Đóng Cửa Thả Boss

Chương 10: Người ta đã từ chối tình cảm của cậu rồi, cậu còn luyến tiếc không chịu buông tay làm gì?




Nguyễn Hoành giao cho An Tín đến tổng bộ nộp báo cáo, trên danh nghĩa thì là quá trình bắt buộc của xin dự toán. An Tín giờ thân là trợ lý, không thể để sếp đích thân chạy đi được, đành thay mặt anh đến tầng đỉnh Dực Thần.

Cô đặt bản báo cáo trước mặt Miss Dương, An Tín nói rõ đây là văn kiện gấp. Miss Dương chỉ chỉ về phía cánh cửa lớn đóng chặt: “Nếu gấp thì cô tự vào đi, Dụ tổng đang ở trong đó đó”.

An Tín nhìn chồng báo cáo của các bộ phận đã chất thành đống, cam chịu quay người dợm bước về phía thang máy, không định tiến lên thêm nữa. Nhưng Miss Dương lại kéo tay áo cô, cười nói: “Khó khăn lắm mới đến một chuyến, cô vào thử xem sao, không thử sao biết Dụ Tổng không ưu tiên cô trước?”

Nghe nói thư ký trưởng chính là đồng hồ nắng mưa của tầng cao nhất, giờ chị ta tươi cười thế này, liệu có phải tâm trạng Dụ Hằng hôm nay cũng rất tốt, có thể làm phiền miễn phí chăng?

Bán tín bán nghi gõ cửa, bên trong vong ra giọng nói lạnh nhạt: “Mời vào”.

An Tín cúi đầu nhìn lại áo ghi-lê và quần dài trên người, sau khi chắc chắn phong cách học sinh không có gì sai sót, đẩy cửa ra, mùi hương dìu dịu phải tới, trong không khí còn có mùi nắng. Cô che mắt, nhìn rõ Dụ Hằng từ đám giấy tờ ngẩng đầu lên, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Có điều rất nhanh liền trấn tĩnh trở lại.

An Tín bước lên trước, cúi chào, nói: “Dụ tổng, đây là báo cáo dự toán của Tam Khai, hy vọng anh có thể ưu tiên, rót kinh phí cho trước”.

Dụ Hằng đón tập bảng biểu giở ra xem, đọc rất chậm, chắc hẳn cũng xem rất cẩn thận. Anh gấp trang giấy lại, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm. “Cô phải biết loại dự toán thế này chưa từng có trong lịch sử của Dực Thần, cô dựa vào cái gì mà cho rằng, tổng bộ sẽ bỏ ra cả một công ty con để đầu tư vào dự án họp tác đầu tư lần này của Tam Khai?”

An Tín từ đầu đến giờ vẫn cụp mắt cung kính, chờ đợi chỉ thị cao nhất. Nghe Dụ Hằng nói xong, cô lại đưa lên báo cáo điều tra đã chuẩn bị sẵn, thong thả đáp: “Đông Tinh là công ty điện tử lớn nhất Hàn Quốc, mức độ phổ biến sản phẩm ở nước ta cao nhất đạt 37%, nếu chúng ta có được quan hệ hợp tác với họ, tiền đồ phát triển của Tam Khai nhất định rất khả quan”.

Dụ Hằng là người thông minh, thoáng cái đã nhìn ra vấn đề: “Cô có thể giành được quyền đại lý của Đông Tinh?”

An Tín đưa mắt lên, nhìn thẳng vào anh: “Có thể”.

Anh hơi trầm ngâm: “Dựa vào ấn tượng tốt của tổng giám đốc Mẫn về cô sao?”

Cô đứng thẳng người dậy: “Không, chúng tôi có khả năng làm được tốt nhất”.

Dụ Hằng cầm bút ký lên, một tay đè góc toái tờ giấy, lại lần lữa mãi không động đậy. An Tín đoán anh đang nghĩ gì, bèn nói: “Mẹ tôi là con gái lớn của chủ tịch tiền nhiệm tập đoàn Đông Tinh, có 10% cổ phần, cộng thêm mối quan hệ này, tôi tin khả năng giành thắng lợi của Tam Khai sẽ càng lớn”.

