Ngày thứ hai, Đồng Xu liền mang theo mứt hoa quả đi tìm Khê Ca. Mứt hoa quả cũng không phải là cái gì hiếm lạ, Khê Ca nhìn thấy cũng không cảm thấy lạ, chỉ là nếm mấy viên cảm thấy hương vị không tồi, nhịn không được ăn thêm vài viên.
"Có phải hay không ăn rất ngon?" Đồng Xu thấy Khê Ca thích, tất nhiên là thập phần vui mừng.
Khê Ca chợt suy nghĩ, trong cung ngự trù làm mứt hoa quả cũng vô cùng lợi hại, chỉ là nàng thấy Đồng Xu hỏi, lập tức lộ ra gương mặt tươi cười, cười đến thập phần ngọt ngào: "Thật sự ăn quá ngon! Đây là mua ở cửa hàng nhà ai?"
Đồng Xu vô cùng phấn khích mà ngửa đầu lên: "Đây là A bà làm, nếu ngươi thích cứ nói, chờ ngươi ăn xong ta lại mang đến cho ngươi." Khê Ca gật đầu đáp lời, cầm một viên mứt hoa quả đưa đến trong miệng Đồng Xu.
Đồng Xu đem mứt hoa quả ăn xong, cầm lấy khăn muốn thay Khê Ca lau lau tay, lại thấy Khê Ca đem ngón tay đặt ở trong miệng liếm một chút, Đồng Xu trên mặt ửng đỏ, vẫn là đem tay Khê Ca kéo lại đây cẩn thận mà xoa: "Ngươi như vậy cũng không có một chút bộ dáng của tiểu thư khuê các."
Khê Ca ngoan ngoãn mà để nàng lau tay, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi thích tiểu thư khuê các?"
Đồng Xu duỗi tay xoa xoa đầu Khê Ca: "Ta thích ngươi."
Khê Ca trong lòng như nở hoa, nàng tuy tuổi còn nhỏ nhưng thân là người ở trong cung, trong cung hậu phi muôn hình muôn vẻ, toàn là người muốn lấy lòng phụ hoàng của nàng, mấy hoàng huynh hoàng tỷ thậm chí còn nhỏ tuổi hơn nàng toàn sẽ bị dạy dỗ nên xem nhẹ tình yêu mà đề cao quyền thế, còn có phi tử và thị vệ không chịu nổi tịch mịch mà yêu đương vụng trộm, nàng tuy ngây thơ nhưng cũng có chút minh bạch ý tứ về tình yêu.
Cũng không biết vì sao, Khê Ca lập tức đem những lời này của Đồng Xu lý giải là vì nàng ấy thích chính mình, nàng cười không nói gì, nàng không hiểu được chính mình đối với Đồng Xu là loại tâm tư gì, chỉ là nàng cũng không phản cảm Đồng Xu thích nàng, thậm chí trong lòng cũng có chút vui mừng.
Đồng Xu thấy nàng không nói lời nào, lại để tiến sát vào chút: "Ngươi cũng thích ta, đúng hay không?"
Khê Ca không dự đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, chỉ là nhìn ánh mắt chân thành của Đồng Xu, nàng tức khắc liền không nghĩ nhiều, thả lỏng không suy xét nhiều, ít nhất Đồng Xu là khuê hữu của nàng, như vậy nghĩ, Khê Ca gật gật đầu. Đồng Xu khanh khách mà cười lên tiếng, lại nói nhỏ: "Ngươi là thẹn thùng sao?"
Khê Ca liếc nàng liếc mắt một cái, không nói gì thêm, chỉ là thúc giục nàng mau chút chơi cờ, Đồng Xu lúc này mới cúi đầu đi nhìn bàn cờ, bị chuyện lúc nãy gián đoạn, nàng đều đã quên hai người còn đang đánh cờ, tùy ý cầm lấy một quân cờ bỏ vào giữa cái bẫy mà Khê Ca bày bố, Khê Ca khóe miệng nhếch lên, nghĩ chính mình lại muốn thắng, cờ nghệ của Đồng Xu cũng chỉ có như vậy.
