Đông Cung Kiều Tước

Chương 11




Đêm khuya, thư phòng.

Một bóng người bước ra từ phía sau tấm bình phong, hắn ta bước lại gần, nói một cách kính trọng: “Công tử.”

Tạ Thận Chi hơi ngẩng đầu lên: “Đã điều tra được gì?”

Vẻ mặt của ám vệ hết sức nghiêm túc, nhìn tư gia công tử đáp: “Vài ngày nay thuộc hạ cùng một số người khác vẫn luôn điều tra những nơi khác ở Hoài An, Châu gia thật sự là đại hại của Hoài An. Châu Hiển Vinh háo sắc, phía dưới phái người đi khắp Hoài An để tìm mỹ nhân cho hắn, một khi có dung mạo xuất chúng liền tìm đủ mọi cách đưa về Châu phủ. Năm ngoái có một người là Tào thị đã được gả đi, nhưng cũng bị người đoạt về Châu phủ. Tào thị đó không chịu nổi sự nhục nhã này, đã đập đầu vào đá đến chết, thi thể bị đem đến bãi tha ma, vậy mà Châu Hiển Vinh cũng không chịu tha cho nhà chồng nàng ta, vu oan cho phu quân nàng ta trộm cắp vật quý giá, bẩm báo quan phủ để đánh người đến gần chết, sau đó chặt hai tay ném trên phố, trở về nhà không được mấy ngày thì người đó chết. Cha mẹ chồng của nàng ta cũng vì đau lòng mà dần dần sinh bệnh rồi qua đời.”

“Việc này đã khiến cho dân chúng vô cùng phẫn nộ. Những người có con gái trong nhà thậm chí còn tiễn đi nơi khác vì sợ bị Châu gia cướp đi.”

“Châu gia đại công tử cũng chẳng kém gì lão gia tử của hắn, nữ sắc lại càng không kị, phi ngựa trên đường tông chết người, lại phản cáo đối phương làm kinh động đến ngựa của hắn, bắt họ phải đền một trăm lượng bạc, số tiền đó họ không kham nổi, đến giờ vẫn đang bị nhốt ở đại lao quan phủ.”

Hắn ta hạ thấp giọng, do dự một hồi rồi lại nói: “Thuộc hạ còn thăm dò được Châu gia có hai mỏ vàng, trữ lượng rất lớn. Số vàng đó Châu gia chiếm 7 phần, tri phủ Ngụy Hiển chiếm 3 phần. Rất nhiều nam nhân khỏe mạnh hoặc bị bức hoặc bị lừa gạt đưa đến hầm mỏ, ngày đêm khai thác. Những người này phần lớn là một đi không trở lại.”

Tạ Thận Chi nghe vậy, lông mày hơi nhướng lên, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị hơn: “Không ngờ Châu Hiển Vinh lại to gan như vậy, tự ý khai thác mỏ vàng là đại tội mưu phản.”

“Ngươi tiếp tục phái người theo dõi, không được bỏ qua cho Ngụy Hiển đó, thẩm tra sự tình, đợi người của Cẩm Y vệ đến, chúng ta sẽ không quản thêm nữa.”

“Vâng.” Ám vệ trả lời.

“Thuộc hạ còn nghe ngóng được Châu lão phu nhân đi dâng hương ở Pháp An tự trở về, mấy ngày nữa là về tới Châu phủ.”

“Mười Lăm tháng này là thọ 80 tuổi của Châu lão phu nhân, Châu gia đã sớm loan tin nói sẽ làm lớn. Đến lúc đó nhân gia quan lại danh môn vọng tộc đều đến tặng quà.”

Tạ Thận Chi cong cong khóe môi, nhưng ánh mắt lại hơi trầm xuống: “Đừng lo, bản hầu sẽ tặng cho hắn một món quà đặc biệt.”

“Lui xuống đi.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

……

Sau khi hắn rời đi, Tạ Thận Chi xoa xoa lông mày, cảm thấy có chút đau đầu.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

Âm thanh rõ ràng trong đêm tĩnh lặng.

“Tiểu nữ nghe nói hầu gia thức đêm xử lý công vụ, bèn tự tay nấu bát canh gà cho hầu gia bồi bổ thân thể.”

Người nói chuyện là Châu Như.

Châu Như mặc một chiếc áo choàng thêu hoa mẫu đơn màu vàng, trên người tỏa ra hương thơm như vừa mới tắm xong. Rõ ràng là đã cố ý chuẩn bị trước khi đến đây, chỉ là tướng mạo của nàng ta vốn bình thường, nên cho dù có mặc đẹp đến mấy cũng chẳng bì lại được với Hổ Phách đứng đó.

