Đông Cung Chi Chủ

Chương 133: Đế thuyết




Dịch giả: Vivian Nhinhi

Trú Mã Than cũng giống như Hành thành của Sử gia quân, là từ nơi trú quân phát triển mà thành. Trước kia nơi này nằm trong một khe núi gần biên giới Bắc Mạc và Đại Chu, cũng là nơi binh sĩ tắm cho ngựa, nhóm bếp, nấu cơm. Năm đó, sau khi ba đời danh tướng chống quân phía Bắc vùi xương nơi này thì nơi đây mới được đặt tên, Trấn Bắc đại tướng quân đương thời là Hùng Vạn Lý cũng đóng quân ở đây nhiều năm, sống trong trấn này thủ vững biên quan, bảo vệ gia viên.

Thượng Quan Mẫn Hoa từ nhỏ đã nghe danh Vạn Lý tướng quân, quả nhiên không hổ danh họ Hùng, tướng mạo cũng cường tráng như gấu lớn, râu ria xồm xàm, giọng vang như thanh la. Nghe nói hắn cưỡi ngựa chạy một vòng trước Trú Mã Than, đám du mục Bắc Mạc lập tức sợ đến ngã xuống đất cầu xin tha thứ, trẻ con cũng sợ đến mức khóc thét, danh tiếng thối không thể tả.

Thế mà con trai Chu Quảng Hoằng của nàng lại cực thích vị tráng hán lưng hùm vai gấu này, từ lúc định cư ở Trú Mã Than, thằng bé liền quấn quýt lấy Hùng Vạn Lý bắt hắn dạy bắn cung cưỡi ngựa, thường xuyên tham gia vào các cuộc đi săn trong quân đội của Hùng Vạn Lý. “Vạn Lý thúc thúc, mau, bắn đi, hồ ly ở đằng kia kìa!” Vút một tiếng, hồ ly béo đã ngã xuống đất, mũi tên xuyên qua bụng.

“Yeah!!! Bắn trúng rồi, Vạn Lý thúc thúc giỏi quá.” Toàn bộ trẻ con ở đó đều vỗ tay hoan hô, nhảy nhót, khen ngợi tài bắn cung vô địch của Hùng Vạn Lý.

Một mình Chu Quảng Hoẳng ngồi trên vai hắn, khuôn mặt vui sướng đến đỏ bừng, tay nhỏ bám vào đầu Hùng Vạn Lý, kêu Hùng Vạn Lý tiếp tục tìm con mồi khác, chiến thắng những người khác. Phía xa xa, Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn thấy, nàng nhăn mày lại gọi: “Thành Thành, xuống dưới!”

“Không xuống, Vạn Lý thúc thúc, chỗ kia vẫn còn, mình sang bên kia đi.”

Dù nói như thế, nhưng khi thấy mẫu thân có vẻ tức giận, Chu Quảng Hoằng vẫn trèo xuống khỏi đầu vai Hùng Vạn Lý, miễn cưỡng trở về bên cạnh mẫu thân. Hùng Vạn Lý tay cầm trường cung, tay trái đặt trên vai đứa bé, cùng nhau bước lại gần. Hắn nói với Thượng Quan Mẫn Hoa: “Quan phu nhân, trẻ nhỏ thích chơi thì cho chúng chơi lâu một chút!”

Thượng Quan Mẫn Hoa mỉm cười, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán cho con rồi xoay người nhẹ nhàng đáp: “Đại nhân nhiều quân vụ nặng nề, thỉnh thoảng chơi đùa một chút thì được, đứa nhỏ không hiểu chuyện, kính mong đại nhân thứ lỗi.”

“Quan phu nhân sao vẫn khách khí như thế?” Hùng Vạn Lý có phần lắp bắp, ánh mắt sáng lóe lóe: “Hùng mỗ, Hùng mỗ trước kia đã từng nói, Hùng mỗ cam nguyện chiếu cố phu nhân cùng Thành Thành, Hùng mỗ nhất định coi Thành Thanh như con ruột. Không biết Quan phu nhân nghĩ thế nào?”

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi hơi cúi, khẽ khom người nói: “Đa tạ ý tốt của đại nhân, thiếp thân tàn hoa bại liễu…”

Lời này của nàng còn chưa dứt, Hùng Vạn Lý liền cắt ngang: “Quan phu nhân nói như vậy thật khiến Hùng mỗ xấu hổ, Trú Mã Than có được thành tựu như ngày hôm nay đều là nhờ công của phu nhân. Quan phu nhân không phải là không xứng với Hùng mỗ, là Hùng mỗ trèo cao.”

Không quản Mẫn Hoa đồng ý hay không đồng ý, Hùng Vạn Lý nhanh chóng dốc hết lòng mình, giống như làm thế có thể chứng minh một mảnh ái mộ của hắn tuyệt đối không phải giả. Hắn nói: “Quan phu nhân, Hùng mỗ tuyệt đối không có ý gì khác, chỉ mong được chiếu cố phu nhân cùng với Thành Thành. Phu nhân xem, Thành Thành lớn rồi, nó cần một phụ thân.”

Thượng Quan Mẫn Hoa âm thầm thở dài. Hùng Vạn Lý nói không sai. Biểu hiện của thằng bé đã thể hiện rõ khát vọng tình thương của cha của nói. Nàng dịu dàng đáp: “Đại nhân công cao như thác, không cần tự làm thấp mình. Chỉ là thời cơ chưa chín, tạm không lo lắng mà thôi.”