Hai người cùng nhau đọc sách vẽ tranh, ngẫu nhiên Đồng Xu cũng đánh đàn cho Khê Ca nghe, Khê Ca so với cầm kỹ thì vũ kỹ càng giỏi hơn, chỉ là ngày xưa ngại vì thân phận công chúa, trừ bỏ tập nhảy cùng vũ sư, cũng không nhảy ở người trước mặt người khác. Nghe được Đồng Xu đánh đàn mấy ngày, liền cũng thả lỏng bắt đầu nhảy khi tiếng đàn vừa cất lên.
Đồng Xu trên tay động tác không ngừng, ngẩng đầu nhìn Khê Ca, Khê Ca mới đầu chỉ là tùy ý mà đong đưa, Đồng Xu trên tay động tác vừa chuyển, tiếng đàn dần dần khép lại theo động tác của Khê Ca, mà Khê Ca cũng đã là quên mất thân phận, mà khiêu vũ giống như ngày xưa một mình ở trong cung.
Không, cũng không giống nhau, hiện giờ nàng chỉ cảm thấy càng thêm vui sướng.
Khê Ca nhảy xong, tiếng đàn cũng tiến vào kết thúc, Khê Ca trên trán đã có mồ hôi, nàng ngồi quỳ ở phía trước cầm, thân mình hướng về trước, dùng tay chống, ngẩng đầu lên nhìn Đồng Xu, hỏi: "Ta nhảy được không?"
"Uyển nhược du long, phiên nhược kinh hồng, diệu thay!"("Duyên dáng, tinh tế và thanh tao, một khung cảnh quyến rũ và đầy mê hoặc!") Đồng Xu không tiếc lời khen, nàng nói cũng đúng là trong lòng suy nghĩ, nàng từng xem qua người khác khiêu vũ, lại chưa từng thấy qua Khê Ca như vậy, thong dong lại trương dương, nếu lớn thêm mấy tuổi, dáng người quyến rũ chính là tiên nữ hạ phàm.
Khê Ca tất nhiên là thấy Đồng Xu trong mắt thưởng thức, nàng cũng là đồng dạng thưởng thức cầm kỹ của Đồng Xu, trong lòng vô cùng vui mừng thân mình hướng về phía trước, nhẹ nhàng mà hôn ở chóp mũi Đồng Xu, lại nhanh chóng mà cúi đầu. Đồng Xu liền ở đỉnh đầu nàng hôn một cái.
Thời gian luôn qua quá nhanh, Khê Ca chỉ mới cùng Đồng Xu vẽ mấy bức họa, chơi vài ván cờ, nhảy mấy ngày vũ, mà Đồng Xu lại phải về Kim Lăng, nàng tưởng rằng hiện giờ cũng mau ăn tết, Đồng gia sẽ chờ năm sau lại trở về Kim Lăng.
"Có phải hay không tiếp theo tới kinh thành, lại là 5 năm sau?" Khê Ca nhìn Đồng Xu không buông tha.
"Không sai biệt lắm đi, chúng ta có thể đưa thư, như vậy so với 5 năm trước tốt hơn một chút." Đồng Xu thấy Khê Ca không nói gì, lại nghĩ tới việc khi còn nhỏ Khê Ca muốn làm muội muội của mình: "Ta sau khi trở về sẽ khắc khổ học tập, học thêm chút bản lĩnh làm ngươi yên tâm, lần tới đến kinh thành, không chừng còn có thể mang ngươi trở về Kim Lăng."
Đồng Xu tưởng chính là mình có thể đem biểu muội đi Kim Lăng chơi một thời gian, Vương gia cũng có thể yên tâm, những ngày qua, nàng tự nhiên nhìn ra Khê Ca ở Vương gia là hữu cầu tất ứng (cầu gì được nấy), Vương Lưu Thị đối luôn làm theo ý nàng, chưa từng hai lời, nói vậy Khê Ca là nữ nhi mà Vương gia vô cùng sủng ái, liền đi nhà Đồng gia ở kinh thành cũng không chịu, định là sẽ không yên tâm nàng đi Kim Lăng.
