Đông Cung Chi Chủ

Chương 160: Tập kích




Dịch: Thanh Hoan

Quân đội áp giải tù binh đi theo đường quan đạo, chậm rãi di chuyển về hướng Trú Ma Than. Trên đường, người của Mạc tộc Bắc Mạc từng tổ chức mấy lần mai phục công kích. Có một lần, quân tập kích còn vọt đến được tận chân xe tù của Cát Mạc Vương. Nhưng trong xe căn bản không có vị anh hùng dân tộc của người du mục kia.

Sau khi tin tức truyền ra, càng ngày càng có nhiều đội du kích tinh anh nhỏ được phái ra tìm kiếm tung tích của Cát Mạc Vương, bọn họ lùng sục khắp lãnh thổ Bắc Mạc vẫn không có kết quả.

Mười ngày sau, một cánh quân tinh nhuệ của Đại Chu rẽ từ đường núi bên trái Yến Môn Quan ra, đối tượng bảo vệ của bọn họ bao gồm: Xe phượng của hoàng hậu, còn có xe chở tù của Cát Mạc Vương. Khánh Đức Đế đã ở Yến Môn Quan chờ sẵn, nhìn thấy đoàn xe tới là lập tức mở cổng thành đón. Mà lúc này, đoàn Sử gia quân áp tải tù binh chỉ còn cách Trú Mã Than có năm ngày đường. Người Mạc tộc Bắc Mạc vẫn còn đang không ngừng anh dũng liều chết cứu ra vị vương giả của Đại Mạc.

Xe chở tù của Cát Mạc Vương thật sự vừa đến, phía Đại Chu lập tức bắt tay vào chuẩn bị trao đổi tù binh với quân trú tại Tháp Đạt Đán.

Xe ngựa chưa đi, đã có tin truyền đến: “Báo!”

Trong cung có tin khẩn cấp truyền đến: Nam Lương cố ý gây chiến ở biên cảnh, trong triều lòng người bàng hoàng, Tam công Cửu khanh trong triều ra mặt yêu cầu Khánh Đức Đế trở về vương đô ngay lập tức.

Chu Thừa Hi chưa nghĩ nhiều, lập tức hạ lệnh thu thập hành trang rời khỏi Yến Môn Quan, hắn muốn Thượng Quan Mẫn Hoa đi cùng, hắn bảo nàng: “Hoàng hậu, đổi kỵ trang!”

Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ cười yếu ớt đáp rằng: “Việc ở đây bận rộn như vậy, quốc sư đại nhân cũng không thể giải quyết xuể, không bằng bệ hạ cứ đi trước, thiếp sẽ đuổi theo sau.”

Chu Thừa Hi do dự, Thượng Quan Mẫn Hoa mất rất nhiều công sức mới khuyên được hắn đi, trước khi rời đi, hắn nắm chặt tay nàng, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng: “Trẫm đợi ở Đại Đô, hoàng hậu đừng làm trẫm thất vọng!”

Dứt lời, ôm nàng một cái, còn không quên xách theo Chu Quảng Hoằng, vội vàng rời đi. Nhìn áo choàng và bụi đất tung bay trong gió, mắt Thượng Quan Mẫn Hoa trầm xuống, nàng nghiêng đầu hất cằm với thị nữ: “Du sơn ngoạn thủy đi, cho các người nghỉ dài sớm!”

Cuối cùng, Thu Đường đi theo Thượng Quan Mẫn Hoa lâu nhất, hơi phát giác tâm tư của nàng, bèn hỏi: “Chủ tử, không phải người muốn đẩy con heo béo kia lên vị trí An Phủ Sứ à?”

Thượng Quan Mẫn Hoa nghiêng mắt liếc qua: “Thường Tĩnh không có cái số đó!”

Thu Đường lầu bầu bảo tin khẩn cấp kia đến thật không khéo. Thượng Quan Mẫn Hoa còn chưa kịp đàm phán về chuyện chia xẻ lợi ích của năm tòa thành kia, đã mất đi thời cơ thương lượng rồi.

Tần Quan Nguyệt, thế lực đằng sau lưng nhà họ Tả cũng sẽ không cho nàng cơ hội. Thượng Quan Mẫn Hoa biết rất rõ, một khoản bồi thường khổng lồ, một khoảng cắt đất rộng lớn, khoản tài phú to lớn trong hiệp nghị bổ sung vào thư đầu hàng kia đủ để cho những thế gia lúc nào cũng muốn bành trướng kia điên cuồng. Có lẽ, không cần chờ đến khi Chu Thừa Hi về đến bảo tọa hoàng đế, phía triều đình đã phái ra một đại tướng đang đóng biên cương nào đó– kẻ sẽ đại biểu cho lợi ích của thế gia tiếp nhận công việc ở phía Bắc này.

