Đông Cung Tàng Kiều

Chương 52: Biến cố Lương Tạ (8)




Sau khi Vệ Chiêu và Tạ Ánh Chân từ biệt, Vệ Chiêu vội vã quay về Minh Thúy hiên.

Khi trở lại tẩm điện, nàng lại phát hiện không có một bóng người.

Không biết Tử Quyên đã đi đâu?

Vệ Chiêu giật mình, vội vã đẩy cửa phòng tiến vào.

Trong phòng vẫn đen nhánh một mảnh, giống y hệt lúc nàng rời đi.

Nàng ngừng thở, chậm rãi bước đến nội thất, nhìn thấy một người vẫn đang nằm trên giường.

Người này là Thái tử điện hạ.

Cũng may là Thái tử điện hạ còn chưa tỉnh lại.

Vệ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bước tới gần, đang chuẩn bị bò lên giường thì đột nhiên cổ tay bị một người nắm chặt lấy.

Nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một ánh mắt lạnh lẽo như băng, cả người nàng đều bị chấn động.

Không ngờ Thái tử điện hạ đã tỉnh lại rồi.

“Điện hạ…” Nàng đang không biết nên biện giải giúp bản thân như thế nào thì Thái tử đã buông tay nàng ra rồi chậm rãi ngồi dậy.

Câu nói tiếp theo của Thái tử còn khiến nàng ngây người tại chỗ.

“Ngươi còn biết đường về sao?”

Vệ Chiêu á khẩu không trả lời được, nàng che chở phần bụng rồi chậm rãi cúi người, quỳ xuống trước mặt Thái tử.

Thái tử đã tỉnh, như vậy nàng cũng không cần nói nhiều, nàng chỉ cần bình tĩnh tiếp thu nghiêm phạt đối với bản thân là được.

Thái tử giống như một người cô độc, ngồi một mình trong bóng tối, thấy Vệ Chiêu quỳ xuống, trong mắt lộ ra ánh sáng dọa người.

Hắn cười xùy một tiếng rồi nói: “Cô còn tưởng ngươi một đi không trở lại, nếu đã đi thì trở về làm cái gì?”

Nghe được giọng nói lạnh như băng ở phía trên truyền tới, Vệ Chiêu vẫn quỳ dưới đất, nhẹ giọng đáp: “Vệ Chiêu đã làm sai chuyện, mong điện hạ trách phạt.”

Một quyền của Thái tử như đánh vào bông vải.

Trong lòng hắn phiền muộn, cười lạnh nói: “Trách phạt? Ngươi cảm thấy cô cần phải trách phạt ngươi sao? Vệ Chiêu, cô tín nhiệm ngươi như vậy, nhưng ngươi dám tính kế cô?”

Hắn hơi dừng lại một chút rồi đột nhiên vỗ một chưởng xuống giường, tiếng gỗ nứt vỡ vang lên vô cùng rõ ràng trong đêm tối: “Ngươi vì Tạ Ánh Chân, dám tính kế đối với cô.”

Bên trong phòng yên tĩnh một mảnh, ngay cả tiếng kêu của chim muông côn trùng vang lên ngoài cửa vào giờ khắc này cũng như đình chỉ lại.

Tiếng th.ở dốc đầy giận dữ của Thái tử trong đêm tối càng thêm rõ ràng, hắn nghiến răng nghiến lợi chất vấn Vệ Chiêu: “Ngươi có từng nghĩ đến, thời điểm cô nằm bất tỉnh trên giường, nếu có thích khách kéo tới, ngươi trở về gặp chỉ là một cỗ thi thể.”

“Vệ Chiêu, lẽ nào ngươi muốn giết cô sao?”

Tiếng chất vấn này như sét đánh ngang tai, khiến cho Vệ Chiêu cả người mang đầy thương tích.

Nàng lập tức ngẩng đầu, hoảng sợ nói: “Thiếp, thiếp không có, thiếp không có… Xin lỗi điện hạ, thiếp thật sự chưa từng nghĩ đến…”

“Ngươi thật sự không nghĩ đến?” Thái tử cao giọng cắt đứt lời nàng, sau đó xuống giường đi tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống rồi nói: “Vậy ngươi có biết ngươi đã phạm phải trọng tội mưu nghịch hay không?”

Vệ Chiêu ngồi sụp xuống đất, ngây ngẩn ngẩng đầu nhìn Thái tử.

Mưu nghịch?

Nàng chỉ là giúp Tạ Ánh Chân bỏ trốn khỏi cung mà thôi, như thế nào phạm phải tội mưu nghịch?

Mưu nghịch sẽ bị chặt đầu, chẳng lẽ Thái tử muốn giết nàng?

Nàng hoảng hốt vu.ốt ve phần bụng, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Không được, nàng không thể chết được.

Nàng đang mang trong người cốt nhục của Thái tử, nàng đã đáp ứng Tạ Ánh Chân phải sống thật tốt.

Vệ Chiêu cắn răng mở miệng nói: “Điện hạ…”

Thái tử lại lạnh lùng cắt đứt lời nàng: “Ngươi có biết, nếu ngươi không trở về, lúc này đã không còn giữ được cái đầu trên cổ nữa không?”

