Ba ngày liên tiếp An Tín
vẫn không gặp dược Dụ Hằng, lúc đến Dực Thần trả phép, nhận được lệnh điều động
của tổng bộ: Nguyên kỹ sư trợ lý phòng kế hoạch An Tín lập tức đến Công ty Tam
Khai nhận chức, làm thư ký hành chính cho giám đốc Nguyễn.
An Tín lòng lạnh quá nửa,
cái gọi là một triều thiên tử một triều thần cũng chẳng qua là thế thôi, thiên
tử còn đó, kẻ làm thần tử như cô đã bị đày đi xa rồi, như cô bây giờ, bị Dụ
Hằng buộc rời đi, đến một nơi mắt không thấy tâm không phiền. Không biết thư ký
trưởng Dương Thụy Trân không, mà mỗi lần cô lên tầng đỉnh tìm Dụ Hằng, Miss
Dương đều đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi nói: “Cô An nên thu dọn đồ đạc đến Tam
Khai sớm đi là hơn, giám đốc Nguyễn đã giục mấy lần rồi, Dụ tổng bên này khá là
bận,
Tối ngày thứ ba, vẫn
không gặp được người, An Tín đến thẳng khu chung cư nhà Dụ Hằng, canh ở cửa chờ
anh về.
Cánh cửa mạ kẽm nối liền tường
bao khu nghỉ dưỡng, có cảnh vệ đứng gác, cô xin vào thì bị từ chối, đành chán
cây, trừng mắt nhìn hai anh cảnh vệ.
Người ta đã nói rất rõ
ràng rồi, “Cô là ai? Là cô em gái lần trước đưa Dụ tiên sinh về sao? A Bân, cậu
lại xem xem, cậu nhận ra cô ta không? Không quen? Tôi đã nói rồi mà, đến bắt
quen nhận thân nhiều lắm, nhưng chưa từng nghe tự nhận là em gái nuôi…”
Mặt An Tín vừa đỏ lại vừa
trắng, nhưng vẫn kiên trì bước sang một bên ngồi xuống. Gió đêm cuối xuân lành
lạnh, cô rụt cổ chịu đựng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng trông thấy
chiếc xe riêng màu bạc trờ tới.
Cô lập tức đứng dậy:
“Dụ…”
Xe chạy thẳng qua, giảm
tốc độ, lăn bánh vào cánh cổng mở rộng.
Cô không tin đèn trước xe
sáng đến độ khiến Dụ Hằng không trông thấy người đứng dưới cây. Đến lúc cô xông
tới định qua cửa, cánh cổng lạnh lùng vô tình khép lại trước mặt cô.
“Dụ Hằng, Dụ Hằng, anh ra
đây!” An Tín phủ phục trước hàng rào lạnh băng, đập mãi không thôi.
Cảnh vệ bước đến yêu cầu
cô rời đi. Cô mặc kệ, túm chặt lấy cửa không rời, lớn tiếng kêu gào: “Tuyên án
tử hình còn phải có giấy thông báo, anh dựa vào cái gì mà không hỏi han đã đối
xử với em như thế!” Trong lúc Nhiếp, cô đứng đây làm gì?”
An Tín tò mò quay đầu
lại.
Một cô gái dáng vẻ duyên
dáng đứng dưới trăng, mặc bộ váy liền màu trắng, khoác áo choàng công chúa Bạch
Tuyết, đang lặng im nhìn cô. Đôi mắt đen láy như quân cờ chứa nước suối, trong
sáng vô ngần.
Nếu không phải ánh trăng
đổ xuống người cô trông mờ mờ ảo ảo, An Tín còn tưởng cô gái này bước ra từ
“Thiện Nữ U Hồn”[1], chỉ có điều ánh mắt Vương Tổ Hiền(2)quấn lấy hớp hồn người
ta, còn đôi mắt cô gái này lại rất bình thản. Đánh giá xong xuôi, An Tín quay
lại tiếp tục đập cửa, hai anh cảnh vệ vẫn ngăn lại như cũ.
[1] Bộ phim thực hiện
dựa theo một câu chuyện ngắn trong bộ truyện Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh.
(2)Người thủ vai Nhiếp
Tiểu Thiện, nhân vật chính trong phim.
“Có thể nói qua video”.
Một giọng nói cất lên trong màn đêm tĩnh mịch, cứu cánh cho cái đầu đang bốc
hỏa của An Tín.
An Tín lao đến trước bộ
đàm chỗ trụ cửa, đòi Dụ Hằng nói chuyện với cô. Một lúc sau, bóng áo sơ mi xuất
hiện trên màn hình thật, nới cà vạt, cách bộ truyền tin lạnh ngắt, vẻ mặt anh
vẫn lạnh nhạt như thế.
“Em về đi, từ sau đừng
đến nữa”.
Boss Dụ mà cô ngày nhớ
đêm mong chỉ buông một câu như thế, thẳng thừng đẩy An Tín nãy giờ đứng đón gió
ngoài cửa thẳng vào lãnh cung.
An Tín run rẩy, lắp ba
lắp bắp: “Sao anh có thể nhẫn tâm đến thế, nói bỏ là bỏ”.
“Helen đang ở trong”
Tiếng nói kia lại một lần
nữa vang lên. An Tín quay đầu lại, thấy cô gái kia vẫn đứng dưới ánh trăng,
điềm tĩnh nhìn cô cười.
An Tín xoa cánh tay bước
tới, bán tín bán nghi. “Cô họ Nhiếp?”
Cô gái váy trắng gật đầu.
An Tín cúi đầu nhìn chân
cô, đi một đôi bốt dài, kéo theo bóng dưới ánh trăng, cô hiểu ra ngẩng đầu:
“Nhiếp Tiểu Thiện?”
Cô gái lại gật đầu.
“Nhiếp Tiểu Thiện trong
Thiện Nữ U Hồn?”
Cô gái khẽ nở nụ cười
xinh đẹp: “Là Nhiếp Tiểu Thiện em họ của Dụ Hằng”.
Hai người thế là thành
quen, đứng bên ngoài trò truyện. Nhiếp Tiểu Thiện nói cô đã biết đến An Tín từ
lâu, bởi anh Dụ Hằng từng không ít lần nhắc tới “cái cô An Tín khiến người ta
đau đầu” tiếng tăm lẫy lừng, cô muốn không biết cũng không được.
An Tín hoài nghi nhìn cô:
“Lúc tôi đóng vai hổ ở quán trà, cô từng đến đó đúng không?” Đến bây giờ cô mới
nhớ ra, hôm đó Dụ Hằng ôm một mỹ nữ rời đi, vô cùng yêu thương săn sóc, chắc là
cô gái này rồi.
Tiểu Thiện cắn móng tay
mỉm cười, đột nhiên lại nói: “An Tín, em rất thích chị, chị làm thư đồng của em
đi”.
Thư đồng cái gì chứ, thực
ra là thứ không có đầu óc nhất quả đất. Hơn nữa cô nàng Tiểu Thiện này cai sữa
từ cần bầu bạn kiểu thái tử làm gì. An Tín trong bụng nghĩ thế, nhưng không nói
ra miệng. Cô cười hà hà: “Tiểu Thiện em bao nhiêu tuổi rồi, sao còn cần thư
đồng làm gì?”
Tiểu Thiện yếu ớt thở
dài: “Em năm nay mới hai mươi tuổi, già nhanh thế này rồi. Mọi người trong nhà
nói em có vẻ phiền muộn, muốn em sống vui vẻ lên”.
Hóa ra là tiểu thư có
bệnh quý tộc. An Tín từng bước lùi lại sau, cười nói: “Sau này rảnh rỗi em đến
chỗ chị chơi, vụ thư đó thì thôi”. Cô quay đầu định đi, Tiểu Thiện bỗng nhiên
lại thút thít nói: “Chuyện đó, An Tín, chị đừng giận anh em nhé, anh ấy thực ra
cũng chẳng sung sướng gì, chị về hỏi bác gái An là biết ngay”.
Nghe câu này, An Tín
không khỏi kinh ngạc, ba hôm trước bố đã nhắn tin, nói mẹ kiên quyết đòi về
đường Tinh Tinh ở, không đợi cô về viện điều dưỡng đã dọn về nhà. Cô khi ấy còn
rất ngạc nhiên, tưởng là mẹ không quen với với môi trường sơn thôn, giờ nghe
Tiểu Thiện nói vậy, cô chợt hiểu ra sự việc không đơn giản như thế.