Cô nhận ra mình nghĩ sai rồi, bởi Dụ Hằng không hề ngạc nhiên trước quan hệ thân thuộc mà cô nói ra, mà vẫn bất động chăm chăm nhìn chỗ ký tên, như thể gặp phải vấn đề vô cùng hóc búa. Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt có phần xanh xao. “Em biết không, lần trước cũng là ở đây, anh đã ký tên mình vào, điều em đến Tam Khai; nếu lần này anh lại ký vào, liệu em có chạy xa hơn nữa không?”

An Tín mím chặt môi, hơi cụp mắt xuống, An Tín đứng đó không tỏ ý kiến gì.

Dụ Hằng như choàng tỉnh lại, xoẹt xoẹt ký tên mình; ngón tay thon dài nắm chặt cây bút khiến An Tín nhìn rõ sắc xanh lộ ra trên đốt ngón tay, gồ lên ngoài tay áo gọn gàng sạch sẽ, như đem hết dũng khí ra.

“Em đi đi”. Anh đứng dậy, trả lại tập giấy tờ, cà vạt ngoài áo sơ mi chạm vào mu bàn tay theo cử động của anh. An Tín nhớ ra một chuyện, quyết tâm làm cho xong. Cô lôi bao nhung trong túi ra, cầm viền túi nhung, cẩn thận bỏ chiếc Toshiba Cosmic Shiner ra, nhìn vào mắt anh ta nói: “Không có bất cứ trầy xước nào, anh có thể kiểm tra”.

“Thì sao chứ?” Thần thái anh đột ngột trở nên lạnh nhạt.

Thầm tự động viên mình, bình tĩnh nói: “Đồ về với chủ. Xin Du tổng cùng trả lai điện thoại cho tôi”.

“Không mang”. Dụ Hằng nhét tay vào túi quần comple, dáng người cao thẳng nhìn cô, thứ áp lực vô hình lại ngùn ngụt đất trời ấy vây quanh, sắp nhấn chìm cô. Cô vội vàng nhận lại tập báo cáo, ôm trước ngực đề ngăn lại sức xuyên thấu của anh mắt lạnh lùng ấy, khè cúi chào, rồi quay người rời khỏi văn phòng.

Lúc cửa gần khép lại, cô nghe tiếng anh gọi: “An Tín”.

Cô không quay đầu lại, lặng lẽ rời đi.

Sáu giờ tối Tiểu Thiện đến nhà họ An, lễ phép lịch sự chào hỏi ông An, bà An, kéo An Tín đi chơi. “Hôm nay khai mạc Tết ẩm thực, quảng trường Thế Kỷ còn có biểu diễn pháo hoa, chúng ta đi xem đi”.

Hai người tuổi tác sàn sàn, sở thích khẩu vị cùng tương tự nhau. Tay cầm nào kẹo bông, nào thịt xiên, mà vẫn một lòng chạy khắp các tiệm, tìm tòi nhừng món đồ chơi mới lạ đẹp đẽ. Dạo hết cả phố ẩm thực, An Tín ngẩng đầu nhìn, bên kia cầu ánh đèn nê-ông bảy sắc sáng xa xa, vẳng tiếng nhạc cụ tơ trúc (1) réo rắt.

(1)Tơ: chỉ những nhạc cụ gảy thành tiếng như: đàn cầm, đàn sắt; trúc: chỉ những nhạc cụ thổi thành tiếng như: tiêu, sáo.

Cô dừng chân bên lan can chắn, bỗng nhớ ra hôm nay là hạn cuối cùng di dời khu phố cổ, từ ngày mai, nơi chứa đựng biết bao niềm vui và kỷ ức tuổi thơ của cô sẽ không còn nừa.

Tiểu Thiện kéo tay áo cô, nói: “Hôm nay chị lại cãi nhau với anh em nữa à”.

An Tín lơ đãng: “Không”.

Thế mà anh ấy hôm nay mặt sưng mày sỉa đuổi em đi, ai gọi điện cùng không nghe, đến cả liệu trình hẹn trước của Helen cùng hủy luôn. Phải rồi, chị gặp Helen rồi đúng không, cái người chửa dị ứng cho anh em ấy, dạo trước, anh ấy vì muốn được tiến sĩ Smith khám bệnh cho mà cất công theo Helen sang Đức một chuyến đấy”.

