Thứ hai đi làm, Chương Tiểu Muội nhiều chuyện chạy tới
phòng kế hoạch, ríu ra ríu rít nói: “Vừa nãy, giám đốc Nguyễn của “Tam Khai”
đến rồi, trời ạ, anh ấy đẹp trai quá, nhìn em một cái làm em suýt nghẹt thở
luôn… An Tử, An Tử, nghe nói anh ấy là anh trai của Chính Nam, có đúng thế
không? Chị nói xem người anh đã đẹp như thế rồi, vậy cậu em còn chẳng phải yêu
quái hay sao nhỉ?”
An Tín đang cầm cục tẩy gấu con chỉnh sửa bản vẽ gốc
bút chì, bận đến nỗi đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên. Hai anh em Nguyễn Hoành và
Chính Nam, cô đã quen từ trước rồi, một người là giám đốc của Tam Khai, một
người là ngôi sao nổi tiếng, về lý mà nói thì chẳng có quan hệ gì với tám đời
nhà cô. Chương Tiểu Muội cứ lảm nhảm suốt bên tai, phiền cô vẽ tranh, cô dứt
khoát lấy stick notes tâm trạng, “pạch” một cái dán luôn lên mặt cô nàng: “Vào
chuyện chính đi”.
Chương Tiểu Muội gỡ tấm dán tâm trạng “buồn bực” kia
ra, cười khì khì nói: “Là chuyện liên quan đến chị đấy, An Tử”.
An Tín cảnh giác ngẩng đầu: “Em nghe được tin gì rồi?”
Chương Tiểu Muội ra vẻ thần bí xán lại gần: “Dụ tổng
có cô em họ chị biết không? Cái cô mà anh ấy quý mến chiều chuộng lắm ấy…”
“Nói chuyện chính”. Em họ của Boss Dụ? An Tín tỏ ra
không có ấn tượng.
“Được rồi được rồi, không nói đến cô ấy nữa, hôm nay
đại Boss không khỏe, bị nhiễm phong hàn, cho nên thần quỷ lớn nhỏ nhìn thấy anh
ấy hết thảy nhớ mà tránh cho xa”.
An Tín ngây ra: “Không phải chứ?” Hóa ra cảm cúm cũng
biết chọn người, cô tối qua về đã thấy trong người không khỏe, không ngờ hôm
nay lại gặp thêm một người.
“Tin này đảm bảo chính xác trăn phần trăm. Nghe nói
cuối tuần trước tiếp xong sếp tổng Đông Tĩnh về là đã sốt rồi”.
An Tín vô cùng kinh ngạc. Lúc Dụ Hằng ở cùng cô, sắc
mặt bình thản, chỉ có môi là mím chặt, như đang kìm chế điều gì. Nhưng lúc đó
cũng không thấy anh có phản ứng gì bất thường cả? Bị gián đoạn dở chừng, cây
bút chì trong tay An Tín lăn long lóc trên bàn, phát ra âm thanh khô khốc, cô
đột nhiên tỉnh lại, vớ lấy miếng dán tâm trạng “khóc ròng” lại chuẩn bị dán lên
miệng Chương Tiểu Muội: “Này, rốt cuộc là em có nói vào chuyện chính không hả?”
Chương Tiểu Muội rất nhanh kể lại mọi chuyện. Giám đốc
Nguyễn của Tam Khai đích thân đến tổng bộ “mượn quân”, nói rõ luôn là muốn mượn
An Tín biên tập thiết kế bản vẽ gốc và lập trình game online phòng kế hoạch, lý
do là để nâng cao chất lượng nguồn nhân lực trong tháng tới, để chuẩn bị tiếp
nhận đơn hàng lớn của Đông Tĩnh Hàn Quốc đến Trung Quốc đàm phán.
Nghe nói Mẫn Chính Xương sau khi về nước vẫn “ấn tượng
sâu sắc” với trợ lý An của Dực Thần; nghe nói việc xây dựng quan hệ đối ngoại
giữa Đông Tĩnh và Dực Thần không thể không kể đến sự hỗ trợ của trợ lý An; nghe
nói Dụ tổng sau đó đã điện cho giám đốc Nguyễn, tỏ ý muốn “thương lượng với
đương sự một chút”.
An Tín nghe Chương Tiểu Muội kể vù vù bên tai, trong
đầu cũng loạn ù ù cả lên. Theo ý cô, cô không muốn rời khỏi Dực Thần đến phát
triển công ty con, bởi cô thấy khoảng cách đó quá xa, xa đến nỗi cô càng bé nhỏ
khi theo đuổi bóng Dụ Hằng.
Một ngày trôi qua trong tâm trạng phấp phỏng bất an.
An Tín đợi lúc ăn trưa dành thời gian leo lên tầng cao nhất tòa nhà chính mới
biết Dụ hằng có hẹn, cùng khách hàng ra ngoài dùng cơm rồi; lúc chập tối cô cố
tình mon men đến bãi để xe, định “tình cờ gặp” xe của Dụ Hằng, cũng không
thành, đúng lúc cô cảm thấy mọi ánh sao trên đỉnh đầu đều tối tăm mù mịt; thì
một hồi giày cao gót nện cành cạch thu hút sự chú ý của cô.
Tới bãi đỗ xe rẽ ra phải đi qua dải cây xanh trước tòa
nhà phụ, một đại mỹ nhân vô cùng kiều diễm đang cầm điện thoại màu hồng phấn,
gõ cọc cọc trên nền đá hoa cương, nhằm hướng An Tín vừa đi vừa nói: “Dụ, anh ở
đâu thế? Em tới rồi đây”.
An Tín ngoái đầu nhìn, là Lan Nhã phục sức trang nhã
từ đầu đến chân, gấu váy khẽ bay bay, dung mạo toát lên vẻ trí thức xinh đẹp.
Người đẹp bước không nhanh không chậm, người hẹn chính là sếp của cô. An Tín
tức khắc nhận ra kế hoạch “tình cờ gặp + hỏi han” tối nay lại đổ bể rồi, mím
môi, túm lại mớ tóc xoăn bước ra ngoài.
Sau lưng có tiếng động, giọng nói khách sáo nghìn lần
như một của Dụ Hằng vang lên đúng lúc, xem chừng là anh ta đích thân ra đón Lan
Nhã rồi. “Sao cô lại đến đây, còn chưa đến giờ mà”.
Lan Nhã lập tức hạ giọng, trở nên vừa mềm mại lại dịu
dàng: “Dụ, giọng anh sao lạnh lùng thế, đó đâu phải thái độ thích hợp để tiếp
đón phụ nữ chứ”.
An Tín trong lòng nhớ lại cái giọng lải nhải của Lan
Nhã, không kìm được lè lưỡi làm mặt xấu, bước chân càng lúc càng cách xa chỗ
họ. Bố còn bảo cô ra tay trước để chiếm lợi thế, nhìn vào tình hình hiện nay,
Lan mỹ nhân rõ ràng còn nhanh chân tới trước cô rồi còn đâu. Nói không mảy may
để ý cô cũng không làm nổi, đành cứ thế đi, phải đi vòng qua dải phân cách, cô
khó tránh khỏi nghe thấy đôi câu vụn vặt.
Lan Nhã nói: “Đến sớm cũng tốt mà, em ăn tối cùng anh.
Ăn xong rồi tới quảng trường Thế Kỷ, cũng sắp đến giờ rồi còn gì”.
An Tín cúi đầu từ phía cây thông liễu rảo bước về phía
cây hoàng bá lá đỏ, miệng lẩm nhẩm: “Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi”, kết quả là
vẫn bị Dụ Hằng gọi lại: “Cô An sao cô lại ở đây?”