An Tín chạy men
theo đường núi, vội đến mướt mát mồ hôi. Dụ Hằng hạ lệnh đuổi khách với cô, lại
không cho xe đưa cô về, có thể xử sự lạnh nhạt như thế thực mới là lần đầu. Tuy
tổn thương sâu tận đáy lòng, rất khó chịu, cô vẫn cắn răng xé gió chạy như
điên, ra đến đầu đường chẳng màng lau mồ hôi đã bắt xe chạy thẳng đường Tinh
Tinh.
Mẹ đã ngủ, bố đang ngồi
trước đèn bàn đọc sách.
An Tín lặng lẽ đi tới,
trong lòng vô cùng căng thẳng: “Bố, có phải mẹ đã đến tìm Dụ Hằng?”
Bố đặt bản dập tranh chữ
xuống, bỏ cặp kính gọng đen ra, vỗ vỗ cạnh mình nói: “Đến đây ngồi đi, An Tín”.
Lần đầu thấy bố gọi thẳng
tên mình, An Tín càng hồi hộp. Cô liền ngồi xuống sofa bên phải bố, nóng lòng
nhìn ông.
Ánh mắt bố hiền hòa
như nước suối, mang vẻ điềm tĩnh của người hiểu rõ nội tình, thận trọng lướt
trên mặt cô.
“Tín à, con đã lớn rồi,
nghe chuyện xong phải bình tĩnh, phải nghĩ cho nỗi khổ của mẹ”.
An Tín nuốt nước bọt gật
đầu.
“Năm hôm trước khi con
rời viện điều dưỡng về thành phố tìm Dụ Hằng, mẹ đoán ra là con đi đâu. Bà ấy
thu dọn quần áo làm ầm lên đòi về, bố không lay chuyển nổi đành theo bà ấy về
Tối ngày hôm sau bà ấy liền tìm gặp Dụ Hằng, yêu cầu cậu ấy rời xa con, không
cho cậu ấy gặp lại con. Nghe ông chủ quán trà nói – Dụ Hằng đồng ý rồi”.
An Tín cứng đờ người,
ngồi ngây ra đó, mãi không nói nên lời.
Bố tiếp tục nói: “Mẹ con
sau khi trở về lại rơi vào chứng hysteric[3]. Bố lén tới quán trà, chính nơi mà
Lan Nhã hẹn con ấy, hỏi ông chủ về tình hình khi ấy. Ông chủ nói sợ mẹ con lại
phát bệnh, nên lần này ông đặc bà ấy đánh Dụ Hằng. Con đừng khóc mà, con gái,
haizz, con nói xem bệnh của mẹ con… haizz, bà ấy đúng là đã tát Dụ Hằng một
cái, mắng cậu ấy không biết phải trái, mọi người trong quán đều nghe thấy cả”.
(3)Chứng cuồng loạn
Bố lại thở dài, An Tín
bưng mặt, khóc rất thương tâm. Cô hận bản thân mình giờ mới biết, tối hôm Chính
Nam cưỡng hôn cô, Dụ Hằng đã đi đâu trước đó, đã xảy ra chuyện gì. Nếu thời
gian có thể quay ngược lại, cô nhất định sẽ ôm chặt Dụ Hằng, không để anh rời
văn phòng hôm đó. Nếu thời gian còn có thể trở lại trước nữa, cô cũng sẽ nuôi
dưỡng cẩn thận tình yêu mà cô khó khăn lắm mới có được chết.
Bao ngày bao đêm, cô hết
lần này đến lần khác tưởng nhớ bóng dáng Dụ Hằng, hết lần này đến lần khác thầm
vui khi đến gần anh thêm một chút. Nhưng cái tát ngày hôm nay, lại quét sạch những
tình cảm anh dành cho cô, khiến trái tim cô lạnh giá.
Cô sà vào lòng bố, khóc
một trận thỏa thuê đã đời, nước mắt ào ạt tuôn rơi, cuốn đi những muộn phiền và
đau khổ bao ngày qua trong cô, cuốn đi bao chua chát trong 700 nhớ trộm, cuốn
đi chút vấn vương Dụ Hằng còn sót lại trong tim, rửa tội cho một con người mới,
nói với cô rằng, bắt đầu từ ngày mai, cô lại phải làm lại từ đầu.
Bố không nói câu nào,
vuốt ve mái tóc cô, như hồi còn lẽ an ủi cô. Sau cùng, ông nói bằng giọng kiên
định: “An Tín, tình yêu đó khiến con mệt mỏi quá rồi, nên dừng lại thôi”. Bao
nhiêu đau thương giăng ngang trước mặt, làm tổn thương Dụ Hằng, làm hại đến mẹ,
mệt mình mệt người, cô phải đây thôi.
Sáng ngày hôm sau, An Tín
mặc lại bộ trang phục đi làm thường ngày, bưng hộp giấy đựng đồ dùng văn phòng
ra khỏi Dực Thần, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang bước vào Tam Khai. Cô hoàn toàn
rời xa Dụ Hằng, tin rằng sẽ không khiến anh tổn thương thêm nữa, nghe Chương
Tiểu Muội nói, bên cạnh anh đã có bạn gái rồi, chính là Helen.
Chương Tiểu Muội nói:
“Ban đầu cũng như mọi khi, không công khai thể hiện thân phận bạn gái, nhưng
toàn cùng cô ta uống trà chiều”.
An Tín nghe được
tin này, cúi đầu nhìn sàn đại sảnh rất lâu, cho đến khi hơi thở bình thường trở
lại, liền cáo biệt Chương Tiểu Muội.
Tiếp quản công việc ở Tam
Khai đã đủ phức tạp khó khăn, lại phải để mắt đến Nhiếp Tiểu Thiện cứ lẵng
nhẵng theo đuôi.
“Cô An, phiền cô
pha giúp ly cà phê đen, nhân tiện đem tài liệu của phía Hàn Quốc lại đây”. Cấp
trên trực tiếp Nguyễn Hoành dặn dò.
An Tín đeo ba lô nhận
lệnh rời đi. Trên danh nghĩa là trợ lý, thực ra cô một thân kiêm đủ các loại
chức: lo trà nước, osin, máybay chiến đấu trong công việc. Theo sau còn cả
Nhiếp Tiểu Thiện. Tiểu Thiện cứ quấn lấy cô đòi cô làm thư đồng, sau khi bị cô
từ chối, kiên quyết ngày ngày đến Tam Khai, tiếp tục hiếu kỳ ngắm người qua
lại.
Nguyễn Hoành hai mươi bảy
tuổi như tia nắng đầu sớm mai, đẹp trai sáng sủa. Thần thái lúc nào cũng ung
dung nhàn nhã, bộ comple nền nã trên người cũng tinh tế hài hòa không kém. Đối
với việc sếp tổng bỗng nhiên điều xuống một cô nàng cừu vui vẻ, lại còn cả một
“thiện nữ yên tĩnh” vô công rồi nghề theo sau, anh không ý kiến gì hết.
Anh từng nói, anh chỉ yêu
cầu Dụ Hằng cho mượn tạm trợ lý An trong vòng nửa năm, không ngờ sếp tổng hào
phóng cử xuống ngay, mà thời hạn hợp đồng lại là vô hạn…
An Tín cười cười, không
giải thích bất cứ nguyên nhân nào, trưa đến là mang cơm theo lệ. Nguyễn Hoành
nhìn tập bảng biểu, nói: “Tháng sau chúng ta có một case[4] lớn. Điện tử Đông
Tinh Hàn Quốc muốn tìm đối tác ở Trung Quốc, khai thác phát triển game. Theo
thông lệ, họ sẽ cử đội kinh doanh điện tử đi trước khảo sát, tổng bộ yêu cầu
chúng ta tiếp đãi cho
[4] Thương vụ
“Tôi biết rồi, xin
hỏi hôm nay anh muốn ăn gì?”
“Cơm trắng với canh
sườn”.
