Đông Cung Tàng Kiều

Chương 59: Biến cố Lương Tạ (15)




Tây noãn các, Chiêu Đức cung.

Thái tử sắc mặt tái nhợt vội vã chạy tới, vừa kịp lúc gặp được Thái y bước từ bên trong noãn các ra. Thái tử hỏi ngay vào vấn đề chính: “Lương viện thế nào rồi?”

Thái y lắc đầu, thấp giọng thưa bẩm: “Thái tử điện hạ nén bi thương, Lương viện còn trẻ, về sau vẫn sẽ có hài tử.”

Tử Quyên đi theo phía sau Thái tử kinh hô một tiếng, ngã quỵ xuống đất, may mà được Triệu Đà ở bên cạnh nhanh tay đỡ được. Lúc Tử Quyên ngẩng đầu, nước mắt của nàng rơi như mưa.

“Lương viện… sao lại thế, sao lại thế này…”

Triệu Đà đang định an ủi Tử Quyên vài câu, thì chợt thấy thân hình của Thái tử lung lay, tay chống lên trụ đá ở trụ đá ở trước cửa điện.

Triệu Đà vội vã chạy tới đỡ lấy Thái tử, lo lắng hỏi: “Điện hạ, ngài không làm sao chứ?”

Đôi môi của Thái tử trắng bệch. Hắn đứng thẳng người, chậm rãi đẩy bỏ tay của Triệu Đà, ôm vết thương bước vào bên trong phòng.

Trong phòng, Vệ Chiêu sắc mặt tái nhợt. Nàng nằm trên giường không nhúc nhích nhìn chẳm chẳm đỉnh màn lụa.

Thái tử đứng ở bên giường, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.

Hơn nửa ngày, hắn mới mở được miệng, khàn khàn nói: “Không có việc gì, chúng ta sau nay sẽ lại có hài tử.”

Nghe giọng nói của Thái tử, lúc này nước mắt của Vệ Chiêu mới không kìm nén được nữa, thấm đẫm toàn bộ gương mặt.

Thái tử ngồi ở mép giường, lặng lặng ôm nàng, mặc cho nàng phát ti3t xong.

Đợi Vệ Chiêu khóc mệt ngả đầu ngủ mê mang xong, Thái tử giúp nàng thu xếp ổn thỏa, sau đó không nói một lời bước ra khỏi noãn các, bước thẳng đến chính điện của Chiêu Đức cung.

Trúc Lan canh giữ ở cửa chính điện, thấy Thái tử giận giữ bước đến, sắc mặt không khỏi tái nhợt, vội vã quỳ trước mặt hắn.

“Điện hạ, việc này không liên quan đến nương nương, là do Lương viện không cẩn thận bị trượt ngã, cầu điện hạ đừng giận lây sang nương nương.”

Thái tử tung một cước, lớn tiếng quát lên: “Cút.”

Trúc Lan bị đá trúng, bắn sang một bên, thân thể không ngừng run rẩy.

Thái tử không liếc nàng cái nào, vượt qua nàng bước vào bên trong điện.

Trong điện, Quý phi ngồi ở chủ vị, thấy Thái tử tiến vào, trong nháy mắt có chút thất kinh.

Nhưng rất nhanh, bà đã gắng gượng nở một nụ cười:”Thái tử tới rồi, Lương viện vẫn còn ổn chứ?”

Thái tử lạnh lùng nhìn bà, thấy bà vẫn ngồi im không nhúc nhích, lúc này mới lên tiếng: “Nàng bị hoạt thai.”

Quý phi kinh hô một tiếng, nắm chặt tay ghế, vạn lần không ngờ tới sự tình sẽ phát triển đến mức này.

“Làm sao có thể như thế?” Quý phi lẩm bẩm: “Vệ Lương viện đã hoài thai đến tháng thứ năm, cũng chính là thời điểm an ổn nhất, tại sao chỉ trượt ngã có một chút mà đã hoạt thai?”

Bà đứng bật dậy, cũng không để ý đến trâm cài tóc trên đầu có chút lộn xộn, va vào nhau phát ra tiếng kêu. Quý phi lo lắng nói: “Thái tử, bổn cung thực sự không biết thân thể của Lương viện lại yếu ớt như vậy, nếu biết, hôm nay bổn cung sẽ tuyệt đối không gọi nàng đến Chiêu Đức cung.”

