Đông Cung Chi Chủ

Chương 184: Trắc vọng




Dịch: Thanh Hoan

Nguồn: bachngocsach.com

uầy, các cụ nghĩ kẻ nào bắt cóc Thượng Quan Mẫn Hoa?

Hehe.

Còn có vài chương nữa là hoàn nè. Vui hơm, vui hơm?

Chu Thừa Hi đá cửa đi ra ngoài, Chu Thanh Mi muốn tranh cãi, lại phải thỏa hiệp trước quyền uy của Đế hậu, nàng ta nén giận dẫn mấy đứa con đi, thái y nơm nớp lo sợ, lại thở dài, bảo Trấn Nam tướng quân bị thương ở mấy chỗ rất nguy hiểm, bọn họ phải mời Thượng Quan Cẩm Hoa đến hội chẩn.

Thượng Quan Mẫn Hoa gật đầu, đồng ý để Thượng Quan Cẩm Hoa ở lại đổi thuốc cho Tư Không Tiêu.

Thượng Quan Cẩm Hoa nói người này bị thương nặng nhất chính là ở mắt trái, giờ hắn phải thay thuốc cho Tư Không Tiêu ngay, muốn nàng chuẩn bị tâm lí thật tốt. Nàng cũng không nghĩ mình có thể chịu đựng được hồi ức ùa về khi nhìn thấy vết thương máu thịt be bét kia nên nàng dời mắt đi chỗ khác, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mùi máu tươi truyền đến, mùi thuốc tươi mát phủ lên, chỉ chốc lát sau nàng đã nghe thấy hắn nói xong rồi.

“Cứ cách hai canh giờ, hạ quan sẽ đến đổi thuốc một lần!” Thượng Quan Cẩm Hoa nói hắn ở ngay phòng cách vách, có việc hãy gọi hắn.

Thượng Quan Mẫn Hoa ừ một tiếng, nàng ngồi xuống nắm chặt lấy bàn tay của Tư Không Tiêu, nhẹ giọng hỏi hắn có muốn uống nước không, nếu vết thương quá đau thì hắn hãy nắm chạy lấy tay nàng, vì nàng sẽ luôn ở đây, ngay bên cạnh hắn.

Người đã đặt tay lên then cửa kia, trước khi ra ngoài lại đột nhiên lên tiếng: “Mẫn Hoa muội muội, muội đã từng oán hận chưa? Năm đó nếu muội được gả cho Tư Không Tiêu, có lẽ đã không khổ như vậy.”

Thượng Quan Mẫn Hoa không cảm thấy gì, ngược lại, Tư Không Tiêu ý thức đã mơ hồ kia, nghe được lời này lại kích động đến mức nắm chặt lấy tay nàng không bỏ. Nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của hắn, nhỏ giọng bảo: “Ta chưa từng trách anh bao giờ. Chỉ cần anh sống tốt, ta đã thỏa mãn lắm rồi, cho nên, anh nhất định phải dưỡng thương cho thật tốt, phục hồi lại thật mau, đừng phụ lòng mong mỏi của ta, được không?”

Thời gian dần trôi, Tư Không Tiêu cũng dần an tĩnh lại, hiệu quả của dược liệu phát huy làm hắn lâm vào giấc ngủ mơ. Còn người phía sau lưng kia, chẳng biết đã ra ngoài từ lúc nào. Lòng Thượng Quan Mẫn Hoa chậm rãi bình tĩnh lại, nàng túc trực ở bên giường của Tư Không Tiêu, thậm chí còn tìm đến một cái khung thêu, cầm kim lên bắt đầu thêu hoa.

Ngày tháng dần trôi, nàng vẫn luôn ở bên chăm sóc cho Tư Không Tiêu, cùng hắn vượt qua tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng, nỗi đau đớn ở trên mắt, cho đến tận lúc hắn khỏe mạnh trở lại. Lúc Tư Không Tiêu dưỡng thương, hắn ẩn nhẫn cực kì, sau khi thương thế tốt lên, vẻ hạnh phúc trên mặt hắn cũng lặng lẽ tản đi, hắn trầm mặc và kiềm chế như thế, cũng làm cho Thượng Quan Mẫn Hoa không rõ.

Nàng lên tiếng đánh tan bầu không khí tĩnh mịch giữa hai người, nàng hỏi: “Nhớ con trai anh à?”

