Đông Cung Kiều Tước

Chương 41




Vì chuyện của Ngụy Quốc Công và vũ nữ giáo phương ti Tiết thị, mà trên dưới phủ Ngụy Quốc Công đều không còn để mắt tới Thanh Đại viện nữa. Cho nên, mấy ngày hôm nay cuộc sống của A Yên rất thoải mái tự tại.

Những bông hoa mộc lan màu tím nhạt trồng trong sân vừa hay đua nở, hương hoa thoang thoảng trong không khí khiến A Yên cảm thấy trong lòng thanh thản dễ chịu hơn rất nhiều.

“Chủ tử, đây là bánh hoa mai mà Triệu ma ma đã sai người đem tới, chủ tử có muốn nếm thử không?” Bảo Trân mang một chiếc hộp đến, lấy đĩa bánh ra, cong cong khóe môi nhìn A Yên.

A Yên sững sờ, Triệu ma ma? Đó không phải là tổ mẫu của Hổ Phách sao? Tại sao đang yên đang lành lại đem bánh đến cho nàng?

Thấy vẻ kinh ngạc trong mắt chủ tử, Bảo Trân lên tiếng giải thích: “Triệu ma ma sai người mang tới, nói là biết được ở Hoài An Hổ Phách đã bất kính với chủ tử, muốn mang đến để bù đắp cho người, mong rằng người chớ trách tội.”

A Yên nhíu mày, lúc ở Hoài An Hổ Phách quả thực là không thích nàng, có thể khi đó thân phận nàng hèn mọn, nàng ta nói ra những lời không dễ nghe nhưng cũng không coi là bất kính, Triệu ma ma đặc biệt lấy cái này đến tạ tội, ngược lại khiến nàng cảm thấy có chút không hiểu.

“Chẳng phải Triệu ma ma là nhũ mẫu của Hầu gia sao? Ngày đó lúc bước vào phủ chạm mặt nhau, không hề cảm giác được lại có tính cách như vậy. Ta còn cho rằng ma ma sẽ vì Hổ Phách mà gây khó dễ với mình.”

Bảo Trân nghe xong lại cười lên một tiếng: “Chủ tử thấy Hổ Phách có tính cách đó, nên cho rằng người dưỡng dạy ra một đứa cháu gái như vậy cũng là người rất lợi hại đúng không? Nhưng nô tỳ đã ở trong phủ nhiều năm nên rất hiểu Triệu ma ma, bà ấy là người rất hiểu phép tắc, xưa nay chưa từng lấy quá khứ là nhũ mẫu của Hầu gia mà cậy thế lên mặt vô phép tắc. Bà ấy không những không làm điều này mà còn tuân theo các quy tắc trong mọi việc, ngay cả trước mặt Hầu gia cũng không bao giờ nói một lời không nên nói.”

“Cũng bởi vì điều này mà Hầu gia và người của Thế An viện chúng ta cũng phần nào xem trọng bà ấy. Chính vì Hổ Phách là cháu gái của Triệu ma ma nên người ngoài không dám tùy tiện đắc tội, vì vậy những năm gần đây Hổ Phách cũng quá đề cao bản thân mà quên mất thân phận của mình.”

“Lần này Triệu ma ma dù không tự mình tới mà sai người đưa tới, cũng không phải là coi thường chủ tử. Bà ấy chỉ là nghĩ nếu tự mình tới rồi để người khác biết được, họ sẽ cho rằng chủ tử là người khó tính. Bằng không, tại sao lại nói Triệu ma ma là người khôn khéo, bất cứ chuyện gì cũng không để đắc tội với người khác chứ?”

A Yên nghe Bảo Trân nói những lời này mới hiểu ra ý của Triệu ma ma.

Nàng cũng không hề tức giận, dù sao trước đó thân phận nàng thấp hèn cũng không thể trách Hổ Phách coi thường nàng. Triệu ma ma khách khí như vậy, nàng ngược lại cảm thấy quá mức trịnh trọng. Nếu như Hổ Phách biết, không biết Hổ Phách có tức giận đến mức cơm ăn không ngon hay không.