An Tín đến nhà ăn nhân
viên lấy cơm, thấy bốn xung quanh đều có đồng nghiệp đang ngồi, duy chỉ có bàn
của Tiểu Thiện là trống trơn. Cô ngẫm lại, mới nhận ra Tiểu Thiện thực ra là
một cô bé ngoan, chưa khi nào làm phiền cô trong thời gian làm việc.
An Tín bước tới,
đặt khay cơm xuống: “Tiểu đều dạt cả ra vậy?” Dù cho Tiểu Thiện không được hòa
đồng cho lắm, song rất nhiều soái ca thanh tú vẫn thích trêu đùa cô.
Tiểu Thiện ngẩng đầu:
“Không biết nữa, em nói mấy câu xong bọn họ ra sức cười, rồi dạt hết ra”.
An Tín rưới nước sốt bắt
đầu ăn cơm, một đồng nghiệp ở phòng khai thác đến ngồi cạnh, buột miệng: “Lát
nữa có khách hàng ở Triều Châu đến đàm phán, An Tín giúp tôi tiếp đón trước
nhé, tôi làm xong layout[5] rồi sẽ ra thay cô”.
[5] Bản thiết kế
“Được”.
Anh quay sang nhìn Tiểu
Thiện mắt đang hấp háy, giọng điệu như nhận ra điều gì: “Tiểu Thiện, em không
hiếu kỳ đấy chứ?”
Tiểu Thiện mở miệng, nói:
“An men nu ti, ni ou nu ti”[6].
[6] Bọn em nuy (khỏa
thân), nuy theo đôi.
Miếng cơm trong miệng anh
đồng nghiệp phun cả lên mặt An Tín, anh lau cho cô mà bờ vai vẫn run run. An
Tín cứng đờ cả người ngây ra hồi lâu, mới hiểu ra câu tiếng Anh của Tiểu Thiện:
I’m not, so not.
Cơm xong, An Tín đang
ngồi nhâm nhi cốc trà thanh lọc, thì điện thoại nội bộ từ sếp gọi đến: “Mau đến
phòng tiếp đón, Tiểu Thiện đang ở đó”.
Cô túm lại mớ tóc xoăn
phóng xuống tầng hai. Đến gần cửa ra vào mới nghe mấy câu, đã biết nguyên nhân
khiến giọng điệu Nguyễn Hoành gấp gáp đến thế.
Tiểu Thiện căn giờ chạy
đến phòng tiếp đón bàn công việc với đối tác Triều Châu, đối đáp như thật. Khách
hàng hỏi: “Are you serious?” – Cô có sợ không?
Tiểu Thiện đáp: “An men
nu ti”[7]
[7] I’m not
Khách hàng dường như nghe
hiểu ý cô, gật đầu: “I’m not, too”.
Tiểu Thiện trợn tròn mắt,
nghiêng đầu nhìn ông khách bụng phệ: “An men nu ti, three?”[8], và giơ ngón tay
ra, dè dặt hỏi: “Three?”
[8] I’m not, three?
Khách hàng rất đỗi ngạc
nhiên: “What are you nervous for?”
Tiểu Thiện khẽ thở dài:
“Sao phải nói four, vậy tôi đành nu ti five vậy!”
Đã xảy ra hiểu lầm lớn
như thế rồi, An Tín ba chân bốn cẳng lao lên trước, lôi Tiểu Thiện dậy, ngồi
thế chỗ cô, cười khỏa lấp: “Xin chào ngài Giang, tôi là An Tín trợ lý hành
chính của Tam Khai, đây là thẻ nhân viên của tôi. Về giá cả ngài đưa ra lần
trước, chúng tôi đã xem xét rất kỹ rồi…”
Cơn phong ba lắng xuống,
ngón đòn “nu ti” của Tiểu Thiện kinh động đến cả công ty. Nguyễn Hoành gọi điện
về tổng bộ, đương sự cắn móng tay lặng im nhìn Nguyễn Hoành, rồi lặng lẽ lướt
sang ghế quây của An Tín, ngồi xuống đợi xe đến đón.
An Tín pha cho Tiểu
Thiện cốc sữa, nhẹ nhàng hỏi cô: “Sao em lại ngày ngày bám theo chị?”
Tiểu Thiện cười dịu dàng:
“Em đang tạo cơ hội cho ông anh ngốc của em, nhân tiện làm cho chị vui”.
An Tín cũng bật cười, ánh
mắt hiền hòa.
A Mễ ở quầy dịch vụ
tầng một nhắn tin nói Dụ Hằng đích thân đến đón Tiểu Thiện.
An Tín lui vào gian phòng
nhỏ chợp mắt một lát, lúc trở ra, trong văn phòng yên ắng như chưa ai
Cô ngồi xuống cầm bút chì
lên phác họa manga[9] bốn ô, đề làm tuyên truyền kỳ sau. Vẽ xong, dọn dẹp túi
đồ, chợt nhận ra tập tranh vẽ thường ngày vẫn để trong tầm tay không thấy đâu
nữa, những thể nghiệm về Dụ Hằng, tình yêu thầm đã theo cô suốt hai năm qua giờ
cùng lúc biến mất rồi.
[9] Truyện tranh.
An Tín mướt mồ hôi, thử
lật một trang giấy A4 cạnh đống giấy tờ lên, trên đó quả nhiên là một đoạn nhắn
viết như rồng bay phượng múa, còn cả một quả cầu gai đang nhìn cô cười.
“An Tín, tập tranh em cầm
đi rồi, chị nhớ phải sống thật vui vẻ đấy! Em thích dáng vẻ lúc chị cười!
PS[10]: Nếu chị muốn lấy
lại tập tranh, hãy đến chung cư của ca ca làm thư đồng cho em!
[10] Tái bút.
PS lần nữa: Con Trương
Phi này trông oách nhỉ, em để nó lại động viên tinh thần chị.
PS cuối cùng: Ca ca thực
ra không cần phải đích thân tới đón em, anh ấy làm vậy, thực là nhiệt tình quá
mức rồi!”
Hóa ra quả cầu nhím gai góc
này là Trương Phi.
An Tín bỗng nhiên
tỉnh ngộ.
Thế là, trải qua nỗi đau
từ yêu thầm đến yêu công khai và rồi thất tình, cô đã được Tiểu Thiện chữa lành
vết thương từng ngày, từng ngày một.
Ông An là cố vấn thư pháp
của Cục văn hóa, mỗi dịp nghỉ đông, nghỉ hè đều mở lớp dạy thư pháp tại nhà cho
trẻ nhỏ, An Tín cũng tốt nghiệp từ lớp đó mà ra. Bọn trẻ ở đường Tinh Tinh
thích đến nhà họ An chơi, bởi khu vườn của bác An mới thần kỳ làm sao, có nho,
có chim nhỏ, tuổi thơ đánh mất trong mớ bê tông cốt thép đều có thể tìm thấy ở
đây.
Nếu lấy khoảng cách mười
năm để tính đám trẻ tinh nghịch ở đường Tinh Tinh, An Tín, tiểu mập, một cậu
Đông Tử mà nhà họ An đã quên mất cả tên thật được tính là lứa thứ nhất; Khải
Khải, Tiểu Anh, Đan Ba tính là lứa thứ hai, An Tín gọi ba đứa nó là: Cát Tường
Tam Bảo”. Hôm nay là chủ nhật, “Đại Bảo” Khải Khải sáng sớm đã đứng trong sân,
lồng vỗ cánh phành phạch: “Tôi là Đậu Xanh, tôi là Đậu Xanh, anh là ai?”
Khải Khải trồng cây chuối
đi, cố ý phớt lờ nó.
Đậu Xanh: “Quang quác,
quang quác, phần đuôi con rùa là cái gì?”
An Tín đang ngồi trên ghế
đá trong vườn quẳng một hạt đậu qua: “Im miệng!”
Anh vũ Đậu Xanh vỗ cánh
phành phạch, bay qua bay lại trong lồng: “Là quy định[11], là quy định!”
[11] Guiding: mông
(đít) rùa, có phiên âm giống từ quy định
An Tín nghiến răng:
“Im mồm, đừng có đánh thức mẹ!”
Đậu Xanh chân buộc dây
lụa màu lam do bà An làm riêng cho, tiếp tục quang quác: “Đoán thêm một câu,
đoán thêm một câu! Rùa chổng ngược là gì?”
“…”
“Trên có quy định, trên
có quy định!”