Mà Khê Ca lại nghe ra ý khác nhưng cũng chưa từng cảm thấy kháng cự, ngược lại trong lòng sinh ra vài phần ngượng ngùng. Thấy Đồng Xu phải đi, Khê Ca nhất thời nóng vội, giữ nàng lại ống tay áo, Đồng Xu quay người lại nhìn nàng, nàng lại nhất thời không nói chuyện.
Đồng Xu nhìn Khê Ca, cười: "Ta cũng sẽ nhớ ngươi."
Khê Ca buông ra Đồng Xu ống tay áo, nói thầm: "Ta mới không phải muốn cùng ngươi nói cái này."
"Vậy ngươi muốn nói gì?" Đồng Xu cảm thấy buồn cười, cố ý hỏi.
Khê Ca trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "Ngươi đừng quên ta."
Đồng Xu cười ra tiếng tới: "Yên tâm đi, ngươi như vậy không có dễ dàng khiến người khác quên ngươi, ta lại càng không quên được ngươi." Nói, từ lời nói móc ra một khối ngọc bội, "Ngươi xem, ta luôn mang theo nó."
Khê Ca tập trung nhìn vào lòng bàn tay Đồng Xu, là ngọc bội nàng tặng cho Đồng Xu 5 năm trước, nhịn xuống gợi lên khóe miệng: " Ống trúc của ngươi, ta đã sớm ném."
Đồng Xu nghe xong cũng không tức giận, từ trên cổ rút ra một sợi tơ hồng kéo theo một cái khóa vàng, Đồng Xu đem khóa vàng cởi xuống đưa cho Khê Ca: "Cái này cho ngươi, cũng không thể đánh mất."
Khê Ca tiếp nhận khóa vàng, nhìn kỹ, khóa vàng được làm thập phần tinh xảo, tinh tế nhỏ xinh, ở giữa có lỗ hổng được khảm một viên chuông bạc, chuông bạc còn có khắc kinh Phật. Nhìn ra được khóa vàng này là chuyên môn chế tạo mới làm ra được.
Khê Ca cũng không khách khí, nàng đã đem ngọc bội quan trọng đưa cho nàng ấy, mình thu khóa vàng ở trên người nàng ấy thì có gì không được.
Hai người ly biệt nhau, Đồng Xu trở lại Đồng gia cũng không có bao lâu liền khởi hành trở về Kim Lăng, đi được nửa đường Đồng Xu mới nhớ tới nàng còn chưa đem vị trí nhà ở Kim Lăng báo cho Khê Ca, như thế làm sao có thể đưa thư được.
Đồng Xu đắn đo muốn hay không nhờ cha hỗ trợ, mang một phong thơ đi Vương gia, ai ngờ ngày ấy nàng ở khách điếm nghỉ tạm, cửa sổ gõ hai, Đồng Xu lập tức ngồi dậy đi tới bên cửa sổ mở ra, quả nhiên có cái ống trúc nhỏ ở đàng kia, so ngày thường lớn hơn, bên trong giấy viết thư cũng nhiều hơn một ít, mặt trên viết vài câu chữ nhỏ.
Đồng Xu thập phần hưng phấn, đáng tiếc đi ra bên ngoài, khách điếm cũng không có chuẩn bị giấy bút, nàng không có biện pháp, đành phải trước đem ống trúc thu hảo, cũng thuận tay ở trên cửa sổ gõ hai cái, ý tứ kêu người truyền tin đừng đợi.
Nàng nghĩ, người này đã có thể tìm tới nơi này, vậy là không cần lo lắng nàng ấy không biết vị trí của mình. Nàng tuy có chút hoang mang thị vệ Vương gia có thể lợi hại như vậy, lại cũng chưa từng đem việc này nói cho người nhà.
Tới điểm dừng chân tiếp theo, Đồng Xu cố ý kêu tiểu nhị chuẩn bị giấy bút, nghiêm túc viết chính mình tới nơi nào, đánh giá tốc độ của người truyền tin đợi đến khi Khê Ca nhìn được thư này, chính mình đại khái đến được nơi nào, chọn những việc thú vị mấy ngày gần đây viết, liền đem giấy viết thư cuốn hảo nhét vào ống trúc, đặt ở cửa sổ liền an tâm ngủ.