An Tín hoàn hồn lại nghĩ ngợi, ra là chuyên đó. ừm”.

“Ừm cái gì mà ừm, chị đừng cứ nhìn mãi bên đó thế chứ! Từ đó trở đi anh em bắt đầu liệu trình mới, thuốc men, tâm lý cùng kết hợp, xem chừng quyết tâm khắc phục chứng dị ứng ấy rồi. Helen nhân cơ hội này cứ bám riết lấy anh em, có lúc còn kiếm cớ đuổi em đi cơ. Có điều em phải nói cho chị biết, bệnh của anh em trong thời gian điều trị đúng là không thể gặp chị, nếu không sẽ để lại di chứng về sau, liệu trình trước đó cùng xem như đổ sông đổ bể”.

An Tín im lặng nghe hết tất cả, đột nhiên quay sang hỏi: “Tiểu Thiện, thường ngày em ở cạnh chị chưa bao giờ nói chuyên khác, hôm nay sao lại thế này, sao cứ nôn nóng như muốn giải thích gì vậy?”

Tiểu Thiện vuốt váy xuống, mỉm cười: “Bởi ca ca ngốc quá, anh ấy tưởng ràng không nói gì, tạm thời rời xa chị để tốt cho chị, nhưng anh ấy không ngờ lại đẩy chị càng lúc càng xa”.

An Tín cùng cười cười, không đáp, tiếp tục đưa mắt nhìn nơi đèn hoa rực rờ, tưởng tượng cảnh xuân ấm vườn lê (2) trên sân khấu kịch phố cổ.

(2)Chương trình nhạc kịch chào năm mới.

Nhừng vướng mắc tình cảm giừa cô với Dụ Hằng, chi một câu “cách lỵ” hoặc “rời xa” là có thể nói rỏ sao? Nếu chia tay tốt cho cả hai người, cô bằng lòng chia cách.

Tiểu Thiện như biết được chuyên cô và anh đã thành đôi người xa lạ, chỉ còn lại quan hệ cấp trên cấp dưới thuần túy, kết quả này chẳng phải là điều anh mong muốn sao? Hai năm thầm yêu, đêm đêm dựa vào mường tượng sống qua ngày, đến gần anh là hạnh phúc ngất ngây, đỏ mắt chờ mong anh quay lại nhận ra cô, lấy hết dùng khí tỏ tình, mắt đẫm lệ chạy theo xe, đuổi tới cửa khu nhà anh để bị mất mặt... Tất cả nhừng điều kẻ ngốc có thể làm cô đều đã làm rồi, trên chặng đường yêu đương chông gai cô đã dần đánh mất bản thân, buông mình thành hạt bụi nhỏ bé nhất, giờ cô khô khan, không còn hứng thú, anh lại tỏ ra lo lắng, đến Tiểu Thiện cùng nhìn ra sự hoảng loạn của anh?

Không phải vậy chứ.

Trải qua bao nhiêu đời bạn gái, cô cảm thấy mình chỉ là một trong số đó, sẽ chẳng tươi mới mãi trong suốt cuộc đời anh đâu.

Đã nỗ lực thì không hối hận. Đó là đáp án An Tín nói với Tiêu Thiện. Tiểu Thiện ngẫn ra, nói: An Tin chị nói thật sao? Thật sự từ bỏ anh em sao? Vậy thì toi rồi, quanh anh ấy có biết bao phụ nừ theo đuổi, chị lại không có động tĩnh gì, liệu anh ấy có bị lôi kéo đi mất không?”

An Tín không đáp, chỉ chỉ về nơi có tiếng nhạc réo rắt: “Đi chơi không? Tối nay là buổi công diễn cuối cùng rồi”.

Tiểu Thiện vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi tung, cười xinh tươi: “Không, em gọi anh đến đón em”. Cô rút điện thoại ra, nhìn An Tín, lại ngập ngừng nói: “An Tử, An Tử, chị giúp em việc này được không, giúp em hẹn Nguyễn Hoành ra đây, cứ nói là em uống say, một mình chị đờ không nổi”.

An Tín vô cùng ngạc nhiên: “Sao lại đổi sang giám đốc Nguyễn rồi? Lẻ nào em định “xơ múi” gì người ta?”

