Phát giác chính mình khác thường, nàng có chút thấp thỏm mà chờ hồi âm, như dự kiến bên trong bức thư viết đầy sủng nịch, Khê Ca cảm thấy mỹ mãn mà đem bức thư kẹp ở trong sách, lại nhịn không được hỏi Đồng Xu khi nào nàng ấy lại vào kinh.
Khê Ca hỏi ba năm, rốt cuộc cũng được thời gian chính xác, lại quá nửa nguyệt, Đồng gia lại muốn vào kinh, hơn nữa lần này vào kinh Đồng Xu ở kinh thành sẽ lâu hơn trước kia. Đồng Xu hiện giờ đã mười bảy, nàng liền bắt đầu đi theo Đồng Ngọc Thu, Đồng Linh nhi đi xử lý những việc ở cửa hàng.
Có lẽ là do chuyện kinh doanh đã chảy trong huyết mạch của Đồng gia, hoặc có lẽ là ở với cha mẹ mưa dầm thấm đất, Đồng Xu đối việc kinh doanh học được rất nhanh, ngắn ngủn hai năm cũng đã ra dáng ra hình. Đồng Ngọc Thu cũng phân không ít cửa hàng cho nàng quản lý.
Bình thường nữ tử vào lúc này sớm đã thành thân, những nhà khác tuy là muộn nhưng ít nhất cũng đã đính hôn, nhưng Đồng gia thật ra không vội. Người tới cửa cầu thân nối liền không dứt, Đồng Ngọc Thu lại nói, Đồng gia sản nghiệp đều phải giao cho Đồng Xu nên chỉ chịu tuyển người ở rể. Mà những người đó nguyện ý ở rể, Đồng Ngọc Thu có chút không biết làm sao, hỏi lại Đồng Xu, Đồng Xu nói chính mình cũng không vội, Đồng gia liền đem việc hôn nhân của nàng bỏ ra sau.
Lần này vào kinh, Đồng Ngọc Thu là muốn cho nàng học cách xử những việc kinh doanh ở cửa hàng, nghe nói Đồng Xu lại muốn ở kinh thành mở một tiệm đồ ăn vặt nên trong khoảng thời gian này nàng sẽ không trở về Kim Lăng.
Khê Ca nghe nói việc này, tất nhiên là vui sướng không thôi, ban đầu lúc Đồng Xu đến tuổi cập kê, nàng liền lo lắng đề phòng một thời gian, nói bóng nói gió, cuối cùng thái độ của Đồng gia cũng làm nàng yên tâm chút. Hiện giờ Đồng Xu lại muốn vào kinh thành một hai năm, nàng cũng có chút kích động.
Khê Ca mới vừa cập kê không lâu, tuy rằng việc hôn nhân của công chúa cũng không phải việc tầm thường, nhưng Thánh Thượng lại sủng nàng, Thánh Thượng hiện giờ tuổi già, *trữ quân còn chưa định được, việc hôn nhân của nàng không cần phải vội.
*Trữ quân: người kế thừa ngôi hoàng
Khê Ca hiện giờ đã minh bạch tâm tư của bản thân, tất nhiên là sẽ tìm cơ hội giữ chặt Đồng Xu.
Đồng Xu mới đến kinh thành, Khê Ca liền ra cung, lần này nàng không có đi Vương gia, mà là ở tửu lầu chờ, phái người đi thỉnh Đồng Xu.
Đồng Xu nhìn người trước mắt, vẻ mặt nghi hoặc, người này nàng cũng không nhận thức, lại nghe hắn chậm rãi phun ra: "Đồng cô nương, tiểu thư chúng ta cho mời."
Đồng Xu nghĩ, chẳng lẽ là Khê Ca biết được chính mình đến kinh thành liền phái người tới thỉnh? Nàng nghĩ như thế, vui mừng ra mặt, hỏi: "Các ngươi tiểu thư chính là họ Vương?"