Cái gì? Vệ Chiêu hoảng sợ nhìn về phía Thái tử.

Thái tử lạnh lùng tiếp tục nói: “Ngươi thật sự cho rằng kế hoạch của các ngươi là thiên y vô phùng sao? Tạ Ánh Chân thật sự có thể dễ dàng cứu người ra khỏi Thượng Loan đài sao, các ngươi cho rằng Đặng Trung chỉ là một Đại Đốc công bù nhìn?”

Vệ Chiêu cố nén cơn đau ở bụng, duỗi tay nắm lấy vạt áo của Thái tử, lắc đầu nói: “Điện hạ…”

Thái tử chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, mở miệng nói: “Ngươi có biết, cửa cung sớm đã được bố trí thiên la địa võng, hai người kia dù có chắp cánh cũng không thể bay.”

Vệ Chiêu lập tức ngây ngẩn cả người, lời muốn nói trong nháy mắt cũng không hề bận tâm, lúc này cái gì nàng cũng không còn nghĩ được nữa.

Trong đầu nàng chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất đó chính là cửa cung có mai phục.

Nàng giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng lời nói tiếp theo của Thái tử khiến nàng như thể bị rơi xuống địa ngục.

“Không còn kịp nữa rồi.” Thái tử ấn xuống bả vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Tạ gia đã xong đời rồi.”

Thân hình của Vệ Chiêu lay động một cái, cơn chóng mặt ập đến bao phủ lấy nàng, nàng ôm bùng, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

Thái tử thấy nàng khó chịu như vậy, bàn tay đang nắm lấy bả vai nàng siết chặt rồi đột nhiên buông ra, hắn đứng dậy, quay lưng lại không nhìn nàng nữa.

Đúng lúc này, Triệu Đà vội vã từ bên ngoài bước vào: “Thuộc hạ có sự tình cần bẩm báo…”

Hắn thấy Vệ Chiêu quỳ ở trong phòng, tựa hồ lấy làm kinh hãi, sau đó chần chứ nói với Thái tử: “Điện hạ, không bằng để thuộc hạ bẩm báo sau?”

Vệ Chiêu thây gương mặt của hắn hiện lên sự không đành lòng, trong nháy mắt đột nhiên đoán được cái gì đó, vội vàng quỳ đến bên chân của Thái tử, hai tay nắm lấy chéo áo của hắn, viền mắt rưng rưng nói: “Điện hạ, cầu ngài…”

Bàn tay của Thái tử nắm chặt thành quyền, móng tay đâm thật sâu vào da thịt cũng không thèm để ý, hắn không thèm liếc mắt nhìn Vệ Chiêu, chỉ lạnh lùng nói với Triệu Đà: “Nói.”

Triệu Đà chỉ có thể thành thật trả lời: “Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức, Thái tử phi đã bị bắt lại ở cửa cung, còn tên nội thị bên cạnh…” Hắn thoáng dừng một chút nhìn qua Vệ Chiêu rồi mở miệng nói: “Bị vạn tiễn xuyên tâm bắn chết tại chỗ.”

Lúc này Vệ Chiêu đã không chống đỡ được nữa, bàn tay trượt khỏi chéo áo của Thái tử, nặng nề ngã xuống đất.

Nước mắt từ khóe mắt nàng trào ra, rất nhanh đẫm cả gương mặt.

Tuy trong lòng nàng đã có chuẩn bị, nhưng khi hiện thực thực sự kéo tới, nàng vẫn không thể tin tưởng được.

Thời gian phảng phất ngừng lại vào khoảnh khắc này, ngay cả thế gian cũng tựa hồ trở nên mơ hồ.

Nàng ngã dưới đất như rối gỗ, một lát sau, đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, nghẹn ngào hỏi: “Tử Quyên ở đâu? … Tử Quyên đang ở nơi nào?”

Thái tử thấy nàng vì Tạ Ánh Chân khóc đến thương tâm như vậy, ngực đã sớm bị nghẹn lại, bây giờ ngay cả một cung nữ cũng được xếp đứng trước hắn, nghe vậy không nhịn được mà giễu cợt: “Hóa ra ngươi còn nhớ đến sống chết của Tử Quyên, cô còn tưởng rằng ngươi vì Tạ Ánh Chân cái gì cũng không màng đến nữa.”

Vệ Chiêu đã không còn chịu được nhiều đả kích nữa, nàng gắng gượng không để bản thân bị ngất đi, nên vẫn cố treo một hơi hỏi đi hỏi lại: “Tử Quyên đang ở đâu?”

Thái tử nhắm hai mắt lại, bực bội nói: “Nàng ta đã bị thích khách gi.ết chết.” sau đó lại không nhịn được chất vấn: “Nàng ta sống hay chết quan trọng như vậy sao? Đến tận bây giờ, ngươi cũng không chịu hỏi thăm cô một câu, hỏi xem cô có bị thương không? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, cô còn không quan trọng bằng một cung nữ.”

Tâm trí của Vệ Chiêu quay cuồng, bên tai chỉ vang lên tiếng ong ong.

