến lên đây, dùng đầu gối giữ hai chân cô, trong mắt nhiễm khởi một tầng dục vọng mãnh liệt, "Cố Tiểu Ngải, cô dám mắng một câu, tôi lập tức cưỡng bức cô."
Hắn tiếng nói khàn khàn, lại lộ ra mười phần cường hãn quyết đoán.
Lời hắn nói lúc trước , cô hiện tại không dám hoài nghi lời hắn nói, hắn là loài cầmthú, nói được thì làm được.
Cố Tiểu Ngải nhất thời sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, đôi môi mím thật chặc, lộ ra một chút tái nhợt.
Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, cô không thể lại làm tức giận nam nhân có tính cầm thú này, cô thầm nghĩ phải lấy về đoạn phim ngắn sĩ nhục kia.
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải có chút ai oán nhìn nam nhân ở trước mắt, giọng điệu mềm nhũn xuống, mang theo cầu xin tha thứ, "Anh buông tha tôi đi, tôi chỉ muốn đổi đoạn phim ngắn đó thôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn này. . . . . . Trở nên thật là nhanh.
Rốt cục biết sợ?
"Cầu xin tôi?" Lệ Tước Phong tới gần mặt của cô, ngón tay tà tứ phút chốc cởi bỏ y phục của mình, "Không bằng tôi sẽ dạy cô như thế nào cầu xin một người nam nhân?"