A Yên đang nghĩ chuyện này, liền thấy nha hoàn Mộc Hương từ bên ngoài tiến đến, quỳ gối hành lễ nói: “Chủ tử, nha hoàn của biểu cô nương, Lâm Lang cô nương cầu kiến.”

A Yên lắng nghe, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Nàng vô thức nhìn Bảo Trân đang đứng bên cạnh mình, Bảo Trân nghiêng người về phía trước thì thầm vào tai nàng: “Là Tần Nhiêu, nữ nhi của đại cô nãi nai, trong phủ người người đều gọi một tiếng biểu cô nương. Biểu cô nương từ trước đến nay luôn được lão phu nhân yêu thương, ngay cả đại cô nương, nhị cô nương cũng không sánh bằng.”

A Yên nghe lời này, liền biết Lâm Lang này không gặp không được.

Bằng không, nàng mới từ chối ma ma mà đại phu nhân Thích thị đưa tới dạy dỗ quy củ, hôm nay lại đem nha hoàn của biểu cô nương chặn ngoài cửa, chuyện này nếu truyền ra ngoài, không biết liệu trên dưới trong phủ sẽ bàn luận về nàng ra sao.

“Mau mời vào.” A Yên khẽ nở nụ cười, giả vờ bình tĩnh nói.

Thật ra trong lòng nàng cũng có chút bất an và căng thẳng, dù Giang gia hay Châu gia thì các vị cô nương đều là người có thế lực, một khi đã muốn làm khó dễ người khác thì cũng không thể ứng phó được.

Huống chi, bây giờ thân phận nàng còn là như vậy.

Nhưng may thay, thân phận nàng bây giờ cũng là nữ nhân mà Tạ Thận Chi dẫn về từ Hoài An, cho nên mấy vị cô nương trong phủ chắc hẳn sẽ không làm khó nàng quá.

Nghĩ như vậy, lo lắng trong lòng A Yên cũng vơi đi một chút.

Mộc Hương đáp lại một tiếng, nhanh chóng dẫn theo một nha hoàn mặc y phục màu xanh tiến vào, chính là đại nha hoàn Lâm Lang bên cạnh biểu cô nương Tần Nhiêu.

“Nô tỳ tham kiến Yên di nương, cô nương nhà ta biết di nương đã ở trong phủ hai ngày rồi, sợ di nương một mình cảm thấy buồn chán, muốn mời di nương uống trà nói chuyện.”

“Cô nương còn nói là có mời thêm đại cô nương, nhị cô nương và tam cô nương. Di nương về sau chắc hẳn sẽ sống trong phủ, hôm nay làm quen lẫn nhau cũng là chuyện tốt. Nếu là hợp ý, sau này cũng có nhiều người nói chuyện.”

Nói ra lời này, chính là khiến cho A Yên một chút hy vọng từ chối cũng không có.

Mặc dù A Yên thật sự không muốn đi, nhưng nghe xong lời này cũng chỉ có thể gật đầu một cái, nói: “Thay ta cảm ơn cô nương nhà ngươi, đợi ta thay y phục rồi lập tức qua đó.”

Lâm Lang nghe thấy câu trả lời của nàng, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Vừa rồi khi bước vào, nàng ta nhìn thấy A Yên thật sự cũng có chút ngạc nhiên, chẳng trách Hầu gia lại sủng ái vị cô nương này như vậy, nhưng phàm là nam nhân, nào có ai không yêu thích mỹ nhân.

Nàng ta nghĩ đến trước đó Yên di nương ngay cả An ma ma bên cạnh đại phu nhân cũng dám từ chối, sợ là nàng ỷ vào ân sủng của Hầu gia mà mở lời cự tuyệt.

Nếu như vậy, khi trở về cô nương sẽ nghĩ nàng ta làm việc không chu toàn, đến một di nương cũng không thể mời đến.

