Đông Cung Tàng Kiều

Chương 28: Cung biến năm Nhâm Dần (2)




Đối mặt với câu hỏi của Thái tử, Vệ Chiêu nhất thời không thể nói thành lời.

“Triệu Thống lĩnh, ngài ấy…”

Nói thực việc này cũng thông cảm với Triệu Đà. Hắn đường đường là một võ tướng, hơn nữa lại là Phó Thống lĩnh cấm quân, chỉ vì Thái tử điện hạ không muốn dùng cung nữ thiếp thân, mà hắn đành phải nuốt lệ mà đảm nhận rất nhiều việc vốn không thuộc nhiệm vụ của hắn. Nay thì tốt rồi, có Vệ Chiêu, hắn ngay lập tức giao lại toàn bộ nhiệm vụ vốn thuộc về cung nữ thiếp thân cho nàng, rồi ngay lập tức trốn mất tăm.

Thái tử thấy nàng muốn nói lại thôi, cũng đoán được toàn bộ chân tướng.

Hắn có chút tức giận, quyết tâm ngay ngày mai phải giáo huấn Triệu Đà một trận.

Nhưng đó là việc của ngày mai, còn ngày hôm nay không thể không đi tắm được.

Cuối cùng Thái tử cũng phải bước chân vào trong.

Lý ma ma đã từng chỉ dạy cho Vệ Chiêu, cung nữ thiếp thân nhất định phải làm tốt ba việc:

Thứ nhất, toàn bộ phục sức của Thái tử điện hạ, bao gồm cả trang sức vật phẩm phối hợp cũng phải do tự tay nàng chuẩn bị. Những lúc thượng triều, học tập, yến hội, cưới ngựa bắn cung, đi ngủ,… trường hợp khác nhau sẽ có cách ăn vận khác nhau. Thái tử điện hạ lại vô cùng chú trọng đến lễ nghi hoàng gia, phải nhớ kỹ không thể để có bất kỳ sai sót nào.

Thứ hai, cái gọi là cung nữ thiếp thân, chính là cho dù Thái tử điện hạ ra cửa, ngoại trừ khi thượng triều, cũng phải tùy thời đi theo hầu hạ bên cạnh. Ngự thư phòng là nơi cung nữ không được phép lui tới, trừ những thời điểm được gọi đến.

Thứ ba, phải cẩn thận hầu hạ toàn bộ sinh hoạt của Thái tử, từ việc tắm rửa thay y phục, dâng trà mài mực, …, cho đến việc dùng bữa. Bởi vì Thái tử không thích dùng thái giám, cho nên tất cả mọi việc đều cần Vệ Chiêu tự tay xử lý.

Cuối cùng Lý ma ma tổng kết nói: “Ở bên cạnh chủ tử không có việc nào được coi là nhỏ nhặt, mà các việc liên quan đến Thái tử, từng việc đều rất quan trọng. Vốn dĩ cung nữ thiếp thân không bao giờ được giao cho người mới đảm nhận. Đại cung nữ các cung đều xuất phát từ cung nữ tam đẳng, chậm rãi cất nhắc, như vậy mới có thể đảm bảo không bao giờ xảy ra sai sót.”

Bà nhìn Vệ Chiêu, nhìn nàng bị những lời nói của bà mà cúi đầu sắp chạm đất, biết lần dăn dạy này đã có hiệu quả, vì thế kéo tay nàng, vỗ nhẹ trấn an nói: “Bất quá đây cũng là cơ hội của ngươi, nếu hoàn thành, ta sẽ nói tốt về ngươi trước mặt điện hạ.”

“Ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ trước đây ngươi ở đâu, một khi vào Đông cung thì chỉ có một chủ tử. Ở bên cạnh Thái tử điện hạ, cái gì nên nhìn không nên nhìn, nên hỏi không nên hỏi, nên nói không nên nói phải thật cẩn trọng. Ngươi có hầu hạ điện hạ, sau này có khi sẽ có cơ hội một bước lên trời.”

Việc một bước lên trời, Vệ Chiêu nghĩ cũng không dám nghĩ. Hiện tại nàng chỉ cảm thấy trọng trách bản thân đang gánh vác vô cùng gian khổ, nên bất kể việc nào liên quan đến Thái tử, nàng đều phải kéo căng tinh thần, không dám có bất cứ sai sót nào.

Lúc này, Thái tử đang nằm trong thùng tắm. Ánh nến nhu hòa chiếu những ánh sáng mông lung hắt lên tấm màn che, khiến những hơi nước được đắp lên một luồng khí tức mờ ảo.

