Đông Cung Chi Chủ

Chương 33: Mưu định




Tư Không Tiêu cũng buông bát, nói: “Không ăn, cơm này ăn vào thấy khó chịu! Bọn ta lấy mặt mũi đâu ra mà nói mình đánh thắng trận, còn đoạt thành trì gì chứ, thực tế là có Nam Man bố thí bọn mới không chết đói!”

Linh Lung bỗng nhiên nói: “Tư Không thiếu gia, ngài trăm ngàn đừng nói như vậy. Cả vương triều này ai mà không ăn gạo Nam Man đâu, gạo ở Đại Chu vừa hiếm vừa đắt, mấy người được ăn đâu?”

Mẫn Hoa nhìn Linh Lung với vẻ tán thưởng, Linh Lung chỉ liếc mắt nhìn nàng đẩy ẩn ý, không ai nói với ai câu nào.

Lạc Sinh kia hừ một tiếng, nói: “Nha đầu thối, đấy mới là mục đích ngươi tới phủ tìm ta đi. Muốn chơi cơ quát thuật, vậy không cần phải vòng vo. Cứ dập đầu với ba vị gia đây đi, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi một cơ hội!”

Mẫn Hoa nhìn hắn, nói bằng giọng giễu cợt: “Xem ra, Mẫn Hoa đã đánh giá cao Lạc công tử, cáo từ!”

Giang Nhất Lưa phát hỏa, đập bàn mắng: “Ngươi còn diễn cái gì, gióng trống khua chiêng tìm một lão cơ quát sư vào Thượng Quan phủ, nếu không phải chuyện không thành thì ngươi còn đi tìm bọn ta sao?”

Nhậm Phục Thu đột ngột kéo Lạc Sinh với Nhậm Phục Thu ra một góc sáng sủa nhỏ giọng thì thầm vào tai nhau một lúc, Giang Nhất Lưu không giấu được kinh ngạc, Lạc Sinh lại ôm vẻ mặt khó coi, hỏi: “Ngươi không nghĩ nhầm đấy chứ?” Nhậm Phục Thu dùng sức gật đầu!

Lạc Sinh mắng to: “Con mẹ nó, sao ngươi không nói sớm, bị nha đầu thối kia coi thường rồi!”

Ba người bọn họ lại quay trở lại chỗ ngồi, Lạc Sinh trầm giọng nói: “Ngươi định làm thế nào? Trước tiên phải nói cho đồ ngốc nhà ngươi biết, lúa gạo trồng ở Đai Chu không dễ tí nào đâu!”

Mẫn Hoa trả lời: “Mẫn Hoa đợt này đang đọc sách viết về guồng nước có thể giúp cấp nước tưới tiêu cho mùa màng.

“Lại là cơ quát thuật!” Lạc Sinh không nhịn được, Giang Nhất Lưu cùng Nhậm Phục Thu không hé răng.

Mẫn Hoa cười nói: “Guồng nước dùng trong nông nghiệp không phải thứ hại người!” Nói xong nàng liền đứng lên, trước khi đi còn đứng trước cửa bỏ lại một câu: “Ở chỗ cha ta kia thì cùng lắm là một câu chuyện là xong, còn lời nói của các ngươi có sức năng bao nhiêu ta còn không biết đâu!”

Về phần phản ứng của ba thiếu niên kia thế nào, Mẫn Hoa không để ý, thản nhiên thong dong mà bước xuống lầu. Tư Không Tiêu đuổi theo, hỏi: “Mẫn Hoa muội muội, các muội đang nói vòng vo cái gì vậy, sao ta nghe mãi không hiểu gì cả?”

Mẫn Hoa dừng lại, nói: “Những chuyện tào lao này đừng quan tâm, huynh chỉ cần lo đánh trận cho tốt, bảo vệ cho tốt thành của huynh là được!”

