Đông Cung Chi Chủ

Chương 123: Cuồng phong




Ép người quá đáng! Thượng Quan Mẫn Hoa âm thầm thề sẽ cho Thái thục nghi kia chịu giáo huấn đến suốt đời khó quên, nàng thu liễm tâm tư, kiên nhẫn hỏi tiếp: “Con không hiểu, vì sao con chỉ có thể ở yên trong Vĩnh Lạc cung, những người khác vừa nhìn thấy bộ dạng của con thì mẹ liền phiền muộn, chẳng lẽ bộ dạng của con quá xấu, dọa người ta sao?”

Thượng Quan Mẫn Hoa ánh mắt buồn bã, đứa nhỏ lập tức kêu lên: “Mẹ, mẹ đừng khổ sở, không ra ngoài cũng không sao, con chỉ cần có mẹ ở bên cạnh là được…” Nàng ôm chặt con, nhỏ giọng thủ thỉ: “Tất cả đều là do mẹ khôgn tốt, Thành Thành không làm sai.”

Hai mẹ con nói chuyện hồi lâu mới để đứa nhỏ tin tưởng mẫu thân mình không bị tổn thương vì chuyện tối hôm qua, nó làm rất khá, giống như những nam tử trong truyện cổ nó vẫn được nghe hàng ngày trước khi ngủ.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai, thánh chỉ sắc phong thái tử Chu Quảng Hoằng đã bay tới Vĩnh Lạc cung. Lục cung đều đến bái phỏng. Thượng Quan Mẫn Hoa không giống ngày thường không cho người khác gặp hoàng tử trưởng, nàng cho con mặc cẩm bào vàng sáng lên, dẫn con đi tiếp đãi mọi người.

Hoàng tử trưởng cực kì hào sảng và khéo léo trong chuyện đối nhân xử thế, khi nhận sự bái lạy của mọi người cũng rất có khí thế, cử chỉ lại ổn trọng, có khí độ. Tần Quan Nguyệt thấy nó ngay cả tính nết cũng giống với Chu Thừa Hi thì không khỏi mừng rỡ, ca ngợi Thượng Quan Mẫn Hoa dạy con có cách. Có điều bầu không khí giữa Đế Hậu trong Vĩnh Lạc cung thì thực sự không thể coi là tốt đẹp được.

Trước lúc Tần Quan Nguyệt rời đi lại khuyên Thượng Quan Mẫn Hoa mở rộng lòng, nghĩ thoáng ra, Diên Khánh sai người bảo vệ cho Vĩnh Lạc cung là để phòng ngừa kẻ xấu có ý mưu hại chứ không có ý gì khác, bảo nàng đừng hiểu lầm tình ý của Chu Thừa Hi.

Thượng Quan Mẫn Hoa không yên lòng mà gật đầu coi như ưng thuận, quay đầu lại cùng ám vệ thương nghị hành động đêm mai.

Đêm thứ ba, Chương Xuân Triều dẫn một đội tử sĩ như quỷ mỵ đột nhập vào Vĩnh Lạc cung. Thượng Quan Mẫn Hoa đánh thức con dậy, nói nó phải rời cung. Hoàng tử trưởng không khóc nháo, lẳng lặng nhìn mẫu thân. Trên hốc mắt của đứa bé trưởng thành sớm đã ứa ra những giọt nước mắt nóng hổi, hỏi: “Mẫu hậu không đi có phải không?”

Hoàng hậu đau xót trong lòng, cúi đầu quay sang một bên, rồi gian nan gật đầu. Đứa bé nhịn không được nức nở, bàn tay nhỏ bé giữ chặt y phục của mẫu thân, vừa sợ hãi vừa khát vọng hỏi: “Mẫu hậu, người không phải không cần Thành Thành mà là có người muốn hại Thành Thành cho nên mới muốn Thành Thành rời đi, đúng không?”

