“Liễu Tử Hậu!” Mẫn Hoa cả kinh hồn bay phách tán, sợ nó cứ như vậy mà chết đi, nàng chịu đựng đau đớn trên lưng, vừa sợ hãi vừa hoảng hốt mà đứng lên, tay chân như nhũn ra, nhưng vẫn cắn răng kéo Liễu Tử Hậu cách xa khỏi cái chỗ tra tấn này. Trong một góc khác cái phòng dùng hình nhỏ chỉ vài mét vuông này lại có một cái bồn nước với cái bát, Mẫn Hoa đi đến, múc một chén nước vội vàng chạy lại chỗ Liễu Tử Hậu, lúc ngồi xổm xuống vết thương trên lưng bị vỡ ra, đau như có ngàn cái châm đâm vào tận xương, bát nước trong tay cũng bị nghiêng một nửa.
Nàng cố hết sức ôm lấy đầu Liễu Tử Hậu, cầm chén nước rót cho nó, nhưng là làm thế nào cũng không rót vào miệng được, nước theo khóe miệng đã vỡ ra chảy xuống mặt đất. Nàng vừa sợ vừa đau lòng, vội vã lay lay nó: “Liễu Tử Hậu, ngươi tỉnh lại đi...”
“Nước” Liễu Tử Hậu bỗng nhiên tỉnh lại, Mẫn Hoa lập tức đưa bát kề sát vào miệng nói: “Đây, mau uống đi.”
Liễu Tử Hậu ừng ực uống hết, nhìn bộ dạng liếm liếm miệng bát là biết nó còn muốn uống nữa, Mẫn Hoa lại vội buông nó ra, lúc định đứng dậy thì lại ngã vào trong vũng nước đọc. Vùng dậy, vết thương càng đau, đau đến mức trước mắt chỉ còn lại một màu đen. Nàng dồn sức lắc đầu, nơi này còn có một đứa bé chờ nàng đến cứu, không thể ngã xuống bây giờ được.
Mẫn Hoa bước từng bước nhỏ, lại múc lấy một bát nước đầy chậm rãi đi về phía Liễu Tử Hậu, nói: “Nào, từ từ uống.”
Cái miệng nhỏ của Liễu Tử Hậu lại uống, chầm chậm, hai mắt nhìn Mẫn Hoa lóng lánh tỏa sáng, Thượng Quan Mẫn Hoa hỏi bằng giọng suy yếu: “Còn muốn uống nữa à?”
“Đủ rồi, Mẫn Hoa tiểu thư, cô thật tốt.”
Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ càm thấy dây thần kinh toàn thân đều đang co rút đau đớn, đầu óc cứ mất dần ý thức, chỉ còn là những mảng sáng tối chớp động, nàng nhớ tới một chuyện, hỏi: “Ở đây có thuốc không?”
Liễu Tử Hậu gật đầu chỉ vào cái bình đầu đăng kia nói đấy là kim sang dược tốt nhất, có thể cầm máu, đánh tan máu bầm, kháng sinh các loại, nó giãy dụa đứng lên, nói: “Mẫn Hoa tiểu thư, cô chờ ở đây một lát, ta lập tức đưa cô ra ngoài.
Mẫn Hoa thảng thốt cười cười, lẳng lặng nhìn thằng bé này chạy đến góc sáng sủa nhất của phòng dụng hình, vô cùng thuần thục lấy thuốc bôi loạn trên người mình, tiện tay bóc những mảng da lùng nhùng còn có dòi bọ nhung nhúc ấy cho vào miệng ăn ngon lành. Đồng thời, rắc bột phấn thuốc lên rồi dùng băng vài quấn lấy, thay một cái quần mới, thế là lại thành một thằng bé Liễu gia vui vẻ.
“Mẫn Hoa tiểu thư, cô sợ lắm phải không?” Liễu Tử Hậu thu thập chỉnh tể xong, lại chạy đến nâng Mẫn Hoa dậy, thấy nàng mềm nhũn vô lực nằm trên mặt đất, an ủi: “Mẫn Hoa tiểu thư, đừng sợ, mấy con rắn này không cắn người đâu, thật đấy, ở đằng sau kia còn dọa người hơn. Lúc đầu ta cũng sợ, nhưng sau một lúc là thấy chẳng có gì để sợ cả.
