Đông Cung Kiều Tước

Chương 3




Một chiếc xe ngựa đậu trên đường cách Châu phủ không xa.

Đường phố ồn ào và sôi động, tiếng hò hét và kinh hô vang lên từ ngoài cửa sổ.

Đánh xe là một nam nhân mặc chiếc áo gấm màu đen mực. Nghe tiếng ồn ào, hắn khẽ cau mày, chịu đựng thêm khoảng một lúc mới nói vọng vào phía trong rèm cửa với một giọng cung kính: “Chủ tử, bên kia là Châu phủ rồi, chúng ta có vào không?”

Một góc rèm được vén lên, một nam tử mặc áo gấm màu xanh đậm với hoa văn đàn sáo, gương mặt thanh tú, lông mày dài như liễu rủ, đôi môi mỏng, trên người toát ra khí chất cương nghị, cao quý.

Vị công tử này không phải người ngoài, năm mười bốn tuổi đã theo Ngụy Quốc Công hành quân đánh trận, lập được nhiều công lớn, năm hai mươi tuổi được Hoàng thượng phong làm Bình Tuyên hầu lão Ngụy quốc công ấu tử Tạ Thận Chi.

Vào tháng Tư năm nay, Bỉnh bút thái giám của Tư lễ giám Châu Tự bị luận tội dung túng tộc nhân, khi nam bá nữ, hãm hại bách tính ở quê nhà Hoài An, thậm chí còn bị vạch trần gia tộc Châu thị và quan phủ Hoàn An thông đồng với nhau nhận hối lộ làm điều phạm pháp, lấy danh nghĩa Tư lễ giám để thu tiền bạc châu báu, đến nỗi dân chúng Hoài An chỉ biết đến Tư lễ giám và Châu gia, chứ không biết Hoàng đế.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Châu Tự khóc lóc thảm thiết và không chịu thừa nhận, vì vậy Hoàng đế đã cử Tạ Thận Chi đến Hoài An để điều tra sự việc.

Mặc dù mới ở Hoài An một ngày, nhưng mọi động tĩnh của Châu gia đều được Tạ Thận Chi nắm rõ.

Tiêu Thận Chi nhếch khóe môi, gõ ngón tay lên mặt bàn bằng gỗ đàn hương trước mặt, giọng nói có chút tự cao và lạnh lùng, nhưng lại vô cùng dễ nghe.

“Được rồi, bản hầu cũng vừa hay thấy tiêu kim oa của Châu lão gia, nghe nói một nửa mỹ nhân ở Hoài An đều ở Châu gia.”

Thuộc hạ đánh xe tên Thanh Mạch, nghe chủ tử nói như vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Mỹ nhân sao? Chủ tử trước giờ không gần nữ sắc, ở kinh thành suýt chút nữa bị coi là “đoạn tụ”, nếu thật sự có thể nhìn thấy nữ nhân nào ra vào trong phòng chủ tử, thì chắc lão hầu gia sẽ vui mừng đến mức từ dưới đất bật dậy.

“Vậy thuộc hạ sẽ truyền xuống dưới.” Thanh Mạch đáp lời nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng, song nét mặt vẫn không thay đổi, đi xuống gõ cửa.

Chẳng mấy chốc, cửa lớn của Châu phủ mở ra, Châu lão gia vẻ mặt căng thẳng nhưng vẫn cố gượng cười chào đón, thân hình phát tướng của hắn vừa ra đến cửa đã thở hổn hển, nhìn thấy Tạ Thận Chi mặc áo gấm lụa màu xanh đậm toát ra khí chất cao quý.

Vội cúi đầu: “Vi thần tham kiến Bình Tuyên Hầu.”

Tạ Thận Chi liếc hắn một cái, không kêu hắn đứng dậy, đi thẳng vào trong phủ.

Châu lão gia trong lòng lo lắng, vội vàng đứng dậy đi theo.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

……

Giang phủ, trong Thọ Ân viện.

