Đông Cung

Chương 15




Trong thành lưa thưa đã có nhà dân lên đèn, tuyết dầy như tấm mành rèm trắng xóa chụp lấy đất trời.

Cuối cùng, Bùi Chiếu thu cây khèn lại, thì ra hắn thổi liên tục bấy lâu nay. Ngưng một lúc, hắn bắt đầu húng hắng ho từng cơn, chắc đã hít phải khá nhiều gió lạnh, hắn cũng ngốc thật, tôi không bảo ngừng là cứ thế thổi suốt, cũng chẳng sợ bị viêm phế quản. Bùi Chiếu vẫn đang gồng mình dằn cơn ho, mở lời với tôi: “Tuyết rơi rồi, mạc tướng hộ tống Thái tử phi về cung.”

Tôi bắt gặp đốm tuyết như nhung đậu lại trên lông mi hắn, chớp mắt đã tan chảy.

Tôi phóng khoáng bảo: “Ta về làm gì.”

“Bẩm Thái tử phi…”

“Đừng có gọi ta là Thái tử phi.”

Bùi Chiếu chẳng hề do dự, lời thoát khỏi miệng vẫn kiểu cách cung kính: “Vâng, thưa nương nương.”

Trong lòng tôi chỉ một nỗi phiền muộn, hỏi hắn: “Ngươi thích cô công chúa kia à?”

Bùi Chiếu sững sờ, nhưng không đáp lời.

Tôi vỗ vai hắn an ủi: “Ta chắc mẩm người không thích lắm! Chẳng ngờ ngươi cũng bị ép lấy một người mình không yêu. Ôi chao, thật tiếc thay cho đàn ông Trung Nguyên các ngươi. Chẳng qua ta cũng là loại chó chê mèo lắm lông thôi. Dù cho Lí Thừa Ngân mang thân phận thái tử, song không thể sắc lập ngôi vị Thái tử phi cho người mình yêu, còn ngươi, hóa ra ngươi và hắn đều chung chí chung hướng cả….”

Vốn thành ngữ ngổn ngang của tôi chỉ dùng ở mức tầm tầm, chẳng vậy mà sắc mặt Bùi Chiếu trở nên lúng túng, sau cùng chỉ đáp lại một câu nhạt nhẽo: “Vâng ạ.”

Tôi khẳng khái khuyên: “Đừng buồn nữa. Ta mời ngươi một chầu hoa tửu nhé!”

(*chú: hoa tửu-uống rượu có kỹ nữ hầu :”>)

Hình như Bùi Chiếu lại được phen mắc nghẹn, hắn húng hắng ho một chập. Tôi giở giọng điệu sành sỏi bảo hắn: “Ta có bạn chí cốt ở Minh Ngọc Phường nhé! Xinh đẹp lắm đấy! Hôm nay hời ngươi rồi!”

“Bẩm Thái tử phi….”

“Đừng có gọi ta là Thái tử phi nữa!” Tôi háo hức lôi kéo hắn, “Đi nào, đi nào! Ta dắt ngươi đi uống hoa tửu!”

Hiển nhiên Bùi Chiếu chẳng ngờ tôi lại là khách quen ở những nơi đầy rẫy thói trăng hoa ấy, khi đã bước qua bậu cửa của Minh Ngọc phường, trên mặt hắn bãy sẵn vẻ kinh hãi.

Mấu chốt ở chỗ Vương đại nương vừa nhìn thấy tôi đã vẽ ra nụ cười nghênh đón hớn hở hệt như nhìn thấy bảo vật sống, bà ấy níu chặt tay áo tôi: “Ôi trời đất ơi, Lương công tử đến rồi này! Mấy chị em lầu trên lầu dưới kia ơi, Lương công tử đến rồi đấy!”

Mặc dù Vương đại nương người đẫy đà phốp pháp, nhưng giọng cứ gọi là vừa sắc vừa thanh, vừa cao lại vừa vang,chỉ mới hô một tiếng, cả phường Ngọc Minh chớp mắt đã rầm rộ cả lên, vô số nào yến nào oanh nào sắc xanh nào sắc đỏ, trên lầu có, dưới lầu cũng có, mấy cô gái lũ lượt nhào đến: “Lương công tử đến rồi! Lương công tử ơi, sao lâu thế mà không thấy chàng đến? Lương công tử quên chúng em rồi chăng….”