Giọng điệu của Boss cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên,
chỉ như hỏi han bình thường mà thôi. An Tín nhận được ánh mắt lạnh băng của Lan
Nhã liếc sang, nhìn xuống lá rơi trên thềm, rất nhạy bén, cười rồi nói: “Tôi
đang tìm mấy cái lá làm thẻ kẹp sách, không ngờ lại làm phiền hai người nói
chuyện, thông cảm, thông cảm nha”. Nói xong theo thói quen đưa tay lên vuốt
tóc, không ngờ đám tóc lởm chởm này cũng không chịu thua kém, lại mắc một chiếc
lá hoàng bá đỏ bị gió thổi tới.
An Tín nhặt chiếc lá ra, cười khì khì, chuồn mất dạng.
Trong trạm xe rất đông người đi làm về, ai không có xe
thì cứ thế mà chen chúc. Xe buýt chầm chậm vào bến, nhồi nhét đầy những khách
là khách, không còn khe hở nào. Người chờ xe bắt đầu ca thán, An Tín thì lại
không đợi trong nhà chờ, tranh thủ chạy lên trước. Tới chỗ cách nhà chờ chừng
15m, xe buýt với tốc độ sên bò cũng trờ tới, cô nhằm thẳng mục tiêu giơ tay ra
chặn, kít một tiếng, chú lái xe phanh gấp, người trên xe “ối á” dồn tuột cả về
đằng trước, trống ra cả một khoảng rộng chỗ đứng phía sau.
An Tín lên cửa sau, trộm ra dấu V với ống kính máy
quay, chú lái xe hiểu ý đóng cửa cái cạch, tiếp tục cho xe chạy như không có
chuyện gì xảy ra. Xe buýt qua mấy bến, bỗng đột ngột dừng lại.
Hành khách cáu kỉnh than vãn, An Tín thò đầu ra ngoài
cửa sổ nhìn, mới biết là gặp phải “FlashMob”(1) rồi.
(1) Flash mob: một cuộc huy động chớp nhoáng hay ngắn
gọn là đám đông chớp nhoáng, “tự phát ngẫu hứng”, là hoạt động của một nhóm bạn
bè cùng hẹn trước nhanh chóng tụ họp tại một nơi công cộng để cùng làm một việc
gì đó lạ mắt và lý thú theo kịch bản hay là tự phát ngẫu hứng rồi lập tức giải
tán nhanh như lúc tụ họp.
Một tốp thanh niên mặc áo phông đen quần xanh đang
trình diễn điệu nhảy đường phố trong tiếng nhạc sôi động, cầm đầu là một anh
chàng đẹp trai tóc vàng, trên tai đeo ba vòng khuyên bạc lấp lánh dưới ánh
nắng, bảo An Tín phớt lờ cậu ta cũng cực kỳ khó.
Không chỉ dung mạo cậu ta bắt mắt, mà cậu còn là người
quen của cô.
An Tín sau khi về nước từng ra nhập đội Flash 8, chàng
đẹp trai kia chính là anh cả ở đó, rất thân với cô, cũng khá là hiểu nhau.
Chú lái xe bấm mở cửa sau, hét tướng: “An Tử, đi xem
giúp chú xem thế nào”.
An Tín cũng đang có ý đó, cô hớn hở nhảy xuống xe.
Lan Nhã hôm nay nửa đường lôi Boss Dụ Hằng đi mất,
Boss đối với Lan Nhã hào hoa có thừa, cô thấy mà khó chịu trong lòng. Nhưng cô
đâu ngờ, sau khi trông thấy những gương mặt bừng bừng sức sống này, tâm trạng
sa sút của cô đã khá lên nhiều.
Nhảy được tức là có sức sống, cô cũng cần có sức sống.
Rất đông người đang cùng khoác tay, nhún chân, bước về
phía trước, OK đứng lại giơ tay phải ra, người đung đưa hai tay vòng qua đỉnh
đầu… Những động tác này với An Tín thân thuộc tự nhiên như ăn cơm, mặc áo
thường ngày, thực ra không cần chú lái xe giục, bước chân cô đã khẽ nhún nhảy
theo tiết tấu “Beat it” từ bao giờ rồi, cô nhập vào đội Flasher đang nhảy tới,
xoay người chen lên phía trước, không nói câu nào, tay chân mở rộng, nhảy còn
chất hơn cả bọn họ.
Điệu nhảy MJ đã lâu không gặp, hoạt động Flash mob yêu
thích, xuất hiện sau một chuỗi những phiền muộn của ngày hôm nay, đã bất ngờ
đem lại sức sống cho An Tín. Cô mừng là hôm nay đi giầy đế bệt và mặc áo sơ mi,
không đổi sang váy theo khẩu vị của Dụ Hằng; cô mừng là cô bây giờ gặp lại toàn
những bạn bè trong Flash8 ngày trước, họ đã rất rộng rãi nhường vị trí dẫn đầu
cho cô.
Trong mắt An Tín không còn thấy cảnh dường phố nữa,
chỉ theo phản xạ mỉm cười, cảm nhận những rung động quần chúng mà MJ mang lại
lúc đó. Cô khéo léo lướt từng bước chân, ung dung nhảy lên phía trước, vô tình
dẫn đầu đội Flash mob rời khỏi đường đi. Bên tai vang lên tiếng còi xe bíp bíp,
chiếc xe buýt màu vàng rời khỏi tầm mắt cô, ngoài những tiếng “hay, hay” không
ngớt, trên phố không thấy bất cứ sự khó chịu hay oán trách gì nữa.
Sức mạnh của MJ đã khiến những người không quen biết
đoàn kết lại với nhau, môt nhóm vũ công thoải mái đổ mồ hôi trong bóng hoàng
hôn chiều tà, hâm nóng tuổi thanh xuân của họ. Động tác đồng đều, gương mặt mỉm
cười, ai trông thấy cũng muốn lây theo, đám đông vây quanh vừa xem vừa lùi dần
lùi dần, không cho đội Flash mob rời đi.
An Tín thấy dòng người chuẩn bị chui ra ngoài. Anh
chàng tóc vàng túm lấy ba lô hoạt hình của cô, gào to: “An Tử, đi đâu thế, tối
nay cùng anh đến quảng trường Thế Kỷ đi”.
Bảy giờ tối, quảng trường Thế Kỷ lung linh ánh đèn
màu, sân khấu ca nhạc ngoài trời hình chữ T dựng tạm mở màn. Anh cả tóc vàng
trong đội Flasher lôi An Tín trong quần áo chỉnh tề bước lên sân khấu, căn bản
không cần giới thiệu chương trình, dẫn luôn người lên trống khua bài
“Thriller”. An Tín ngồi xổm trên sân khấu, nhìn vẻ mặt cực ngầu của họ, những
bước chân dậm thình thịch, không sao chịu nổi, lúc làm tư thế xác chết cứng đờ,
sau cùng xuất hiện trên sân khấu.
Lập tức liền có khán giả vây lại, nhân viên phối hợp
chiếu đèn mờ cho họ, cả sân khấu rập rình trong tiết tấu sống động. An Tín liên
tục nhảy three dance của MJ, anh cả đẩy cô lên trên đầu, để cô trở thành người
dẫn đầu cho mọi người nhìn vào.
