Đông Cung Tàng Kiều

Chương 16: Liệp cung phong vân (7)




Bầu trời đêm mùa thu, sao giăng đầy trời. Gió đêm thổi qua khiến hương vị của thịt quay tràn ngập khắp khu rừng.

Vệ Chiêu nhìn chằm chằm những giọt mỡ rỏ xuống, nhịn không được nuốt nước miếng một cái.

Thịt thỏ ở núi này thật sự quá thơm.

Thái tử dùng dao găm cắt lớp da của thỏ rừng, rồi không ngừng xoay tròn xiên thịt thỏ.

Vệ Chiêu ngưỡng mộ nhìn hắn, “Điện hạ, nô tỳ không ngờ ngài còn có thể nướng thịt thỏ.”

Thái tử liếc nhìn nàng, thở dài nói: “Cô cũng ngờ ngươi cái gì cũng không biết.”

Vệ Chiêu lờ mờ nhận ra sự ghét bỏ trong lời nói của hắn, vội vã chủ động nói: “Điện hạ, ngài có mỏi tay hay không, bằng không… ngài cứ để nô tỳ nướng thịt cho.”

Thái tử cảnh giác nhìn nàng một cái, “Không cần.”

Vệ Chiêu có chút thất vọng, không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu nhìn đàn kiến bò qua bò lại, tự trách nói: “Sáu tuổi nô tỳ đã vào cung, nên chưa từng ở lại nơi dã ngoại như thế này, cưỡi ngựa là do Tạ tiểu nương tử dạy nô tỳ, đến cả việc nướng thịt cũng phải khiến điện hạ động tay… nô tỳ thực sự quá vô dụng…”

Không ngờ nàng không chỉ không giúp ích được bất kỳ việc gì cho Thái tử điện hạ, ngược lại còn liên lụy đến hắn.

Nghĩ như vậy, nàng cũng càng lúc càng cảm thấy chán nản.

Thái tử nghe được sự sa sút trong lời nói của nàng, cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ khẽ liếc nàng một cái, rồi lại yên lặng tiếp tục nướng thịt.

Cả khu rừng đột nhiên yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng mỡ cháy xèo xèo.

Một lát sau, khi thịt nướng xong, Thái tử cầm xâu thịt trong tay đưa cho Vệ Chiêu, ý bảo nàng nhận lấy.

Vệ Chiêu nhìn thịt thỏ, có chút do dự: “Thịt này ngài cho nô tỳ?”

Thái tử thản nhiên nói: “Ngươi nếm thử độc trước.”

Hóa ra là thế. Tâm tình của Vệ Chiêu ngay lập tức sáng sủa lên, hóa ra nàng vẫn hữu dụng.

Nàng gật gật đầu, tiếp nhận thịt thỏ, cái miệng nhỏ nhắn của nàng cắn một cái.

Dẫu mỡ dính môt chút trên đôi môi của nàng, dưới ánh lửa, càng thêm vẻ tươi đẹp mê người.

Miếng thịt có chút nóng, nhưng ăn ngon vô cùng.

Quả nhiên việc gì điện hạ cũng có thể làm tốt.

Một lát sau, Vệ Chiêu cảm thấy không có bất kỳ khó chịu nào, nên đã cung kính bẩm báo: “Điện hạ, thịt thỏ này chắc chắn không có độc.”

Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Thái tử nhìn nàng chăm chú với ánh mắt khó hiểu.

Vệ Chiêu tò mò nhìn Thái từ, cho rằng hắn không nghe thấy, nên nàng đã gọi hắn một tiếng: “Điện hạ?”

Lúc này, Thái tử mới thu hồi ánh mắt “Ừ” một tiếng, rồi lơ đãng nướng tiếp thịt thỏ.

Vệ Chiêu thấy Thái từ tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng không thể nói rõ là kỳ quái chỗ nào, chỉ đành phải quay đầu đi, nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, yên lặng ăn thịt nướng.

Một lát sau, xiên thịt Thái tử nướng cũng đã chín. Vệ Chiêu nhìn hắn thành thạo dùng dao cắt xuống từng miếng thịt, đột nhiên có chút ngạc nhiên.

“Điện hạ vẫn luôn sinh sống trong cung, vậy ngài học từ đâu cách nhóm lửa nướng thịt vậy ạ?”

Thái tử thản nhiên nói: “Thời gian hành quân đánh giặc trước đây, sinh hoạt trong cảnh màn trời chiếu đất là thường xuyên, nên những việc này là hiển nhiên.”

Vệ Chiêu mở lớn hai mắt: “Điện hạ còn đi đánh giặc sao?”

Thái từ gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, chậm rãi thưởng thức. Sau khi nuốt xong một miếng thịt, mới mở miệng nói: “Cô từn xông pha mấy trận.”