Thượng Quan Mẫn Hoa hỏi: “Ngươi ở chỗ này mấy năm rồi.” Nàng vẫn nhớ là nó không chịu đi nhận huấn luyện bí mật của tổ trạch.
Liễu Tử Hậu đáp: “Sắp ba năm rồi, Tiểu Xuân sư phó nói ta học rất giỏi cũng rất nhanh, đợi vài năm nữa là có thể làm hộ vệ cho Mẫn Hoa tiểu thư, giống như Bát Bảo, Phúc Nguyên vậy. Ta sợ nhất là không thể bảo hộ cho tiểu thư được nên mới nói với Đại sư gia là ta muốn tới nơi này. Mẫn Hoa tiểu thư, ở chỗ này ta học được rất nhiều thứ, có chế độc, ám sát...”
Yên lặng nghe nó thuộc làu làu mọi thứ ở cái nơi không khác gì địa ngục tu la này, Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy đầu vừa đau vừa nặng, hai chân giống như đang giẫm lên đống bông gòn, dựa vào vai Liễu Tử Hậu, đi về phía cửa nhà giam.
Hai bên nhà ngục, cứ cách một đoạn lại cắm một cây đuốc lớn, trong lao ngục nhập nhoạng thâm trầm tràn ngập mùi huyết tinh tanh tưởi, mặt đất lầy lội cũng vì được rải bằng máu thịt của người chịu hình. Trong từng phòng giam, tù nhân cũng bị dùng xích trói lại, ngâm mình trong cái động nước đen sì, từng khối da thịt chậm chậm tróc xuống, có chỗ đã chỉ còn trơ xương trắng, có chỗ chỉ còn lại một mảnh da, hai hốc mắt đen sâu hoắm gắt gao trừng lên, có kẻ động động cổ hộng giống như đang khẩn cầu cái gì...
Mẫn Hoa càng nhìn càng kinh hãi, càng siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay Liễu Tử Hậu, giống như muốn từ trên người hắn tìm được dũng khí cùng lực lượng, Liễu Tử Hậu nhẹ nhàng cầm tay nàng, an ủi: “Không sợ, không sợ, Mẫn Hoa tiểu thư, ta sẽ bảo vệ cô.”
Đợi đi đến tầng thứ ba, Mẫn Hoa nhìn thấy một nam tử mặc hoa phục, đứng một mình nhìn toàn bộ cảnh máu me tanh tưởi trước mắt. Khuôn mặt của nam nhân kia quả là phong tình vạn chủng, lúc nhắm mắt lại thì thanh thuần như trẻ con mới sinh, mở mắt ra thì như thần chết nắm giữ quyền sát sinh của vô số sinh linh.
“Tiểu Xuân sư phụ?” Mẫn Hoa nhíu mày, hỏi bằng giọng khẳng định.
Đối phương cũng thản nhiên, không khom người, bình thản vạch trần thân phận của nàng: “Mẫn Hoa tiểu thư.”
Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy vận mệnh của nàng thật là thú vị, nàng mỉm cười, trước mắt đột nhiên tối sầm, nàng cảm giác mình sắp ngã xuống rồi, vội cắn mạnh đầu lưỡi làm mình tỉnh táo lại một chút.
Liễu Tử Hậu kêu to, Tiểu Xuân sư phụ khẽ phẩy ống tay áo, nàng lập tức bị chuyển vào cái giường đen phía sau hắn, cực kì sạch sẽ, không dính mùi máu tanh. Chỉ cảm thấy hai ngón tay của hắn đặt trên mạch của nàng, một bàn tay nhanh chóng điểm mấy huyệt trên người nàng, lần này thì nàng hôn mê hoàn toàn.