Tư gia cô nương nhìn qua có vẻ tính tình ôn hòa, nhưng chỉ những người hầu hạ bên cạnh mới biết được tính cách cô nương thế nào, nàng ta không mời được Yên di nương đến thì chắc chắc sẽ bị trách phạt.

Cho nên nghe A Yên nói như vậy, Lâm Lang liền cười gật đầu: “Vâng, nô tỳ sẽ đi về trước.”

Bảo Trân đưa mắt nhìn Mộc Hương, nàng ta ngay lập tức đưa người ra ngoài.

Nhịp tim A Yên đập có chút nhanh, thấy Lâm Lang rời đi, lúc này mới nói với Bảo Trân: “Bảo Trân ngươi nói ta nghe, mấy vị cô nương này tính tình như thế nào?”

Bảo Trân vừa hầu hạ nàng thay y phục, vừa thuật lại một cách chi tiết: “Cô nương trong phủ của chúng ta tính cả biểu cô nương là bốn người. Đích tôn đại cô nương Tạ Thư là con gái của đại phu nhân, tính tình đoan trang, thận trọng, ngay từ khi còn nhỏ đã cùng với đại phu nhân học cách quản lý trong phủ. Nhị cô nương Tạ Phương là Liễu di nương sinh ra, vì xuât thân như vậy nên tính cách có chút nhỏ nhen. Cô nương của nhị phòng thì chỉ có một mình tam cô nương Tạ Niệm, tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn lại thông minh, có mấy phần rất giống với dáng vẻ của nhị phu nhân thường ngày. Ngoài ba vị cô nương này thì còn có biểu cô nương Tần Nhiêu. Biểu cô nương nhìn thì có vẻ mềm yếu, nhưng lại rất nhạy cảm, vì được lão phu nhân yêu quý nên những cô nương khác cũng phải nể mặt vài phần.”

Nghe Bảo Trân nói xong những lời này, A Yên khẽ gật đầu. Kỳ thật kiếp trước nàng có gặp qua mấy vị cô nương trong phủ, chỉ là nàng nhập thân vào chuỗi phật châu trên tay Tạ Thận Chi, dù gặp cũng chỉ thoáng qua, nên không biết tính tình của họ ra sao.

Lúc này nghe Bảo Trân nói vậy, nàng có một chút tính toán trong đầu, xem ra so với ba vị cô nương phủ Ngụy Quốc Công thì biểu cô nương Tần Nhiêu lợi hại hơn chút.

Nghĩ đến việc ngày hôm nay Tần Nhiêu phái nha hoàn Lâm Lang đến mời nàng, trong lòng nàng càng chắc chắn với suy đoán này.

“Đổi cây trâm trên đầu đi.” A Yên vừa nói vừa từ trong hộp trang sức chọn ra một cây trâm hoa mai ngọc bích, nói: “Dùng cái này.”

Bảo Trân sao có thể không hiểu ý của nàng, chủ tử sợ rằng cài chiếc trâm ngọc màu đỏ này sẽ làm chói mắt biểu cô nương. Nghĩ cũng đúng, Tần gia từ sau khi bị Hoàng thượng tước vị thì dần dần suy tàn, mỗi một cuộc xã giao hằng năm đều phải tốn một khoản chi tiêu lớn, đến phần của biểu cô nương thì lại không nhiều. Tất cả tiền ăn mặc của biểu cô nương đều do phủ Ngụy Quốc Công chi trả. Tuy rằng lão phu nhân rất yêu thương cháu gái, thỉnh thoảng sẽ ban thưởng, nhưng chiếc trâm ngọc mà Hầu gia tặng cho chủ tử lại vô cùng quý giá, ngay cả lão phu nhân cũng không dễ dàng lấy ra tặng.

Cho nên chủ tử đổi chiếc trâm khác cũng tốt, tránh rước thêm phiền phức.

Bảo Trân đưa tay tháo chiếc trâm cho chủ tử, thay vào đó là một cây trâm hoa mai ngọc bích, nhưng nhìn khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của chủ tử, trong lòng lại cảm thấy dù chủ tử có đổi chiếc trâm khác cũng chưa chắc sẽ không làm cho biểu cô nương đố kỵ.