Thái tử mở miệng cắt ngang lời Quý phi: “Quý phi nương nương, có lẽ ngài không biết? Bởi vì có Vệ Lương viện, cô thiếu chút nữa đã tiếp thu sự thật ngài là thân mẫu của cô.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Quý phi tái nhợt. Bà đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, chỉ duy nhất không nghĩ tới Thái tử không nói ra những lời trách cứ mà lại nói những lời đó.

“Thái tử…” Bà còn muốn giải thích cái gì đó, nhưng Thái tử không để cho bà có cơ hội mở miệng.

“Quý phi nương nương, từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ sẽ để một cung tỳ mang huyết mạnh của mình. Nhưng khi Vệ Chiêu hoài hài tử của cô, lần đầu tiên cô có thể hiểu được phụ hoàng.”

Giọng nói của Thái tử càng bình tĩnh, thì Quý phi càng hoảng loạn.

Bà mấp máy môi, nhưng không thể nói lên lời, chỉ dùng vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Thái tử.

Thái tử từng bước tiến đến gần Quý phi, bình thản tiếp tục nói: “Cô cũng giống như phụ hoàng, hận không thể dành cho hài tử còn chưa ra đời hết thảy mọi thứ trên đời, ngài có biết tại sao không?”

Quý phi ngã ngồi trên ghế, nắm chặt tay ghế. Bà nghe được câu hỏi, ngẩng đầu, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn.

Thái tử đứng trước mặt bà, cúi đầu, từ trên nhìn xuống, trong mắt ngập tràn bi thương.

“Chỉ đơn giản là thân mẫu của hài tử là Vệ Chiêu, nữ nhân mà cô yêu, cho nên cô mới giống phụ hoàng, muốn dành mọi thứ tốt nhất cho hài tử.”

“Ngài có biết cô mong đợi hài từ này đã bao lâu không? Cô mong đợi hắn sinh ra, như vậy cô và Vệ Chiêu có thể bắt đầu lại từ đầu.”

“Nhưng ngài đã làm cái gì? Bởi vì ngài cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, ngài đã hủy hoại tất cả.”

Thái tử nhắm mắt lại, đột nhiên từ khóe mắt của hắn rơi xuống hai hàng thanh lệ.

Hắn nói ra nhưng lời trong lòng cuối cùng: “Quý phi nương nương, chúc mừng ngài. Ngài không chỉ hủy hoại tương lai của cô và Vệ Chiêu, mà cũng triệt để phá hủy tình mẫu tử giữa hai người chúng ta.”

Lời này vừa kết thúc, Quý phi vô cùng chấn động, nhất thời khóc không thành tiếng.

“Thái tử… bổn cung thật sự không biết nàng ta có vị trí quan trọng trong lòng ngài như vậy… bổn cung thực sự không biết…”

Thái tử mở mắt nhìn Quý phi, sắc mặt không hề thay đổi cắt đứt lời bà: “Hiện tại ngài đã biết.”

Sau đó, hắn dứt khoát xoay người rời khỏi.

Quý phi lặng người nhìn bóng lưng rơi đi của Thái tử, thật lâu không nói nên lời.

Mãi cho đến khi Trúc Lan ôm ngực chật vật tiến vào, “Nương nương, Thái tử điện hạ không làm gì ngài chứ?”

Quý phi cười nói: “Trúc Lan, lần này bổn cung đã làm một việc sai vô cùng, Thái tử vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bổn cung, khụ khụ…”

Trúc Lan bất chấp đau đớn ở ngực, vội vàng tiến lên trấn an nàng: “Nương nương, Thái tử điện hạ chỉ đang tức giận nên mới nói những lời như thế, nương nương nghìn vạn lần đừng để trong lòng.”

Quý phi ho khan dữ dội, rồi đột nhiên há miệng, phun ra một búng máu.

Quý phi cũng không để ý đến lời kinh hô của Trúc Lan, đôi mắt rưng rưng, nhìn về phía xa nói: “Xem ra lần này bổn cung không thể đợi đến lúc Thái tử cưới thê tử một lần nữa.”