Lão phu nhân nhìn con dâu Sở thị bước vào, sắc mặt khó coi, chưa kịp đợi hành lễ đã vội đặt chén trà trong tay xuống.

Chén trà quay đúng về hướng vai của Sở thị phu nhân, tuy là phu nhân đã né sang một bên, nhưng y phục vẫn bị nước trà làm ướt.

Lão phu nhân sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Nghe nói ngươi đã nhận nghĩa nữ.Sao vậy, ngươi coi ta như bà già đã chết? Chuyện lớn như vậy cũng không cần hỏi ta?”

Lão phu nhân nói một là một, mày rậm mắt sắc, lại có chút âm hiểm, lúc Sở thị phu nhân mới gả đến cũng rất sợ bà. Nhưng từ khi sinh hạ đại thiếu gia, những năm này trong nhà chỉ có một mình đại thiếu gia, khiến bà cảm thấy có người chống lưng nên không sợ gì cả.

Hơn nữa, chính Lão phu nhân ban đầu cũng không thương xót, lại có ý định gả Phù nhi cho Châu gia, lẽ nào lại không được phép nghĩ đến việc cứu con gái của mình sao?

Bà ta nghĩ như vậy, mới nói: “Con dâu cũng là nghe đám nô tì nói bậy rằng Lão phu nhân muốn để Phù nha đầu đến Châu gia, con không tin, sợ trong phủ mọi người lại nghĩ Lão phu nhân nhẫn tâm, đến cháu gái ruột cũng muốn đưa đi, vì vậy mới bất đắc dĩ nhận Tử Oanh làm nghĩa nữ, để nó thay Giang Phù đến Châu gia, cũng là để cho người khác thấy lão phu nhân không phải là người nhẫn tâm, người không thấy đau lòng cho cháu gái mình sao?”

“Từ nay về sau Giang Oanh chính là nhị cô nương, còn Giang Phù là tam cô nương, con đã sắp xếp xong cả rồi.”

Lão phu nhân bị những lời này làm cho nghẹn một phen, hồi lâu mới nói: “Ngươi coi Châu gia này chết cả rồi sao, tùy ý dùng một nha hoàn thấp hèn như vậy để lừa gạt? Sau lưng Châu gia còn có Tư Lễ giám, có tri phủ đại nhân, nếu đắc tội thì Thầm ca nhi còn có tiền đồ gì nữa? Ngươi đừng vì một đứa con gái sớm muộn cũng phải gả đi mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Thầm ca nhi!”

Lão phu nhân nặng lời như vậy làm trong lòng Sở thị cũng có chút bất an, nhưng vẫn cố giải thích đến cùng: “Châu gia cũng không thể ức hiếp người quá đáng, quan tài của đại cô nãi nãi vừa mới được khiêng ra sau núi chôn cất, con không tin lúc này Châu gia bọn họ vẫn có thể cứng rắn. Một đứa dưỡng nữ Châu lão gia có yêu hay không, nếu ép con không còn đường sống, con sẽ cho người đào phần mộ của đại cô nãi nãi lên, đặt trước cửa chính Châu gia, để xem Châu gia bọn họ còn mặt mũi nào mà đòi Phù nhi nữa không.”

“Thế lực Châu gia có lớn đến đâu thì thiên hạ này còn có Hoàng đế, làm mọi chuyện to lên rồi Châu gia cũng phải chịu trách nhiệm.”

Đương nhiên những lời Sở thị phu nhân nói không thể coi là thật, là bà ta cố ý nói cho Lão phu nhân nghe.

Quả nhiên, thấy bà ta ra sức bảo vệ con gái, không còn là gió đông át gió tây mà là gió tây át gió đông, Lão phu nhân lần này cũng không thể đấu lại.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng hồi bẩm của nha hoàn, báo đại nải nải tới.

Trong khi nói chuyện, một thiếu phụ trẻ khoác áo bằng vải bồi màu xanh thêu hoa mẫu đơn chậm rãi bước tới.