Lúc đầu, nàng không định ăn khoản thiệt này, vấn đề là trong tay không có người nào thích hợp để dùng, trước đành phải cho những người này chiếm lợi.

Đêm xuống, đoàn người của Thượng Quan Mẫn Hoa nghỉ lại ở hành quán của Yến Môn Quan. Nửa đêm, hành quán xảy ra hỏa hoạn, đồng thời, mười mấy tên sát thủ áo đen chuyên nghiệp xông vào biển lửa hòng cắt cổ toàn bộ người ở trong đó. Số người đến cứu hỏa kém rất nhiều so với số người chết trong biển lửa kia.

Chuyện xảy ra quá đột nhiên, mọi người đều không kịp phòng bị. Ám vệ của nhà Thượng Quan liều mạng ngăn chặn kẻ phóng hỏa xông vào hậu viện giết người. Thượng Quan Mẫn Hoa bị nhốt bên trong. Xà nhà bị thiêu cháy đổ xuống ầm ầm, chăn bông khoác trên người đã cháy từ lâu. Nàng còn chưa chạy được ra khỏi biển lửa, miệng đã hít phải mấy ngụm khói đen. Trước khi ngã xuống, nàng cười khổ: Quả nhiên, không thể sơ sẩy lấy một chút!

Nếu không phải những ngày qua nàng phiền não làm sao để né tránh Chu Thừa Hi, thì sao lại bị chặn ở đây mặc cho người khác chém giết chứ? Trong lòng nàng chửi thầm mình càng sống lâu càng ngu ngốc, thích thì thích thôi, có cái gì không dám thừa nhận chứ? Thực ra, cũng không phải sợ Chu Thừa Hi biết, vì lấy tính cách của Chu Thừa Hi, mặc kệ nàng có biểu hiện thế nào, cũng sẽ không một ai cho rằng nàng có tình cảm với hắn.

Huống chi, hiện giờ hắn thích mình đến đòi sống đòi chết, Thượng Quan Mẫn Hoa bắt đầu thấy vui vẻ trong lòng, chịu khổ từng ấy năm như vậy, giờ vừa khéo có thời cơ báo thù rồi, tra tấn hắn thế nào bây giờ? Trong lòng nàng nghĩ đủ kế, quên luôn mình sắp chết rồi.

“Tiểu thư Mẫn Hoa, cô ở đâu? Trả lời Tử Hậu đi!”

Xuyên thấu qua màn lửa đỏ rực, có một bóng đen liều chết xông vào giữa ngọn lửa cháy hừng hực, Thượng Quan Mẫn Hoa cong môi, không biết nàng có lên tiếng đáp lại được không, chỉ mơ hồ cảm thấy mình được người khác cứu, bên tai vang lên tiếng gầm rống giận dữ, tính tình không khác gì Chu Thừa Hi cả.

Nghĩ đến chỗ buồn cười, động đến vết thương, nàng đau đến tỉnh, ho khan vài tiếng, khẽ kêu: “Nước!”

Trong phòng chỉ có Liễu Tử Hậu, hắn đỡ nàng dậy, đưa bát trà đến bên miệng nàng, nàng uống hai ngụm, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Thử kiểm tra tình trạng thân thể một chút, không có vết thương lớn, chỉ là ở trong biển lửa quá lâu, lưng bị bỏng vài chỗ.

Nàng nghĩ thông mọi chuyện, tâm trạng cũng tốt hơn, hỏi hắn vì sao lại vội vã quay về.

Liễu Tử Hậu cụp mắt, trầm giọng đáp rằng Chương Xuân Triều gửi thư, để hắn tới cứu nàng.

Thượng Quan Mẫn Hoa âm thầm hồ nghi, lại nghĩ không ra vì sao Chương Xuân Triều lại biết tin có người muốn ám sát nàng. Nàng vỗ vỗ tay bảo Liễu Tử Hậu, muốn hắn lập tức trở về bên cạnh Chu Thừa Hi, bảo vệ an nguy của Khánh Đức Đế và hoàng thái tử.

Liễu Tử Hậu nhất định không chịu, Thượng Quan Mẫn Hoa thu lại ý cười, đột nhiên đổi giọng: “Tử Hậu, em phải nhớ lấy, em bây giờ là Trấn Bắc đại tướng quân kiêm thống lĩnh Hắc Kỵ Quân, không phải hộ vệ của ta!”