Tiếng hò hét vang dội phía dưới chính là lời đánh giá
tốt nhất với họ. “Các anh thật kool! Cô gái tóc xoăn kia còn kool hơn!” Giơ tay
lên, bước sang bên trái, lại bước về bên phải, động tác xác chết COS cứng đờ,
cô thực sự rất vui, hết ba bài hát, anh cả khoác vai cô, hôn chụt lên má cô với
cái miệng vừa thoa son môi: “Cám ơn nhé, An Tử, sau này có việc cứ tìm tôi”.
An Tín quệt mồ hôi bước xuống cánh gà, lách qua mấy
người, phát hiện ra một bóng dáng thân quen dưới cột đèn ngọc lan, áo vest
ngoài của Dụ Hằng vắt trên khuỷu tay, anh chỉ mặc áo sơ mi sợi tơ màu xanh nước
biển, hai tay đút trong túi quần dài, đang đứng bất động nhìn khán đài. An Tín
ngắm bóng dáng cao thẳng của anh, có phần xót xa anh đêm hôm thế này còn đứng
đây hóng gió, vội vàng chạy lại hỏi: “Dụ tổng, anh đã khỏe chưa?”
Dụ Hằng bấy giờ mới quay sang nhìn, ánh sáng trong đôi
mắt rơi vào bóng đèn tối tăm, trông không rõ. Gió đêm lướt qua, cà vạt của anh
khẽ tung bay, cứ lặng lẽ đứng đó, vẻ lãnh đạm lạnh lùng toát lên từ anh càng rõ
rệt, sự tương phản mạnh mẽ đó khiến An Tín dừng bước chân chạy lại.
Cô không thể không nhíu mày đứng đó, quan sát Dụ Hằng
nơi đèn đóm lụi tàn. Trước và sau cô hình thành hai thế giới khác nhau – bước
về phía trước, chính là Dụ mỹ nhân mà cô hằng ao ước, dù rằng anh chưa từng đem
lại niềm vui cho cô; quay lại đằng sau, cô có thể trở về với cuộc sống sôi nổi
trước đây; góp nhặt lại những ký ức vô ưu vô lo, hưởng thụ cuộc sống tràn đầy
niềm vui và tiếng cười. Trước khi thầm thương trộm nhớ anh, hàng ngày cô cùng
đám bạn độc thân vui đùa, cuộc sống mới vui vẻ làm sao! Nhưng giờ đây…
Dụ Hằng trong bóng tối chầm chậm bước lại, lấy ra một
chiếc khăn tay kẻ ca rô, lau mặt cho An Tín nói: “Vết son”.
An Tín biết thứ mà anh cả Flash 8 dùng là son dưỡng
môi màu nhạt, vừa rồi cô đã lau mồ hôi, trên mặt căn bản không để lại dấu vết
gì. Có điều có thể khiến Dụ Hằng ở gần cô thế này, lại ân cần giúp cô lau mặt,
cô mừng đến không kịp ngã lăn ra, còn hơi sức đâu mà tính toán xem anh nói gì,
sự mất mát vừa rồi của cô là gì chứ.
Chỉ trong một tích tắc, cô đã sống lại rồi.
“Sao anh lại ở đây? Không lạnh sao? Anh vẫn còn đang
bị cảm mà?”
Dụ Hằng lau xong vết son môi, nhét luôn khăn vào tay
An Tín, bình thản nói: “Show này là do Lan Nhã tổ chức, cô ấy mời tôi làm khách
mời, và tôi đồng ý”.
Vừa dứt lời, anh lướt qua vai cô, bước thẳng về phía
đám đông náo nhiệt.
Đi được một đoạn, còn buông lại một câu, “Cô nhảy đẹp
lắm”.
Nhưng nét mặt anh không hề có chút gì là khen ngợi,
khóe miệng cũng mím chặt.
Lúc này lại đến lượt An Tín đứng trong ánh đèn tàn
lụi, nhìn cảnh ca múa thanh bình trên kia. Cô trơ trọi đứng đó, với không tới
bóng lưng Dụ Hằng, gương mặt tròn trắng trẻo như cái bánh bao bị chọc thủng, để
lộ ra từng chút từng chút nếp gấp buồn bã. Cô dựa vào cột đèn đợi một lúc, vượt
qua khoảng cách rất xa trông thấy Dụ Hằng đưa Lan Nhã lên xe, đến hơi sức cuối
cùng còn lại cũng đã dốc ra rồi, cả người trượt ngồi xuống nền đất, không động
đậy được gì nữa.
Điện thoại gọi kiểm tra của mẹ khiến cô tỉnh lại. “An
Tín, ở đâu rồi hả, sao ồn thế, đến giờ rồi mà vẫn chưa về nhà à? Cần mẹ đến đón
con không?”
An Tín giật mình bò dậy: “Mẹ, hôm nay con không về
đâu, con ngủ ở nhà chung cư”.
“Cảm cúm đã khỏi chưa?”
“Dạ chưa”.
“Thế uống thuốc chưa?”
“Không có thuốc…”
Mẹ thoáng lặng im: “Tâm trạng sao ủ dột thế? Thất
tình à?”
“Dạ không”.
“Vậy con có bạn trai chưa?”
An Tín cảm thấy như bị giẫm vào chân đau điếng, khó
chịu đáp: “Không có! Không có!”
Mẹ sững ra mất một giây: “Cái này thì được phép có”.
“Thực sự là không có mà”.
Cuối cùng, mẹ nhấn mạnh thêm mấy lần lệnh đã hạ mấy
ngày trước: “Đừng quên tháng này phải tìm bạn trai, đưa về nhà cho mẹ xem đấy”.
An Tín liêu xiêu trở về cái ổ của mình, mở máy tính
đăng nhập vào game, ngạc nhiên thấy Tướng Công đại nhân đang online. Cô gửi đi
hình mặt cười, tiện thể hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh, không ngờ lần này
Tướng Công đại nhân trả lời rất nhanh.
“Muộn thế này mới lên?”
An Tín đang vật vã trong sự lạnh nhạt thất thường của
Dụ Hằng, uể oải kể lại nguyên nhân về muộn tối nay. Tướng Công gửi cho cô biểu
tượng vỗ về, nói: “Tiểu An Tử nhà ta còn biết nhảy nữa à, lúc nào nhảy tặng anh
một bản nhé?”
“Nhưng em đâu có nhìn thấy anh T_T”.
“Tiểu An Tử nói thế là muốn gặp anh ngoài đời thực?”
An Tín vội vã gõ lại: “Không cần đâu, em không muốn
liên tiếp bị thương”.
Tướng Công đại nhân bỗng cưỡi loan điểu màu sắc sặc sỡ
xuất hiện trước mặt cô, đôi cánh quyện một màn sương mù mờ ảo, buông dài. Anh
khẽ phất quạt ngọc, xoạch một tiếng đứng trước nhân vật “Tinh Linh”, nhìn đời
bằng nửa con mắt: “Diện mạo Tướng Công đây, còn sợ đắc tội với em sao?”
Mắt An Tín ngây ra, phản ứng đầu tiên chính là: kẻ đốt
tiền. Nhìn phục sức phong thái từ đầu đến chân anh, nhìn con thần thú đại điểu
trong truyền thuyết, cả thú lẫn người đều nhuộm đầy màu sắc, cô thấm thía GM
quả đúng là người phát ngôn của thiên triều, đến khoảng cách giàu nghèo cũng
phải thể hiện rõ rệt thế này.
Tướng Công ngọc thụ lâm phong(2) đứng đó, cười hỏi:
“Sao thế? Bị sốc à?”
(2) Phong độ phóng khoáng.