“…”
“Rùa lộn nhào là gì?” “…”
“Quang quác quang quác,
một lại một quy định!”
An Tín cáu lên, mở lồng
thò tay bắt Đậu Xanh, Đậu Xanh đập cánh kêu “An Tín là đồ đần”, “An Tín là đồ
đần” rồi bay vọt ra ngoài trời xanh. Bố bước ra cười khà khà vỗ đầu cô: “Con
gái nhà ta buồn chán thế sao, bóc đậu, sao không ra ngoài đi chợ?”
An Tín mím môi không đáp,
bố lại cười cô: “Không định tranh khôn với Đậu Xanh đấy chứ? Đi chơi đi, đi
chơi đi, bên ngoài có bao nhiêu là con trai, đừng cứ nhớ mãi Dụ…”
An Tín đứng phắt dậy đi
vào nhà, rửa tay, kéo Khải Khải mặt đang mong ngóng, quệt mũi cậu nhóc: “Đi
nào, chị đưa em đi chơi ván trượt”.
“Ok ye, ok ye!” Khải Khải
mưu đồ đã lâu nhanh nhẹn vơ lấy ván trượt và ba lô cạnh cửa, hào hứng xông ra.
Nguyên nhân An Tín lúc
đầu cố không trúng kế của Khải Khải là – cô không giỏi chơi ván trượt. Sau khi
đến sườn dốc quảng trường Thế Kỷ, nỗi lo sợ của cô lại sâu thêm một nấc: đạp
ván trượt lướt đi như bánh xe hỏa tiễn, men theo con dốc hình số 6 lộn ngược
hết vòng này đến vòng khác, tốc độ nhanh đến nỗi cô chỉ nghe vù một tiếng, rồi
không trông thấy gì nữa.
An Tín rụt rè giẫm lên
ván trượt, cái, cũng vù vù lướt về phía quảng trường nhỏ hình giọt nước. Nhưng
lên xe dễ xuống xe khó, cô khom gối ngồi xuống cố gắng giữ thăng bằng, nhưng
đường đi vẫn cứ lung ta lung tung.
Cạnh bồn hoa có bóng
người cao to đang đứng, lúc “bệnh nặng vái tứ phương”, bèn gọi to: “Này, anh đã
chơi ván trượt bao giờ chưa?”
Do tốc độ quá nhanh, cô
không trông thấy nét mặt của anh chàng kia, chỉ có điều lần thứ hai ngang qua
thì thấy anh đang khoanh tay, xem chừng rất ung dung, nhàn nhã. Cô mặc kệ, tiếp
tục gọi: “Này, chơi ván trượt bao giờ chưa?”
Kẻ ăn vận bề ngoài như
soái ca hạng nhất ấy nghiêng nghiêng người, như đang đợi cô đến.
An Tín nhìn càng sốt ruột
tợn, từ xa tít đã gọi: “Này, anh chơi ván trượt bao giờ chưa… chưa…”
Bị quán tính đẩy lại gần,
vẻ mặt thâm trầm của người đàn ông đó cũng lộ diện, cô lần này nhìn rất rõ,
trong lòng có phần kinh ngạc: trông rất quen, hình như là…
Rầm một tiếng, An Tín
chao đảo ba vòng rồi cuối cùng đâm vào cột đèn bên đường. Tuy đã đeo mũ bảo
hiểm và đồ bảo vệ đầu gối, song lực va lần này khá mạnh, suýt nữa thì nghiền
cái 34C
“Tôi chưa từng chơi ván
trượt, có điều cô cũng không cần phải đắc ý vậy chứ, nhắc đi nhắc lại đến ba
lần liền?” Sau lưng bỗng vang lên một giọng nam không nhanh không chậm, “Đấy cô
xem, vui quá hóa buồn rồi còn gì”.
Hóa ra người đàn ông này
nghe tiếng kêu cứu của cô thành ra là diễu võ dương oai?
An Tín ôm chặt cột đèn,
người run cầm cập, mũ bảo hiểm che quá nửa mặt vào cột đồng, đau không nói nên
lời.
Đột nhiên một tay áo vest
chìa ra, nhấc mũ bảo hiểm của cô. Cùng với đó, là một gương mặt anh tuấn trờ
tới trước mắt cô, rồi lại nhìn cô: “Ô, hóa ra là tiểu nha đầu họ An à!”
An Tín nhô quả đầu xoăn
rối bù “Anh… tại sao… không… chặn tôi lại…”
Cố ý phải không?
Soái ca cười vỗ đầu cô:
“Không phải cô chơi rất vui sao, lại còn ra vẻ thị uy tôi nữa, tôi sao lại phải
chặn cô lại?”
An Tín nhổ nước bọt, hận
không thể tung một phật sơn vô ảnh cước(12),đá hắn lên chín tầng mây. “Tôi mới
học trượt ván! Không biết cách dừng lại! Thấy anh đứng đó, mới định gọi anh
giúp tôi phanh lại!”
(12),Vô
ảnh cước: cú đá không có hình ảnh, tuyệt chiêu của Hoàng Phi Hồng.
“Ồ, ồ”. Soái ca nhếch mép
cười, hai tay vòng quanh người, nhìn cô như vừa chợt hiểu ra: “Hóa ra cô gọi
không phải để thị uy với tôi – có điều tôi có tên mà, sao cô không gọi chứ?”
“Cash”. An Tín hằn
học nói: “Tên của anh chính là “đụng xe”, tôi dám gọi tùy tiện sao?”
Anh nuôi của Lan Nhã,
Cash vững chãi ôm cánh tay, nụ cười đểu giả không hề thay đổi. “Lần sau nhớ gọi
tên tôi…” Anh cúi đầu, khẽ lướt hơi thở bên tai cô, “Tôi thích cô gọi tên tôi”.
An Tín giơ chân đá, kết
quả là rầm một tiếng đụng phải ván trượt chưa đứng vững, cô lại ngã nhoài xuống
đất.
Cash khẽ cười đỡ cô dậy,
giữ cô phía trước tay trái, giọng điệu vô cùng hể hả: “Nha đầu họ An lúc nào
cũng tràn đầy sức sống nhỉ, tôi trông mà cũng muốn động lòng nè”.
An Tín quay đầu túm
cột đèn, níu chặt lấy, lần này nói gì cũng không buông tay.
Lần trước gặp Cash trong
tiệc trà, anh ta với Dụ Hằng gươm súng sẵn sàng không ai chịu nhường ai, lại
còn phao tin muốn theo đuổi và cướp cô đi, cô vẫn nhớ rất rõ. Điệu bộ rồi phục
trang, cả chiếc đồng hồ kim cương trên cổ tay của soái ca này đều ngang ngửa
với chiếc Toshiba cao cấp của Dụ Hằng, đến cả giọng điệu thờ ơ hút hồn con gái
Rất đáng ghét, rất không
quen.
An Tín ôm chặt cột đèn,
quay mặt sang trợn mắt hung dữ nhìn Cash. Cash nhìn mắt cô, lại phá lên cười
sung sướng.
“Cô An”
Một giọng nam trầm
quen thuộc từ xa vọng lại, như đã xa cách từ rất lâu, nhưng lại không mất đi từ
tính. Đó là âm thanh An Tín yêu thích, cô còn tưởng mình nghe nhầm.
“Em làm gì ở đây?”, người
kia đúng là đang hỏi, lập tức khiến cô tỉnh lại.
An Tín quay đầu nhìn, bắt
gặp đôi mắt long lanh lạnh lùng của Dụ Hằng, liếc mắt ra sau lưng anh. Quả
nhiên, không ngoài dự đoán của cô, trông thấy Helen ở đằng sau, cách chừng 5
mét, vầng trán người đẹp khẽ chau lại, dường như đang không vui vì chuyện Dụ
Hằng bước lên trước bỏ rơi cô.
Thi thoảng đến quảng
trường Thế Kỷ một lần là thấy họ thành đôi thành lứa, xem ra tin đồn Boss Dụ
Hằng mới đổi bạn gái lan truyền trong tổng bộ đã được chứng thực rồi.
An Tín không mong mình có
thể thôi miên ký ức, lãng quên quá khứ, có điều trông thấy Helen kéo tay Dụ
Hằng, tôn lên hình soái ca mỹ nữ đôi lứa xứng đôi, ngoài nỗi chua xót, cũng chỉ
có chút nhẹ nhõm.