Tôi bị các cô ấy bấu víu lôi xềnh xệch vào trong, bụng dạ hả hê đắc ý: “Đâu có đâu có…hôm nay tiện đường….”

“Hừ! Hôm nọ Nguyệt Nương còn bảo, Lương công tử ấy à, chàng mà không đến mau, chúng em sẽ đào sạch mười năm hũ rượu chàng cất ở đây lên, uống cho bằng hết thì thôi.”

“Đúng rồi, dưới gốc cây mai vẫn còn chôn một vò tuyết, Nguyệt Nương vẫn kiên quyết bảo phải giữ lại pha trà cho chàng thưởng thức!”

“Hôm nay vừa vặn tuyết rơi, chúng ta lấy chỗ nước tuyết ấy nấu rượu nhé!”

“Hay quá, hay quá!”

Mấy nàng con gái nhao nhao làm tôi đau vỡ cả đầu, tôi hỏi: “Nguyệt Nương đâu? Sao không thấy tỷ ấy?”

“Nguyệt Nương ấy à, tỷ ấy đổ bệnh rồi!”

Tôi quá đỗi ngạc nhiên: “Bệnh á?”

“Vâng ạ! Ngã bệnh tương tư rồi!”

“Bệnh tương tư à?”

“Há lại không. Hôm trước ấy, có vị khách quý đến đây uống chén trà, nghe đoạn hát, rồi đi luôn, chẳng ngờ Nguyệt Nương lại nhớ thương người ta.”

“Kẻ nào lại có thể khiến Nguyệt Nương thầm mong trộm nhớ thế?”

“Nom có vẻ thư sinh con nhà quyền quý, tướng mạo tuấn tú, lời lẽ thanh tao, phong độ cũng hiên ngang….”

Nghe thôi đã biết chuyện chẳng đùa được, biết bao lần lê la quán trà nghe thuyết thư kể chuyện đến nhàm tai, nào là chỉ có tiểu thư với công tử mới đích ước nơi hậu hoa viên, chứ nào đã có công tử và nữ nhi đời ca kỹ đâu. Huống hồ Nguyệt Nương còn là kỹ nữ tinh thông nhạc họa, tài danh bậc nhất chốn phong lưu này, đám công tử quỳ dưới váy Nguyệt Nương nếu không 1 ngàn thì cũng phải cỡ 8 trăm, lý nào lại đổ bệnh tương tử được?

Tôi với Nguyệt Nương vốn kết nghĩa chị em, tôi cũng lập tức lên lầu đến phòng tỷ ấy thăm hỏi. Quả nhiên tỷ ấy chưa ngủ, chỉ đang chống cằm uể oải dựa người bên lồng xông hương, mắt đăm đăm nơi đèn cầy đỏ, không hiểu đang thả hồn về đâu.

“Thập Ngũ!” Tôi gọi tên mụ của tỷ ấy.

Nguyệt Nương ngước nhìn tôi, vẫn dáng mặt ủ mày chau ấy: “Muội đến rồi à?”

Tôi ướm hỏi: “Tỷ bị bệnh tương tư thật đấy à?”

“Muội ơi, muội không biết đâu, chàng ta quả thực giống như thần tiên ấy!”

“Muội đã bảo tỷ rồi cơ mà, đàn ông đẹp trai có mài ra ăn được đâu!”

“Người ta không những tướng mạo tuấn tú, mà còn nho nhã thanh tao….. đáng quý ở chỗ chàng ấy đối với tỷ chẳng hề tỏ ý khinh bạc….” Nguyệt Nương vẫn si mê chắp tay trước ngực, “Xin ông trời phù hộ, ngày nào đó đôi ta được tương ngộ dẫu chỉ 1 lần….”

“Không phải kẻ đó cũng là loại gái giả trai đấy chứ?” Tôi không nén được ngắt lời, “Thoạt đầu lúc tỷ phát hiện muội là con gái, chẳng phải tỷ từng nói, muội không hề có thái độ cợt nhả, thế nên tỷ vừa nhìn đã biết tỏng muội là con gái….”

Nguyệt Nương chẳng vì thế mà dao động: “Sao chàng ấy có thể là nữ cải trang được, trông khí chất chàng ấy, đường hoàng là một đấng trượng phu mà….chao ôi…..”