Một tia khinh thường hiện lên trong mắt Hổ Phách, nàng ta từ chối: “Làm phiền cô nương rồi, chỉ là công tử nhà ta thường ngày không thích uống canh gà, cô nương đi mất công chuyến này rồi.”

“Hơn nữa, công tử nhà ta rất trọng quy củ, tuyệt đối không thể tùy tiện gặp cô nương giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy, vẫn xin cô nương tự trọng, sau này đừng đến nữa.”

Bị Hổ Phách nói một trận như vậy, mặt Châu Như đỏ bừng lên, vừa thẹn vừa khó chịu, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Hầu gia ở Châu gia ta chính là khách. Ta đây sao lại không thể đối đãi với hầu gia với tư cách là chủ nhà?”

“Một nha hoan, lẽ nào có thể quyết định thay chủ tử? Làm phiền cô nương vào thông báo một tiếng.”

Hổ Phách liếc nhìn nàng ta, vẻ mặt lộ ra vài phần giễu cợt, Châu Như này đúng là muốn tự chuốc lấy nhục nhã, bây giờ vào truyền một tiếng cũng chẳng sao, dù sao đi nữa công tử cũng không để mắt tới nàng ta.

Nữ tử lỗ mãng như vậy sao có thể lọt vào mắt công tử chứ?

Hổ Phách nghĩ vậy, liền đi vào trong thông báo.

Tạ Thận Chi sớm đã nghe thấy những lời ngoài kia, nhìn thấy nàng ta đi vào liền cau mày: “Nếu đã như vậy, Châu gia quả là gia giáo.”

Hổ Phách khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Nô tì cũng là lần đầu thấy một nữ tử không phép tắc như vậy, nên muốn cản nàng ta lại.”

Đang nói chuyện, nhìn thấy Tạ Thận Chi xoa xoa thái dương, nàng ta biết tư gia công tử đau đầu, vội vàng nói: “Công tử lại đau đầu sao, hay là để nô tì giúp người bấm huyệt.”

Tạ Thận Chi nhìn nàng ta: “Ngươi tiễn Châu cô nương về đi. Còn ở đây, gọi A Yên đến là được rồi.”

Hổ Phách sững người một lúc, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên một chút bất bình, nhưng cố nén xuống, cung kính nói: “Vâng.”

Sau khi đi ra ngoài, thấy Châu Như còn đang đợi ở đó, nàng ta cố ý đi tới chỗ A Yên đang đứng dưới hành lang, cao giọng nói: “A Yên, công tử kêu ngươi vào hầu hạ, mau vào đi.”

Nàng ta nói xong, Châu Như nhíu mày, ánh mắt nhìn A Yên đầy đố kị và thù hằn.

Hổ Phách nhìn biểu cảm của Châu Như, sau đó bước tới bên cạnh nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Châu cô nương về thôi, đêm đã khuya, để nô tì đưa cô nương về.”

Hổ Phách nửa đùa nửa thật muốn đuổi Châu Như ra khỏi viện.

Dưới hiên, vẻ ngạc nhiên trong mắt A Yên vẫn chưa tan biến, lần đầu tiên nàng trực đêm, không ngờ công tử lại kêu vào nhà hầu hạ.

Trong nàng có một chút vui mừng cũng có chút lo sợ, nàng đẩy cửa đi vào, cung kính nói: “Công tử.”

Không nghe thấy hồi đáp, A Yên mạnh dạn đưa mắt lên nhìn, thấy Tạ Thận Chi cau mày dựa vào lưng ghế, dùng ngón tay xoa xoa thái dương.

Nàng có chút lo lắng: “Công tử làm sao vậy, người khó chịu sao, có cần truyền đại phu vào phủ không?”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, Tạ Thận Chi thoáng giật mình, lập tức nói: “Không cần, ngươi qua đây xoa bóp cho bản hầu là được rồi.”

Nghe vậy, A Yên mới nhận ra là công tử bị đau đầu.

Nàng vội vàng bước tới, đứng phía sau dùng tay xoa xoa thái dương của công tử, sức lực không nhẹ cũng không nặng, chỉ là có lúc mỏi tay, nàng sẽ dừng một chốc rồi lại tiếp tục.

Xoa bóp được một lát, A Yên do dự, cuối cùng thấp giọng hỏi: “Chi bằng nô tì giúp công tử lấy ngọc bội trên tóc xuống, xõa tóc để da đầu thư giãn, như vậy sẽ không còn quá khó chịu nữa.”

Tạ Thận Chi quay đầu lại nhìn A Yên, không ngờ nha hoàn này lại to gan như vậy.