Mái tóc dài của Thái tử được làm ẩm, từng sợi từng sợi dính vào bờ lưng trần rộng của hắn. Từng giọt nước chậm rãi chảy xuôi xuống trước ngực.

Vệ Chiêu rắc những cánh hoa vào trong thùng tắm. Cánh hoa trôi bập bềnh ở trên mặt nước, che lại thân thể lúc ẩn lúc hiện của Thái tử.

“Không cần thêm hoa nữa, cô không cần những thứ này.” Thái tử mở miệng ngăn cản.

“Vâng, điện hạ.” Vệ Chiêu vội buông lẵng hoa xuống, luống cuống đứng tại chỗ, rồi dè dặt hỏi: “Điện hạ, có cần nô tỳ chà lưng giúp không ạ?”

Thái tử ngước mắt nhìn về phía Vệ Chiêu, thần sắc không rõ, hai người cách nhau một tầng hơi nước nhìn nhau, cuối cùng Thái tử rời tầm mắt trước.

“Cô không cần.”

Vệ Chiêu thở dài.

Có lẽ do nước quá nóng, nàng phát hiện gương mặt của Thái tử bị hun có hơi ửng đỏ.

Thái tử nhắm mắt nằm ngửa trong thùng tắm, qua hồi lâu cũng không có động tĩnh.

Vệ Chiêu lo lắng nước nhanh lạnh, nên nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, đã sắp qua giờ tý, hiện giờ ngài có muốn đi nghỉ ngơi?”

Thái tử mở mắt ra, gật đầu một cái: “Được.”

Vệ Chiêu vội vàng cầm lấy khăn lau người, đứng ở phía sau Thái tử.

Thái tử từ từ đứng dậy khỏi thùng tắm. Vệ Chiêu vội mở rộng khăn trùm lên Thái tử. Chỉ là vóc dáng của nàng vốn nhỏ nhắn, nên nàng phải gắng hết sức, mới có thể dùng khăn bao trọn được thân hình cao lớn của Thái tử.

Nhưng không biết có phải do nàng ảo giác hay không, nàng cảm thấy thân thể của Thái tử cứng lại một chút.

Hắn nhanh chóng nhận lấy cái khăn, rồi nói: “Được rồi, cô tự mình làm được.”

Vệ Chiêu không biết bản thân đã sai ở đâu, chỉ cố gắng giúp hắn lau khô người, sau đó đứng sang bên cạnh dâng lên y phục, mở miệng nói: “Điện hạ, nô tỳ hầu hạ ngài thay y phục.”

Thái tử nhìn nàng một cái, lại nhíu mày, không vui nói: “Không cần, ngươi lui xuống đi.”

Nhất thời Vệ Chiêu cảm thấy có chút uể oải, lần đầu tiên nàng hậu hạ Thái tử tắm rửa, nhưng không ngờ cái gì Thái tử cũng không cần nàng hỗ trợ.

Câu hắn nói nhiều nhất với nàng chính là ba chữ: “Không cần.”

Nhất định là Thái tử cảm thấy nàng ngốc, không thể làm được việc gì ra hồn, nên không muốn để nàng phục vụ.

“Vâng, thưa điện hạ.” Vệ Chiêu đặt y phục trước mặt Thái tử, rồi thấp giọng nói: “Nô ty lui xuống trước.”

*****

Tiết Xuân phân vừa qua, thảo trường oanh phi, vạn vật bừng bừng sức sống.

Trong ngự hoa viên, trăm hoa nở rộ, muôn nghìn hồng tía, tranh nhau so bì vẻ diễm lệ, đẹp không sao tả xiết.

Ngày xuân vốn là thời điểm tốt nhất để ngắm hoa. Quý phi thấy mỹ cảnh như vậy tâm tình cũng tốt hơn, quyết định tổ chức một buổi yến tiệc, cho mời tất cả các quý nữ danh môn vào cung cùng thưởng hoa.

Nhưng trong lòng mỗi quý nữ đều hiểu, mục đích chính của buổi yến tiệc là muốn tuyển chọn phi tần cho Thái tử.

Trước đây có hai thế gia Vương, Tạ đứng chắn phía trước, vị trí cho tuyển chọn Thái tử phi, người khác nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng bây giờ Vương gia xảy ra chuyện, cô nương nhà họ Tạ thì cáo ốm không đến, nên tâm tư của quý nữ khác cũng trở nên sống động.

Khi Vệ Chiêu theo Thái tử vừa bước vào Ngự hoa viên, đã đụng phải ngay một quý nữ.

Quý nữ kia kêu lên một tiếng, ngã vào trong lòng của Thái tử, nhưng cũng không biết Thái tử né tránh được kiểu gì, nghiêng người lướt qua nàng ta, sau đó trơ mắt nhìn nàng ta ngã vào ngực của Vệ Chiêu phía sau.