“Uhm”. An Tín điều khiển nhân vật Tinh Linh khó khăn
gật đầu, “Lên game này gặp anh tổng cộng bốn lần, tới lần nào là khiến em rung
động lần đó. Lúc mới lên em là “nguyệt quang”(3), thì anh đã “thoát
quang”(4), đến lúc em cũng “thoát
quang”, thì anh đã là “hộ khá giả”, em khó khăn lắm mới chen chân được vào “hộ
khá giả”, anh lại đã chuyển sang “thiên kim đỉnh”, còn lại mình em đau khổ đứng
bên lầu…”
(3) Game thủ tháng nào sạch bách tháng đó.
(4) Thoát cảnh nghèo đói.
Đỉnh đầu Tướng Công không ngừng phát ra ký hiệu mỉm
cười, thể hiện tâm trạng anh rất vui. An Tín thì không vui đến thế, cô bấm quay
lại thành phù, lang thang tới sới bạc đánh bài. Theo lời người xưa, cô hôm nay
tình trường thất ý, bạc trường hẳn phải được đắc ý? Nhưng cô đánh liền mười
trận, đã thua sạch bách cửa nhà.
Giờ thì “trắng tay” thật rồi, đành đợi đến lúc nào đó
đổi đời, “khôi phục” trạng thái có tiền có nhà. Loanh quanh một vòng thành phố
trong tâm trạng chán ngán, An Tín bày sạp hàng, trưng biển “Bán thân về quê”,
bỏ mặc đó, đi tắm rửa cái đã. Lúc quay lại, bất ngờ thấy phố đi bộ náo nhiệt khác
thường, đến Tướng Công đại nhân cũng đứng cạnh sạp hàng nhỏ của cô, khẽ phẩy
quạt không nói năng gì.
Lẽ nào Đại Thần đã xuất hiện ở Tân Thủ Thôn(5) đã gây
chấn động?
(5) Nơi game thủ đến khi lần đầu tham gia trò chơi.
An Tín di chuột bấm loạn lên, bấm vào gian hàng bên
cạnh, mới hiểu đầu đuôi câu chuyện. Cô vừa rồi chẳng phải nói bán thân kiếm lộ
phí về nhà sao? Một cô em không biết chạy đến từ lúc nào, mở tiệm sát sạt trưng
biển “à bán cùng cô ấy”, chồng cô nàng trông thấy, cũng hớn hở chạy đến bày hàng,
quảng cáo “vợ chạy theo người ta rồi, ông chủ nhỏ bỏ hàng góp lộ phí”, người
thứ ba còn kinh hơn, dứt khoát mở cửa hàng, trưng hàng chữ “Giữa đường thấy
chuyện bất bình, bỏ hàng chi viện láng giềng!”
An Tín hỗn loạn hồi lâu, nhận được mật ngữ của Tướng Công,
anh xoa đầu cô an ủi: “Bà xã hết tiền à? Đi, anh đưa em đi làm nhiệm vụ phụ
bản, ôm cả đống về”.
Tướng Công “xoạch” cái gấp quạt lại trong lòng bàn
tay, khẽ phủi: “Nhất vợ nhì trời”.
An Tín thu lại sạp hàng, sung sướng đi theo tướng quân
Nửa Đêm. Một nhóm đồng đội đứng trước ảo cảnh phụ bản, đội trưởng là Danh Vô
Sĩ, lưng hổ mình gấu, đang gào thét gọi người đến diệt Boss trên kênh thế giới.
(Thế giới): Cường nhân đoàn đến trị liệu (số bác sĩ),
đã sắp đến cửa động rồi, Siêu Vô Sĩ dẫn đội, nhanh chóng đến trị liệu.
Đồng đội của anh vung tiền mở loa gọi giúp.
(Loa): Mao Chủ tịch dạy chúng ta, người đông sức mạnh
lớn!
(Thế giới): Cường nhân đoàn đến 1 trị liệu, đã sắp tới
trước cửa động, Siêu Cường Võ Sĩ dẫn đội, có trị liệu đến giúp chưa?”
(Loa): Mao Chủ tịch dạy chúng ta, chủ nghĩa xã hội cứu
Trung Quốc! học tập theo tấm gương đồng chí Lôi Phong(6)!
(6) Lôi Phong: Tấm gương người chiến sỹ Trung Quốc
toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ.
(Thế giới): Cường nhân đoàn đến 1 trị liệu, đã vào cửa
động giết quái rồi, Siêu Nhân Võ Sỹ dẫn đội, hỏa tốc đến 1 trị liệu!
Một lúc sau, An Tín thấy đội ngũ xông vào không nói
năng gì nữa, tò mò hỏi: “Bọn họ sao rồi?”
Tướng Công đáp qua loa: “Tám phần là toi rồi”.
“Chẳng phải có Siêu Cường Võ Sỹ dẫn đội sao?”
Đang nói, thì ngũ tiểu cường vào trong thế giới quét
lên thế giới một câu, để chứng minh sức chiến đấu lâu bền của họ: “Mao Chủ tịch
dạy chúng ta: Ngã xuống ở đâu thì đứng dậy ở đó!”
An Tín: “…” (
Loa): Cường nhân đoàn đến 1 trị liệu, mẹ kiếp anh còn
nhìn cái gì nữa, còn thiếu mỗi ông lớn là anh thôi!
Tướng Công đại nhân lúc này mới dừng tay phẩy quạt,
thu lại Quan Vũ cấp Thần Binh như Tuyết Nhạn, gửi gương mặt nhìn cười: “Đi
thôi, đám cháu này không chống đỡ nổi rồi, anh vào hạ gục một tên trước, em
nhanh chóng vào theo nhé”.
An Tín cuống lên: “Này, đừng có cướp chỗ của người
khác chứ!”
An Tín cuối cùng hợp thành một đội với Tướng Công đại
nhân. Vừa vào phụ bản, Tướng Công bức thoái vị thành công, giành được vị trí
đội trưởng. Anh cẩn thận chăm sóc An Tín dưới tên ID là Tinh Linh, yểm trợ cho
cô ở sau lưng, không nói năng gì, chỉ thả Bảo Bảo ra chém quái, cho cô lấy kinh
nghiệm.
Nguyên đội trưởng thấy đôi vợ chồng họ ăn ý lại bình
tĩnh, cười phá lên nói: “Chao ôi, vẫn là Đại Thần lợi hại nhỉ, quăng bừa ra con
chim cun cút cũng mạnh hơn người trần chúng ta”.
Tướng Công không ừ hứ gì, trước mặt người ngoài lại
khôi phục vẻ lạnh lùng ít nói mọi khi. An Tín ấp úng: “Đấy là Tiểu Phượng
Hoàng”.
“Ha ha, hóa ra là Tiểu Phượng Hoàng à, thảo nào tôi
nhìn kiểu gì cũng không thấy giống gà”.
“Phượng Hoàng là Điểu tộc”.
“…”
Chém quái một lúc, đội trưởng kia mất hết kiên nhẫn,
gào tướng: “Phải đánh đến bao giờ nữa không biết, chi bằng thả Thành Quán ra,
một loáng là quét sạch”.
Tướng Công không thèm để ý tới hắn, ở phía sau giúp An
Tín từ từ chém… Đến giây phút cuối cùng của Boss, anh thật sự thả một con hồ ly
toàn thân trắng như tuyết, tên là Địa Không Đạn Đạo Bộ Đội” – cũng chính là
biệt danh của Thành Quán – trực tiếp xông lên cắn chết yêu quái cuối trận.
“Để lại tiền, để lại đồ, còn lại cho các ngươi hết”.
Anh bỗng nhiên mở trạng thái PK, cầm quạt đứng trước Tinh Linh, ra lệnh cho các
thành viên trong đội, “Ta hy sinh cả buổi tối cho bà xã, chính là để kiếm tiền
cho cô ấy”.