Thấy công tử nhìn sang, A Yên có chút căng thẳng, nàng vô thức cúi đầu, nhanh chóng giải thích: “Nô tì cảm thấy như vậy sẽ khiến công tử thoải mái hơn chút.”

Vừa dứt câu, nàng lại nói: “Nếu công tử cảm thấy không được, vậy không cần…”

Tạ Thận Chi khẽ gật đầu: “Tùy ngươi.”

A Yên nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Nô tì đi lấy lược chải tóc cho công tử.”

Chưa đợi Tạ Thận Chi lên tiếng, nàng đã đi vào phòng sau lấy ra chiếc lược ngà.

Nàng đứng sau lưng, động tác nhẹ nhàng rút cây trâm bạch ngọc ra, cầm ngọc quan xuống, xõa mái tóc của Tạ Thận Chi ra.

Nàng cẩn thận cầm chiếc lược ngà lướt qua tóc, lướt cả trăm lần rồi mới dừng lại.

“Công tử, đã khá hơn chút nào chưa?” Trong giọng nói của nàng có chút kích động, như muốn được khen ngợi.

Tạ Thận Chi nghe vậy, không gật đầu cũng không lắc đầu, mà lại nói: “Đi dọn giường đi, đợi lát nữa hầu hạ bản hầu rửa mặt.”

Toàn thân A Yên trở nên cứng đờ, có chút căng thẳng, hai má cũng có hơi đỏ lên.

Nàng đứng phía sau công tử, hô hấp như ngưng trệ, cả người cũng trở nên căng thẳng, Tạ Thận Chi làm sao không phát hiện ra.

Chính là vì phát hiện ra nên mới có mấy phần hứng thú, lại cố ý tiếp tục nói: “Sao hả? Không muốn hầu hạ bản hầu sao? Chương thị đưa ngươi đến đây để làm gì?”

Lời này khiến mặt A Yên càng đỏ bừng lên, vừa có có chút ngượng ngùng lại vừa có chút xấu hổ.

Cuối cùng nàng cũng đáp: “Nô tì đi ngay.”

A Yên vẫn luôn ghi nhớ trong đầu rằng bản thân phải trở thành người của công tử mới có thể thoát khỏi Châu Phủ, thoát khỏi Hoài An, cùng công tử vào kinh thành.

Vì vậy, mặc dù nàng đang rất căng thẳng và lo lắng, nhưng cũng rất rõ đây là cơ hội hiếm có.

Công tử kêu nàng hầu hạ, vậy có phải công tử đã có một chút thích thú với nàng rồi không, ít nhất là với khuôn mặt này.

Có điều, tối nay công tử là muốn thân thể của nàng sao? A Yên chưa từng trải qua chuyện này, dù đã được Nam ma ma chỉ dạy, nhưng trong đầu không tránh khỏi căng thẳng.

Với vẻ lo lắng này, mặt nàng lại trở nên có chút nghiêm trọng, khẽ cắn bờ môi của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng lại thẹn thùng của nàng, Tạ Thận Chi ngược lại cảm thấy rất thú vị.

“Sao hả, không nguyện ý hầu hạ bản hầu?”

A Yên xoay đầu lại, mặt đỏ như gấc, hơn nửa ngày mới nói ra một câu: “Nô tì nguyện ý.”

Có điều, sau khi A Yên trải giường và đợi Tạ Thận Chi tắm rửa sạch sẽ, nàng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Trước giờ nàng chưa từng giúp nam tử nào thay y phục, thậm chí chưa từng đến gần nam tử nào như vậy.

Nàng lo lắng đến nỗi trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mịn. Dưới ánh nhìn của Tạ Thận Chi, hồi lâu nàng mới đưa tay lên, cởi thắt lưng rồi đặt nó sang một bên.

Trời đêm đã khuya, bên ngoài gió mát, trong phòng cung cũng không hề nóng, nhưng A Yên lại cảm thấy hai má mình bừng bừng, lại thêm gỡ nút thắt trên người công tử có chút khó khăn, mấy lần đều không cởi được, nàng vô cùng căng thẳng, trên trán toát mồ hôi hột.

Khi nàng kiễng chân để cởi, một lòng bàn tay bao phủ lấy tay nàng, ngón tay nhanh nhẹn, cúc áo liền được cởi ra.

“Nha đầu ngốc.” Sau khi cởi một cúc áo, Tạ Thận Chi rút tay về, đợi A Yên cởi nốt những cái còn lại.

A Yên cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, cảm nhận được bàn tay công tử vừa mát lạnh lại mạnh mẽ đặt lên tay nàng, trên cơ thể công tử còn tỏa ra hương thơm Bạch Não, khiến nàng cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

A Yên hít một hơi thật sâu, lần nữa kiễng chân nghiêng người về phía trước.