Nàng đã không còn nghe rõ phía sau Thái tử đang nói cái gì, trong đầu chỉ vang lên câu nói Tử Quyên đã chết, Tử Quyên đã bị nàng hại chết.

Đả kích liên tục khiến sợi dây cuối cùng trong lòng nàng cũng bị đứt đoạn.

Nàng không nhịn được nữa, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Thái tử nói hồi lâu, không thấy được đáp lại, khi xoay người lại nhìn, thì thấy Vệ Chiêu té ngã trên mặt đất nằm im không nhúc nhích, không khỏi muốn tiến lên.

Nhưng kế tiếp, hắn lại mạnh mẽ kiềm chế.

Từ nhỏ đến lớn hắn đã chứng kiến quá nhiều cảnh nữ nhân trong hậu cung tranh giành tình cảm.

Không lâu trước đây Vệ Chiêu còn dùng bộ dạng đang yêu điềm đạm lừa hắn uống mê dược, lúc đây nàng đừng hòng lừa hắn một lần nữa.

“Ngươi có lá gan bỏ trốn khỏi hoàng cung, lại không có can đảm nghe những lời này?” Gương mặt của Thái tử đã đen như mực, nói lời cũng càng lúc càng nặng hơn: “Cũng đừng cho rằng ngươi như vậy là cô sẽ nhẹ dạ bỏ qua cho ngươi?”

Thấy Vệ Chiêu vẫn nằm im không nhúc nhích, Thái tử không nhịn được nữa đi qua đi lại trước mắt nàng, cuối cùng đi tới trước mặt nàng, dùng ngón tay chỉ về phía nàng, cao giọng quát lên: “Ngươi đứng lên cho cô, ngươi còn muốn giả bộ đến bao giờ?”

Ngoài phòng, Tử Quyên bị người ta đánh cho bất tỉnh cũng bị tiếng quát đánh thức, mơ mơ màng màng ôm đầu bước vào trong tẩm điện. Nàng thấy Vệ Chiêu ngã trên mặt đất, còn Thái tử đứng trước mặt nàng, bừng bừng tức giận.

Tử Quyên tựa như bị người khác dội một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại, cái gì cũng không kịp suy nghĩ, mấy bước đã chạy tới bên cạnh Vệ Chiêu, giang tay bảo vệ trước người nàng, rồi dập đầu cầu xin Thái tử: “Thái tử điện hạ bớt giận, Thái tử điện hạ bớt giận.”

Thái tử một cước đá bay nàng sang một bên: “Cút.”

Triệu Đà đứng bên cạnh phản ứng kịp, đỡ lấy Tử Quyên, rồi kéo nàng sang một bên, gắt gao che miệng nàng lại, thấp giọng trách mắng: “Nô tỳ to gan này, lúc Thái tử điện hạ nói chuyện, ai cho phép ngươi được chen vào, ngươi không muốn sống nữa.”

Hắn vừa nói vừa muốn kéo Tử Quyên đi ra ngoài.

Tử Quyên không ngừng giãy giụa, khí lức lớn đến mức kỳ lạ.

Triệu Đà trong chốc lạt không thể khống chế được, đã để nàng tránh thoát.

Tử Quyên không để ý đến đau đớn trên người, mấy bước đã chạy về phía Vệ Chiêu, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu liên tục cầu xin tha thứ: “Nô tỳ van cầu điện hạ, ngài tha cho Lương viện, ngài hãy tha cho Lương viện. Lương viện đang có thai, ngài ấy không chịu được lửa giận của điện hạ.”

Lúc này Triệu Đà đã đi tới bên cạnh Tử Quyên, vừa định vươn tay kéo nàng đi, nghe vậy thì vô cùng sửng sốt.

Kế tiếp, vừa trong chớp mắt, người trong tay đã bị Thái tử đoạt lấy.

Thái tử nhìn Tử Quyên, trên vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh kể cả núi Thái Sơn có sập lúc này lại xuất hiện vẻ khiếp sợ, miệng đóng mở mấy lần rồi mới hỏi được thành câu: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Tử Quyên hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào mở miệng: “Thái tử điện hạ thứ tội, nhưng nô tỳ không thể không nói. Lương viện đã có thai được hai tháng, bây giờ chính là thời điểm quan trọng, không thể chịu được kíc.h thích quá lớn. Vô luận Lương viện đã làm ra chuyện gì khiến điện hạ tức giận, nhưng vì tiểu hoàng tôn trong bụng của Lương viện, kính mong điện hạ hãy tha cho Lương viện lần này.”

Lúc này Thái tử mới như bừng tỉnh từ trong mộng, buông tay ra, lui lại mấy bước rồi chậm chạp quay đầu nhìn Vệ Chiêu đang nằm dưới đất.

Vừa nhìn một cái, hắn đã sợ đến mức hồn bay phách tán.

Hắn chỉ thấy dưới làn váy tản mát, một dòng máu đỏ tươi đang chảy dọc theo chân của Vệ Chiêu, không ngừng rơi xuống đất.

Hắn phát ra một tiếng thét mà cả đời này chưa từng có bao giờ: “Truyền Thái y, mau truyền Thái y.”