Ánh lửa chiếu trên gò má của hắn, hiện ra góc cạnh rõ ràng.

Vệ Chiêu nhìn đến xuất thần. Nàng nhớ lại có lần Đặng Trung mang đồ ăn đến cho nàng, có nhắc tới chuyện Thái tử xuất chinh đánh giặc.

Nghe nói, Thái tử đã vào quân doanh từ năm mười hai tuổi, cùng ăn cùng ngủ với binh lính.

Tuy tuổi của hắn còn trẻ, nhưng lại dũng cảm vô cùng, lúc tác chiến luôn xung phong dẫn đầu, anh dũng không chịu khuất phục.

Nghe nói có một lần quân địch tập kích doanh trại, khi Thái tử đã đột phá vòng vây, các thân vệ của hắn lại lọt vào vòng vây của quân địch. Lúc này có một người trong số họ đã hô lớn: “Điện hạ, ngài đi mau, không cần lo cho chúng ta.”

Thái từ rơi nước mắt, một mình cưỡi ngựa xông về phía vòng vây của quân địch, như một vị thần giáng từ trên trời xuống, đại sát tứ phương.

Các thân vệ vô cùng cảm động, liều mạng chiến đấu, lại có thể gắng gượng bức lui quân địch.

Khi đó Đặng Trung còn cảm khái với Vệ Chiêu, nói đại trượng phu trên đời này đều phải giống như Thái tử, kiến công lập nghiệp, vung roi ngựa tiến thẳng lên phía trước.

Trong lời nói của hắn tràn ngập sự hâm mộ.

Sau này, khi Thái tử đánh thắng trận, khải hoàn hồi triều, vạn người trong thành Lạc Dương đều đổ xô ra đường, cùng đầy đủ các văn võ bá quan nghênh đón.

Khi đó hắn còn chưa đến nhược quán mà đã có thể đạt được vinh quang như vậy, là điều xưa nay chưa hề có.

Vệ Chiêu phục hồi lại tinh thần, nhìn Thái tử đang chăm chú quay thịt ở trước mắt.

Thái tử lên ngựa có thể giết địch, xuống ngựa còn có thể nướng thịt thỏ ngon như vậy, cũng khó trách toàn bộ quý nữ của thành Lạc Dương đều để mắt đến hắn.

Còn bản thân nàng vốn có xuất thân hèn mọn, lại không có sở trường, làm sao có thể hy vọng xa vời Thái tử điện hạ đối với nàng có quan tâm đặc biệt đây?

Đêm nay có lẽ là một đêm duy nhất nàng có thể tới gần Thái tử điện hạ như vậy.

Ngày mai, hắn sẽ quay lại làm một vị Thái tử cao cao tại thượng, còn nàng vẫn là một cung nữ thấp kém như hạt bụi, cả hai người bọn hò sẽ không bao giờ đồng thời cùng xuất hiện.

Hai người ăn thịt thỏ xong, Vệ Chiêu thu dọn sạch sẽ, ôm một đống cỏ khô lớn sắp xếp nơi nghỉ tạm ổn thỏa, mới cung kính nói: “Điện hạ, ngài có thể nghỉ ngơi rồi.”

Thái tử dời bước, ngồi xuống đống cỏ khô. Vệ Chiêu ngồi xuống bên cạnh đống lửa, thỉnh thoảng thêm củi vào trong.

Ánh lửa chiếu lên gương mặt của nàng, hiện rõ những dấu vết bên trên.

Thái tử đột nhiên lấy một chiếc khăn tay ra, đưa tới trước mặt của nàng.

Vệ Chiêu lưỡng lự trong chốc lát, nhận lấy chiếc khăn tay lau miệng, đỏ mặt thấp giọng nói: “Tạ điện hạ.”

Thái tử nhìn nàng vài lần, mở miệng nói: “Ngươi lau mặt đi.”

Vệ Chiêu lúc này mới hiểu ra là Thái tử đưa khăn cho nàng bởi vì mặt của nàng không sạch sẽ.

Mặt nàng càng đỏ bừng, đột nhiên đứng dậy, hốt hoảng nói: “Nô tỳ, nô tỳ đi ra sông múc nước.”

Phía trước không xa chính là một dòng sông nhỏ. Vệ Chiều ngắm gương mặt của nàng qua mặt nước, thấy gương mặt của nàng lem nhem đầy vết nhọ đen, rồi nhớ tới vừa rồi nàng đứng ở trước mặt điện hạ, lại còn cười với hắn, nên lập tức che mắt lại.

Nghiệp chướng! Thật đúng là xấu hổ chết mất!

Nàng khôi phục lại tâm trạng, lấy khăn tay Thái tử đưa cho nàng, lấy sông làm gương soi, cẩn thận lau sạch vết bẩn trên mặt.