“Chị nói đúng rồi”. Tiểu Thiện cười đầy ẩn ý, “Anh ấy là mối tình đầu của em, từng bị bố em đuổi đi, em giờ muốn đòi anh ấy về”.

An Tín làm như đã hẹn, nghe theo yêu cầu của Tiểu Thiện, quay người đi gọi điện, bước về phía phổ cổ. Nhừng kỷ ức thơ ấu từ xa xưa ùa về, khiến cô cảm thấy thân thương bội phần. Ở đây, cô đã nắm tay một cậu bạn tên “Đông Tử”, đưa cậu qua cả con đường dài ngày hạ, chen vào cửa hàng nhỏ ăn kem; lớn thêm một chút, cô cùng mẹ dạo chợ đêm, nhìn nhừng chủ hàng dọc hai bên đường Tinh Tinh với gương mặt rạng rờ nhất, còn thi thoảng hồi hộp nhớ đến Dụ Hằng, ẩn giấu trái tim thiếu nữ đã nghiêng ngả.

Giờ phố cổ dỡ đi rồi, ký ức của cô cũng phải lưu vào lịch sử.

Quán takoyakit (3) đầu đường vẫn vậy, chú chủ quán cũng vẫn dáng vẻ cũ, thấy cô là gọi: “An Tử, hôm nay đi một mình à? Ăn bánh không?”

(3)Bánh nhân bạch tuộc, món ăn Nhật.

Cô cười gật đầu. Trên cây to trước quán treo một chiếc đèn lồng giấy dán, khẽ đung đưa giữa trời đêm, cảm giác không khác hai năm trước là bao. Lúc ấy cô đang dạo bước, trong tim luôn giấu một ước vọng nhỏ bé, hy vọng cô quay đầu lại là trông thấy Dụ Hằng, đứng dưới ánh đèn mờ ảo nhìn cô cười.

“An Tín”, đúng là có tiếng ai đang gọi cô.

Cô quay đầu lại, trợn tròn mắt.

Sắc đêm dịu dàng, Dụ Hằng đứng trong ánh đèn thấm đẫm, lặng lẽ nhìn cô. Quần áo chỉnh tề, ngoại hình tuấn tú, đứng trước cửa tiệm nhỏ lập tức làm nên phong cảnh. Ông chủ cười hỏi: “Ngài chắc không phải người ở “Tinh Tinh” này đúng không, lần đầu tới phố chúng tôi, có muốn nếm thử xíu mại gia truyền nhà tôi không?”

“Không, cảm ơn”.

Ông chủ tò mò quan sát hai người đứng chơ vơ, hỏi: “Nha đầu, anh chàng đẹp trai đằng kia là bạn trai cháu à?”

An Tín nhanh chóng trả tiền, khẽ nói: “Chú đừng nói liều, anh ấy là sếp tổng của bọn cháu, nào phải bạn trai gì đâu”.

Quay người cầm xiên bánh đến trước mặt Dụ Hằng, cắn môt miếng vừa nhai vừa hỏi: “sếp sao lai tới đây?”

Anh cúi đầu nhìn cô, không đáp.

Cô đoán: “Giờ không phải giờ làm việc, em có thể gọi anh là sếp không?”

“Gọi anh là Dụ Hằng”.

Ai mà dám. Riêng việc đoán xem anh ấy đang nghĩ gì cũng mệt muốn chết rồi, còn đâu sức lực mà nịnh nọt tiếp cận anh nữa.

An Tín nhìn điệu bộ lạnh lùng không nói, sau cùng niềm nở hỏi: “Anh có việc gì không? Không có gì thì em đi trước đây”.

“An Tín!” anh gọi tên cô, “Hồi đầu tháng em định mời anh ăn cơm, anh vẫn luôn không có thời gian, bây giờ lời hẹn đó có còn hiệu lực không?”

Cô nhìn anh đầy hoài nghi: “Đồ ăn ở nơi như thế này – anh ăn có quen không?”

Anh gật đầu.

“Vậy được thôi, đi theo em”.

“Bước ra khỏi ngõ, An Tín nói với Dụ Hằng: “Đều là những món ăn vặt em từng ăn hồi nhỏ, hy vọng anh không chê”.