Vệ Chiêu hoảng thần, thấy nhuyễn hương xông vào trong mũi. Nàng cùng quý nữ kia, người nhìn ta, ta nhìn người, đều thấy đối phương ngẩn cả người.

Thái tử ở đằng trước thúc giục: “Vệ Chiêu, còn không mau qua đây.”

Giọng nói lạnh lẽo khiến Vệ Chiêu giật mình.

Mắt thấy Thái tử đã xoay người tiến về phía trước, Vệ Chiêu vội vàng nâng quý nữ kia dậy, nói: “Đắc tội.”, rồi đuổi theo Thái tử.

Lưu lại quý nữ kia đứng tại chỗ, tức đến mức giậm chân.

Khi Thái tử đến nơi, yến tiệc đã bắt đầu được hồi lâu.

Mọi người đã thưởng hoa hồi lâu, cũng đã có chút mệt mỏi, vừa nhìn thấy Thái tử đến, tựa như uống được một liều thuốc kí.ch thích, trong nháy mắt phấn chấn tinh thần, vẻ mặt cũng rạng rỡ hơn.

Thái tử hành lễ với Quý phi: “Nhi thần đến muộn, mong Quý phi thứ tội.”

Thái tử có thể tới, đương nhiên Quý phi vui vẻ vô cùng, còn có thể trách tội cái gì, vội miễn lễ cho hắn, rồi sai cung nữ dọn chỗ cho hắn.

Thái tử chưa ngồi được bao lâu, quý nữ suýt đụng phải hắn cũng vội vã tiến vào.

Việc đầu tiên nàng ta làm khi tiến vào chính là quỳ xuống thỉnh tội: “Thần nữ vừa mới không cẩn thận đụng phải Thái tử điện hạ, vì vậy đã tới chậm, kính mong Quý phi nương nương thứ tội.”

Quý phi quay sang Thái tử hỏi: “Còn có việc này sao, tại sao vừa rồi Thái tử không nói?”

Thái tử mặt không đổi sắc, “Nhi thần đã quên.”

Quý phi: “…”

Bà thấy Thái tử không cao hứng cho lắm, cảm thấy hơn phân nửa là không có hứng thú với quý nữ này, nên đã vội vàng lấy lệ cho qua việc này.

Quý phi nhìn người quỳ ở bên dưới, thuận miệng hỏi: “Ngươi là tiểu nương tử nhà nào? Sau này nên cẩn thận một chút.”

“Đa tạ Quý phi nương nương, thần nữ là nữ nhi của Tuyên Úy Sử Tư An Thiêm Sự, An Lăng Nhi.”

Chức Thiêm Sự của Tuyên Úy Sử Tư bất quá chỉ là một chức ngoại quan ngũ phẩm quan võ, Quý phi cũng không còn muốn để tâm đến nàng ta, phất tay để nàng ta lui.

An Lăng nhi ngẩng đầu, lộ ra một dung nhan tuyệt diễm tựa mẫu đơn. Trong lòng Quý phi khen ngợi một tiếng, bất động thanh sắc liếc nhìn Thái tử, thấy đối phương vẫn bất động như núi, chuyên tâm thưởng trà.

Một mỹ nhân như vậy mà cũng cảm thấy chướng mắt? Trong lòng Quý phi không khỏi càng thêm bất an.

Việc này chỉ là một việc nhỏ không đáng bận tâm, nên yến tiệc thưởng hoa lại được tiếp tục.

Thái tử đối với chuyện thưởng hoa không có hứng thú, đến đây lộ diện hoàn toàn cũng chỉ vì thể diện của Quý phi, vì vậy một chén trà còn chưa uống xong đã định đứng dậy cáo lui.

Đúng lúc này một quý nữ ngồi gần Quý phi đột nhiên mở miệng thỉnh giáo Thái tử.

“Thần nữ nghe nói Thái tử có nghiên cứu về số học, gần đây thần nữ cũng đang nghiên cứu đến lĩnh vực này, có một số chỗ quá khó hiểu, không biết Thái tử điện hạ có thể dành một chút thời gian giải đáp nghi vấn cho thần nữ.

Quý nữ này lễ phép đoan trang, tự nhiên phóng khoáng, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong phạm rõ nét của khuê tú nhà quyền quý. Nàng ta là Trương Anh, tôn nữ của Thái Thường Trương Phụ, một trong Cửu Khanh.