Vẻ mặt Tư Không Tiêu hơi thay đổi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nói không nên lời. Đáy mắt của hắn có một loại đắng chát nồng đậm đang tản dần ra. Thượng Quan Mẫn Hoa mỉm cười, cho rằng nàng đã nói trúng tâm tư của hắn, dịu dàng đáp: “Cũng là do ta lo lắng không chu toàn, trước đó thương tích của anh quá nặng, bản cung vẫn nghĩ anh nên ở lại trong cung dưỡng thương là tốt nhất. Hiện giờ… ừm, đã đến lúc trả anh lại cho vợ con anh rồi.”

“Mẫn… không… hoàng…” Tư Không Tiêu chỉ thốt lên được vỏn vẹn vài chữ cụt lủn. Nhìn ra được hắn có điều gì đó rất quan trọng muốn thổ lộ với nàng, nhưng hắn chưa từng nói, Thượng Quan Mẫn Hoa nghi hoặc, nhưng cảm xúc ấy cũng chỉ lóe lên một cái rồi biết mất. Nàng gọi người hầu tới, để bọn họ hộ tống Trấn Nam tướng quân về phủ.

Cung nhân không lên tiếng, ánh mắt đồng loạt chuyển về đầu hành lang của tòa lầu các phía bên kia. Chỗ ấy, Khánh Đức Đế đang chắp tay đứng ở rìa buồng sưởi phía Tây, vẻ mặt nội liễm, lộ ra khí phách vương giả lạnh lẽo như hàn băng.

Cả đám người hành lễ với hắn, đợi đã lâu, chỉ nghe Khánh Đức Đế nói rất lạnh lùng: “Trẫm định điều Trấn Nam tướng quân về Lạc Thành, hoàng hậu thấy thế nào.”

Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn khom người hành lễ, nàng duy trì tâm trạng tốt của nàng, giọng nói trong trẻo, nàng đáp: “Xin vâng lời thánh thượng!”

Khánh Đức Đế không có bất cứ động tác hay biểu lộ dư thừa nào, từ đầu tới đuôi, hắn không liếc hoàng hậu hắn lấy một cái, ban xong đạo ý chỉ mà Thượng Quan Mẫn Hoa cầu còn không được này xong, sải bước rời đi ngay, để lại một đám người âm thầm lo sợ vì thánh uy khó dò.

Thượng Quan Mẫn Hoa đứng dậy, nàng bắt đầu cảm thấy bóng ma nặng trĩu trong lòng nàng kia rốt cuộc cũng tán đi. Nàng quay đầu, ý cười đầy mặt, ôn nhu dặn dò Tư Không Tiêu, muốn hắn hứa với nàng sau này đừng về Đại Đô nữa.

“Hoàng hậu nương nương.” Trong vẻ mặt của Tư Không Tiêu có ẩn chứa rất nhiều thứ khác, trong ánh nắng xán lán như lửa cháy, Thượng Quan Mẫn Hoa lại nhìn không rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy hắn nói, hắn muốn dẫn nàng rời khỏi hoàng cung này…

Nàng cười lên, có cảm giác thấp thỏm từ rất lâu rồi không gặp, nàng hỏi: “Vì sao thế?”

“Sóng gió sắp đến rồi.”

Ý cười trên mặt Thượng Quan Mẫn Hoa không thay đổi, nàng không nói gì cả, chỉ bảo Tư Không Tiêu mau rời khỏi Đại Đô. Trong ánh mắt lo lắng mà mịt mờ của Tư Không Tiêu, nàng quay trở lại điện Trường Sinh mà mấy tháng nay nàng không quay về. Trong điện vừa tĩnh lặng, vừa lạnh lẽo, đưa tay mơn trớn chồng hồ sơ trên bàn, đã dính một tầng tro nhàn nhạt, nàng nhíu mày, tựa hồ quả thực đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Lúc nàng còn chưa kịp xoay người, bên ngoài điện đã vang lên tiếng cung nga hành lễ dồn dập, sau khi được chủ nhân cung điện cho phép, bọn họ cẩn thận đi vào đại điện quét dọn, lau chùi vô cùng ngăn nắp trật tự. Không lâu sau, cung điện đã sạch đến không nhuộm chút bụi trần nào như trược. Tổng quản đại nội đến đây thỉnh an, ông lão này vẫn luôn xuất hiện ở trước mặt nàng lúc nàng cần lão nhất, cho nàng thứ nàng cần, hoặc trừ bỏ những thứ mà nàng không muốn nhìn thấy. Người này giỏi nhất là khéo đưa đẩy, vẻ ân cần thế kia rõ ràng là được Khánh Đức Đế dặn dò, Thượng Quan Mẫn Hoa bật cười, quả thực là bị lời Tư Không Tiêu nói trước lúc đi kia ảnh hưởng tới rồi, bây giờ xem ra, Chu Thừa Hi ngược lại hiểu chuyện và lão luyện hơn nhiều.