Vẻ khẩn trương trên mặt Hùng Vạn Lý nhất thời buông lỏng, lập tức đáp: “Được, Hùng mỗ chờ tin tốt của phu nhân.”

Thượng Quan Mẫn Hoa còn muốn hàn huyên đôi câu, lòng bàn tay đã cảm nhận được con trai đang túm kéo, nàng hơi ngạc nhiên, lập tức nói lời từ biệt với Hùng Vạn Lý, để hắn tiếp tục đi săn với các tướng lãnh trong cung. Sau đó xoay người nắm tay con trai rời khỏi sơn đạo. Trên đường, thằng bé xụ mặt không nói, một bộ đang dỗi. Nàng cười rộ lên, hỏi: “Thành Thành không thích Vạn Lý tướng quân à?”

“Trước có thích, nhưng mà, ông ta muốn giành mẹ với con!” Chu Quảng Hoằng căm giận mà đáp, tay nhỏ túm chặt lấy tay mẫu thân, mếu máo yêu cầu: “Mẹ, con không muốn ông ta làm cha con.”

Thượng Quan Mẫn Hoa lần đầu tiên thấy con mâu thuẫn như vậy, không khỏi sinh lòng trêu ghẹo: “Vì sao vậy?”

Chu Quảng Hoằng vung nắm đấm, reo lên: “Cha con phải giống như Alexandre đại đế, phải gây dựng được sự nghiệp vĩ đại nhất trong lịch sử! Mẹ, mẹ đừng chọn Vạn Lý thúc thúc, vừa xấu vừa đen, ngủ còn ngáy khò khò nữa!”

Thượng Quan Mẫn Hoa thấy con trai sốt ruột thật, mỉm cười, đáp lời: “Đều nghe theo lời Thành Thành hết!”

Chu Quảng Hoằng nhìn mẫu thân với vẻ hồ nghi, miệng bĩu một cái: “Mẹ lại đùa con, mẹ vốn không thích Vạn Lý thúc thúc!”

“Hì hì, Thành Thành nhìn ra rồi nha!” Thượng Quan Mẫn Hoa cười đến hai mắt cong cong, trả lời: “Hùng Vạn Lý này tính tình ngay thẳng, có trách nhiệm lại khoan dung, thân là thần tử thì bậc quân vương dùng người cũng có thể an tâm, có điều, làm vị hôn phu thì… rất không thú vị!”

“Hừ, con không để ý đến mẹ nữa!” Trẻ nhỏ thấy vui sướng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ dỗi, buông tay mẫu thân, xách con mồi béo bước nhanh đến trước sơn đạo, đuổi theo chó săn của mình, tiếng cười đùa khanh khách lộ ra tâm trạng sung sương của nó.

Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ mỉm cười, bước theo sau không nhanh không chậm, đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng sủa của chó săn, con trai nàng cũng kêu lên: “Mẹ, ở đây có người!”

“Mẹ, là Đu Đủ thúc thúc, mẹ, mau tới, là cha, bọn họ bị trọng thương.”

“Thành Thành, mau lùi lại!” Thượng Quan Mẫn Hoa hoảng hốt, không kịp nghĩ xem vì sao Lã Minh Vọng lại theo Chu Thừa Hi xuất hiện trong cái khe suối nơi thâm sơn cùng cốc này, nàng thất tha thất thểu chạy tới, sợ Chu Thừa Hi động đến thằng bé.

Sau khi chạy tới, thấy con không có việc gì, nàng cảm thấy hơi an tâm, kéo con lại, nói với vẻ nghiêm khắc: “Thành Thành, bình thường mẹ dạy con thế nào?”

Chu Quảng Hoằng cúi đầu: “Con biết con sai rồi, mẹ, con không nên động lòng thương người trước khi xác định được kẻ bị thương có vô hại hay không, đẩy mình vào cảnh nguy hiểm, làm mẹ lo lắng!”

“Ừ, gọi con Vàng về đi, về nhà nào!”

Chu Quảng Hoằng kinh ngạc, ngẩng đầu, dùng bộ dạng sắp khóc nhìn mẫu thân: “Mẹ, mẹ không cứu cha sao? Ô ô ô… Thành Thành không muốn làm đứa trẻ không cha!”

Thượng Quan Mẫn Hoa không khỏi đau đầu, tức giận trả lời: “Không có nước mắt, giả khóc không qua cửa!"

Chu Quảng Hoằng “ưm” một tiếng, thu lại bộ dạng sắp khóc, cặp mắt đen lung liếng nhìn mẫu thân, nói với vẻ nghiêm túc: “Mẹ, con muốn cứu bọn họ!”

“Quyết định rồi?”

“Vâng! Mẹ, con sẽ chịu trách nhiệm thăm nuôi.” Ánh mắt Chu Quảng Hoằng rất kiên định, thân thể nhỏ bé toát lên một cỗ khí thế không chịu lui bước, lấy túi tiền bên hông ra, giao cho mẫu thân rồi nói: “Mẹ, tiền chuyên chở, tiền thuốc men, chi phí ăn mặc ở do Thành Thành dự chi, nếu không đủ, chờ Đu Đủ thúc thúc làm nô lệ của con rồi, con sẽ để hắn kiếm tiền trả mẹ!”