*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Anne (◍•ᴗ•◍)
Hoa Bán Sơ dễ dàng chiến thắng trận solo, cậu nhìn về phía “Đại thần” đã mắng thiếu nữ kia, nhạt nhẽo nói, “Xin lỗi đi.”
“Đại thần” nhìn Hoa Bán Sơ, sắc mặt rất khó coi.
“Đại thần” cảm thấy Hoa Bán Sơ nhục nhã anh ta trong trò chơi, nhưng bây giờ cũng quanh bọn họ có quá nhiều người, anh ta không thể nuốt lời, mặc dù không muốn, nhưng vẫn hướng về phía thiếu nữ, miệng nói mấy chữ không rõ ràng, ” Xin lỗi.”
Thiếu nữ mang biểu tình nghiêm túc nhìn “Đại thần”, cô không kiêu ngạo cũng không tự ti nói, “ Thái độ của anh không giống với xin lỗi, mong anh sẽ tuân thủ lời hứa hẹn, áy náy về những lời nói sai lầm của mình về tuyển thủ Thập Lục, về các mối quan hệ với các fans nữ, mong anh chân thành xin lỗi.”
“Đại thần” vốn dĩ đã không có lý, lại còn thua trò chơi, chỉ có thể nhận sai, anh ta bị một thiếu nữ “dạy dỗ” trước mặt bao nhiêu người, khó lòng chịu nổi, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, cho dù không tình nguyện nhưng vẫn bất đắc dĩ mà xin lỗi thêm lần nữa, “ Thật sự xin lỗi, tôi không nên nói Thập Lục, cũng không nên trào phúng fans nữ, tôi sai rồi, xin lỗi.”
Sắc mặt của thiếu nữ đã dịu lại, ” Mong anh thật lòng có suy nghĩ như vậy.”
Cô nói xong, không quan tân đến “Đại thần” nữa, xoay người nhìn về phía Hoa Bán Sơ, nhìn cậu cười rồi nghiêm túc cảm ơn, “Cảm ơn cậu, giải đấu mùa hạ cố lên.”
Hoa Bán Sơ đè thấp vành mũ, ngữ điệu nhàn nhạt đáp, “Không cần khách khí.”
Thiếu nữ xảy ra xung đột với ” Đại thần”, sau đó ngoài ý muốn được Hòa Bán Sơ ra mặt nói hộ, bây giờ có nhiều người đang vây quanh quá, sau khi loạn lên cô cũng không tìm người bỏ phiếu nữa, nói tạm biệt với Hoa Bán Sơ rồi rời khỏi quán, Hoa Bán Sơ cũng muốn ở lại cho mọi người nhìn, thiếu nữ kia cũng đã đi rồi, chớp thời cơ kéo thấp vành mũ đứng dậy rời đi.
Sau khi thiếu nữ và Hoa Bán Sơ rời khỏi quán cà phê Internet, đám đông cũng tản đi, nhóm ba đến năm người thảo luận về Hoa Bán Sơ, khó tránh khỏi mấy câu chê vị ” Đại thần” kia, cô gái mà ” Đại thần” dẫn theo thấy quá mất thể diện, trực tiếp bỏ mặc anh ta mà đi trước.
“Đại thần” ngồi ở chỗ mình càng lúc càng bực, anh ta cảm thấy mọi sự xấu hổ của mình đều là do Hoa Bán Sơ hại anh ta, ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía cửa quán, đúng lúc thấy Hoa Bán Sơ đi về từ cửa bên trái.
“Đại thần” đen mặt đứng lên, nổi giận đùng đùng đuổi theo, không ngờ mới đi được vài bước, đã va vào một người.
“Đại thần” đang có một bụng đầy lửa nóng, anh ta không vui ngẩng đầu, lời chửi rủa thô tục khi thấy chàng trai đẹp đến loá mắt trước mặt đã thu về, “Đại thần” bị doạ bởi sự lạnh lùng trong mắt chàng trai, lúng túng tránh ánh mắt, không tự chủ được mà nói một câu xin lỗi.
Sau khi ” Đại thần” nói xin lỗi bèn chủ động né quá một bên, vội vã đuổi theo Hoa Bán Sơ, đang tránh qua không ngờ lại bị ngăn lại lần nữa.
“Đại thần” cau mày nhìn về phía chàng trai, ánh mắt anh nhàn nhạt, chỉ còn sự lạnh lẽo.
Anh liếc mắt một cái nhìn “Đại thần”, lại ngó chỗ ngồi ” Đại thần”, mang ý bảo anh ta ngồi lại chỗ cũ.
Chàng trai đeo một dây xích bạch trên cổ, hai chữ JZ sắc nhọn, ở dưới ánh đèn kim loại có cảm giác lạnh băng, giống y hệt chủ chân của nó, khiến cho người khác không dám động chạm.
Khí thế của Giang Trục quá mạnh mẽ, “Đại thần” không dám gây sự với anh, anh ta không vừa lòng liếc mắt nhìn cửa quán Internet, cuối cùng ngồi trở lại vị trí của mình.
Giang Trục đứng im không có động tác gì, sau khi anh thấy ” Đại thần” theo ý mình ngồi xuống, mới vừa lòng đi chuyển.
Giang Trục nhìn về phía cửa quán Internet.
Hoa Bán Sơ đã đi từ lâu, Giang Trục nhìn quán cà phê dần vắng vẻ, hình như cảm thấy có chút thú vị, khoé môi cong lên, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.
———————–