*****

Thái tử ngay sau khi rời khỏi chỗ của Quý phi đã dẫn Vệ Chiêu về Đông cung.

Vệ Chiêu trải qua biến cố lần này, cũng không khóc không nháo, chỉ cầu xin Thái tử cho nàng xuất cung.

“Điện hạ, ngài để ta xuất cung đi thôi.” Vệ Chiêu nhẹ giọng nói, nàng đã không còn khí lực để có thể sống ở trong cung nữa.

Thái tử không có khả năng bằng lòng cho phép nàng xuất cung, nên chỉ trấn an nàng: “Nàng chỉ đang quá mệt mỏi thôi, đợi nàng nghỉ ngơi thật tốt, cô sẽ quay lại thăm nàng.”

Vệ Chiêu vươn tay nắm lấy một góc áo của Thái tử, nhìn thẳng hắn, trong mắt hiện lên ý cầu khẩn: “Điện hạ, ngài hãy để cho ta lưu lại niệm tưởng tốt đẹp cuối cùng đối với nơi này được sao?”

Nàng không muốn sau này khi nhớ lại những việc đã trải qua, mọi thứ đều là một màu u ám.

Thái tử nhắm mắt lại, lạnh giọng nói: “Nàng muốn cái gì, cô đều có thế đồng ý với nàng, chỉ duy nhất điều này là cô không làm được.”

Vệ Chiêu buông tay ra khỏi vạt áo của Thái tử, vô lực rũ xuống giường.

Nàng quay đầu, không nhìn hắn nữa.

Thái tử im lặng đứng ở trước giường nhìn Vệ Chiêu hồi lâu, rồi mới xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi phòng, thân hình của hắn đã lung lay một cái.

Triệu Đà nhanh tay đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: “Điện hạ, vết thương của ngài bị nứt ra sao?”

Thái tử khoát khoát tay, “Cô không có việc gì, trở về tẩm điện trước đã.”

Khi trở về, Thái tử cởi y phục ra kiểm tra thì mới phát hiện vết thương đã nứt ra khá nghiêm trọng, máu chảy không ngừng.

Đêm đó, Thái tử phát sốt, mãi cho đến tận sáng hôm sau, cơn sốt mới hạ xuống.

Triệu Đà canh giữ bên Thái tử suốt một đêm. Hắn còn chưa kịp thờ phào nhẹ nhõm, thì đã có cung nhân tới báo là Vệ Lương viện tự vẫn, may mà có cung nữ thiếp thân phát hiện nên ngăn cản kịp thời. Bây giờ Lương viện không ăn không uống, chỉ khăng khăng muốn xuất cung.

Triệu Đà chưa kịp khuyên can Thái tử. Thái tử đã không màng thân thể suy yếu, xoay người xuống giường, vội vã đến Minh Thúy hiên.

Triệu Đà chỉ đành theo sát phía sau.

Khi Thái tử đến Minh Thúy hiên thì chứng kiến Vệ Chiêu và Tử Quyên đang giằng co một chiếc kéo.

Vệ Chiêu vừa mới sinh non, thân thể đang hư nhược, đương nhiên là không thể thắng được người có thân thể khỏe mạnh như Tử Quyên, bị nàng đoạt mất chiếc kéo. Tử Quyên khóc nức nở nói: “Lương viện, ngài đừng nghĩ quẩn, hài tử sau này sẽ lại có mà.”

Vệ Chiêu ngồi xuống cạnh giường th ở dốc, thấy Thái tử tiến vào, nghiêng đầu sang hướng khác.

Thái tử đứng ở cửa nhìn nàng, trong mắt chứa đựng sự mệt mỏi: “Vệ Chiêu, rốt cuộc nàng muốn thế nào nữa?”

Vệ Chiêu nhẹ giọng nói: “Cầu xin điện hạ cho phép ta được xuất cung.”

“Không có khả năng, tên của nàng đã được ghi trong ngọc điệp, đời này nàng không thể xuất cung được.”

Vệ Chiêu cũng không muốn tranh cãi với hắn, nàng chỉ bình tĩnh nói: “Vậy ngài để cho ta đi tìm cái chết, lần này không được thì có lần sau, chỉ cần ta muốn chết, ngài sẽ không ngăn cản được.”