Mọi người nhìn những trang bị tuyệt đỉnh trên người
anh, trong ánh sáng lờ mờ tỏa ra, thoáng chần chừ, rồi đều thúc ngựa rời đi.
An Tín đỏ mặt vơ sạch toàn bộ tiền vàng, vô cùng cảm
kích, không quên hỏi anh: “Anh có phải là rất bận không?”
Tướng Công cười đáp: “Hơi bận một chút, đang đóng
quảng cáo”.
Cô lập tức tỏ ra vô cùng áy náy: “Hả, các anh quay
phim không quản ngày đêm sao, tối nay anh dẫn em quét phụ bản, chắc chắn là ảnh
hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh đúng không?”
Tướng Công vẫn vui vẻ cười: “Em thế này chẳng phải là
biết rồi còn hỏi hay sao, không sao đâu, anh cam tâm tình nguyện mà”.
An Tín hơi xúc động, nhớ lại hai năm nay, anh lúc nào
cũng lặng lẽ ở bên cô, không ồn ào chỉ lặng lẽ giúp đỡ, trong lòng cô bỗng thấy
ấm áp hẳn lên, không còn âu sầu chuyện bị Dụ Hằng phớt lờ nữa. Cô gửi đi một
mặt cười thật to, offline với tâm trạng vui vẻ, còn chúc anh ngủ ngon.
“Cảm ơn anh, tối nay gặp anh thật tốt quá, em cũng rất
vui”.
An Tín sau khi được Tướng Công đại nhân chữa khỏi
bệnh, chủ động gọi điện cho Dụ Hằng, hỏi xem đã có lệnh điều động công tác
chưa. Giọng Dụ Hằng bình thản như xưa nay vẫn thế, chỉ có phần do dự: “Tôi vẫn
đang suy nghĩ”.
Anh còn đang suy nghĩ gì chứ? Cô đã sốt xình xịch như
lửa đốt đến nơi rồi, anh chỉ cần nói với giám đốc Nguyễn một câu “NO” là xong!
Đối diện qua điện thoại, dù bên kia không nhìn thấy bên này, cô vẫn hít thở dè
dặt, nói ra điều khiến cô căng thẳng hơn: “Vậy…tôi có thể mời anh ăn cơm
không?”
Tiếng cười của Dụ Hằng vọng lại: “Cô An đang hối lộ
tôi đấy à?”
Cô vội vàng xua tay: “Không phải, không phải, lần
trước anh mời tôi bữa thịnh soạn thế, tôi muốn theo truyền thống có qua có lại,
mời anh một bữa”.
Dụ Hằng nhất thời không đáp, cô lập tức trở nên luống
cuống, lắp ba lắp bắp hỏi: “Dụ… Dụ tổng, anh còn đó không?”
“Còn”.
“Vậy tối nay… tối nay… anh có thể…” “
Để hẹn sau đi”. Anh nhẹ nhàng cúp máy, “Tối nay tôi có
hẹn rồi”.
An Tín ngồi bất động trên ghế, mềm nhũn bò ra bàn, đầu
lăn qua lăn lại, vô cùng chán chường. Trên bàn có tập tạp chí “Thời trang
Online”, trên trang bìa Lan Nhã trong bộ phục trang rực rỡ đẹp không chê vào
đâu được, đang nhìn cô mỉm cười. Cô nhìn lại áo sơ mi kẻ ca-rô cùng gi lê phong
cách học sinh trên người mình, thở dài ai oán, tức tối nghĩ: Một cô em học sinh
tóc xoăn làm sao sánh được với đại mỹ nhân chứ! Đúng là không biết lượng sức
mình!
Ăn năn hối hận mất ba ngày, An Tín lấy hết dũng khí
gọi điện thoại, mời Dụ Hằng lần nữa, Dụ Hằng ở đầu bên kia hình như có chút đắn
đo, giữa chừng cũng ngừng lại mấy giây. Cô bắt đầu suy đoán nào là anh bận quá,
hoặc là sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đang định xin lỗi hẹn lần khác,
thì bên kia bỗng vọng lại một giọng nữ trong trẻo: “Dụ, anh xong chưa? Em không
đợi được nữa rồi!” Giọng yểu điệu kiểu đó chỉ có thể là Lan Nhã, với địa vị
hiện tại mà nói, cũng chỉ có Lan Nhã có đủ tư cách nũng nịu như thế trước mặt
Dụ Hằng.
An Tín bất mẫn gác máy, ném nó vào trong ba lô, quẹt
thẻ ra về. Chương Tiểu Muội thì mặc kệ dáng vẻ ủ dột của cô, hớn hở chạy tới bá
vai bá cổ cô, ríu ra ríu rít như chim sẻ non: “An Tử, An Tử, bạn gái của Dụ
tổng thật là xinh đẹp, lại rộng rãi nữa, vừa mới tặng Miss Dương thư ký của Dụ
tổng một bộ đồ trang điểm của Pháp, bị em trông thấy, cô ấy lại nhân thể tặng
luôn em một lọ sơn móng tay”.
An Tín nhìn cái lọ màu xanh lam mà Chương Tiểu Muội
đang khoe khoang, nhìn kỹ hồi lâu nhãn hiệu trên thân lọ, mới nhận ra là tiếng
Pháp cô không hiểu.
Thất bại của cô lại sâu thêm một bậc. Đang định cùng
Chương Tiểu Muội ra bến xe buýt, thì trưởng phòng kế hoạch gọi điện tới: “An
Tử, đang ở đâu thế? Đi ăn chùa đi, có người mời, không ăn cũng phí”.
Người mời không ai khác là Lan Nhã, An Tín biết thừa
là cô ta đang lấy lòng lãnh đạo của Dực Thần, căn bản không muốn đi. Dòng họ
Chương Tiểu Muội trong lúc đói khát đã phát huy vai trò quan trọng. Cô bám chặt
lấy An Tín, lôi cô nàng tóc xoăn vào nhà hàng Nhật Bản.
“Này, Chương Tiểu Muội, em có thôi đi không hả, lãnh
đạo người ta tụ tập ăn cơm, em đi hóng hớt cái gì chứ?”
“Ơ hay, là trưởng phòng báo chúng ta đi cơ mà, dù sao
trước đây đã giúp anh ấy làm bao nhiêu việc khó khăn, chị cứ coi bữa này là để
đền ơn đi”.
Cửa giấy kẻ ô vuông xoạch cái kéo mở ra, hai người
đang kẻ lôi người kéo hiện ra trước bao con mắt. An Tín bị Chương Tiểu Muội ghì
đến đỏ cả cổ, cô nén đau lướt nhìn một lượt, tìm thấy Dụ Hằng đang ngồi trên
cùng, với Lan Nhã kề sát bên cạnh.
“Xuống mau”. An Tín thúc khuỷu tay vào vật thể lạ tóc
uốn quả bông đang đeo toòng teng trên người cô, nhếch mép nói. Chương Tiểu Muội
nhanh chóng co rụt chân tay, cúi đầu men theo vào phòng, vẻ thẹn thùng. An Tín
bước đến phía đối diện cô ngồi xuống, thế là một hàng hơn hai chục người cộng
thêm hai cô nàng ăn chùa đều đã đến đủ.
Không khí bàn tiệc hài hòa, rượu trắng cùng sushi thơm
ngon không ngừng đưa lên, mọi người từng đôi chuyện trò vui vẻ, kể chuyện vui
nước ngoài cho mọi người bằng chất giọng dịu dàng, tiếng cười rộn rã khắp
phòng. Dụ Hằng ăn rất ít, đa phần là ngồi nghe, không phụ họa cũng chẳng hờ
hững, từ đầu đến cuối vẫn một thái độ vô tư chừng mực.