Ngày thứ hai Đồng Xu đứng dậy đi xem cửa sổ, kia ống trúc đã là không còn, nàng cười đến càng thêm vui vẻ, yên lặng ở trong lòng tính chính mình khi nào có thể thu được thư của Khê Ca.
Này ám vệ khinh công lợi hại, một thân võ nghệ lại bị Khê Ca sai thành người đưa tin, bất quá hắn cũng rất vui khi bị như vậy, ai lại muốn đi làm mấy việc bán mạng, này cũng là việc chủ tử phân phó, chính mình thật làm tốt, cũng là tận trung làm hết phận sự.
Hắn tuy rằng ban đầu là thủ hạ của Thánh Thượng, chỉ là Thánh Thượng đem chính mình tặng cho công chúa nên hắn chỉ cần nghe lệnh công chúa, công chúa mới là chủ tử hắn. Hắn tự nhiên cũng sẽ không đem những việc này nói cho Thánh Thượng.
Bởi vì ám vệ bản lĩnh lợi hại, việc Đồng Xu cùng Khê Ca đưa tin qua lại, ai đều chưa từng biết được.
Thời điểm Khê Ca nhận được thư, nàng đang cầm khóa vàng nhỏ quan sát kỹ lưỡng. Nhận được thư, nàng lập tức liền mở ra xem, khóe miệng vẫn luôn dương lên, tưởng tượng thấy Đồng Xu ở bên tai nàng cùng nàng tinh tế nói những chuyện này.
Xem xong tin, nàng lập tức đi đến án thư, cầm lấy bút nói cho Đồng Xu nàng không thể ra cửa, chuyện bên ngoài đều là nghe người ta nói, những năm gần đây cũng là nghe Đồng Xu nói nhiều nhất, chờ nàng lại lớn lên chút, nàng nhất định phải đi ra cửa nhìn những thứ Đồng Xu nói đến.
Thư đặt ở ống trúc giao cho ám vệ, nàng liền lại bắt đầu cảm thấy mất mát, chỉ là muốn cùng Đồng Xu gặp mặt nhưng ngày ấy còn rất xa, chính mình không thể để tinh thần sa sút mà chờ. Nàng phải lên tinh thần, bắt đầu học công khóa.
Lại qua hơn nửa tháng, là một năm mới, nàng lại thu được thư của Đồng Xu, Đồng Xu nhận được thư khi đã sơm đến Kim Lăng, lường trước Khê Ca nhận được tin này khi nàng đã đến Kim Lăng. Nhớ tới Kim Lăng trong nhà có một cái đàn tốt, đáng tiếc không có Khê Ca ở một bên khởi vũ, nàng ngóng trông lại lần nữa gặp nhau, có thể tiếp tục cùng Khê Ca đọc sách chơi cờ, đánh đàn khởi vũ.
Khê Ca nhìn thư, trong lòng vui sướng phun trào, nàng viết xong thư hồi đáp Đồng Xu, liền gọi người đi mời vũ sư đến, nàng muốn cùng Đồng Xu tái kiến khi bản thân phải thật kinh diễm.
Như thế đưa thư được ba năm, ngày ấy Khê Ca nhận được bức thư đó là này vui sướng nhất, nàng học được những gì đều muốn cùng Đồng Xu chia sẻ, nàng nghiêm túc làm bài tập cũng là vì khi cùng Đồng Xu tái kiến muốn Đồng Xu khen mình một câu.
Khê Ca thấy trong thư Đồng Xu viết "Tương tư tương kiến tri hà nhật? Lúc này này đêm thẹn thùng", trên mặt ý cười càng đậm, cuối cùng dùng tay bưng kín miệng, mới không cười ra tiếng. Nàng hoảng hốt nhớ tới ba năm trước đây Đồng Xu nói với nàng câu "Ta thích ngươi". Nàng tức khắc ngây ngẩn cả người, nàng có phải hay không cũng bất tri bất giác mà thích Đồng Xu?