Dù sao, so với chủ tử nhà mình thì tướng mạo biểu cô nương cũng chỉ gọi là kha khá. Bảo Trân lần nữa cảm thấy chủ tử xinh đẹp cũng không hẳn là chuyện tốt.

Cũng may chủ tử là người của Hầu gia, mà so với mấy vị cô nương kia Hầu gia lại có phận lớn hơn, thiết nghĩ mấy vị cô nương kia sẽ nể mặt mũi của Hầu gia mà tự có chừng mực, cũng sẽ không tùy tiện gây khó dễ cho chủ tử.

Bảo Trân nghĩ như vậy rồi tiến đến chỉnh trang y phục cho A Yên.

“Nô tỳ dẫn người qua đó, biểu cô nương ở Phương Phi uyển, cách Thanh Đại viện chúng ta một chút, nhưng cũng không xa lắm.”

A Yên nhẹ gật đầu rồi cùng Bảo Trân ra ngoài.

Trong lòng nàng có chút bối rối, từ khi đến Phủ Ngụy Quốc Công, đây lần đầu tiên nàng ra khỏi Thanh Đại viện, chưa kể có nô tỳ đi qua luôn nhìn nàng với ánh mắt dò xét. 

Dù đã cố gắng hết sức không quan tâm đến những ánh mắt này, nhưng nàng cũng không thể hoàn toàn thờ ơ được, chỉ có thể giả vờ bình thường, cố nén sự khó chịu trong lòng.

Đúng như Bảo Trân nói, Phương Phi uyển nơi Tần Nhiêu ở cách Thanh Đại viện không xa lắm, chỉ mất một thời gian ngắn là đến nơi.

A Yên cùng Bảo Trân tiến vào Phương Phi uyển.

Nha hoàn đứng dưới hiên vội vàng nghênh đón, thỉnh an nói: “Nô tỳ tham kiến Yên di nương.”

Trong khi nói chuyện, rèm được vén lên, nha hoàn Lâm Lang nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện thì từ trong đi ra.

“Di nương, mời vào trong, cô nương nhà ta đã muốn gặp di nương từ sớm rồi.”

Lâm Lang vừa nói vừa đưa A Yên vào.

Đồ đạc trong phòng đều trang nhã, có chút sang trọng, A Yên chỉ liếc mắt nhìn đồ đạc trong phòng liền biết Tần Nhiêu này rất được Khấu lão phu nhân cưng chiều.

Sau khi đi qua một bức bình phong bằng gỗ đàn hương đỏ thêu hoa, A Yên nhìn thấy một nữ tử đang ngồi trên chiếc sập mềm, mặc một chiếc áo choàng thêu hoa mẫu đơn màu đỏ tươi. Nàng ta có làn da trắng và đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, tạo cho người ta cảm giác mong manh.

Đây chính là biểu cô nương Tần Nhiêu.

A Yên chậm rãi tiến đến, vừa định cúi người thì được Tần Nhiêu đỡ lên: “Thật không dám, di nương là người bên cạnh của cữu cữu, Nhiêu nhi nào dám nhận lễ này.”

Tần Nhiêu nói xong, mỉm cười muốn đỡ A Yên ngồi xuống sập.

A Yên biết thân phận của mình, sau khi từ chối vài lần mới ngồi xuống đôn thêu bên dưới.

Tần Nhiêu liếc nhìn A Yên, trong lòng có chút so đo.

Vốn tưởng rằng vì có tướng mạo xinh đẹp nên A Yên mới có được ngày hôm nay, nhưng không ngờ rằng nàng lại nắm rõ phép tắc như vậy. Vừa có sắc đẹp lại vừa biết thân biết phận của mình, chẳng trách được cữu cữu sủng ái.

Cho dù sau này có mất đi sự sủng ái, thì với tính tình của cữu cữu nhất định sẽ không thô bạo với nàng.