Lan Nhã lấy hết chén rồi đĩa, chốc chốc lại tiếp đồ ăn
cho anh, làn tóc óng ả lướt qua vai anh, thân người càng lúc càng sát lại gần.
“Dụ, chẳng phải lần trước anh nói vị bánh hấp rất ngon sao? Anh thử cái này
xem”.
“Dụ, sườn non ngũ sắc chỗ này không bằng “Tứ Hòa Cư”,
lần sau tới đó đi?”
Cô mỉm cười suốt bữa, bằng ngôn ngữ bằng hành động thể
hiện cho mọi người biết thân phận của mình, nụ cười không tắt nơi khóe môi.
Dụ Hằng đưa mắt nhìn sang phải, đẩy chén đĩa sang bên,
nói với đám đông khán giả: “Mọi người cứ thoải mái, lát nữa tôi mời mọi người
đi giải trí”.
An Tín cúi đầu ăn, không nhìn xung quanh. Thực tế là
cô đã nhìn đến no cả mắt rồi. Chương Tiểu Muội nào biết tâm sự trong lòng cô,
thẹn thùng nhấp ngụm nước lọc, ngẩng đầu nói: “An Tử, chúng ta chơi gì bây giờ?
Bọn họ đều là đàn ông, hai chúng ta thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp sao mà theo
được!”
An Tín trợn mắt nhìn cô nàng: “Với tạo hình tóc xoăn
tít cộng thêm quả đầu điện giật này mà còn là thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp sao?
Có mà là bộ đôi sét đánh thì có”. Vị trưởng phòng trẻ tuổi gọi họ đến ăn chùa
cười trộm. Chương Tiểu Muội bĩu môi không vui, Lan Nhã tay cầm bình rượu đi đến
chỗ họ, tươi cười hỏi: “Hai em gái đang nói chuyện gì thế?”, cùng lúc rót đầy
rượu vào cốc của An Tín.
An Tín vừa nhìn thấy rượu sắc mặt đã đổi, không uống.
Lan Nhã miệng tươi như hoa, thong thả nói: “Đây là Chivas pha Tonic Water,
hương vị độc đáo, cô An không muốn thử xem sao ư?”
An Tín gắp miếng dưa chuột, nhìn cô ta, tóp tép tóp
tép nhai rồi nuốt.
Lan Nhã mỉm cười: “Có người nói cô giống nhóc Maruco,
quả nhiên là rất giống”. nói rồi cô khép hờ đôi mắt to mơ màng sóng nước, cầm
cốc rượu chầm chậm uống.
An Tín múc một muôi canh, miệng ngậm đồ ăn, lúng búng
nói: “Tôi thấy cô có vẻ khoái uống rượu của người khác nhỉ, đó là phức cảm
chuột túi điển hình, bệnh viện có thể chữa được”.
Lan Nhã khẽ liếc cô một cái, cười: “Ly rượu vừa rồi là
rượu quý số lượng hạn chế năm sản xuất 92 tôi mang từ hầm rượu đến, vốn định
khoản đãi em gái đáng yêu nhất, không ngờ em gái lại không coi ra gì”.
An Tín ngây ra, khó khăn nuốt thức ăn xuống, nhìn ánh
mắt đong đưa của Lan Nhã nói: “Người đẹp, chị không định học theo Chương Tiểu
Muội, chuyên giáng sấm sét cho tôi đấy chứ”.
“Ồ?” Người đẹp đang ở thế giằng co với cô thần sắc hờ
hững.
An Tín mím môi cười: “Đừng coi thường người bị sét
đánh, họ đều là hàng quý hiếm đấy”.
Lan Nhã giơ ngón tay thon dài, khẽ chạm lên môi An
Tín: “Em gái nói nữa là thành mắng người ta đấy, tác phong như thế là không hay
đâu”.
An Tín cúi nhìn ngón tay vừa trắng vừa thon dài kia,
mồm mép rục rịch định phản pháo, Lan Nhã nhận ra ý định cắn của cô, vội vàng
thu tay lại, mím môi cười với cô. An Tín đẩy cái đầu Chương Tiểu Muội ngả qua
một bên, mặt lộ vẻ thương xót: “Người đẹp trông thì xinh đấy, tiếc là đầu óc
chỉ thường thường thôi”.
Sắc mặt Lan Nhã không đổi, vẫn nguyên vẻ xinh đẹp tao
nhã.
An Tín buông tay nói: “Một vị giảng viên số học người
Anh nghiên cứu phát hiện, tỷ lệ tìm thấy bạn đời thích hợp của con người chỉ có
1/285000, ở London, đối tượng thích hợp với mình chỉ có hai mươi sáu người. Từ
đó mà tính, nếu một tối nào đó ra ngoài, tỷ lệ tình cờ gặp gỡ ý chung nhân chỉ
có 0,0000034%, còn thấp hơn khả năng bị sét đánh trúng. Cho nên, chúng ta phải
trân trọng những người giáng sấm sét mình”.
Cô trợn mắt nhấn mạnh: “Chị và Chương Tiểu Muội hôm
nay giáng sấm sét cho tôi đủ rồi, tôi giờ toàn thân khoan khoái, còn có thể cảm
nhận được dòng điện kêu ro ro trong người”.
Chương Tiểu Muội cười khúc khích, đổ phịch xuống đệm
ngồi. Lan Nhã đối diện với An Tín, im lặng mấy giây, cũng tươi cười trở lại. An
Tín vỗ vỗ quả đầu điện giật của Chương Tiểu Muội: “Em nghe thấy chưa? Thứ âm
thanh bùm bùm bốp bốp ấy?”
Chương Tiểu Muội gật đầu thật lực: “Uhm”.
Đám lãnh đạo cấp cao của Dực Thần nãy giờ mải nâng cốc
cụng ly quay hết cả sang, thấy ba cô gái ngồi cùng nhau nói cười rôm rả, bọn họ
cũng cười theo. Dụ Hằng bước tới, đứng trước mặt Lan Nhã nói: “Đi thôi, tôi đưa
cô về”.
Lan Nhã ngồi quỳ gối, ngẩng mặt nhìn Dụ Hằng, hai má
ửng đỏ đáng yêu: “Không cần đâu, em đâu có say”. Dụ Hằng thì lại hướng về phía
mọi người, hơi cúi người, cười nói: “Tôi xin phép đi trước một chút, tiền rượu
tôi đã thanh toán rồi, một tiếng nữa hẹn gặp mọi người ở “Tinh Quang””. Anh giơ
tay phải ra, đứng thẳng đối diện Lan Nhã, lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
Lan Nhã khẽ cắn môi, đưa tay nắm lấy bàn tay anh, mượn
lực đứng dậy, rồi kéo anh rời bàn tiệc.
An Tín thở phì ra, rủa thầm: “Chết tiệt”.
Vừa tan tiệc, An Tín giơ nắm đấm đe dọa Chương Tiểu
Muội buông chân mình ra, về nhà trước. Cô ngồi dưới ánh đèn bàn, lật mở tập vẽ
được xem như bảo bối kia, ngây ra nhìn bức phác họa Dụ Hằng. Tối nay trông thấy
người đàn ông mình yêu mến ở cùng với người phụ nữ khác, dù rằng động tác cử
chỉ đều rất lịch sự, hai người không hề tỏ ra thân mật, nhưng cô vẫn rất khó
chịu. Chẳng phải sao, khi Dụ Hằng ở riêng bên cô, thái độ chẳng phải cũng là
thân sĩ không thiên lệch, hành vi đúng mực hay sao? Nếu như cô lừa mình dối
người một chút, cô có thể cố chấp nghĩ rằng Lan Nhã đang nhiệt tình theo đuổi
Dụ Hằng, còn Dụ Hằng vì giữ thể diện cho người đẹp, không tiện gạt tay cô ra mà
thôi.