Thượng Quan Mẫn Hoa nghẹn ngào nhịn xuống nước mắt, lung tung gật đầu. Đứa bé lại khẩn cầu: “Thế thì mẫu hậu nhất định phải tới gặp Thành Thành nhé, Thành Thành sẽ rất ngoan, không bao giờ đi lung tung làm mẫu hậu khổ sở nữa.”

Nước mắt lúc này cũng đã rơi xuống, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu ôm con thật chặt, cổ họng vừa đau vừa nghẹn, tiếng khóc bị đè nén, mẹ con khó có thể chia lìa. Chương Xuân Triều không kiên nhẫn lấy kiếm gõ gõ mặt bàn: “Cũng không phải sinh ly tử biệt gì. Nhanh nhanh chút đi!”

Thượng Quan Mẫn Hoa gạt nước mắt, thận trọng giao đứa bé vào tay Chương Xuân Triều, nói: “Đừng để nó gặp chuyện không may!”

Chương Xuân Triều trao hoàng tử trưởng cho một trong số những bóng đen phía sau, làm một cái thủ thế, bóng đen lập tức túa ra bốn phía. Chương Xuân Triều lại dẫn thêm mười người, xong ra ngoài cửa chính điện của Vĩnh Lạc cung. Thiết nỏ của Vũ Lâm quân từ trên mái hiên vun vút rơi xuống. Chương Xuân Triều vung kiếm như vào chỗ không người, chém giết giữa ngàn quân vạn mã.

Tiếng chém giết tàn khốc ở ngoài cung, tiếng mũi tên đâm vào da thịt chói tai như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa nhắm mắt lại, đột nhiên nghe thấy một tiếng đàn. Tiếng sát phạt chợt ngừng lại, Tần Quan Nguyệt đứng trên đỉnh cung điện, dưới ánh trăng, cất cao giọng nói: “Để hoàng thái tử lại!”

Tần Quan Nguyệt, lại là Tần Quan Nguyệt!

Thượng Quan Mẫn Hoa mở mắt ra, cánh môi cắn chặt đau đớn như vậy mà nàng không hề hay biết.

Chương Xuân Triều khẽ búng ngân kiếm, kiếm thanh réo rắt trào dâng, mấy tử sĩ kia xông đến, bản thân lão cũng tung người bay lộn, giao thủ với quốc sư đệ nhất đương thời. Cao thủ giao chiến, chỉ thấy bóng người cực nhanh qua lại va chạm, kiếm khí ngút trời, nhợt nhạt dưới ánh trăng, hai thân ảnh mơ hồ càng lúc càng xa, tiếng leng keng vang lên không dứt bên tai.

Chỉ chốc lát sau, tiếng pháo báo hiệu đã nổ. Ngay sau đó, cung điện phía Tây bùng lên lửa cháy rừng rực. Cả hoàng cung đang yên tĩnh đột nhiên náo loạn cả lên, cung nhân la hét: “Cháy rồi, đi lấy nước!” - cầm chậu gỗ, thùng gỗ chạy ngược chạy xuôi, rối loạn, tiếng la hét càng ngày càng vang, càng to, càng rối.

Bất luận là Thượng Quan Mẫn Hoa đang thắc thỏm chờ đợi, hay là Chương Xuân Triều cùng các tử sĩ đang trong kịch chiến đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ha ha, danh tiếng Ngọc Sơn quốc sư khuynh quốc khuynh thành, quả nhiên danh bất hư truyền!” Chương Xuân Triều đắc ý cười rộ lên, móc từ trong ngực áo ra một vật, quẳng ra ngoài: “Chỉ tiếc còn kém hoàng hậu một bậc, ha ha…”

Lão gào thét một tiếng, những bóng đen tử sĩ khác lập tức theo lão bay vọt qua cung tường ẩn vào trong bóng đêm. Tần Quan Nguyệt nhận lấy cái bọc đó, chỉ biết mọi chuyện đã thất bại, lão thu kiếm phi thân tới trước Vĩnh Lạc cung, hỏi Thượng Quan Mẫn Hoa sao có thể nhẫn tâm để cốt nhục chia lìa, để tình phụ tử khó có được của Chu Thừa Hi bị tổn thương?