Chính là Địch thị đại thiếu nãi nãi của Giang phủ.

Địch thị từ ngoài phòng đã nghe ngóng hồi lâu, lời của mẹ chồng nghe có vẻ nghiêm trọng, làm nàng ta cũng vô cùng lo sợ, thấy lão phu nhân ngầm đồng ý mới dám đi vào.

Lão phu nhân nhìn thấy nàng ta thì sắc mặt không được vui cho lắm.

Chỉ vì, Địch thị vào Giang phủ đã hơn một năm nhưng trong bụng vẫn chưa động tĩnh gì, hơn nữa cả ngày bá chiếm Thầm Ca nhi, ban ngày không dám rời khỏi phòng.

Nếu trong bụng không có động tĩnh gì cũng coi như bỏ qua, nhưng nàng ta vẫn cứ khăng khăng không chịu có, lão phu nhân còn cho rằng nàng là “gà không biết đẻ”, người phụ nữ không biết sinh con thì còn có ích lợi gì.

Cho nên, lão phu nhân càng cảm thấy Địch thị ngày đêm dâm loạn không phải vì Giang gia mà sinh con, mà là do nàng ta cứ bám riết lấy Thầm Ca nhi không buông.

“Thỉnh an Tổ mẫu, mẫu thân.” Địch thị thấy sắc mặt lão phu nhân không tốt, trong lòng cũng có chút tủi. Lão phu nhân cho rằng nàng ta không biết sinh con, nhưng nàng ta mới gả vào Giang gia hơn một năm, phu quân lại quấn quýt si mê nữ sắc, nha hoàn tì nữ xung quanh đã rời đi không ít, mỗi tháng đến bên cạnh nàng ta cũng chỉ được mấy lần. Nếu không phải vì sinh con, đời nào nàng ta chịu cúi mặt cùng với hắn ngày đêm càn quấy, còn đồng ý với những trò bịp bợm.

Nàng ta vừa rồi mới bị hắn càn quấy một trận, lúc này thân thể đau đớn vô cùng, trong lòng vẫn đầy tủi nhục. Nếu không phải vì huyết mạch Giang gia, nàng ta sao phải gánh chịu nhiều tội lỗi như vậy, những trò như thế ngay cả nữ tử trong Câu Lan cũng không chắc chịu đựng nổi. Nàng ta đường đường chính chính ngồi kiệu hoa gả tới, nếu không phải nữ tử hòa ly sẽ bị người đời chế giễu, nàng ta đời nào chịu nhịn những thứ này.

“Sao ngươi lại tới đây?” Sở thị thấy lão phu nhân không chào đón con dâu mình, bà ta liền lên tiếng hỏi.

Nói một lời chân thật, người mẹ chồng này cũng không thể ưa đứa con dâu của mình, trên đời này làm gì có người mẹ chồng nào thích đứa con dâu không biết sinh con.

Địch thị nói: “Con nghe đám nha đầu bàn tán xuyên tạc, nhắc đến nhị muội, trong lòng lo lắng mới tìm qua đây.”

Nghe được lời này của Địch thị, sắc mặt Sở thị phu nhân dịu đi mấy phần.

Sở thị phu nhân nói: “Đều là những lời nói bậy của đám nha hoàn, ngươi coi là thật sao? Lão phu nhân không muốn để Phù nhi phải đến Châu phủ, nên đã kêu ta nhận nha hoàn Tử Oanh trong phòng của Phù nhi làm nghĩa nữ, để nàng ta đến Châu gia. Ngươi cũng nhớ kỹ, từ nay về sau nha hoàn Tử Oanh chính là nhị cô nương Giang Oanh, Phù nhi là tam cô nương.”

Địch thị sững sờ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Nghĩ lại động tĩnh hồi nãy trong phòng, nàng ta cũng không hiểu lắm, đây rõ ràng là chủ ý của mẹ chồng nàng, xem ra bà ta cũng thật độc ác, là muốn Tử Oanh thay Giang Phù đi vào chỗ chết.