Phụ mẫu của Trương Anh mất sớm, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh tổ phụ tổ mẫu. Quý phi từng xem qua bản nhận xét về nàng, nàng đã đọc quá tứ thư ngũ kinh, tinh thông cầm kỳ thư hoa, đoan trang nhã nhặn lịch sự, tính cách ôn uyển, có xuất thân cao quý, lại là một trong những quý nữ điển phạm của chốn kinh thành.

Chỉ là không ngờ Trương Anh còn nghiên cứu cả về số học.

Động tác muốn đứng dậy của Thái tử dừng lại, hứng thú nhìn Trương Anh, “Ngươi còn nghiên cứu về số học?”

Trương Anh đứng dậy hồi đáp: “Tổ phụ của thần nữ thích nghiên cứu về lĩnh vực này. Thần nữ đi theo bên cạnh tổ phụ, mưa dầm thấm đất, nên cũng học được sơ sơ.”

“Sơ sơ.” Thái tử mỉm cười, vấn đề nàng ta hỏi tới, nếu chỉ là nghiên cứu sơ sơ quả thực quá khiêm tốn rồi.

Hai người bắt đầu bàn luận về lĩnh vực số học. Trương Anh không giống quý nữ chỉ học qua nữ tắc, chẳng nhưng dung mạo không tồi, lại còn vô cùng thông minh. Những vẫn đề nàng và Thái tử đang đàm luận, một câu Vệ Chiêu cũng nghe không hiểu.

Không chỉ nàng, mà đại đa số quý nữ nơi đây đều mang theo vẻ mặt mờ mịt.

Nhưng Thái tử tựa hồ rất có hứng thú về việc này, cho nên hàn huyên cùng Trương Anh một hồi lâu.

Quý phi nhìn hai người trò chuyện thật vui vẻ, trong lòng cũng có tính toán.

Hóa ra Thái tử không quá coi trọng dung mạo của cô nương nhà người ta, mà là coi trọng học thức tu dưỡng của các nàng. Nếu biết rõ yêu thích của Thái tử, như vậy cung yến mùa xuân kế tiếp, đương nhiên là Quý phi sẽ có hướng đi.

Yến tiệc thưởng hoa tất cả đều vui vẻ nhưng trong lòng của Vệ Chiêu lại có một chút không vui.

Không hiểu tại sao nàng lại sinh ra một cảm giác bất mãn mãnh liệt đối với Trương tiểu nương tử, cho dù đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của Trương Anh từ đầu đến cuối nhìn Thái tử chan chứa một thứ tình cảm thầm kín, là Vệ Chiêu lại cảm thấy cả người không được khỏe.

Thái tử điện hạ sớm muộn gì cũng phải đại hôn, Đông cung cũng cần một vị Thái tử phi.

Nữ tử có thể xứng đôi với Thái tử điện hạ, nhất định phải có xuất thân cao quý, xinh đẹp vô cùng, đồng thời phải hào phóng khéo léo, cơ trí thông tuệ, tựa như vị Trương tiểu nương tử này.

Khi Trương tiểu nương tử và Thái tử đàm luận, lần đầu tiên Thái tử lộ ra vẻ mặt hứng thú. Đây là vẻ mặt của Thái tử mà nàng chưa từng thấy qua.

Hai người cao quý như họ đứng chung một chỗ vô cùng xứng đôi, còn bản thân Vệ Chiêu chỉ là một nữ nhi nhà nông, xuất thân thấp kém, vốn chưa từng được đi học, cùng Trương tiểu nương tử so ra đã như trời và đất, vậy cùng Thái tử so ra càng xa tới mức không thể chạm tới.

Mà nàng lấy cái gì để so với Trương tiểu nương tử?

Tâm tư của Vệ Chiêu vô cùng hỗn loạn.

Thái tử và Trương Anh bàn luận xong, đã đứng dậy cáo từ với Quý phi: “Nhi thần còn chính vụ cần xử lý, xin thứ cho nhi thần xin được cáo lui trước.”

Quý phi lập tức nói: “Nếu như vậy thì Trương tiểu nương tử đi tiễn Thái tử một đoạn.”

Trương Anh nghe vậy, vẻ mặt vô cùng kỳ vọng nhìn về phía Thái tử.

Thái tử nhíu mày, thản nhiên nói: “Không cần.”, rồi quay đầu về phía sau nói: “Vệ Chiêu, đi thôi.”

Nói xong, trức tiếp xuyên qua đoàn người đang quỳ dưới đất, sải bước đi ra ngoài.

Vệ Chiêu đi theo sau Thái tử, vội vã đuổi kịp bước chân của hắn.

Khi đã đi được một quãng thật xa, Vệ Chiêu không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua. Nàng vẫn thấy Trương Anh đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng xa dần của Thái tử.