Tư Không Tiêu nóng nảy, nói: “Đây sao lại gọi là chuyện tào lao được? Mẫn Hoa muội muội lòng luôn nghĩ cho dân chúng Đại Chu, muốn động vào lệnh cấm cơ quát thuật, truyền bá guồng nước làm tăng diện tích canh tác trồng lúa cho Đại Chu, giúp Đại Chu không cần bị bọn Nam Man kia kiềm chế nữa. Chuyện mấu chốt như vậy, Thanh Sơn còn mặc kệ thì còn xưng đại trượng phu làm cái gì?”

“Hiểu hết rồi thì còn hỏi làm cái gì?”

“Ta, ta chỉ muốn hỏi Mẫn Hoa muội muội sao lại đi bàn chuyện trọng yếu như vậy với cái đám xấu xa kia? Bọn chúng nếu có ý xấu hại người thì sao, Mẫn Hoa muội muội lại không đề phòng...”

Tư Không Tiêu mặt mũi nhăn nhó, Mẫn Hoa kì quái liếc hắn một cái, nói: “Lo lắng lắm thế!”

Linh Lung bật cười, Chu Thanh Mi hung hăng trừng mắt với hai chủ tớ Mẫn Hoa một cái rồi kéo Tư Không Tiêu định đi.

Sự chú ý của Mẫn Hoa lại tập trung vào con phố đối diện, chỗ có một tiểu thương đang bán những cái chong chóng giấy hoặc tò he bột đường nhiều màu sắc, gió xuân tháng ba nhẹ nhàng thổi, những chiếc chong chóng nhẹ nhàng quay. Chính là ở bên cạnh sạp hàng chong chóng, duy chỉ có một người đứng hiên ngang đón gió, khí thế kinh người, phố thị phồn hoa trong mắt hắn cũng chỉ như phù vân trôi nổi, chỉ đáng giá hắn tiêu khiển mà thôi, ngoài ra không còn gì khác.

Linh Lung vọt đến phía trước nàng, vận sức chờ tấn công, nói: “Tiểu thư, cô cùng Tư Không công tử đi trước đi, Linh Lung cản phía sau.”

Mẫn Hoa cười nhẹ, vỗ vỗ lên mu vàn tay đang che trước mặt nàng, nói: “Không có việc gì!” Nàng đi qua ngã tư đường, đi đến phía trước mặt người thanh niên quý tộc Bắc Mạc kia, hơi hơi phúc thân, nói: “Công tử quả là rảnh rỗi.”

“Làm sao so được với Thượng Quan tiểu thư lúc nào cũng cánh cánh trong lòng lo cho nước cho dân đây?”

Mẫn Hoa cười nhẹ, nói: “Công tử có gì chỉ bảo?”

Đối phương đáp: “Muốn bàn chuyện làm ăn với Thượng Quan tiểu thư!”

Mẫn Hoa ngẩng đầu nhìn người này, trong cặp mắt lãnh ngạo và tuyệt tình kia chỉ có hung quang của kẻ săn mồi, nàng vươn tay lắc lắc, nói: “Nhân vi ngôn khinh*”

*Vivi: Nhân vi ngôn khinh: Câu này có nghĩa là thấp cổ bé họng, kẻ không có địa vị thì lời nói sẽ không có trọng lượng gì. Mẫn Hoa trào phúng nàng chỉ là một đứa bé, không tạo nổi sóng gió gì, cũng mỉa mai đối phương không có vật gì tượng trưng cho thân phận thì cũng không có tư cách nói chuyện làm ăn với nàng.

Đối phương cười to, tới gần nàng, lấy trong ngực ra một vật gì đó, nhét vào trong lòng bàn tay nàng không cho phép giãy dụa, nói: “Thượng Quan tiểu thư, Đại Đô Đại Chu này có lẽ cô không ở được nữa đâu. Bổn vương rất có kiên nhẫn, sau này chắc chắn sẽ gặp lại.”

Mẫn Hoa cúi đầu nhìn một cái, là một cái chủy thủ cong cong như sừng trâu đính đầu bảo thạch, tay cầm không lớn không nhỏ, cực kì vừa tay nàng. Mặt trên có khắc con dấu của tiệm kim khí lớn nhất Đại Đô – Tử Huyên Kim, nàng do dự một chút, vẫn nhận lấy... Từ biệt hai người Tư Không Tiêu và Chu Thanh Mi xong, nàng dẫn Linh Lung hồi phủ. 