Địch thị nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Hóa ra chuyện là như vậy, nhưng sao con lại nghe họ nói, bên cạnh Phù nhi nha đầu có nhan sắc nhất tên là A Yên, làn da trắng như tuyết, cũng đã trưởng thành rồi, trong phủ không ai bì lại.”

“Mẫu thân muốn tiếp tục giao hòa với Châu gia sao lại không chọn nha đầu A Yên này? Châu lão gia đó say mê nữ sắc, nếu có được mỹ nhân như vậy, nhất định sẽ ghi nhớ nhã ý của chúng ta.”

“Hơn nữa nếu A Yên nhận được sủng ái của Châu lão gia, sinh được con trai, thì sau này chúng ta coi như có được một đứa trẻ bằng vàng bằng ngọc, Châu gia có kiêng dè nó thì cũng phải nể mặt Giang gia vài phần, chứ đừng nói là người ngoài.”

Nghe lời này của Địch thị, Lão phu nhân cũng nhìn lại.

Sở thị phu nhân giải thích: “Lời này nói có lý, chỉ là hôm nay A Yên từ thiện phòng trở về không cẩn thận bị ngã, trên trán có một vết thương, nghe nói sẽ để lại sẹo.”

“Mỹ nhân có đẹp đến đâu nhưng nếu có vết sẹo, nhìn cũng không lọt mắt, con đâu dám để nàng ta đến đó làm dơ mắt Châu lão gia.”

Lão phu nhân cau mày, nhưng vẫn nói: “Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp, chẳng lẽ là tâm tư thâm trầm, cố ý bị thương để tránh chuyện xui xẻo này?”

Sắc mặt Sở thị phu nhân có chút thay đổi, liền đáp: “Không thể nào, A Yên từ nhỏ đã là người lương thiện, làm sao có thể nói dối được.”

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Tuy là nói như vậy, nhưng sau khi trở về viện của con gái, bà ta liền cho người đi gọi A Yên.

Và mời y bà trong phủ tới.

Cầu ma ma nghe Sở thị phu nhân sắp xếp như vậy, trong lòng càng thêm lo lắng.

Là phu nhân không tin A Yên.

Rất nhanh, A Yên bị gọi đến.

Tiểu cô nương khoác trên người chiếc áo bằng vải bồi màu bạc hà thêu hoa sơn trà, sắc mặt tái nhợt, trên trán quấn một lớp băng gạc dày.

“Nô tì thỉnh an phu nhân.”

Sở thị phu nhân nhìn nàng, quả thật là một mỹ nhân, trên người nàng có một khí chất mà trước giờ bà ta không hề chú ý tới.

Bà ta cười, nhẹ giọng nói: “Nghe nói ngươi bị thương nên đặc biệt mời y bà đến xem. Mỗi tháng các người cũng chỉ có một chút lệ bạc, sao có thể mời đại phu tốt được?”

A Yên nghe xong, đâu biết được rằng mình đang bị nghi ngờ.

Chỉ nghe những lời đồn nhảm trong phủ, cũng đoán được tám phần là do Thu Nhạn.

Cũng may lúc đó nàng mạnh tay, chứ thật sự không dám giả mạo.

“Nô tì tạ chủ tử ân điển.” A Yên trên mặt lộ ra mấy phần cảm kích, cúi đầu cảm tạ Sở thị phu nhân.

Sở thị phu nhân liền gọi y bà vào xem cho nàng, lúc dỡ miếng vải xô trên trán xuống để lộ ra một vết thương, bao nhiêu nghi ngờ cuối cùng cũng tan biến.

Vết thương như vậy nhất định sẽ để lại sẹo, làm gì có cô nương nào lại tàn nhẫn với bản thân, nhất là A Yên ngày thường còn đơn thuần giản dị, sao có thể mưu mô như vậy được.