Mẫn Hoa cảm thấy mình vẫn luôn nằm mơ, cảnh trong mơ vô cùng kỳ quái, hoang đường vô lý, nàng muốn cười, nhưng đột ngột bóng tối ma quái ập tới bóp nghẹt nàng, khắp nơi chỉ toàn là sinh vật mềm nhũn lạnh lẽo đáng sợ kia, nàng liều mạng chạy về trước, liều mạng kêu cứu, nàng nhớ rõ chỉ cần chạy về phía trước, sẽ được cứu sống, chính là chỗ có ánh lửa sáng ngời.
Đúng rồi, người cứu nàng chính là thằng bé Liễu gia lúc nào cũng luôn mồm nói mình phải bảo vệ tiểu thư kia. Nàng kêu to một tiếng: “Liễu Tử Hậu!” Hai tay nàng lung tung túm lấy, túm được là giữ chặt không buông tay, đúng vậy, có Liễu Tử Hậu ở đây thì nàng sẽ không bị chìm vào hắc ám nữa, hi vọng liền ở ngay trước mặt.
Mỹ nhân mẫu thân vui vẻ nói: “Tỉnh rồi, rốt cục tình rồi... Bồ Tát phù hộ!! Ôi, huhuhu, lão gia, Mẫn Nhi vì sao còn chưa tỉnh lại?”
Cha già râu dê quát: “Khóc cái gì! Cút ra ngoài, lão phu còn chưa có chết! Mẫn Nhi mà xảy ra chuyện gì, thì toàn bộ bọn chúng đều phải đền mạng! Triều Sinh, ngươi lập tức phế ả tiện nhân kia đi cho lão phu!”
Tần Quan Nguyệt khuyên nhủ: “Tín Chi, huynh có biết người ngoài đồn đãi thế nào không? Đều nói huynh làm đủ chuyện xấu, nay báo ứng lên người con gái huynh đấy. Đừng tạo sát nghiệt nữa, tích chút đức cho đứa nhỏ đi!”
Lão hồ ly tức giận lan tràn, phản bác: “Huynh cho là con gái lão phu bị ai hại thành hư vậy? Cái đám chọc họa kia, lão phu hỏa thiêu hết, xem kẻ nào dám nói nữa?”
“Tín Chi!” Tần Quan Nguyệt cũng giận lẫy, nói: “Đứa con gái này của huynh nếu cũng là kẻ tâm ngoan thủ lạt thì Ngọc Sơn nửa câu cũng không nhiều lời. Huynh muốn thanh lý môn hộ thì tự mình làm đi, đứa nhỏ này Ngọc Sơn sẽ mang đi.”
Một lúc sau, Tư Không Tiêu đến, hắn hỏi: “Phu tử, Mẫn Hoa muội muội có phải bị bệnh nặng lắm không?”
Tần Quan Nguyệt đáp: “Cũng bị trúng độc giống Duyên Khánh, chỉ là ở dưới hầm mỏ quá lâu, lại bị sợ hãi quá độ, độc tốc đã xâm nhập tâm mạch, sợ là không trị tận gốc được!”
“Phu tử, Thanh Sơn muốn ở lại chăm sóc Mẫn Hoa muội muội!”
“Thanh Sơn, hai người các cháu không có kết quả đâu. Đại ca cháu tuyệt đối không đồng ý chuyện này, đi ra ngoài đi!” Người cùng đến với Tư Không Tiêu là Hàn Sinh – một lão binh mắt bị mù, giống như vị tiên phong họ Bạch – chính là người áo xám kia, đã từng cứu mạng Tư Không Cao, sau khi bị tàn phế liền ở lại Tây Nam tướng quân phủ.
Cách đó không xa lại nghe thấy tiếng Tư Không Tiêu khẽ hỏi: “Hàn thúc thúc, Mẫn Hoa muội muội sao có thể chạy đến nơi đó, kia không phải là tư ngục của Thượng Quan lão tặc sao?”
Hàn Sinh nói: “Tất nhiên là có người dẫn nàng ta vào, Thanh Sơn, việc này vạn vạn không thể nhắc tới trước mặt Thượng Quan tiểu thư!”
Tư Không Tiêu lại hỏi nguyên nhân, Hàn Sinh không đáp, hoặc là lão có đáp nhưng Mẫn Hoa không nghe được nữa.