Tôi rỉ tai nói nhỏ với tỷ ấy: “Hôm nay muội lôi Bùi Chiếu đến đấy! Không phải tỷ vẫn luôn một lòng muốn báo thù sao? Hay phen này bày mỹ nhân kế gạt hắn vào tròng, để hắn giúp tỷ báo thù đi? Cha hắn là đại tướng quân thống lĩnh kỵ binh, hắn lại là kim ngô tướng quân, nghe đâu Bùi gia rất có quyền thế!”

Nguyệt Nương ngán ngẩm lắc đầu: “Chẳng tác dụng gì đâu. Quyền lực trong tay Cao Vu Minh có sức áp đảo trong và ngoài triều, giữ chức vị tể tướng đã hơn mười năm nay, môn sinh của gã rải rác mà vây cánh cũng nhiều, kể cả có là Bùi gia, cũng khó lòng lật đổ được hắn. Hơn nữa, tỷ nghe nói, Cao quý phí chẳng mấy mà sẽ trở thành Hoàng hậu.”

“Cao quý phi sắp làm Hoàng hậu á?”

“Ừ, trên phố người ta đồn rằng, bệ hạ phế bỏ Trương hoàng hậu, là muốn đưa Cao quý phi lên mà.”

Tôi không thể không thừa nhận, tôi đảm đương cái chức vị Thái tử phi này thật chẳng ra làm sao, ngay cả ai là người được ưu ái cho ngôi vị Hoàng hậu tôi cũng không nắm rõ. Mà xưa nay tôi chỉ gặp Cao quý phi vỏn vẹn có 2 lần, đều là mấy lần thỉnh an Hoàng hậu thì ngẫu nhiên gặp, nửa ngày trời tôi cứ cố lục lọi trí nhớ, cũng chỉ nhớ mang máng, chẳng thể nào nhớ nổi bà ta hình dáng thế nào.

Tôi bảo: “Nếu tỷ gặp được Hoàng thượng thì tốt quá, có thể bày tỏ oan khuất của mình với người.”

Gia đình Nguyệt Nương xưa kia vốn cũng làm quan, sau đó bị Cao Vu Minh hãm hại, cả nhà bị tịch thu tài sản. Khi ấy tỷ mới chỉ tầm 6 7 tuổi, tuy may mắn thoát thân, song lại bị bán vào chốn lầu xanh làm nghề ca kỹ. Mấy năm này trong lòng lúc nào cũng tâm niệm phải báo thù, lần đầu tiên nghe tỷ ấy tâm sự chuyện cảnh đời mình mà cứ khóc mãi không thôi. Thế rồi chúng tôi có chung 1 nỗi đồng cảm, tiếc thay tôi lại chẳng giúp được gì.

Nguyệt Nương buông tiếng thở dài xa xôi: “Dẫu có cơ hội yết kiến Hoàng thượng, e cũng chẳng tác dụng gì….ôi….Mà tỷ cũng chẳng muốn gặp Hoàng thượng….trong lòng tỷ…..bây giờ….chỉ….chỉ không biết lúc nào mới có dịp gặp lại người ấy….”

Nguyệt Nương trông vậy mà đổ bệnh tương tư nặng, bây giờ, ngay cả thù nhà lớn là thế cũng quên ráo, lại chỉ đi nhớ nhung gã công tử nọ.

Tôi xuống nhà kéo Bùi Chiếu lên lầu, trong Minh Ngọc phường đâu đâu cũng thắp đèn lồng, ánh sáng ấm áp lan tỏa mênh mông tạo cảm giác dễ chịu. Nguyệt Nương không hổ là hoa khôi đầu bảng của phường Minh Ngọc, vừa nhấc rèm đã khiến lắm kẻ nức lòng. Một lúc có đến mấy cô gái ra nghênh tiếp, một mực lôi kéo chúng tôi vào trong, Bùi Chiếu trông vẻ không quen với nơi này, tôi liền xua hết mấy người đẹp ấy xuống nhà, thế rồi chỉ còn lại Nguyệt Nương tiếp mấy người bọn tôi uống rượu.