Bố từng thở dài cười nói
cô ngốc, cô nói với ông, trừ phi để cô tận mắt thấy Dụ Hằng có bạn gái, cô mới
buông tay…
Giờ có lẽ đã tới lúc cô
buông tay rồi.
Chẳng phải có bài hát nói
rất đúng sao, đi đi, đi đi, ai cũng phải học cách để lớn lên… Vậy cô bây giờ
không dũng cảm đối diện với sự thật trước mắt, có thể vượt qua họ đi trước
chăng?
An Tín nén nỗi đau đứng
thẳng người dậy, lấy hơi nói một lèo: “Đến chơi một lúc, chuẩn bị đi bây giờ”.
Cô quay đầu gọi Khải Khải, cũng chẳng buồn đề ý xem Dụ Hằng phản ứng thế nào,
bỏ mặc Cash đứng cạnh và Helen trước mắt,
Ra khỏi quảng trường, một
hơi ấm nóng phả tới từ sau gáy, Cash đã đuổi theo kịp, đón lấy ván trượt trong
tay cô, nghiêm túc nói: “Để tôi đưa cô đi bệnh viện”.
Bác sĩ chẩn đoán là không
có gì đáng ngại.
An Tín từ bệnh viện
trung tâm thành phố bước ra, nhớ lại chuyện lần đầu tiên “được” bác sĩ nghiêm
túc băng cho quả đầu Ả Rập, nghĩ đến đã sợ. Cash thấy cô vừa xoa mớ tóc xoăn
vừa ngó lại phía sau, còn dừng lại hỏi: ““Sao thế? Sau đầu cũng đau sao?”
Sao An Tín xua tay, lúc
sau bỗng sửng sốt nói: “Ơ, sao tôi lại đi cùng với anh nhỉ?”, với loại người
khẩu Phật tâm xà như anh ta, cô vốn nên tránh xa mới phải.
Cash lại nở nụ cười mê
hồn: “Thực ra thì, bản chất tôi cực thuần khiết lương thiện, nên vô tình đã thu
hút cô”.
An Tín đến ánh mắt xem
thường cũng chẳng buồn nhìn, quay đầu đi luôn. Cash kéo cô lại: “Cô nàng tóc
xoăn, tối nay có buổi tiệc làm ăn mà tôi lại đang thiếu người đi cùng, cô nhé,
coi như báo đáp việc tôi đưa cô đến bệnh viện”.
“Miễn đi, chỗ đó không
hợp với người như tôi”.
Cash khoanh tay, đăm đắm
nhìn cô như đang nghĩ ngợi gì: “Cô đang trốn tránh Dụ Hằng đúng không?”
An Tín buông tay: “Anh ta
đi đâu tôi nào có biết”.
“Lẽ nào cô không muốn trả
thù anh ta chút nào sao?” Anh nghiêng người, khẽ nói một hơi dịu dàng, ánh nắng
xuyên qua vai anh vương chút bóng râm lên người cô, “Cô nghĩ xem, khoác tôi dự
tiệc, tôi sẽ làm cho cô xinh đẹp tỏa sáng, vẻ kinh ngạc và đố kỵ trên mặt anh
ta lúc đó hẳn thú vị biết bao…”
An Tín ngẩng đầu nhìn
Cash, không đáp. Cash xoa cằm cười: “Sao hả?”
“Anh bị bệnh à?”
Anh ta vẫn cười rạng ngời
như thế, ánh nắng chói mắt đổ trên vai.
“Chắc anh biết Tôn Ngộ
Không chứ? Một đứa trẻ bị hủy hoại”.
Anh ta chỉ cười không nói.
Cô nói tiếp: “Không ai biết nguyên nhân nó đại náo thiên cung, bởi nó đã phải
lòng Quan Âm. Như đứa trẻ phá phách, muốn có được sự quan tâm của mẹ. Nếu vòng
kim cô không phải bà ấy đưa ra, lúc bị gậy đánh chết từ lâu rồi. Kim cô thít
chặt, đau không phải ở đầu, mà ở tim”.
Người đàn ông trước mặt
nín cười: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Tôi đang thắc mắc một
chuyện – Lúc còn nhỏ có phải đã từng bị Dụ Hằng hành hạ? Hoặc là anh yêu thầm
anh ấy như con khỉ kia, muốn thông qua đủ cách kỳ quái hiếm lạ để thu hút sự
chú ý của anh ấy?”
Cash cười để lộ hàm răng
trắng, người có thể nghĩ ra những điều xấu xa đến thế, lại còn cười vô tư như
vậy.
An Tín không kìm
được nói: “Anh thôi đi, muốn tấn công Boss của chúng tôi sao? Còn khó hơn lên
trời nữa đó. Anh không thấy vẻ mặt quanh năm bốn mùa lạnh lùng như núi tuyết
không anh ta sao?”
Mắt Cash bỗng sáng lên:
“Cô không tin anh ta sẽ đố kỵ? Đau lòng? Có muốn đánh cược không?”
An Tín lần này chẳng buồn
quay đầu lại đi thẳng: “Thần kinh!”
Sau lưng vang lên tiếng
cười sảng khoái của Cash: “Cô em tóc xoăn, làm thế nào bây giờ, tôi nhận ra là
tôi thực sự rất thích cô mất rồi!”
Sáu giờ tối hôm đó, An
Tín đang mở kênh manga húp mì xì xụp, Cash đột nhiên đại giá quang lâm[13]. Cô
sửng sốt đến suýt đánh rơi cả đĩa, ra sức lườm nguýt, bảo anh đi ra.
[13] Hạ cố đến chơi.
“An Tín, con không
định giới thiệu à?” Mắt mẹ kiểu “đằng nào thì việc cũng đã rồi”, căn bản không
cần hỏi anh ta là ai, cứ như ai đến nhà cũng là có quan hệ mờ ám với con gái
mình vậy.
An Tín cuống quá,
rút củi đáy nồi[14] luôn: “Là anh của Lan Nhã”.
[14] Ý nói giải quyết
tận gốc vấn đề.
Quả nhiên, mặt mẹ xị
xuống. Bà quay người xuống bếp bưng lên một cốc trà bích la xuân đã pha sẵn,
đặt lên bàn: “Mời cứ tự nhiên”, rồi giành điều khiển đi xem ti vi.
An Tín đưa Cash ra cửa,
ít nhiều có phần bối rối: “Mẹ tôi có thành kiến với cô Lan…”
“Không sao”. Cash định
xán lại gần cô, cô nhanh nhạy tránh ra xa.
Anh cười nói: “Tôi đã
chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị đuổi ra khỏi cửa rồi, cuối cùng vẫn không thành
công”.
Cô không muốn vòng
vo với anh ta nữa. “Cash, cảm ơn tấm thịnh tình của anh, có điều tôi thực sự
không muốn đi, anh tìm người khác đi”
Cash không vì thế mà xao
động: “Chỉ có cô đi cùng thì tôi mới có thể thưởng thức vẻ mặt của Dụ Hằng, đổi
lại là người khác…” anh ta buông ra nói: “Tôi còn chưa bằng lòng”.
An Tín chợt nhớ ra bức
thiếp Lan Đình còn chưa đưa cho Mr. Cố, thoáng chần chừ, sau cùng cũng đồng ý.
Cô biết anh chàng họ Cố kia cũng là thương nhân, những buổi tiệc kiểu như hôm
nay tự khắc cũng sẽ góp mặt.
Đầu tiên Cash tháp tùng
cô tới tiệm làm tóc, có điều khi nhà tạo mẫu tán tụng mái tóc xoăn của bạn gái
anh sẽ càng đáng yêu hơn, anh liền giơ gọng kìm kẹp chặt bàn tay cô, để mặc nhà
tạo mẫu xử lý.
Bước thứ hai là trang
phục. An Tín sống chết không chịu khoác váy dài với áo choàng công chúa, Cash
nhượng bộ, mua cho cô bộ váy và giầy kiểu Hàn Quốc, ép cô thay đồ, suốt dọc
đường vô cùng thỏa mãn với tạo hình xinh đẹp của cười nói: “Ôi, tôi thực sự đắm
chìm mất rồi, làm sao bây giờ”.