Cô dừng lại ở gian hàng đầu tiên, nhặt cho anh một cây kẹo bông, mặt tươi cười quay sang, đưa cho anh: “Này, trạm đầu tiên trên đường đi học về”.

Mười năm trước, cô học xong lớp huấn luyện, lê thân xác mệt mỏi lao như bay ra phố cổ, mang theo niềm vui thầm kím riêng có của trẻ con, sung sướng móc ra những đồng tiền lẻ mua quà vặt; mười năm sau, cô cùng mẹ đi hết phố cổ, mỗi lần dừng chân mua đồ là lại thêm một lần nhớ Dụ Hằng, lặng lẽ nếm trải tâm sự khổ đau của cô gái trẻ.

Anh khi ấy đâu có ở bên cô, dù cho cô khao khát biết bao cái ngày anh xuất hiện, dù chỉ một lần. Mỗi lần quay đầu lại, cô đều tưởng tượng anh đang đứng ngay sau lưng, đang cười với cô...

An Tín bước tới trước gian hàng thứ hai, mua hai xiên takoyaki, nói: “Nhìn thì không được sạch sẽ cho lắm, có điều ăn rất ngon”. Cô cúi đầu, tìm lại dấu chân xi măng ngày trước, nghĩ thầm trong bụng: em từng một lần nhớ anh ở đây.

Cô đến quán thứ ba, mua bánh sen, nóng hôi hổi, trong lòng bàn tay, dành cho anh nụ cười đẹp nhất. “Anh nếm thử không?”

Lúc cúi đầu, cô lại nhẩm tính trong lòng: Em cũng từng nhớ anh một lần ở đây.

Cô đi liền một mạch sáu quán cũ, đếm liền một mạch sáu lần, gợi lên từng tầng từng tầng đau khổ: ở đây, còn cả đây nữa, em đều đã nhớ đến anh.

Ông chủ tiệm rất nhiệt tình chào hỏi cô: “Tín nha đầu, đi dạo phố với bạn trai đấy hả?”

An Tín cười xua xua tay, làm sao có thể nói với ông chú thân thiết này đây, người đàn ông đứng sau cô, chính là người hai năm trước vô duyên vô cớ khiến cô u sầu? Tết Nguyên Tiêu[4] hai năm trước, cô đứng giữa phố phường tràn ngập ánh đèn nhìn ngắm những sắc màu lung linh nhảy múa, chợt trông thấy bóng lưng quen thuộc, rất giống với dáng người cao ráo của Dụ Hằng. Cô dốc sức đuổi theo, đến trước quán của chú thì mất dấu, tình yêu thầm kín kìm nén bấy lâu trong lòng hóa thành nước mắt tủi thân, cô khóc ngay tại trận, khóc vô cùng đau lòng, xung quanh không có ai, nhưng đã cho chú được phen sợ xanh mặt.

[4] Ngày rằm tháng Giêng âm lịch. 

Tâm thái cô gái khi ấy không đủ để kể với người ngoài, giờ đây tình yêu Dụ Hằng dành cho lại ở phía sau, làm cô đau khổ không nói nên lời.

Cô cũng từng nhìn lại cười nhạo mình ngốc nghếch, đàn ông như Dụ Hằng làm sao có thể vô công rồi nghề chạy đến phố cổ chơi chứ, hình bóng cô trông thấy, chỉ là người giống người mà thôi.

Cô bây giờ đã tỉnh rồi chứ, không còn mê muội nữa chứ, cô vẫn luôn tự hỏi mình như vậy.

Hôm nay trông thấy Dụ Hằng, đúng lúc cô có thể nhân buổi công diễn cuối cùng trước khi phố cổ bị giải tỏa, cùng anh cáo biệt quá khứ, cáo biệt khổ đau trong lòng.



Trên sông có chiếc xuồng máy kêu tu tu, An Tín dắt Dụ Hằng vượt xuyên qua cầu, nhằm bờ bên kia thẳng tiến. “Bên đó có xã đoàn, bố em thường hát ở đó, cùng hội bạn nghiệp dư giải khuây”.

Dụ Hằng kéo cổ tay cô: “Đi chậm một chút, không phải vội như thế”.