Cung nữ phục vụ bên cạnh đều lạ lẫm, không nói nhiều lại rất tận tâm, lâu dần, Thượng Quan Mẫn Hoa rốt cục cũng tỉnh táo lại, người bên cạnh nàng đã hoàn toàn bị đổi hết thành người của Chu Thừa Hi rồi.

“Bệ hạ ở đâu?”

“Cung Phương Hoa. Chỗ ấy có mấy tần phi vừa nạp, chưa ai từng thị tẩm cả.” Thượng Quan Mẫn Hoa cười một tiếng bỏ qua đề tài này, lại hỏi: “Thái tử hôm nay thế nào rồi?”

“Sài tiên sinh dẫn điện hạ đi một trong số năm đại học phủ dạy học, bên kia báo về là hôm nay không thể tới thỉnh an, mời nương nương đi nghỉ sớm ạ!”

Câu trả lời của những cung nhân thị nữ này giống hệt như tin tức mà ám vệ báo lại, đối với bọn họ, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không để ý nhiều. Trong điện Trường Sinh, khi thì nàng vẽ tranh, lúc thì đánh đàn, tâm trạng bình tĩnh, trấn định tiếp nhận hình thức giam lỏng biến tướng này một cách hoàn mỹ.

Qua một đoạn thời gian nữa, Khánh Đức Đế rốt cuộc cũng đến gặp nàng.

Hắn đến báo cho nàng biết, Mạc tộc Bắc Mạc tự ý phá vỡ hiệp nghị ngừng chiến, hắn muốn lên phía Bắc ngự giá thân chinh.

Nàng trả lời là chúc hắn mã đáo thành công.

“Hoàng hậu vẫn rất hiểu lòng trẫm như vậy.” Chu Thừa Hi nói rất lạnh nhạt. Thượng Quan Mẫn Hoa thấy thầm buồn cười, tín hiệu mà hắn sắp xếp cho Tư Không Tiêu về Lạc Thành rõ ràng như vậy, ai cũng nhìn ra được.Thượng Quan Mẫn Hoa hơi sững sờ, tinh tế nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không cần gì phải bổ sung. Chu Thừa Hi hừ lạnh cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía nàng lạnh lẽo lại cẩn thận, còn ẩn giấu cảm xúc gì đó rất thâm sâu. Lúc nàng còn chưa hiểu ra vẻ mặt kia của hắn là thế nào, hắn đã lạnh lùng rời đi, còn mang theo vẻ quyết tâm tuyệt tình.

Ngày hoàng đế xuất chinh, cảnh tượng nghe nói oai hùng vĩ đại cực kì, lại còn có thái tử đồng hành, dân chúng sôi trào, muôn dân đều đổ xô ra ngắm nhìn. Tình cảnh tráng lệ ấy là chưa từng có. Nhưng Thượng Quan Mẫn Hoa không thẻ xem, lúc nàng muốn bước ra khỏi cửa cung, bị cung nhân và cấm vệ bên ngoài hành lễ ngăn cản: “Không có ý chỉ của bệ hạ, kính xin nương nương về cung.”

Lúc này có lấy ra kim ấn của hoàng hậu cũng chẳng có ích lợi gì. Thượng Quan Mẫn Hoa nghĩ đến con trai cũng tòng quân, thế nào cũng không thể đành lòng. Kết quả, nàng viết thư gửi cho Chu Thừa Hi bảo đến Trú Mã Than hãy liên hệ với người nào thì có thể lấy được hồng y đại pháo. Cuối thư, nàng ra vẻ lơ đãng đề cập đến chuyện mình muốn ra ngự hoa viên phơi nắng, xin hắn ân chuẩn.