Người nọ hiển nhiên ngây ra một lúc, mới cúi đầu nói: "Tiểu thư chúng ta họ Triệu."
Đồng Xu trên mặt ý cười tức khắc biến mất, họ Triệu? Kia chẳng phải là hoàng thân quốc thích? Nàng nhưng không quen biết Triệu cô nương, sẽ không phải người này tìm lầm đi. Nàng như vậy nghĩ, liền lập tức nói ra: "Ta không quen biết Triệu cô nương, ngươi tìm lầm người. Ngươi mau chút trở về hỏi rõ ràng, đừng hỏng việc."
Người nọ hiển nhiên không có lường trước được nàng sẽ đáp lại như vậy, hắn đang muốn mở miệng nói cái gì nữa, Đồng Xu đã là đứng dậy tránh ra. Người nọ đành phải trở về phục mệnh.
Khê Ca ở tửu lầu thấy hắn trở về, chạy nhanh hướng hắn phía sau nhìn lại, thấy hắn phía sau không có ai, mày nhăn lại: "Người đâu?"
Người nọ chạy nhanh quỳ xuống, hắn cũng không dám trực tiếp thuật lại lời Đồng Xu nói, hắn cảm thấy công chúa định là sẽ giận chó đánh mèo với hắn, vì thế dọc theo đường đi cân nhắc tìm lý do: "Đồng cô nương nói nàng hôm nay không thể gặp."
Ai ngờ tuy là như thế, Khê Ca cũng tức giận không thôi, 6 năm không thấy, nàng nhưng thật ra một chút không nóng lòng, còn luôn miệng nói thích mình!
Người nọ nhìn cái ly bị quăng ở trước mặt mình, âm thầm may mắn, nếu là chính mình đem lời Đồng cô nương nói từ đầu chí cuối nói cho công chúa, chính mình sợ là nếm mùi đau khổ.
Khê Ca nổi giận đùng đùng mà trở về cung, làm ám vệ truyền tin đi, nàng cố ý không đề cập tới việc sai người đi thỉnh Đồng Xu, nàng vẫn còn khí, nàng phải chờ Đồng Xu chủ động nhắc tới việc muốn tìm chính mình, đến lúc đó mình phải xả giận một hơi với nàng ấy.
Đồng Xu nơi nào biết được Triệu cô nương chính là Khê Ca, thấy thư của Khê Ca vui sướng không thôi, nói chính mình ngày thứ hai liền đi tìm nàng. Khê Ca nhìn thư, hết giận không ít, nghĩ ngày mai nhất định phải để nàng ấy chờ ở cửa cung lâu một chút, phải giải tỏa lòng tức giận của nàng.
Đồng Xu ngày thứ hai liền đi Vương gia, chỉ là không có nhìn thấy Khê Ca, qua hồi lâu mới hỏi Vương Lưu Thị: "Mợ, Khê Ca đâu?"
Kỳ thật người ở Vương gia cũng không biết khuê danh của Cẩm Dương, chỉ là biết được Đồng Xu cùng Cẩm Dương quan hệ tốt, thấy nàng đang tìm người nhưng lại nói ra tên chính mình chưa từng biết được, liền đoán được là đang nói Cẩm Dương, liền nói: "Nàng hôm nay không ở đây."
Đồng Xu có chút mất mát, nhưng cũng không có truy vấn, ở Vương gia ngây người trong chốc lát liền trở về, dọc theo đường đi đều có chút rầu rĩ không vui, nàng hôm qua trong thư đều viết rõ, nàng ấy sao không ở trong nhà chờ? Bất quá tưởng tượng đến nàng ấy hiện giờ đã có thể ra cửa liền vui vẻ trở lại.
Mà bên kia, Triệu Khê Ca lại lệnh cho Lục tử chờ ở cửa cung cả ngày, đến khi cửa cung đóng xuống, Lục tử một mình trở về thì Khê Ca đã vô cùng tức giận. Lục tử chính là người lúc trước đã đi thỉnh Đồng Xu, hắn sáng sớm liền nhận lệnh của công chúa ở cửa cung chờ Đồng cô nương, đáng tiếc một ngày cũng không thấy bóng dáng Đồng cô nương.