Vui vẻ cho đến tận đêm thâu, bụng dạ đói meo, đầu bếp của phường Minh Ngọc nổi tiếng trong nghề, bằng không tôi đã chẳng thường xuyên ghé đây. Thoạt đầu vì tâm đầu ý hợp với Nguyệt Nương nên đến, cái sau thì là bởi chỗ các nàng ấy nấu được nhiều món ngon.

Tôi ăn uống một trận no nê, những khó chịu chán chường nơi cổng thành hứng gió hứng tuyết, tất thảy đều nuốt chửng xuống bụng. Nguyệt Nương ôm cây đàn tỳ bà, khẽ gảy những nốt nhạc uyển chuyển, đoạn ngập ngừng hát:

“Cả đời chưa biết tương tư, nên vừa tương tư, liền bệnh tương tư.

Thân tựa mây trôi, lòng như bông sợi, hơi thở yếu nhược tựa tơ vương”

(*bài thơ Xuân tình của Từ Tái Tư-bản dịch: chị Lãnh Vân:-*)

Giọng hát ấy man mác vấn vương dường như là trăm mối tơ vò, quả nhiên bài hát mang âm điệu du dương của một cõi lòng bị tình yêu khuấy động. Tôi liếc sang Bùi Chiếu: “Sao ngươi không ăn đi?”

“Công tử xin cứ tự nhiên, tại hạ không đói.”

Tôi phát hiện ra hắn ít nhiều đã có tiến bộ hơn trước, tối thiểu đã thôi cái kiểu mở miệng ra là mạc tướng thế này mạc tướng thế nọ. Tôi nhấc đũa trỏ cho hắn thấy: “Món cá xắt mỏng ở đây ngon nhất nhì Thượng Kinh, được tẩm ướp gia vị từ Ba Tư, không hề tanh chút nào, ngươi nếm thử xem.”

Tôi nhiệt liệt giới thiệu món cá, ấy vậy mà hắn chẳng hề động đũa.

Trên đường về Cung, Bùi Chiếu đột nhiên hỏi tôi: “Người con gái ban nãy, liệu có phải thân quyến nhà họ Trần không ạ?”

Tôi ngớ ra chưa kịp hiểu, hắn từ tốn lập lại câu hỏi: “Nguyệt Nương gảy đàn tỳ bà vừa mới rồi, trước đây mang họ Trần phải không ạ?”

Tôi gật gù, tiện thể bộc bạch luôn chuyện nhà Nguyệt Nương, miêu tả tỷ ấy đáng thương thế nào, đáng tiếc ra sao.

Từ đằng xa đã là dãy tường của Đông Cung, Bùi Chiếu ngưng bước, chợt nói với tôi: “Bẩm Thái tử phi, Mạc tướng có lời này, không biết có nên nói hay không.”

Tôi ghét nhất cái kiểu người vòng vo, liền bảo: “Có gì ngươi cứ nói đi.”

Hắn ngập ngừng 1 lúc mới thưa: “Trời sinh Thái tử phi bản tính hiền lương, Đông Cung lại là nơi đầy rẫy thị phi. Điện hạ thân là đương kim Thái tử, lập trường của người ắt rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Mạc tướng cho rằng, Thái tử phi tốt nhất không nên giao thiệp với những người như Nguyệt Nương….”

Xưa nay, tôi chưa bao giờ nghĩ Bùi Chiếu lại có thể khiến người ta phát ghét đến thế, tôi cười khẩy mà rằng: “Ta biết hoàng thân quốc thích các người đều xem thường những nữ tử như Nguyệt Nương, nhưng bảo ta đừng nên qua lại với bạn bè ta nữa, chuyện đó e là không thể! Ta không giống loại nịnh hót bợ đít như các người, thấy kẻ khác không quyền không thế thì không thèm kết bạn. Ngươi nói không sai, Nguyệt Nương chỉ là loại nữ nhi chốn phong trần, tối nay quả thật đã làm vấy bẩn Bùi tướng quân rồi! Nhưng Bùi tướng quân yên tâm, sau này ta sẽ không đưa ngươi đến những chỗ như thế nữa, ngươi cứ thanh thản mà nhậm chức phò mã của ngươi đi!”