Thời gian chầm chậm trôi qua, anh có lẽ cũng đã nhận ra, cô đang đưa anh đi cáo biệt quá khứ, đi càng nhanh, cô sẽ biến mất càng sớm.

An Tín buông tay bước chầm chậm, nghiêng đầu nói với anh: “Lúc còn nhỏ, bố tối nào cũng đưa em ra đây chơi, bảo em rằng kinh kịch là thứ vô cùng thần kỳ, còn mua kẹo hồ lô dụ em ngồi xuống, ngoan ngoãn xem. Em bắt đầu nghe “Trát Mỹ Án”, “Tỏa Lân Nang” từ lúc năm tuổi, lớn lên chút nữa thì hát theo “Bạch Xà Truyền”, “Khuyên Phò Mã”, một vài lần sắm vai thằng ở, con sen trong đám diễn viên nghiệp dư. Đến năm mười một tuổi, em cuối cùng cũng chủ động mở miệng nói, bố em quay một vòng, tối hôm đó còn gói bánh ú đỏ cho cả nhà ăn.

Cô quay sang, nhìn về phía trước thở dài thườn thượt: “Lần đó nói được, đều nhờ có cậu bé trông rất đáng yêu, em định lừa cậu ấy lại để bắt nạt”.

Dụ Hằng dừng bước: “Em lúc nhỏ từng bị tự kỷ?”

“Đúng thế, kể ra thì xấu hổ, cậu bé đó trông thế nào em quên mất rồi, chỉ nhớ là trong tên cậu ấy có chữ “Đông”.

Trên sân khấu kịch được xây bằng xi măng và ngói xanh, có bóng hai người đang chuyển động. Vai nữ mũ phượng với khăn quàng vai, đưa mắt tình tứ; vai nam roi ngựa cầm ngang, lưu luyến bịn rịn. Ở cột đèn bên cạnh, huyền sách, hồ cầm! (5)i i a a kéo triền miên, đám diên viên nghiệp dư bên dưới nhịp phách tương ứng, đầu đung đưa kéo dài nhịp phách, khe khẽ ngâm nga.

(5) Nhạc cụ.

An Tín kéo tay Dụ Hằng bước đến phía sau, nhìn màn hình sân khấu rực sáng nói: “Chỗ này sắp bị di dời rồi, hôm nay là buổi diễn Bá Vương Biệt Cơ cuối cùng”.

Dụ Hằng khoanh tay, lặng lẽ xem một lúc, rồi lên tiếng: “Hàn binh dĩ lược địa, tứ phương tận Sở ca” (6).

(6) Quân Hán đã chiếm được đất, bốn phía hát bài hát nước Sở.

An Tín ngạc nhiên quay đầu lại: “Anh cũng hiểu kinh kịch?”

Anh lặng lẽ cười, đứng trong bóng tối lờ mờ, vẻ trổng trải không nói thành lời. “Để có được tiếng nói chung với em, anh đã phải âm thầm cố gắng rất nhiều, không chỉ chuyện này, anh còn thu thập cừu QQ mà em thích, muốn tìm ra điểm chung giữa em và nó”.

Cô không đáp, anh quay mặt lại sân khẩu chói lóa, chầm chậm nói: “Tiếc là, em bây giờ chỉ muốn vở kịch hạ màn”.

An Tín nhớ lại lời bố. Bố nói kinh kịch là thứ vô cùng thần kỳ, nó có thể mở màn khi con người ta mong chờ, diễn một lượt buồn vui li hợp thế gian, rồi lại nhằm lúc con người ta chìm đắm trong bi thương, nhanh chóng thu lại bối cảnh phồn hoa, để lại chút hồi ức thấp thoáng.

Cô đưa mắt nhìn sang, trên sân khấu, hai diễn viên đã đang cúi người chào tạm biệt, đón nhận sự cáo biệt vừa hạnh phúc lại lưu luyến, tiếng vỗ tay vang như sấm dậy.

An Tín đưa Dụ Hằng đi tất cả những nơi đã qua, thịnh tình tiếp đãi anh một chuyến, rồi vẫy tay tạm biệt: “Bye bye, sau này chúng ta không ai nợ ai”.