Lục tử đi đến trước mặt Khê Ca liền quỳ xuống, đem đầu rũ tới trên mặt đất: "Điện hạ, nô tài thật sự không có nhìn thấy người." Khê Ca biết được không phải hắn do hắn, chỉ là trong mắt tức giận thật sự không ngăn chặn được, chỉ phải phất tay kêu hắn lui ra. Lục tử một bên tạ ơn một bên chạy nhanh rời đi.
Khê Ca chính là không viết thư cho Đồng Xu, nàng thật sự tức giận đến không được. Mà Đồng Xu chỉ cho rằng Khê Ca những ngày gần đây có chút bận rộn, tuy có chút mất mát nhưng cũng không thấy có gì dị thường.
Đợi mấy ngày, vẫn là Khê Ca nhịn không được, nàng lại ra cung đi tửu lầu, kêu một người khác đi thỉnh Đồng Xu: "Ngươi liền hỏi nàng, chính là có thể bớt thời giờ tới gặp bổn cung hay không?" Nàng lời nói còn cất giấu tức giận, người nọ thật cẩn thận mà đồng ý liền hướng Đồng phủ đi.
Đồng Xu nhìn người này, như cũ lạ mặt, nhìn phục sức cũng không phải người Vương gia, trong lòng lại có chút mất mát. Người nọ đứng ở một bên hành lễ, hắn cũng không dám đem công chúa nguyên nói ra, Đồng gia tuy là thương gia, nhưng đến công chúa cũng coi trọng như thế, lại là hoàng thương, hắn tuy là dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đắc tội không nổi.
"Đồng cô nương, ngài hôm nay có rảnh rỗi hay không? Chủ tử nhà ta muốn thỉnh Đồng cô nương đến."
Đồng Xu cảm thấy kỳ quái, nàng mới đến kinh mấy ngày, sao luôn có người tới thỉnh? Nàng ở kinh thành trừ bỏ Khê Ca cũng không có bạn cũ: "Nhà ngươi chủ tử là?"
Người nọ đầu thân mình cong đến càng thấp: "Cẩm Dương công chúa."
Đồng Xu vừa nghe, trong lòng cả kinh, lại tưởng tượng chẳng lẽ là mấy ngày trước đây Triệu cô nương tới tìm chính mình đó là Cẩm Dương công chúa? Chính mình cùng nàng chưa từng gặp mặt, nàng như thế nào còn ba lần bảy lượt mà mời mình đến?
Cẩm Dương công chúa nàng nhưng thật ra đã từng nghe qua, là nữ nhi của Vương quý phi, cũng là tiểu công chúa mà Thánh Thượng sủng ái nhất, xét theo vai vế cũng là tiểu biểu cô của nàng, chẳng qua bọn họ một lòng muốn kinh doanh, chưa bao giờ dám đi quan hệ với hoàng gia. Hiện giờ Cẩm Dương công chúa đã tìm tới cửa, chẳng lẽ là muốn mượn sức Đồng gia?
Đồng gia tài lực là rõ như ban ngày, có Vương gia này một tầng quan hệ, Đồng gia tất nhiên là sẽ không cùng Vương quý phi là địch. Chẳng lẽ là tam hoàng tử muốn tranh đến vị trí trữ quân, yêu cầu tiền tài nên mới nghĩ đến Đồng gia?
Sự tình quan trọng, Đồng Xu không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền khách khách khí khí mà trả lời: "Hôm nay thật là không vừa khéo, ta chờ lát nữa liền muốn đi ra cửa. Chúng ta mới vào kinh không lâu, cửa hàng có nhiều việc vội, còn thỉnh công chúa thông cảm. Đợi việc ở cửa hàng ổn định, ta chắc chắn tự mình tới cửa bái phỏng, xin hỏi công chúa chính là ở tại trong cung?"