Khi đó có lẽ tôi đã nói với Bùi Chiếu những lời chua ngoa xưa nay chưa từng thốt ra, thế nên vừa dứt lời, một lúc lâu sau hắn không hề đáp lại. Chỉ thấy tiếng vó ngựa cào trên tuyết, chỗ ấy là nơi đường lớn phố thị, đá xanh 2 trượng vuông vức trải dọc. Tuyết vẫn rơi tầm tã, đọng lại trên mặt đất là một lớp mỏng manh, ngựa bước đi không vững, chỉ nhích từng bước thật chậm.

Về đến chân tường phía nam của Đông Cung rồi mà tôi vẫn chưa thèm liếc đến Bùi Chiếu.

Tôi không hề hay biết sự tình này sau đó còn nhiều biến hóa khôn lường. Cũng bởi chẳng mấy mà sắp đến Tết, trong cung có biết bao là lễ lạt lớn, năm nay không có Hoàng hậu nắm quyền, rất nhiều việc đổ ập xuống đầu tôi, phải triều kiến các mệnh phụ phu nhân cả đôi bên nội ngoại, phải thết yến…..tuy rằng hậu cung bây giờ tạm thời do Cao quý phi làm chủ, thế nhưng dẫu sao bà ấy cũng chỉ là quý phi. Vĩnh Nương bảo rằng, phần lớn người ta đều ngóng đến đại lễ Nguyên Thần rồi phỏng đoán xem liệu Hoàng thượng có để Cao quý phi phụ trách hay không.

“Chẳng biết Cao quý phi có được phong làm hoàng hậu không nhỉ?”

“Nô tì không dám nói xằng.” Vĩnh Nương kính cẩn thưa. Tôi biết bà ấy không tùy tiện phát biểu ý kiến về những chuyện này đâu, bà ấy cũng nói: “Thái tử phi cũng tránh bàn luận về việc này, đây không phải chuyện phận làm dâu có thể can dự vào.”

Tôi thấy dạo gần đây chuyện phiền não của tôi chồng chất cả đống, so đo với chuyện ai sẽ làm Hoàng hậu còn phức tạp hơn gấp bội. Ví dụ như chuyện Triệu lương đệ mới đây cắt xén chi phí của Tự bảo lâm chẳng hạn, Tự bảo lâm tuy hiền lành, nhưng cung nhân hầu hạ dưới chướng chẳng kiêng nể ai, tranh cãi om sòm cả lên, ấy thế kết quả lại bị đám cung nữ của Triệu lương đệ bày trò, nói bọn họ lấy trộm đồ của nhà kho, muốn tống cổ bọn họ khỏi Đông Cung. Sau này Tự bảo lâm đến than khóc với tôi, tôi cũng hết cách, bảo tôi đi mò sổ sách, tra xét lại phần thu chi, nhọc lòng đứng ra làm chủ mấy chuyện này, thà lấy mạng tôi đi còn hơn, tôi đành từ tốn vỗ về Tự bảo lâm, thế nhưng 2 kẻ cung nhân nọ vẫn bị đuổi khỏi Đông Cung, tôi phải sai Vĩnh Nương chọn 2 cung nữ khác đến hầu Tự bảo lâm.

Ngoài mấy chuyện vụn vặt trong Đông Cung này ra, việc quan trọng hơn cả vẫn là chuyện Thái hoàng thái hậu đột nhiên nhiễm thương hàn, đợt ốm này không nặng, nhưng toàn cung trên dưới được phen bồn chồn bất an, dẫu sao Thái hoàng thái hậu cũng đã luống 70 tuổi. Trước kia tôi không cần sớm chiều đến thỉnh an người, bây giờ quy định đổi khác, ngày ngày đều phải tới cung Thọ Ninh phụng dưỡng thuốc thang.

Lại thêm chuyện Lí Thừa Ngân cưỡi ngựa đánh bóng bất cẩn vấp trẹo cổ chân chân, tuy đi lại không bất tiện là mấy, thế nhưng vết thương kia vừa lành chưa được bao lâu, giờ lại xảy ra sự tình này, Hoàng thượng nổi giận lôi đình, triệu hắn đến mắng cho 1 trận rõ to, rút cuộc sau khi trở về Đông Cung, Triệu lương đệ chẳng hiểu vì sao lại chọc giận gì hắn, có thế mà hắn giáng cho Triệu lương đệ 1 tát, đợt này thì họa ập xuống tới tấp, Triệu lương đệ tức tưởi khóc lóc om sòm không ngớt. Mấy kẻ bâu quanh nói hơn nói thiệt can mãi, Lí Thừa Ngân nguôi giận tức thì phủi tay bỏ đi luôn, bẵng mấy ngày cứ ở lì trong chính điện.