Nhưng chân tướng có thực vậy không?
Vẻ mặt Dụ Hằng không thể hiện rằng anh đang tận hưởng
tình yêu đó, nhưng cũng không có vẻ gì là bực bội. An Tín nhìn xoáy vào Dụ Hằng
trên trang giấy, nói với anh: “Rốt cuộc là anh đang nghĩ gì chứ?”
Điện thoại reo vang, vẫn là âm hồn không tan Chương
Tiểu Muội kia gọi đến. Cô nàng vui sướng reo trong điện thoại: “An Tử, Dụ tổng
ở đây có bao nhiêu thứ hay ho nhé, chị không đến thật sao?”
An Tín chẳng còn chút tâm trạng nào, nói “không” luôn.
Giọng Chương Tiểu Muội cũng trở nên không vui: “Haizz,
tiếc thế, Dụ tổng đã chuẩn bị riêng pháo hoa cho hai chị em mình bắn, thế mà
chị lại không đến”.
“An Tử chết tiệt, chẳng phải chị thích nhất pháo hoa
sao? Sao lại không đến!” Chương Tiểu Muội sau cùng nổi cơn tam bành, “Hạn cho
chị tới đây trong mười phút nữa, nếu không cứ chờ xem em cạo trọc mớ tóc xoăn
của chị thế nào!”
An Tín trợn mắt há hốc mồm nhìn điện thoại bị cúp cái
rụp, nghĩ ngợi một lúc, vẫn kéo chăn cuộn lên người, chẳng muốn ra ngoài. Mở
game online trên máy tính, không ngờ lại thấy Tướng Công đại nhân online, cô
thấy mình cũng không mấy hứng thú nên không làm phiền anh.
Chẳng bao lâu sau Tướng Công đã hỏi: “Tiểu An Tử ở đâu
rồi?”
“Em đi lượn lờ lung tung thôi, sắp out bây giờ”.
“Sao thế?”
“Không được khỏe”.
“Vậy nghỉ sớm đi”. Tướng Công rất chu đáo không nói gì
nữa. An Tín nghĩ lần nào cũng là cô nhiễu sự, Tướng Công bên kia dù bận thế nào
cũng rất hay giúp đỡ cô, cô chột dạ, bèn gõ hỏi: “Này, anh có thể cho em biết
tên anh là gì không? Lần nào cũng chỉ biết nhận sự chăm sóc của anh, thấy áy
náy quá”.
“Nha đầu ngốc, anh rất vui được chăm sóc em, trong mắt
em có thể là chuyện bình thường, đổi lại với anh chính là một niềm hạnh phúc”.
An Tín lại được một phen cảm động. Cô nhận ra chỉ cần cô gặp thất bại trong
hiện thực, thì đều tìm được cảm giác ấm áp nơi Tướng Công. Cô truy hỏi tên anh:
“Để công bằng anh cũng nên nói cho em biết anh tên gì chứ? Sau này em không
muốn gọi anh là “Tướng Công đại nhân nữa”, em muốn gọi tên anh”.
“Tại sao?”
“Cảm thấy thân thiết hơn, rút ngắn khoảng cách”.
Box trò chuyện của Tướng Công im lặng một lúc, sau
cùng mới đáp lại: “Em cứ gọi anh là Tái Đông đi, hoặc là Đông Tử cũng được”.
Trước khi ngủ, An Tín tiện thể ngó màn hình điện
thoại, tình cờ thấy có tin nhắn của Dụ Hằng gửi: “Sao không đến?” Lạ thật, anh
đã đưa Lan mỹ nhân đi trước rồi, mà vẫn còn để ý đến vị khách bị bỏ rơi là cô
sao?
An Tín mân mê mớ tóc xoăn, miễn cưỡng nhắn lại mấy
chữ: Không có hứng.
Cô quẳng điện thoại sang một bên chuẩn bị vùi đầu ngủ,
không ngờ lại vang lên tiếng “tinh tinh”, Dụ Hằng rất nhanh hồi âm lại. “Giờ
vẫn chưa ngủ chứ, tôi có thể gọi điện thoại đến không?”
“Lại còn khách sáo gì nữa chứ…” An Tín cầm điện thoại
lẩm bẩm gọi đi trước. Vừa kết nối, cô bèn đi thẳng vào vấn đề: “A lô, Dụ tổng,
tôi giờ chưa ngủ, xin hỏi anh còn có chuyện gì không?”
Anh đã khách sáo thế, cô khách sáo theo là xong, bất
kể là xa cách hay việc công xử theo phép công, dù gì cũng đều là học từ anh mà
ra cả.
Đầu dây bên kia hình như không ngờ cô sẽ nói vậy,
thoáng sững lại, hồi lâu mới khẽ đổi giọng: “An Tín”.
Anh gọi tên cô. Cô nín thở đáp: “Sao vậy?”
Dụ Hằng như đang khẽ thở dài: “Tôi thấy cô tối nay
không được vui, nên đã cố tình đưa Lan Nhã về trước, rồi lại quay sang chuẩn bị
rất nhiều pháo hoa cho cô, tưởng rằng sẽ khiến vui lên”.
Tim An Tín bỗng chốc sống lại, đập bình bịch kịch
liệt.
Anh nói tiếp, giọng nói trở nên không khẳng định: “Có
lẽ là tôi nghĩ nhiều quá rồi…”
Anh nghĩ không sai, em thấy anh và Lan Nhã ở cùng nhau
thì sao có thể vui lên được. An Tín nghĩ thầm, không đáp.
“Ngủ sớm đi nhé”. Anh dịu dàng nói, rồi gác máy trước.
Liên tiếp năm ngày trời đều u ám mưa gió, An Tín sau
khi thiết kế ra bản áp phích Nguyễn Chính Nam làm nguyên mẫu thứ nhất, tiếp tục
vẽ bản gốc Thủ Quan NPC, tương tự như lần trước, một vấn đề gây khó khăn cho
cô, gương mặt NPC trông phải thế nào mới bộc lộ được vẻ vừa khôi ngô tuấn tú
lại lạnh lùng nghiêm nghị đây?
Tuần trước Boss Dụ Hằng đã từ chối làm người mẫu cho
cô, người duy nhất có thể sử dụng là Nguyễn Chính Nam cũng đã vẽ mất rồi,
setting(7) của mấy gương mặt sau này chưa có mống nào. Lúc cô đang cắn đầu bút
chì vắt óc suy nghĩ, thì bà tám Chương Tiểu Muội như cơn gió cuốn vào phòng.
“Mau lên An Tử, bên ngoài có soái ca đến tìm”.
(7) cài đặt, bố trí
Ai mà đến tìm cô trong giờ làm việc chứ? An Tín hoài
nghi bước ra ngoài, Chương Tiểu Muội đột nhiên lao đến ôm chặt hai chân cô, la
to: “An Tử, An Tử, cho phép em được bày tỏ lòng tôn kính vô biên với chị,
không, chị hãy thu nạp em làm đồ đệ tay sai đi”.
Chuyến viếng thăm của Nguyễn Chính Nam dấy lên một
trận cuồng phong ở Dực Thần.