Khánh Đức Đế hồi âm lại một trang, trên đó có một câu: “Lúc trẫm đắc thẳng trở về triều còn muốn uống một chén rượu mừng công của hoàng hậu.”

Thượng Quan Mẫn Hoa nghĩ một lát, cuối cùng ý thức được chuyện nàng chăm sóc Tư Không Tiêu kia cuối cùng đã triệt để chọc giận Chu Thừa Hi rồi. Nàng nhíu mày cười lên, nói với đám quản sự và ám vệ không phục kia rằng, vừa khéo, lấy tình trạng canh phòng nghiêm ngặt, liều chết bảo vệ của hoàng cung này để khảo nghiệm năng lực của bọn họ.

Sự dung túng của Thượng Quan Mẫn Hoa dành cho Chu Thừa Hi khiến cho những người bên cạnh nàng phải dở khóc dở cười. Thân phận bọn Kế Đông Thành vốn đã mẫn cảm, những việc qua tay bọn họ là trọng yếu vô cùng, không có nàng tự tay chỉ đạo là không được. Nếu như trong cung chỉ có một mình hoàng hậu, bọn họ cũng không đến mức phải khổ sở như vậy. Nhưng nay Khánh Đức Đế an bài rất khéo, trong điện Trường Sinh kia, không bao giờ hoàng hậu được phép ở một mình cả.

Đồng thời, trong số mấy vị trọng thần chủ trì đại cục trong triều còn có đối thủ một mất một còn của hoàng hậu. Được xưng hộ như vậy, chẳng còn ai khác, chính là vị chủ nhân đã từng là duy nhất của đám gia phó Thượng Quan gia: Thượng Quan Cẩm Hoa.

Thượng Quan Cẩm Hoa phải nói là thuộc lòng cách làm việc của đám gia phó nhà mình, bởi vậy, hắn không ít lần làm khó dễ đám người Kế Đông Thành trong chuyện sáp nhập Giám Sát Tư và dịch tram, còn bắt được không ít tinh anh mà bọn họ cài vào, bắt giam vào ngục luôn.

Điều này khiến cho kế hoạch tạo dựng vương quốc ngầm dưới mặt đất của Thượng Quan Mẫn Hoa tiến triển rất chậm chạm, có lần còn rơi vào cục diện bế tắc. Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy những năm nay kiên nhẫn và khí độ của nàng đã được nuôi dưỡng rất tốt. Nàng cười bảo: “Bệ hạ đúng là biết chọn người!”

“Chứ còn gì nữa ạ?” Đám Kế Đông Thành không dám phàn nàn, gắng dốc toàn lực hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi trong một hoàn cảnh bất khả thi mà chủ nhân đã phân công.

Chiến sự trên tiền tuyến có tiến triển rất thuận lợi. Nghe đâu nguyên nhân là do Mạc tộc Bắc Mạc chỉ huy không thỏa đáng. Lại về sau, người được cài ở năm thành phương Bắc để lộ ra một tin động trời, Cát Mạc Vương bị trọng thương, nguy hiểm đến cả tính mạng. Lời đồn đại nhanh chóng bị truyền bá ra như ôn dịch, lại không thấy Vũ Cát Mạc xuất hiện để bác bỏ tin đồn, vì vậy quân liên minh giữa Mạc tộc Bắc Mạc và phản quân Tề Xuyên càng ngày càng bất ổn, binh lính mất lòng tin, liên tục bại lui.

Năm tháng sau, quân đội Bắc chinh thắng lợi khải hoàn về triều.

Hoàng cung nổ tung rồi, tổng quản đại nội dẫn một đoàn người hùng hậu lăn lộn khí thế ngất trời, từng cung điện đều được đổi mới bài trí hoàn toàn, người người đều chỉnh tể ngay ngắn chuẩn bị nghênh đón thánh giá.

Thượng Quan Mẫn Hoa cũng vui vẻ, rốt cuộc cũng được gặp lại con trai. Nàng đang nghĩ, có phải nó đã cao hơn, rắn rỏi hơn rồi không. Đúng lúc nàng còn đang nghĩ Đông nghĩ Tây, đột nhiên ngửi được một mùi thơm kì lạ, lập tức mắt nàng tối sầm lại, rơi vào hôn mê.