Vĩnh Nương liên hồi khuyên tôi đi thăm Lí Thừa Ngân, tôi thừa hiểu ý bà ấy nhưng vẫn giả điếc lờ đi.

Chẳng ngờ tôi không đến đằng hắn, thì hắn đã chạy lại đằng tôi.

Tối hôm đó có cơn mưa tuyết nho nhỏ, tiết trời giá lạnh, trong điện ủ lồng hương, hương đưa giấc ngủ. Tôi đã chóng nằm ấm chỗ, Lí Thừa Ngân bất thình lình lại tới.

Hắn chỉ dẫn theo nội quan, nếu không có A Độ tỉnh táo, nói không chừng hắn lên giường lúc nào tôi cũng chẳng hay. Lúc A Độ lay tôi dậy, cũng là lúc tôi đang ngon giấc, tôi ngáp dài, dụi mắt, tèm nhèm nhìn Lí Thừa Ngân, chỉ đỗi ngạc nhiên: “Chàng đến làm gì thế?”

“Đến ngủ!” Hắn giương cái mặt chẳng mấy thiện cảm, ngồi xuống nhấc chân, tay nội quan đã hộ hắn tháo giầy, lại hầu hắn cởi áo, hắn phất phất tay, gã nọ khoanh tay lui mất. A Độ lay tôi dậy xong, cũng chuồn đằng nào chẳng hay.

Tôi ngáp thêm cái nữa, nghĩ bụng cứ lo thân mình cái đã, thế rồi buông người ngủ say như chết, nếu không bị Lí Thừa Ngân giành chăn, có khi cũng chẳng tỉnh.

Tôi mơ màng nhường cho hẳn nửa phần chăn, hắn bám dính lấy, không hiểu tự lúc nào ai đã hộ hắn cởi quần áo, hắn mặc độc bộ lụa mỏng bên trong. Toàn thân nóng rực, ấm áp hết sức, cứ như là chậu than ấy. Nhất là lúc hắn giương cánh tay lên, vừa vặn kề đúng hõm gáy tôi, thế rồi ôm tôi dễ như bỡn, tiện tay kéo tuột tôi vào lòng hắn. Mặc dù nằm như thế ấm lắm, nhưng mà tôi cứ cảm giác khó chịu, thiu thiu một lúc lại càng không chịu được: “Đừng phả hơi sau gáy thiếp mà….”

Hắn không nói gì, tiếp tục công cuộc hôn lên gáy tôi, hệt như có con cún nhỏ đang cắn mình, cứ ngứa ngáy mà tê tê, không cầm được lòng đẩy hắn ra: ‘Đừng cắn nữa, cứ cắn nữa thiếp không ngủ được.” Hắn vẫn im re, chuyển sang cắn tai tôi, tôi sợ nhất là nhột vành tai, cười cười 1 lúc đã nhũn cả người, hắn chớp thời cơ vạch mở đai áo tôi, lúc ấy tôi tức thì tỉnh cả ngủ, “Chàng làm gì thế?”

Lí Thừa Ngân hung hăng gặm môi tôi, tôi chợt hiểu ra ý đồ của hắn, bất thình lình tung cho hắn 1 cú đạp: “Này!”

Quả đạp đấy khiến hắn suýt chút nữa thì ngã lộn cổ khỏi giường, mùng màn vắt ngang mặt hắn, một hồi lâu mới gỡ được đống lằng nhằng này, hắn đâm bực, trợn mắt với tôi: “Nàng bị làm sao đấy?”

“Chàng muốn….việc kia….việc kia….thì đi mà tìm Triệu lương đệ ấy!”

Tôi thèm vào mà làm thế thân cho Triệu lương đệ nhé, tuy tôi thích Lí Thừa Ngân thật đấy, nhưng không ưa nổi cái kiểu hành xử của hắn.

Lí Thừa Ngân chợt rộ lên cười: “Thì ra nàng ghen à.”

“Ai ghen?” Tôi trừng mắt, “Chàng bớt cái kiểu ‘tự mình làm tự mình chịu’ đi!”