Rất đông nhân viên đang làm việc chạy xuống đại sảnh
tầng một, bao vây đại minh tinh đến độ con kiến chui không lọt, đưa ra nào giấy
note, nào hộp phấn lót, túi xách thời thượng, thậm chí là cả gấu váy nhét vào
tay cậu, nhao nhao đòi xin chữ ký. Ký tên mình vẫn chưa đủ, lại còn phải viết
một lô những câu cổ quái kiểu như “A Thi I love you”, “Cả nhà chúng tôi đều hâm
mộ anh”… Chính Nam mặc áo T-shirt màu xanh nhạt cùng với blazer màu trắng, đeo
kính râm cùng tông màu đứng tươi cười giữa một bầy mỹ nữ, bận không ngơi tay.
An Tín vừa xuống lầu đã trông thấy ngay cậu ta, chỉ
còn biết trách đại minh tinh bẩm sinh đã quá nổi bật. Anh trông thấy cô đến,
phá vỡ vòng vây, dang rộng vòng tay, định ôm cô một cái tình cảm như tình nhân
đã lâu không gặp.
An Tín vội nhảy sang một bên, trừng mắt nhìn cậu: “Sao
cậu lại đến đây?”
Chính Nam tháo kính, kéo nghịch mớ tóc xoăn của cô:
“Chú Hồ bảo tôi đến đón cô đi xem phim mẫu”.
Cô xua tay từ chối: “Không cần xem đâu, từ đầu đến
cuối tôi có lộ mặt thật đâu, cần thế nào thì cứ để thế đó đi”.
Chính Nam vừa cười với đám mỹ nữ Dực Thần rải rác túm
tụm, vừa níu đám tóc xoăn sau đầu An Tín, lôi lôi giật giật: “Đi thôi, đừng có
bực bội nữa, cùng ra ngoài chơi một lát”.
An Tín có phần kinh ngạc: “Sao cậu biết tôi không vui?
Chính Nam xán mặt lại gần, khẽ thổi bên tai cô: “Tôi đương nhiên là biết rồi, chính
vì thế tôi mới đến đây đó”.
Cô có lẽ đã quên, do trên mạng không trông thấy đối
phương, cô từng yên tâm nói cô không vui, từng “nhờ vả” bạn bè giúp cô vui lên,
chẳng qua là cướp phi tiêu, giành giật địa bàn,…
An Tín đưa Chính Nam với nụ cười vô hại kia về văn
phòng, giải quyết xong công việc đang làm. Chính Nam ngồi trên sofa, đeo kính
râm, bắt chéo chân, giở xem họa báo, trông rõ là thảnh thơi nhàn nhã. Mấy đồng
nghiệp trong phòng chốc chốc lại đi vào, lúc mượn bút chì khi lại mượn tẩy,
mượn giấy vẽ, tóm lại là mượn tất cả những gì có thể mượn, mượn sạch dụng cụ vẽ
tranh của An Tín, đồng thời cũng thăm dò thái độ của hai người không liên quan
này đến chân tơ kẽ tóc.
Gần hết giờ, điện thoại nội bộ reo, thư ký trưởng
Dương báo An Tín lên gặp. An Tín đẩy cánh cửa văn phòng tổng giám đốc ra, Dụ
Hằng đang cúi đầu làm việc, chân mày đen đen hơi nhíu lại, bóng áo sơ mi phẳng
phiu đối với cô mà nói có sức quyến rũ cực mạnh. Cô nhẫn nhịn một lúc mới buột
miệng hỏi: “Anh khỏi ốm rồi chứ?”
“Ừ”.
Dụ Hằng cúi đầu ký mấy văn bản, lôi từ trong tập văn
kiện ra một bản kế hoạch doanh nghiệp, ra hiệu bảo cô cầm xem. An Tín cắm cúi
đọc, là bản thỏa thuận mời Nguyễn Chính Nam đảm nhận vai trò người phát ngôn
cho game mới, trên đó còn công khai thể hiện yêu cầu hy vọng anh gia tăng mức
độ nổi tiếng.
“Ý Dụ tổng là?” Cô cắn môi hỏi.
Dụ Hằng điềm tĩnh ngẩng đầu, nhìn cô đáp: “Nghe nói
tình cảm của cô với cậu Nguyễn khá là tốt, tôi nghĩ nếu là cô mời anh ta, anh
ta có thể dễ dàng nhận lời hơn”.
Chỉ thế thôi sao? Còn gì muốn nói nữa không?
An Tín nhìn Dụ Hằng bằng ánh mắt tràn trề hy vọng,
ngoài công việc, cô tha thiết mong anh có thể chú ý tới cô, cô có thể đến gần
anh. Đã năm ngày không gặp, anh với cô vẫn công thức hóa như thế, trong lòng cô
đang lung lay gào thét, đấu tranh: “Tỏ tình ư? Cần tỏ tình sao? Anh giờ đây
hình như đã có bạn gái, lời tỏ tình của cô có còn kịp nữa nữa không?”
Phòng làm việc rộng rãi im ắng, biểu cảm của An
Tín sau một hồi vật lộn, không còn cố gắng che giấu. Cuối cùng, cô lấy hết dũng
khí nói: ‘Dụ Hằng, tôi rất…”
Dụ Hằng nãy giờ vẫn nhìn cô, ngắt lời: “Cậu Nguyễn
đang ở chỗ cô đúng không?”
Một cảm giác mong chờ tốt đẹp bỗng chốc tiêu tan, như
bong bong ngũ sắc vỡ tan dưới ánh mặt trời. An Tín gục đầu, “Vâng” một tiếng.
“Tiếp đãi cậu ấy cho tốt vào nhé, hóa đơn cứ gửi về công ty”.
Dụ Hằng hạ lệnh ngắn gọn, đầu An Tín càng cúi thấp
hơn, cô đẩy cửa rời khỏi phòng.
Kết quả là tính cả lần tổ chức hoạt động tuyên truyền
cho “Phong Thần 2”, cô trước sau tổng cộng tỏ tình hai lần, chỉ có điều hai lần
đầu thất bại, cả thảy chỉ mới thốt ra câu “Dụ Hằng” đã bị bóp chết trong bụng
rồi. Tâm trạng phiền muộn này không phải một đôi câu là phát tiết hết ra được,
cô đi với Chính Nam cả buổi tối, cười đến xái cả quai hàm vẫn không hay biết có
vấn đề.
Thân phận của Chính Nam quá là nổi bật, cậu đưa cô đến
quán cà phê của người bạn, chậm rãi giết thời gian. Đôi mắt cậu qua lớp kính
râm vẫn sáng lấp lánh, trên môi từ đầu đến cuối giữ nụ cười nhẹ nhàng: “An tóc
xoăn, miệng có biết mỏi không thế hả?”
An Tín lập tức tắt nụ cười, hai tay đỡ lấy má, rầu rĩ
nhìn cậu.
Chính Nam giơ hai ngón tay thon dài, túm lấy cằm dưới
của cô, kéo lại gần nhìn ngắm. “Ô, nói trở mặt là trở mặt luôn à, bao giờ mới
cười được cái tử tế cho tôi xem hả?”
An Tín chén luôn một miếng pho mát, nhớ lại chuyện buồn
liên quan đến Dụ Hằng, lông mày nhăn lại như Shin(8), lúc sau vẫn chưa giãn ra.
Chính Nam nhìn cô hồi lâu, sau cùng vỗ vỗ đầu cô nói: “Đi thôi, tôi đưa cô đến
nơi này”.
(8) Cậu bé bút chì.
Cô lấy ba lô, lật đật chạy đuổi theo: “Đi đâu chứ hả?”
“Một nơi có thể khiến cô cười”.