Buổi tiệc làm ăn tối nay
thuộc cấp cao nhất. Xe còn chưa dừng hẳn, An Tín đã trông thấy ánh hào quang
màu lam bao quanh công trình như hoàng cung, trước cửa còn có đông đèn flash
nhấp nháy tụ lại hai bên thềm cửa, liên tục tách tách chụp ảnh khách quý đi
qua.
Đây mà là tiệc tối cái gì
chứ, rõ ràng chẳng khác lễ trao giải Oscar là bao.
An Tín vừa xuống xe
đã vớ ngay hộp gấm ở ghế sau dùng dây buộc lên người, thấy Cash sầm mặt: “Đấy
là cái gì? Lại cả túi vải sau lưng? Sao giống hiệp khách đội mũ đeo kiếm tây du
trong phim cổ trang vậy?”
An Tín phớt lờ anh, tiếp
tục làm một chuyện còn đáng sợ hơn. Cô kéo gấu váy lên, thắt nút rõ chặt, lại
còn xắn tay áo lên thổi phù vào lòng bàn tay: “Nào, anh tránh ra một chút, đừng
ngăn trở chính sự của tôi”.
Cô kiên quyết không chịu
sóng bước cùng anh bước lên thảm hoa cửa chính, trái lại, cô giẫm lên nóc xe
anh, bám vào cái cây to, leo thoăn thoắt lên tường cao, trèo vào ban công vây
quanh.
Cash ngước nhìn cô,
cười để lộ hàm răng trắng.
“Mở mang tầm mắt đi”. An
Tín cúi nhìn xuống, rất nhanh đứng vững lại, nghĩ thầm, “Xem anh còn dám có
hứng thú với tôi nữa không”. Quay đầu lại, cô lập tức chuồn vào phòng nghỉ tầng
hai, tìm nhân vật mục tiêu, Mr. Cố.
Người An Tín gặp đầu tiên
là Dụ Hằng.
Cô bước ra từ cửa phòng
nghỉ, chợt bắt gặp hai bóng người quen thuộc lướt qua trước mắt, bước về bên
trái. Cô nhìn không rõ người khoác tay Dụ Hằng là ai, chỉ có thể phán đoán theo
trực giác rằng đó là Helen.
Một bộ váy dài, tà váy
như sóng biển tung bay lướt trên thảm, không phải phong cách của Helen thì là
ai khác được.
An Tín không mấy hứng thú
quan sát hai người họ, chỉ là cô nghĩ Mr. Cố nhất định sẽ xuất hiện xung quanh
Dụ Hằng, cô miễn cưỡng bám theo. Đương nhiên trong chuyến đi này, cô cũng phát
hiện ra rất nhiều chuyện mới lạ.
Helen dựa vào lòng Dụ
Hằng, rủ anh khiêu vũ. Dụ Hằng mặc bộ vest
chỉnh tề, màu xám đậm tôn lên vẻ quyến rũ không khoa trương, kết hợp với thân
hình mỹ nữ càng nổi bật hơn bao giờ hết. Anh cúi đầu theo từng bước chân của
Helen, miệng nói gì đó ngắn gọn, vẻ mặt hờ hững như xưa naytrên lan can tầng
hai thấy anh vui vẻ.
Họ không trông thấy cô,
cô biết.
Nhưng cô không nhẫn tâm
xem tiếp.
Helen lúc này bắt đầu ra
tay, đẩy Dụ Hằng dựa vào cột tròn sau lưng, lao vào lòng víu lấy cổ anh, nhón
gót áp đôi môi mềm mịn như cánh hoa lại gần…
Quả nhiên là Bá Vương ngạnh
thượng cung (15).
(15)Thời xưa, khi lắp
dây cung trên cung tên, phải buộc chặt dây cung vào một đầu của cung rồi dùng
hai chân kẹp chặt, chỗ lõm trên cung vừa hay ở giữa hai chân, lợi dụng nguyên
lý đòn bẩy uốn cong cánh cung, rồi gắn đầu còn lại của dây cung lên cung, có
vậy mới lắp được dây cung.
Nhưng truyện kể lại Sở
Bá Vương Hạng Vũ với sức mạnh vô địch, khi lắp dây cung buộc chặt một đầu dây
cung, rồi chỉ dùng lực hai cánh tay là có thể uốn cong cung, hoàn toàn dùng sức
mình lắp được dây cung, từ đó mới có câu “Bá Vương ngạnh thượng cung”, ở đây ý
nói là cưỡng hôn.
An Tín nhanh chóng đưa
mắt qua chỗ khác, tựa vào lan can thở hắt ra, cô biết lòng mình đã chết thật
rồi. Cô đứng một lúc, vuốt phẳng lại tay áo và gấu váy, lặng lẽ men theo cầu
thang xoắn ốc xuống tầng một.
Cô tìm thấy Mr. Cố ở phía
sau sofa ngoài ban công, anh ngồi một mình, vẻ mặt hờ hững, như không muốn tham
gia vào dạ yến phù phiếm ầm ĩ, ánh mắt xa cách. Cô đem hộp nhung tranh chữ tới
tặng, nhanh chóng nói rõ đầu đuôi, rồi cúi chào cáo từ.
“Cảm ơn.” Mr. Cố trông
thấy bức thiếp Lan Đình, ánh mắt dịu đi nhiều.
An Tín không nghĩ ngợi gì
bước ra cửa. Cash đợi dưới sảnh, nheo mắt nhìn cô cười: “Tôi tiễn cô?”
“Không cần đâu”. Theo lợi
né hại ai mà không biết, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì tránh xa Cash, ấy là
thượng sách.
Cash lại muốn kéo tay cô,
cô giơ nắm đấm ra dấu, hắn cười: “Ngoài này nhiều phóng viên giải trí thế này,
cô ra đây gì?”
An Tín lại định xắn tay
áo lên, Cash hốt hoảng ấn tay cô xuống: “Đừng xắn nữa, đừng xắn nữa, để tôi
nghĩ cách – con gái nên nhã nhặn một chút vẫn hơn”.
Trong lúc hai người giằng
co, thì một bóng người từ trên sảnh đá chầm chậm bước xuống, bộ quần áo màu xám
đậm, dưới ánh trăng ánh đèn chiếu rọi đẹp trai không gì sánh được, lại cũng
lạnh lùng vô tình.
Dụ Hằng bước đến đứng
trước mặt An Tín, ánh mắt dừng lại trên đôi tay đang xoắn xuýt vào nhau của cô
và Cash. “Em đến tìm Cố Dực?”
An Tín thản nhiên nhìn
lại anh: “Đúng, đi tặng thiếp Lan Đình”.
Dụ Hằng làm như không
trông thấy Cash, chỉ nhìn chăm chăm vào mắt cô: “Đến đây rồi định đi luôn sao?”
Cô tò mò nhìn lại
anh: “Lẽ nào còn phải nhảy một điệu mới được về?”
Cash bật cười khùng khục
không đúng lúc chút nào. Cô trợn mắt lườm anh ta một cái. Anh ta đột nhiên đưa
tay choàng qua vai cô, mạnh đến độ khiến mặt cô biến sắc. “Cô nàng tóc xoăn
đáng yêu này tối nay là bạn đi cùng với tôi”.
Tiêu rồi, An Tín ngấm
ngầm lấy hết sức cạy tay Cash ra, không khỏi thở dài trong lòng: kẻ dung tục
mãi mãi kẻ dung tục, chưa trông thấy sắc mặt Dụ Hằng thì sao chịu bỏ cuộc được.
Cô quay sang nhìn Cash,
Cash quả nhiên đang nhìn Dụ Hằng không chớp mắt.
Thần sắc Dụ Hằng không hề
thay đổi, vẫn nguyên vẻ dửng dưng quan cách.
An Tín đã đoán đúng.
Đại nhân Dụ Hằng dẫu Thái
Sơn đổ sụp trước mắt cũng không biến sắc là đẳng cấp nào chứ, thứ này so với
những sóng gió anh từng trải có đáng gì, kẻ dân đen là cô cũng đoán ra được,
cho nên chỉ có thể ngước nhìn.