Lí Thừa Ngân không kìm được, bắt đầu uốn nắn tôi: “Là ‘tự mình đa tình’!”

(*chú: 2 câu ấy đây, giống chỗ tự mình “自作自受”-tự làm tự chịu, bụng làm dạ chịu, “自作多情”-tự mình đa tình, tưởng ai cũng mê mình, hoang tưởng)

Tôi nói thành ngữ lúc nào cũng sai, nhưng mà hắn vừa dứt lời, tôi lập tức hả hê hẳn lên: “Chàng biết tự mình đa tình là tốt rồi! Đi tìm Triệu lương đệ của chàng đi, hoặc Tự bảo lâm ấy, đằng nào thì chỗ người ta đang ngóng chàng lắm đấy!”

“Còn nàng? Nàng không mong ta đến à?”

“Thiếp có người mình thích rồi!” Trong lòng tôi chợt dấy lên vị chua xót, chẳng qua người tôi thích lại không thích tôi, thêm vào đấy, tôi còn đang già mồm chống chế trước mặt chàng ta đây, “Thiếp mong chàng đến làm gì, chàng thích tìm ai thì tìm họ đi, cứ cưới thêm 8-10 lương đệ hay bảo lâm gì gì đấy nữa vào, thiếp cũng chẳng thèm để bụng đâu.”

Sắc mặt Lí Thừa Ngân trong thoáng chốc đã trở nên tối sầm, trước đây nhiều lần tôi nhắc đến Triệu lương đệ trước mặt hắn, hắn cũng không tỏ vẻ khó coi như thế này. Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên cưởi khảy 1 tiếng: “Đừng tưởng ta không biết gì nhé, không phải là Bùi Chiếu đấy chứ!”

Tôi cứng họng nhìn hắn chằm chằm.

“Đừng có quên thân phận của mình, nàng là gái đã có chồng. À, ta biết, đằng nào thì Tây Lương các nàng quen thói bại hoại rồi, nào có sợ bẽ mặt, suốt ngày chuồn khỏi cung, rong chơi bên ngoài với Bùi Chiếu, mảy may thể diện trên người cũng cạn ráo!”

Tôi không ngờ hắn lại biết chuyện tôi xuất cung, càng khó lường hơn ấy là hắn tường tận cả việc tôi đi uống rượu với Bùi Chiếu, tôi thẹn quá hóa giận: “Chính chàng cưới hết người này đến người nọ, thiếp ra ngoài chơi đấy, nhưng chẳng làm chuyện gì xấu cả, vả lại thiếp và Bùi tướng quân hoàn toàn trong sạch….”

Hắn phá lên cười: “Thế đấy, Bùi Chiếu có gan to bằng trời cũng chẳng dám có gì không trong sạch với nàng. Hơn nữa, hắn sắp lấy Lạc Hi rồi, công chúa thiên triều chúng ta ấy à, không giống loại nữ tử Tây lương các nàng, thật là….lông bông bẩm sinh!”

4 chữ sau cùng ấy khiến tôi tức điên lên, tôi nhảy dựng dậy vung tay tát hắn, nhưng mà hắn tránh rõ nhanh, thế nên cái tát chỉ sượt qua cằm. Tôi giận đến run người: “Ngươi suốt ngày cợt nhả với cả đống nữ nhân thì sao, ta xưa nay đã nói gì đâu, ta và Bùi Chiếu uống rượu vài lần với nhau đấy, ngươi dựa vào đâu mà dám lên mặt với ta? Con gái Tây Lương sao nào…Chẳng qua loại ngươi cũng chỉ ỷ vào thế mạnh người đông….bằng không năm đó phụ hoàng ngươi ép cha ta cầu thân, cha ta còn không nỡ gả con gái đến nơi xa xôi này đấy? Nếu không phải ngươi là loại chó cậy thế chủ, ta thèm vào mà lấy ngươi? Đàn ông Tây Lương ấy à, có ai không bằng được ngươi nào? Ngươi tưởng ta đây muốn lấy ngươi lắm đấy? Ngươi tưởng ta thích cái ngôi vị Thái tử phi lắm chắc? Người ta thích ấy à, tốt hơn ngươi 1 ngàn 1 vạn lần! Đến cọng tóc của người ta ngươi còn không bì nổi đâu….”