“Nô tài hộ tống tiểu thư về cung!” Liễu Tử Hậu lo lắng cho an nguy của nàng, rất sợ chuyện năm đó lại xảy ra.

Thượng Quan Mẫn Hoa yên lặng, đành phải khuyên hắn mau quên những chuyện trong quá khứ.

“Làm sao quên được! Làm sao mà quên được!” Liễu Tử Hậu hung hăng đáp, người kia để tiểu thư phải thương tâm thống khổ như vậy, nếu không phải là Thượng Quan Mẫn Hoa kỳ vọng, hắn căn bản không muốn làm đại tướng quân.

Trước kia, hắn nghĩ Chu Thừa Hi đối xử tốt với tiểu thư của mình. Thượng Quan Mẫn Hoa mười sáu tuổi phong hậu, sủng quan ba cung, một năm sau có long tử, ba năm sau định ra ngôi vị thái tử. Sau rồi lại xảy ra chuyện ở Vĩnh Lạc Cung kia, hắn mới biết, thì ra quãng thời gian mà Thượng Quan Mẫn Hoa phải trải qua ở trong cung lại thống khổ đến thế.

Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt hung ác và quyết liệt, ánh mắt lại điên cuồng, hắn nhìn thẳng vào Thượng Quan Mẫn Hoa, dõng dạc nói gằn từng chữ: “Hắn đối xử tốt với tiểu thư, ta sẽ trung với hắn. Hắn đối xử với tiểu thư không tốt, ta lập tức phản hắn!”

“Khốn kiếp, ai dậy em nói những cái này?” Thượng Quan Mẫn Hoa đổi sắc mặt, nghiêm nghị quát lên, Liễu Tử Hậu cũng là kẻ cứng đầu, mặc kệ cho nàng mắng, nhưng tuyệt đối không chịu đổi giọng: “Tiểu thư chính là tiểu thư, người nô tài muốn bảo vệ chỉ là tiểu thư, không phải Khánh Đức Đế.”

Bộ dạng này không khác gì hắn lúc còn bé cả, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không đành lòng trách cứ hắn nữa, đành đổi biện pháp khuyên hắn rời đi, đừng để Chu Thừa Hi nhìn ra mờ ám. Liễu Tử Hậu lại còn khó lừa hơn cả Chu Thừa Hi, nhất định phải để hắn tự mình hộ tống nàng lên đường mới chịu.

Thượng Quan Mẫn Hoa dở khóc dở cười, cuối cùng mặc kệ cho hắn chiếm lấy gian phòng, trước gọi tổ đội ám vệ trực ban, hỏi thăm kẻ phóng hỏa đêm qua. Thu Đường ghé vào bên tai Thượng Quan Mẫn Hoa, nói thầm với vẻ mặt kì lạ: “Những kẻ tập kích đêm qua không đến từ bất kì phe phái nào trong triều mà là người Nam Lương.

“Chủ tử, không sai được đâu. Em lấy nước thuốc rửa qua rồi, trên người tên thủ lĩnh Nam Man kia có ấn ký tử sĩ của hoàng gia.”

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi kinh ngạc, nàng vẫn cho là hành tung của nàng là do đám tướng lĩnh đi cùng không thuộc Sử gia quân đê lộ ra. Mà đối tượng bọn hắn để lộ đơn giản chỉ là thế gia các nơi, nên mới có trận hỏa hoạn này. Hoặc là Tả Phong Hành cũng có khả năng mạo hiểm ngăn cản nàng vào cung, nàng càng nghĩ càng không hiểu tại sao chuyện này lại dính dáng đến Nam Lương.

Nàng nói với giọng trêu đùa: “Hình như bản cung không đắc tội gì với Nam Lương đi?”

Thu Đường dậm chân, lôi Liễu Tử Hậu ra khuyên Thượng Quan Mẫn Hoa lập tức lên đường, đuổi kịp Chu Thừa Hi, để cho đội quân của Khánh Đức Đế đi mà bảo hộ an nguy của hoàng hậu đương triều.

Kể từ đó, Liễu Tử Hậu càng có lý do ở lỳ bên cạnh Thượng Quan Mẫn Hoa không chịu đi. Thượng Quan Mẫn Hoa lắc đầu, bảo người viết phong thư gửi cho Chu Thừa Hi, kể lại mọi chuyện phát sinh ở đây cho hắn, bảo hắn nhanh chóng quyết định người nhậm chức An Phủ Sứ biên cảnh.