Lúc này, một tiếng cọt kẹt, cánh cửa mở ra, Hổ Phách bưng một cái khay tiến vào, trên đó là một tách trà.

Tiếng mở cửa làm A Yên giật mình, nàng vội vàng lui về sau, đứng thẳng người dậy.

Nhưng Hổ Phách sớm đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nàng ta lại nhìn vào chiếc thắt lưng bên cạnh, công tử đã cởi một chiếc cúc áo, nàng ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đúng là loại người chuyên đi quyến rũ nam nhân, dám nhân lúc nàng ta không ở đây câu dẫn tư gia công tử.

Hổ Phách không nghĩ ngợi nhiều, nàng ta đặt chiếc khay lên bàn, sau đó tiến lên phía trước, “A Yên là người mới đến, nào biết hầu hạ công tử thế nào, vẫn nên để nô tì thì hơn.” Nói xong, nàng ta đưa mắt nhìn A Yên, ra hiệu cho nàng lui xuống.

A Yên vô cùng căng thẳng, bị Hổ Phách nhìn thấy cảm giác giống như bị ai đó bắt quả tang làm chuyện lén lút, vô cùng bất an.

Nhưng nhìn thấy Hổ Phách vào lúc này, nàng lại không muốn rời đi.

Rõ ràng công tử đã bảo nàng hầu hạ, phận làm nô tì thì phải nghe lời chủ tử mới đúng.

Hơn nữa nếu bỏ qua cơ hội này, tới khi nào nàng mới có thể trở thành người của công tử đây?

A Yên vẫn luôn cảm thấy thoát khỏi Châu gia và bảo vệ tính mạng mình mới là chuyện đại sự, vậy nên không ai có thể cản trở nàng.

Vì vậy A Yên mạnh dạn nói: “Hổ Phách tỷ tỷ đừng tức giận, là công tử kêu nô tì hầu hạ, tỷ tỷ đột ngột đi vào, thật sự khiến nô tì bị dọa một phen.”

Một chút tức giận hiện lên trong mắt Hổ Phách, nhưng nàng ta lại quay sang Tạ Thận Chi.

“Công tử, là nô tì đưa trà đến cho công tử, không phải là cố ý quấy rầy.”

Nàng ta nghĩ rằng mình nói như vậy sẽ được công tử bảo vệ, dù sao nàng ta cũng hầu hạ bên cạnh công tử lâu như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao.

Hơn nữa, làm sao có thể so sánh với người đến từ Vạn Xuân phường chứ?

Tạ Thận Chi nghe nàng ta nói xong, vẻ mặt lạnh nhạt: “Đưa trà xong rồi thì quay về nghỉ ngơi đi.”

Hổ Phách ngây người ra đó, có thể nói là khẽ run lên, lát sau mới cúi người nói một tiếng vâng rồi quay người bỏ đi.

A Yên nhìn về phía cửa, thấy Hổ Phách rời đi, trong lòng nàng có chút lo lắng, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm nàng ta lại là người bị bắt nạt.

Tuy nhiên, nàng không có lựa chọn nào khác và cũng không hối hận, chỉ sợ cảnh tượng vừa rồi sẽ phá hỏng ấn tượng tốt của công tử đối với nàng.

Vì thật sự nàng cũng không phải người xấu.

Công tử kêu nàng hầu hạ, nàng không thể để người khác làm gián đoạn lúc này được.

A Yên lấy lại tinh thần, mạnh dạn rướn người giúp Tạ Thận Chi cởi cúc áo, nhưng lần này diễn ra suôn sẻ, chẳng mấy chốc cúc áo đã bị cởi ra hết.

Nàng giúp công tử cầm áo ngoài xuống, lấy hết dũng khí đỏ mặt đánh bạo tháo cúc áo trong, cất giọng mềm mại dễ nghe: “Nô tì cũng vừa mới tắm rửa xong.”

Tạ Thân Chi cong cong khóe môi, như thể rất hài lòng khi được nàng lấy hết dũng khí nói ra những câu lấy lòng như vậy.

Tạ Thận Chi liếc nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn của nàng, làm thế nào cũng không cởi được cúc áo bên trong của hắn.

“Bản hầu tự làm được, ngươi ra sạp ngoài kia ngủ đi.” Tạ Thận Chi nắm lấy tay nàng.

Vẻ ngây thơ trong sáng và sự vụng về khi muốn lấy lòng hắn càng tăng thêm vài phần xinh đẹp của mỹ nhân, Tạ Thận Chi tuy có tiếng không gần nữ nhân, nhưng lúc này cũng có chút rung động.

Chỉ là, hôm nay không có ý định tận hưởng nó.