Thượng Quan Mẫn Hoa búi tóc xễ xuống, tay áo chấm đất, một tay cầm giá nến bằng đồng, áo lót trên người đã bị rách bươm, nàng cười buồn bã với Tần Quan Nguyệt, khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, nàng đã kêu to lên: “Thích khách! Bắt thích khách!”

Cung nhân của Vĩnh Lạc cung từ những chỗ ẩn nấp vội vàng chạy đến, la hét thất thanh theo đúng những gì đã được huấn luyện, đem tin tức hoàng thái tử bị kẻ xấu bắt cóc truyền đi khắp mỗi ngõ ngách của cung đình. Hoàng hậu y phục còn nhiễm vết máu - vết tích khi dũng cảm tranh chấp với kẻ bắt cóc, sắc mặt tái nhợt, đằng sau cơn thịnh nộ là nỗi đau da diết khôn nguôi.

Sau khi Vũ Lâm quân tản ra tìm kiếm, Bắc Nha cấm quân nhanh chóng đột phá vòng vây của Vũ Lâm quân, xuất hiện trước cung điện của hoàng hậu, khống chế toàn bộ cục diện. Trước cung điện nguy nga, một cánh quân đông nghìn nghịt chỉnh tề quỳ một gối xuống đợi lệnh.

“Lục soát, lục soát từng cái ngõ ngách trong hoàng cung này cho bản cung, phải tìm cho bằng được thái tử!”

Nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa lửa giận ngút trời quát quát tháo tháo, Bắc Nha cấm quân nghiêm trang trật tự vâng theo chỉ lệnh của Vĩnh Lạc cung, Tần Quan Nguyệt hoạt kê. Bắc Nha cấm quân đảm đương trọng trách thủ vệ cung vua, có thể nói là thân vệ quân của hoàng đế trực tiếp quản lý. Giờ này phút này, phản ứng của đội nội vệ này đã nói cho mọi người biết, Bắc Nha cấm quân nằm dưới sự không chế của hoàng hậu, an nguy của hoàng đế đã mất đi bảo đảm.

Trong bóng đêm, Thượng Quan Mẫn Hoa đứng trước cửa cung Vĩnh Lạc, tùy ý khoác một cái áo choàng, nghe trong gió truyền đến tiếng khóc la, kêu oan, vẻ mặt hờ hững. Bắc Nha thống lĩnh thân nhiễm vết máu, liên tục chạy đến trước mặt nàng phục mệnh, ngoại trừ Việt Dương Điện thì các cung điện khác đều đã bị cấm quân lãnh khốc vô tình lục soát. Không phải chỉ là quấy phá giấc ngủ người khác, cũng không phải chỉ là đổ máu giết người, mà đang tận lực tuyên dương quyền thế của Vĩnh Lạc cung. Nữ nhân nắm giữ phượng ấn của lục cung chính là có quyền lợi như vậy, không cho phép bất cứ kẻ nào trong hậu cung có thể phản kháng.

Sắc trời còn chưa tỏ, cấm quân tìm ra được tang vật khả nghi từ Vinh Phúc Cung, lại có cung nhân chỉ chứng Nhậm Hoa phi.

“Đủ, Nguyên Thù.” Tần Quan Nguyệt ngắt lời, Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn về phía lão, châm chọc cười lạnh. Tần Quan Nguyệt bất đắc dĩ dời mắt, khuyên can: “Chuyện này liên lụy quá sâu, đừng để xảy ra bi kịch máu chảy thành sông…”

Thượng Quan Mẫn Hoa nắm thật chặt áo choàng, gương mặt nhíu chặt, nói với tên thân nội vệ kia: “Giao cho quốc sư đại nhân xử lý đi thôi!”

Tần Quan Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, dẫn hết những người có liên quan đi. Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn bóng lưng lão, lại mặt không biểu cảm quay đầu nói: “Truyền lệnh xuống, chuyện xếp người vào Bích Hải cung kia, chậm đợi thời cơ.”

“Vâng!”

Đúng lúc này, Khánh Đức đế đến.