An Tín vùng vẫy khỏi sự
kìm hãm của Cash, quay đầu đi về phía cửa tường. Cash đuổi theo: “Này, tôi nói
cô em tóc xoăn sao không biết tốt xấu gì thế hả”. Lại gần rồi, anh đột nhiên
kéo đầu cô lại gần, giật lại bên miệng trong tay áo của anh ta đang run lên, cô
thắng rồi. À không phải, là tôi thắng rồi”.
An Tín ước lượng độ cao
của tường, đột nhiên quay mặt sang nói: “Đến đây!”
Cash cảnh giác lúi lại
một bước: “Cô định làm gì?”
Cô cúi đầu lại thắt nút
gấu váy lại, bắt đầu xắn tay áo: “Anh cúi xuống, để tôi giẫm lấy đà nhảy lên”.
“Không!” Cash kiên
quyết từ chối.
“Vậy tôi gọi điện cho cô
Lan, nói anh không muốn giúp tôi theo đuổi Dụ Hằng, ngược lại còn lấy anh ta ra
làm trò đùa?”
Mặt Cash toát lên vẻ nghĩ
ngợi.
An Tín nín cười trong
lòng, cô biết anh ta sợ Lan Nhã bù lu bù loa khóc lóc đòi tự tử. Sau cùng,
chàng công tử hào hoa ăn vận toát lên vẻ cao quý ấy mím môi nói: “Tôi bế cô lên
cây, cô tự trèo lên nhé”.
An Tín thành công giẫm
lên cánh tay và vai Cash, ngồi trên chạc cây từ cao nhìn xuống cười: “Ôi tôi
quên không nói với anh, vừa nãy lúc nhảy vào tôi thấy có cánh cửa nhỏ đang mở,
thực ra không cần phải giẫm lên anh để ra Cô nhân lúc Cash chưa nổi cơn điên
nhảy vù xuống tường bao, nghênh ngang bỏ đi.
Có thể chà đạp Cash đại
gian đại ác dưới gót chân, thứ cảm giác hả lòng hả dạ thật không ngôn ngữ nào
tả xiết.
An Tín đi thẳng một mạch,
không quay đầu lại. Trang viên sau lưng nổi lên trong ánh đèn mờ ảo, trong đó
có người cô từng yêu, những điều khó nói tình cờ gặp phải qua sự gột rửa của
Cash, đã nhạt đi nhiều, cô biết ngày tháng pháo hoa tối nay, sau cùng càng lúc
càng nhạt dần, cho đến khi tan biến.
Tiến trình công việc ở
Tam Khai triển khai đúng hạn, thời gian thấm thoắt đã qua năm ngày.
An Tín không lên “Phi
Tiên” lần nào nữa, bởi lên đó cô không biết nên làm gì, trông thấy cái tên
“Tướng Công Nửa Đêm” chỉ còn thấy bùi ngùi. A Joe liên lạc với cô nói tình hình
Chính Nam tương đối ổn định, tập nhảy, đóng quảng cáo, làm tuyên truyền đều
cười nói oang oang, không có vẻ gì là không vui cả.
An Tín hiểu quá rõ anh
chàng đẹp trai thần tượng trong ngoài bất nhất này. Cô thở dài nói: “A Joe, anh
vẫn nên để mắt đến cậu ta một chút, với tính cách của cậu ấy, khó tránh khỏi
gây chuyện”.
Còn về quan hệ với cậu,
cô xin cạch hẳn rồi.
Chính Nam từng đến Tam
Khai quay MV, dẫn theo một đoàn người rầm rầm đi qua, đôi mắt giấu sâu dưới cặp
kính râm. Một đội minh tinh lớn như thế tung hoành Tam Khai, khó tránh khỏi chạm
trán với cô trợ lý chân chạy An Tín, anh dẫn đầu đoàn lướt qua cô, vương lại
hương hoa trà đi xa rồi vẫn vướng vít nơi đầu mũi.
Coi như người dưng cũng
tốt.
An Tín cầm bản đề án của
phòng tuyên truyền bước vội vào phòng họp, bước tiếp trên quỹ đạo đúng đắn của
cuộc đời cô.
Cấp trên Nguyễn Hoành trả
lại bản tuyên truyền điện tử kỳ này, lý do là nội dung không có gì đặc sắc,
không gây hứng thú cho người đọc. Tổ trưởng mục kế hoạch tìm cô tố khổ: “Cô nói
xem bây giờ còn ai đọc “hỏi đáp GM” nữa chứ? Như lần trước, một bạn đọc đến từ
Bắc Kinh góp ý với tôi, nói forum giảng giải dở hơi bỏ mẹ, chả hiểu biết gì
sất, nhưng tôi cũng tủi thân chứ, những vấn đề phần nói đến mười mấy lần rồi,
thế mà vẫn có người không ngừng gửi vào hộp thư của tôi hỏi – Bạch ca, tôi bấm
ENTER sao không thấy gì cả?”
An Tín trong lúc anh ta
đang than vãn, ngó qua một lượt bản mềm. Đợi lão Bạch nói hết, cô mới nói với
anh ta: “GM giờ là quần thể yếu thế, anh không biết sao?”
Lão Bạch khoanh tay thở
dài: “Phải rồi, game thủ đều hy vọng có “Tết GM” để biểu dương những cống hiến
của chúng ta với game. Chỉ có điều không biết định ngày tết vào mười hai tiếng
trước hay mười hai tiếng sau bảo trì đây, bởi hai khoảng thời gian ấy server cơ
bản đều đang chật cứng”.
An Tín mím môi mỉm cười:
“Thế chẳng phải đúng rồi sao? Lão Bạch có tế bào hài hước mà, đem phát huy hết
vào forum “Tìm kiếm tiến độ” là hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề nan giải như
ngôn ngữ khô khan”.
“Được rồi, được rồi”.
Cô lại xuất chiêu giúp
anh: “Phải đổi định nghĩa GM. Cứ viết là – GM, một nghề tưởng như vẻ vang vô
hạn song thực tế lại đầy máu và nước mắt, một công dân IT phấn đấu vươn lên
giữa suối nước bọt của quảng đại quần chúng game thủ, một đấu sĩ thần thánh
chiến đấu với súng ống và đủ loại người trên tuyến đầu chat window…”
Lão Bạch cười ha hả: “Tôi
phục cô rồi, An Tử. Lát nữa phỏng vấn Chính Nam cô cũng đi chứ, có cô ở đó nhất
định sẽ rất xôm”.
An Tín tắt ngấm nụ cười
trên môi, trốn tránh mãi lẽ nào vẫn không thể thoát nổi sao?
Chính Nam tuần này rất
lạ. Chính Nam tuần này rất kiểu cách, Chính Nam tuần này rất xấu tính. Hàng
ngày từ phòng tuyên truyền lan ra đủ loại thông tin, lấp đầy từng tầng của Tam
Khai, đến cả An Tín suốt ngày vùi đầu vào công việc cũng nghe thấy.
Cô biết tính cách cậu
trước giờ vẫn vậy. Không nhiệt tình cũng chẳng lạnh lùng, không gần cũng chẳng
xa, một giây trước còn coi mình như đứa trẻ, một giây sau đã đưa mình lên trang
nhất báo lá cải.
Cô đầu hàng, cô tránh xa,
cô vì cậu mà mất đi người bạn trai đầu tiên, lại còn là cấp kim cương nữa.
Cô tự nhận là mình xui
xẻo.
Nhưng không ngờ ông trời
lại bắt đầu đùa cợt cô nhanh như thế, không tốn mảy may sức lực một lần nữa đẩy
cô tới trước mặt cậu.
Chính Nam ngồi trong
phòng chờ uống cà phê, đôi mắt đẹp giấu sau cặp kính râm. Trang phục của cậu
cũng không có gì thay đổi, áo khoác ngoài màu trắng kết hợp với áo sợi màu lam,
lộ ra khí chất thanh nhã trước giờ vẫn vậy. Lão Bạch đùn đẩy An Tín, để cô lên
tiền tuyến, nghênh đón lạnh như tiền của đại minh tinh.
An Tín hắng giọng: “Xin
hỏi cậu Chính Nam, “Đỗ Phong 2” sắp khởi quay vào cuối năm đúng không?” Nội
dung phỏng vấn này cũng máy móc quá, toàn mấy câu hỏi nghiêm chỉnh, báo hại cô
hơi run tay.