Đến khi nàng lau xong, nàng lại cẩn thận giặt sạch khăn, muốn mang về trả cho Thái tử.

Còn chưa đứng dậy, nàng nhìn thấy trên mặt nước phản chiếu một bóng đen đột nhiên xuất hiện đằng sau lưng của nàng, rút một trường đao bên hông vung về phía nàng.

Lưỡi đao phản chiếu ánh trăng chiếu xuống mặt sông lăn tăn gợn sóng, tỏa ra cơn rét lạnh.

Vệ Chiêu mở to đôi mắt, cả người rét run. Nàng không biết lấy sự nhanh trí ở đâu, vội trượt chân ngã xuống sông.

“Cứu mạng, cứu mạng,…”

Nàng chìm nổi ở trong sông, lại cách bờ càng lúc càng xa, rồi chìm xuống sông, mất tích không còn tiếng động.

Người mặc áo đen kia ở trên bờ trong chốc lát, thấy không một ai nhô đầu lên khỏi sông, nghĩ tiểu nữ tử này khả năng không biết bơi, nên đã bị chết đuối, vì vậy thu đao lại, quay đầu rời khỏi.

*****

Bên đống lửa, Thái tử dựa vào vách đá nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu của Vệ Chiêu truyền đến.

Trong nháy mắt hắn mở mắt ra, không chút do dự đứng lên, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Sau một khắc, năm sáu kẻ mặc y phục màu đen không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, công kích về phía Thái tử.

Thủ đoạn của những kẻ này âm hiểm, chiêu thức nào cũng vô cùng độc ác, một nhát kiếm đều trí mạng.

Thái tử đấu với bọn chúng mấy chiêu, biết những kẻ này đều là tử sĩ, xuất hiện chỉ vì muốn lấy mạng hắn, nên sẽ không hạ thủ lưu tình.

Đấu qua đấu lại, Thái tử chiếm được lợi thế, đều hạ gục hết tất cả đám áo đen kia.

Hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, bắn một mũi tên về phía ngực của hắn.

Hóa ra vẫn còn một con cá lọt lưới, cũng chính là tên áo đen đã ám sát Vệ Chiêu ở bờ sông.

Thái tử huy kiêm chặt đứt mũi tên, sau đó xông tới định đánh cận chiến với tên kia. Nhưng tên áo đen không cho hắn cơ hội này, lợi dụng địa thế, không ngừng bắn tên ngăn cản.

Thế cục thay đổi, biến thành bất lợi cho Thái tử. Hắn cố gắng hết sức di chuyển, né tránh công kích của đối phương.

Nếu cứ tiếp tục thế này cũng không ổn. Đợi mũi tên của đối phương hao hết, thể lực của hắn cũng bị cạn kiệt.

Đến lúc đó, hắn sẽ trở thành con cá trên thớt, mặc người chém giết.

Trong lòng Thái tử lo lắng, chỉ có thể tiếp tục triền đấu với tên áo đen.

Đang lúc hai bên giằng co, một bóng người lặng lẽ không một tiếng động bò lên bờ.

Khi Vệ Chiêu lên bờ, nàng không kịp th.ở dốc, đã thấy Thái tử rơi vào hiểm cảnh.

Nàng lo lắng, nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy cách đó không xa có một hòn đá lớn. Nàng vội vàng chạy tới nhặt lên, sau đó ôm hòn đá lên, âm thầm đến đằng sau tên áo đen, khi đối phương chưa kịp phản ứng đã ném thẳng hòn đá vào đầu hắn.

Tên áo đen vạn lần không ngờ còn có một người bất ngờ xuất hiện, đã bị Vệ Chiêu đập đến choáng váng, ngã trên mặt đất. Nhưng hắn vẫn kịp vươn một tay, túm lấy mắt cá chân của Vệ Chiêu.

Vệ Chiêu hét lên một tiếng, ném tảng đá trong tay đi, dùng sức giãy dụa thoát khỏi, nhưng đối phương lại càng nắm chặt lấy nàng, làm thế nào cũng không buông bỏ.

Đúng lúc này Thái tử cũng kịp chạy tới, vung kiếm chặt đứt cánh tay tên áo đen.

Rốt cuộc Vệ Chiêu cũng tránh thoát, nàng lùi lại, vừa lúc chứng kiến một cột máu phun thẳng lên trời, nhất thời mở lớn hai mắt.

Thái tử đứng phía sau Vệ Chiêu, một tay che mắt của nàng, còn tay kia vung kiếm đâm thẳng vào tim của tên áo đen.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, khi kiếm được rút ra, máu văng ra tứ phía, một mảnh hỗn loạn.

Chỉ có bàn tay che lại đôi mắt của Vệ Chiêu kia, ấm áp kiên định, lại vững vàng như bàn thạch.