Người nọ cũng nhất thời chọn không làm lỗi tới, liền trả lời: "Là ở trong cung, Đồng cô nương chỉ cần kêu thị vệ báo một tiếng, nô tài sẽ tự lại đây dẫn đường."
Đồng Xu đồng ý, người nọ liền cũng trở về, chỉ là nghĩ mấy ngày trước việc Lục tử trải qua, trong lòng như cũ có chút sợ hãi, nhịn không được quay đầu lại nhìn thêm vài lần.
Đồng Xu nghĩ, người này chẳng lẽ là không tin chính mình? Cũng phải, trong cung nhân tâm tư kín đáo, này công chúa bên cạnh tất nhiên là không giống bình thường. Nàng suy tính một chút, cũng liền đứng dậy đi ra bên ngoài.
Người nọ thấy Đồng Xu rời đi, biết được nàng cũng không phải nói dối để tống cổ mình, nhưng hắn như cũ cảm thấy công chúa có chút khó có thể công đạo, nên hắn cố ý trên đường trở về liền đi chậm chút.
Khê Ca ngồi ở ghế lô đợi trong chốc lát, liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn bên ngoài trên đường người đến người đi. Nhìn trong chốc lát, vừa lúc thấy Đồng Xu từ bên này đi tới, tuy 6 năm không thấy, nàng cẩn thận nhìn thêm vài lần, nhưng cũng nhận ra nàng ấy, nàng trong lòng vui vẻ, lại thấy bên cạnh Đồng Xu không người mà mình kêu đi, hừ lạnh một tiếng, thật không hiểu mấy tên thủ hạ làm việc như thế nào, xem ra là nàng quá nhân từ. Ngôn Tình Ngược
Mắt thấy Đồng Xu cũng không có ý tứ muốn dừng lại, nàng sợ Đồng Xu tìm sai địa phương, nghĩ nhanh gọi người kia lại đây nhưng lại cố kỵ thân phận, duỗi tay từ bên hông lấy ra một thỏi bạc, hướng đến người Đồng Xu ném đi.
Trong cung tất nhiên là học qua cưỡi ngựa bắn cung, ném thẻ vào bình rượu lại là thứ bọn họ mê chơi, Khê Ca ném một lần, nhưng thật ra ném thật sự chuẩn, bạc rơi ở trên người Đồng Xu.
Đồng Xu đau hô một tiếng, ngừng lại, nhìn bạc trên mặt đất, kinh nghi vạn phần khom lưng nhặt lên, lại ngẩng đầu đi xem rốt cuộc là chỗ nào rơi xuống bạc này. Tìm một vòng, vừa lúc thấy Khê Ca đứng ở bên cửa sổ.
Đồng Xu đầu tiên là bị mỹ mạo của Khê Ca trấn trụ, lại cảm thấy người này quen mắt, nghĩ lại trong mắt tức khắc tràn đầy vui mừng, nàng cũng nhận ra người, lại cúi đầu nhìn bạc trong tay, cũng phản ứng lại đây, xem ra là Khê Ca nhận ra nàng nên cố ý làm như vậy gọi chính mình.
Nàng cũng không phải thật sự bận việc nên lập tức vào tửu lầu. Người đi thỉnh nàng vừa lúc nhìn thấy cảnh này, tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng thực sự nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh qua muốn đuổi theo Đồng Xu.
Ai ngờ mới bước vào tửu lầu, liền bị Lục tử ngăn cản: "Ngươi lợi hại a, người như thế nào bị ngươi thỉnh được?"
"Ta nhưng thỉnh không ra, ta đều không biết nàng vì sao sẽ tới này."
"Xem ra nàng cùng công chúa đều có duyên phận. Người đã lên rồi, ngươi cũng đừng đi xem náo nhiệt, công chúa chắc sẽ không tiếp tục sinh khí."
"Vậy là tốt rồi, ta đi một đường thật sự là sợ hãi cực kỳ."