Chính Nam bắt chéo chân,
khoanh tay nhìn cô, nhưng không đáp. Cô khó khăn mở miệng, cậu đột nhiên thốt
ra hai chữ: “Cà phê”.
Lão Bạch vội vàng đón
lấy: “Cà phê làm sao?”
Chính Nam khẽ mím đôi môi
thanh tú, cười nhẹ: “Tôi muốn cà phê Blue Moutain “Tước sĩ” chính hiệu, không
phải đồ uống liền”.
Lão Bạch trợn tròn mắt:
“Cậu Nguyễn, Tước sĩ cách chỗ chúng tôi tới 20 trạm[16] đường!”
[16] 1 trạm = 1000m
Chính Nam đứng dậy, bước
ra phía cửa, dọa lão Bạch cuống quýt ra chặn cậu lại, mở cửa chạy trước ra
ngoài. Đương nhiên ở trong hành lang, anh nhận được cái nhìn cảm thông từ đoàn
tùy tùng của Chính Nam.
Chính Nam trở lại sofa
ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Đóng cửa”.
Trợ lý bên ngoài đóng cửa
lại.
An Tín nãy giờ
không lên tiếng đành ngồi xuống, hoàn thành nốt bài phỏng vấn, “Rất nhiều fan
hâm mộ muốn biết kế hoạch khai xuân năm tới của cậu…”
Chính Nam đột nhiên bỏ
kính xuống, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm. Cô nghẹn lời: “Sao vậy?”
“Cô có nhớ tôi chút nào
không?”, cậu tiện tay ném kính râm giá không hề rẻ lên bàn trà, chống tay lên
thái dương hỏi. An Tín mở miệng: “Chúng ta hoàn thành phần phỏng vấn đã”.
“Tôi rất nhớ cô, nhớ đến
nỗi mất ngủ, nửa đêm tỉnh dậy chơi piano, bị hàng xóm khiếu nại rồi”.
“Cậu sống ở trong công ty
mà, lấy đâu ra hàng xóm”.
Chính Nam nghiêm túc quan
sát cô: “Cô là heo à, An Tín? Cô không biết tôi sống ngay đối diện nhà cô sao?
Tầng hai mươi sáu nhà C”.
An Tín ấp úng nói: “Nhưng
tôi đâu có khiếu nại cậu! Phải rồi, cậu chuyển đến lúc nào thế?”
Chính Nam với một quyển
tạp chí ném tới, trúng ngay đầu cô. “Hàng xóm bên nhà C!”
Cô xoa thái dương, oán
thầm trong bụng.
“Nghe nói cô với Dụ Hằng
chia tay rồi?”
Nhắc đến chuyện này cô
lại thấy đau lòng: “Còn không phải nhờ phước cậu cả sao”.
Chính Nam cười phá lên:
“Nghe tin này tôi rất vui, càng vui hơn nữa là tôi có cơ hội rồi”.
“Chúng ta phỏng vấn nốt
nào”.
“Không phải vội, cô đồng
ý làm bạn gái tôi trước đã”.
An Tín đặt tập
phỏng vấn xuống, nhìn thẳng đôi mắt sáng rực của Chính Nam, nghiêm túc nói:
“Tôi sẽ không cùng với cậu đâu, thật đấy, kể cả không có Dụ Hằng tôi cũng sẽ
không đồng ý. Tôi không có trái tim đủ lớn để tiếp nhận người của công chúng,
cũng không có đủ khả năng để xử lý các kiểu soi mói và tin đồn. Tôi sẽ thường
xuyên cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy cô đơn không ai bầu bạn. Những gì cần nói tôi
đã nói rồi, cậu có tiếp tục phỏng vấn tùy”.
Ánh mắt Chính Nam dần ảm
đạm, từ đen thâm trầm loãng ra thành màu hổ phách, như hy vọng đang đầy ắp phút
chốc bị cuốn trôi. Cậu trầm mặc rất lâu, rồi lại lên tiếng: “Cô còn nhớ những
gì tôi đã nói không?”
“Nói gì?”
“Cô từng nói nhảy cho tôi
xem một điệu, nhảy riêng cho một mình tôi”.
Cô nhướn mày: “Khi nào?”
Mặt anh như phủ một lớp
mạng che, quyến luyến bịn rịn. “Rất lâu rồi”.
An Tín còn đang nghi ngờ
câu nói ấy, Chính Nam đã đeo lại cặp kính râm màu xanh, sốt ruột nói: “Cô hỏi
đi”.
Cô giở sổ nắm lấy cơ hội
bắt đầu phỏng vấn. “Cậu cảm thấy so với phần 1, điểm hấp dẫn của “Đỗ Phong 2”
“Thoát y”
An Tín đưa mắt nhìn cậu
trân trân, cậu điềm nhiên vắt chân. “Đỗ Phong 1” quay nghiêm túc quá, tôi không
có cơ hội để khoe cơ bắp, như thế thì chẳng có gì hấp dẫn cả. Để bù đắp lại
những tiếc nuối của fan trong phần 1, chú Hồ đã nói, “Đỗ Phong 2” sẽ nới tiêu
chuẩn, mạnh dạn đưa những tình tiết hấp dẫn, đem đến cho người xem những cảnh
chiếu 3P ướt át, giàu cảm xúc…”
An Tín vội cắt ngang
“Chúng ta đổi câu hỏi khác! “Đỗ Phong 1” đã có cảnh đánh sơn tặc, đả hổ, giặc
cỏ, quân Nhật, vậy phần 2 định đánh gì đây?”
Chính Nam khoanh tay,
trầm tư suy nghĩ: “Trong phần một cái gì đánh được thì đã đánh cả rồi, phần hai
cũng hơi khó làm. Sơ bộ quyết định một lô đối tượng có thể đánh được, có người
Cao Ly, giặc Oa(17),còn có mèo Ba Tư long từ lục địa, cụ thể là ai còn chưa
biết, cũng có thể là hoàng tử Mc Dull(18),hoặc Ultraman. Thực ra là một người
địa cầu, tôi thể hiện áp lực rất lớn. Chú Hồ cũng từng nói bố trí tôi xuyên
không đến hành tinh Namếc đánh siêu chuyện đó viển vông quá”.
(17),Giặc
lùn.
(18),Nhân
vật trong phim hoạt hình cùng tên.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt
cậu, mới nhận ra cậu đang cười, khóe miệng nở hoa đào, cười khiến mây ngừng
trôi gió ngừng thổi.
Cô biết ấy là cậu đang
ngụy trang, nhưng cô không bóc mẽ.
Buổi phỏng vấn kết thúc,
Chính Nam đột nhiên ôm chầm An Tín, nói bên tai cô: “Đừng cử động, chỉ một lát
thôi”.
Cô quả nhiên không động
đậy, nghe nhịp tim cậu đập rộn lên. Cậu buông cô ra, vuốt vuốt cái đầu xoăn:
“Tôi yêu cô, thân phận của tôi lại không cho phép tôi yêu cô; Cô không yêu tôi,
nhưng lại hết lần này đến lần khác thỏa hiệp với tôi. Tôi biết nguyên nhân ở
đâu, cô có biết không?”
An Tín mù mờ gật đầu, rồi
lại hoang mang lắc đầu.
Chính Nam chỉ vào lồng
ngực: “Ở đây. Tôi dám nói cô vẫn thấy tôi rất quen, nhưng không nói rõ được
nguyên do”.
Gương mặt kinh ngạc của
cô đã cho cậu biết, đáp án là chính xác.
Cậu thở dài: “Lãng quên
cũng là một thứ hạnh phúc”. Đeo lại cặp kính ngụy trang, cậu vỗ vỗ đầu cô: “Đem
bài phỏng vấn tôi vẽ thành manga bốn ô đưa vào sách tuyên truyền, là có thể
thỏa mãn yêu cầu của ông anh tôi”.
An Tín cuối cùng đã hiểu,
Chính Nam vẫn đang giúp cô. Thấy Nguyễn Hoành công tư phân minh loại thẳng tay
tác phẩm của cô, cậu bèn tới đưa ra biện pháp, đồng thời phối hợp giúp cô hoàn
thành bài phỏng vấn.
Nhưng bóng lưng cậu lúc rời
đi dưới ánh nắng ngoài cửa kính, tuôn chảy một dòng thê lương.