Vừa mới bước vào cửa viện, Bát Bảo đã báo rằng guồng nước đã làm xong, Mẫn Hoa vui vẻ, xoay người đi ngay sang bên chỗ lão thợ mộc để xem thành quả. Lúc đi qua hàng rào trúc, nàng hỏi: “Chuyện ra phủ, Chương sư gia có nói gì không?”

Bát Bảo đáp: “Đại sư gia nói, nếu Tam tiểu thư không trễ nải việc học tập ở học đường thì thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo cũng không có vấn đề gì.”

Mẫn Hoa nhẹ nhàng thở ra, bước vào cái viện dùng làm nhà gỗ kia. Phúc Nguyên làm theo chỉ thị của lão thợ mộc, đạp nhẹ một cái trên guồng nước, liền nghe tiếng guồng nước ầm ầm quay kéo theo bọt nước, chính là những khối gỗ tròn đường cắt xẻ cực kì đều và giống hệt nhau này ghép lại thành một tổ hợp có thể trợ giúp con người tưới tiêu cho ruộng đồng, nâng cao năng suất. Mẫn Hoa thầm tán thưởng trong lòng, đây chính là sự kết hợp giữa tài năng và trí tuệ của con người.

Nàng tiến lên, vỗ vỗ lên tấm gỗ khô dày, xoay người nói với lão thợ mộc: “Lão tiên sinh, chẳng hay ngài có hứng thú thu đồ đệ không?”

Lão thợ mộc húng hắng ho khụ khụ mấy tiếng, nói: “Tiểu thư thân kiều thịt quý, lão hủ không dám trèo cao!”

Mẫn Hoa cười khẽ, đáp: “Ta học mấy cái này làm sao được, ngoài thành có Sơ Thiện Đường, muốn mời lão tiên sinh qua đó dạy học.”

“Lão hủ đã một chân bước vào quan tài rồi, xin tiểu thư tìm người cao minh khác đi thôi.”

Mẫn Hoa lại cười, nói: “Ngọc Sơn tiên sinh cũng sẽ tham gia giảng bài thu đồ đệ!”

Lão thợ mộc mạnh mẽ ngẩng đầu, hai tròng mắt đục ngầu đột ngột trừng mắt nhìn Mẫn Hoa như muốn ăn thịt nàng, khàn khàn giọng đáp: “Một đứa bé ranh, trên đầu ba thước có thần linh, ngươi đừng có giả giọng lừa gạt một người sắp chết!”

Mẫn Hoa yên lặng nhìn ông lão, không chịu yếu thế nửa phần, hồi lâu mới cười nói: “Linh Lung dàn xếp cho lão tiên sinh cho tốt!”

Mấy ngày sau, cha già râu dê có vẻ tâm trạng rất tốt, nhiều lần nhìn Mẫn Hoa, sau đó lại ha ha cười to, hiển nhiên lí do làm tâm trạng lão tốt chính là vì cô con gái này. Mỹ nhân mẫu thân cười hỏi: “Lão gia, có chuyện gì làm lão gia vui vẻ như vậy? Kể cho thiếp nghe được không?”

Thượng Quan Thành buông chén rượu, nói: “Cầm Nương, Mẫn Nhi nha đầu thế mà khó lường. Ha ha, nó muốn chơi cơ quát thuật, đi một vòng trong thành thế mà chuyện này cũng xong được. Khó lường, quả là khó lường!”

Mẫn Hoa cầm đũa, bĩu môi: “Mẫn Hoa chỉ nói phụ thân sẽ không phản đổi, bọn họ lại muốn so với Mẫn Hoa xem phụ thân nhà ai thương yêu mình hơn, Mẫn Hoa lại không thể cự tuyệt thôi!”

Thượng Quan Thành lại cười ha ha, mỹ nhân mẫu thân cũng cười khẽ, múc cho nàng một chén canh đầy bảo nàng nhân lúc còn nóng uống đi. Mẫn Hoa đảo đảo tròng mắt, nói: “Cha, bọn họ làm xong thật rồi ạ?”