Trong mắt của Thái tử lóe lên sự thống khổ: “Vì sao nàng khăng khăng muốn xuất cung?”

Vệ Chiêu đáp: “Trong hoàng cung, ngài vĩnh viễn là chủ tử, còn ta chỉ là nô tỳ. Ý nghĩ của chúng ta bất đồng, mục tiêu theo đuổi cũng không giống nhau, nếu cứ cưỡng ép ở bên nhau sẽ trở thành một đôi oán ngẫu, chúng ta sẽ không có kết quả tốt.”

Thái tử tiến lên một bước, “Nếu như chỉ vì sự tình về hài tử…”

“Điện hạ, ta không chỉ vì hài tử.” Vệ Chiêt cắt đứt lời của hắn, trong nháy mắt, nước mắt thấm đẫm gương mặt của nàng.

Nghĩ đến việc phải rời xa Thái tử, sao nàng không đau lòng cho được?

Nhưng nàng không thể dối gạt bản thân được nữa.

Nàng lau sạch nước mắt, ngẩng đầu nhìn Thái tử: “Thái tử điện hạ có thể hứa cho ta vị trí Thái tử phi?”

Thái tử không ngờ mong muốn của Vệ Chiêu lại là việc này. Hắn nhíu mày, một hồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Cô sẽ thỉnh phong cho nàng vị trí Thái tử Trắc phi.”

Có một số việc không phải không muốn, mà là không thể.

Hoàng đế sủng ái Quý phi như vậy, sau khi Vương Hoàng hậu qua đời, mấy lần muốn phong hậu vị cho Quý phi, nhưng đều thất bại.

Quần thần không tiếc lấy cái chết tương bức, dường như việc người có xuất thân như Quý phi được phong hậu vị còn nghiêm trọng hơn việc phần mộ tổ tiên của bọn họ bị đào bới.

Lý trí nói cho Thái tử biết Vệ Chiêu không có khả năng trở thành Thái tử phi nhưng trong lòng hắn như có một giọng nói nói với hắn, hắn không thể mất đi Vệ Chiêu, đây là việc còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Hắn mở miệng hứa với nàng: “Cô hứa với nàng, trong vòng năm năm, cô sẽ không cưới thê tử.”

Đây là kế sách chu toàn nhất mà hắn có thể nghĩ ra vì Vệ Chiêu.

Đến lúc đó, Vệ Chiêu cũng sớm đã có con nối dõi, địa vị vững chắc, bất luận khi ấy quý nữ thế gia nào làm Thái tử phi, cũng sẽ không dao động địa vị của nàng.

Vệ Chiêu lại cười khổ một tiếng, mở miệng nói: “Điện hạ, bất luận ngài có yêu ta như thế nào, ngài vẫn có thành kiến với xuất thân của ta. Ngay cả ta cũng cảm thấy bản thân không biết tự lượng sức. Ta có thân phận gì mà dám vọng tượng đến vị trí Thái tử phi.”

“Ta không thể chịu đựng được việc chia sẻ nam nhân mà mình yêu với những nữ nhân khác. Vì có thể trở thành một vị quân vương có đủ tư cách, điện hạ có thể cưới một nữ tử mà mình không thương làm thê tử, nhưng ta không có cách nào có thể ở bên một người mà ta không yêu suốt cả một đời. Đây có lẽ cũng là nguyên ngân chúng ta đã được định trước là không thể ở bên nhau.”

Nàng nhìn Thái tử, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, nhân lúc giữa chúng ta vẫn còn một chút tình cảm, cầu xin ngài, hãy để cho ta xuất cung đi thôi.”

Nàng không muốn thứ tình cảm ít ỏi còn lại sẽ bị sự lạnh lẽo của chốn thâm cung dồn ép làm cho biến mất hoàn toàn.

Trong nháy mắt sự đau khổ choán ngợp tâm trí của Thái tử, có thứ gì đó tựa như muốn thoát khỏi lồ ng ngực của Thái tử ra ngoài.

Hắn biết nhất định bản thân phải làm cái gì đó, nếu không hắn thật sự sẽ vĩnh viễn mất đi Vệ Chiêu.

Sau đó hắn làm ra một quyết định sai lầm nhất đời này.