Dụ Hằng giang rộng vòng tay, vẫy tay ra hiệu cho cô: “Lai đây đươc không? Anh muốn ôm em môt chút”. ’

“Anh không sợ dị ứng sao? Hôm nay em không mang mũ”.

Cánh tay anh vẫn giơ thẳng, kiên định vững chãi.

An Tín bước tới, ôm anh một cái thật tự nhiên thoải mái, cánh tay anh đột nhiên thu lại, chặt đến mức lồng ngực cô trong thoáng chốc ngừng thở. Anh lướt nhẹ đôi môi lên cổ cô, mở miệng nói “Anh...”, xuồng máy trên sông bỗng lại tu tu, nhấn chìm phần còn lại của câu nói.

Cô sửng sốt đứng đó. Anh lại khẽ thì thầm bên tai:

“Anh chưa làm bất cứ điều gì không phải với em, nhưng lại toàn phải đón nhận sự trừng phạt từ em, An Tín, em thật sự không công bằng với anh”.

Gần đến lễ kỷ niệm thành lập Dực Thần, tổng bộ yêu cầu các công ty các phòng ban đóng góp tiết mục, tranh tài đua sắc một phen, hứa hẹn người chiến thắng cuối năm sẽ được tăng tiền thưởng. Nguyễn Hoành với tư cách chỉ huy tối cao của Tam Khai, ít nhiều thể hiện quan tâm đến hoạt động lần này, hạ lệnh cho An Tín phải giành giải nhất.

An Tín đang trùm khăn đội đầu lau bụi trong phòng tạp vụ, được một phen sặc bụi. “Tôi kiếm đâu ra giải nhất chứ? Bảo tôi pha trò cười còn may ra”.

Nguyễn Hoành cầm cốc cà phê đứng cách ngoài cửa, thong thả nói: “Tự nghĩ cách”.

Cô đột nhiên nhớ ra Tiểu Thiện, ho khục khục: “Vậy thế này đi, nếu tôi thắng, giám đốc Nguyễn phải đồng ý với tôi một chuyện”.

“Trong phạm vi khả năng cho phép mới được”.

“Đương nhiên”.

Địa điểm tổ chức hoạt động bố trí trong phòng triển lãm tòa nhà phụ. Tiệc chiêu đãi tập hợp chừng 500 người, mọi người đi lại quanh các bàn buffet tự chọn đồ ăn, hoặc tụ lại chuyện trò vui vẻ.

An Tín trong thời gian ở phòng chờ lên sân khấu, ăn bánh lót dạ, quan sát trai xinh gái đẹp xung quanh. Cô trông thấy Tiểu Thiện đang quấn lấy Nguyễn Hoành, Dụ Hằng ngồi ở hàng sofa trên cùng, bên cạnh không thiếu các cô gái tới hỏi han. Tiếp tục quét qua khe hở giữa người với người, đột nhiên bắt gặp một gương mặt thâm sâu, cô thất kinh

Cash.

Cô có rụt đầu lại cũng vô ích, bởi anh ta đã đang bước về phía cô mất rồi.

“Hi, cô em tóc xoăn, rất vui được gặp em”. Cash một tay bẻ cổ áo sơ mi của cô, một tay vẫn đút trong túi quần compte, dáng vẻ côn đồ ấy khiến những người đẹp xung quanh liên tục liếc sang, “Không mời tôi một ly sao?”

An Tín nghĩ chỗ này là nơi công cộng, anh ta không thể làm gì được cô, hạ quyết tâm nói: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn không chịu buông tay là tôi không khách khí nữa đâu đấy”.

Cash ngồi luôn xuống bên cạnh, kề sát cô. “Em có thể làm gì tôi? Nói nghe xem nào, tôi lại rất tò mò đấy”.

Đôi mắt An Tín đảo qua đảo lại, tìm kiếm viện binh. Anh ta đã nhận ra rồi, cười nói: “Cô em thôi đi, lúc trước Dụ Hằng xem em như bảo bối, chỉ sợ tôi đến gần, giờ anh ta đang được một đám mỹ nữ vây quanh, còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến em nữa”.

An Tín bị anh ta giữ chặt cổ áo, vẫn đang giãy chết, có điều sắc mặt không hề thay đổi. Khổ cái là, nếu cử động mạnh; nội y của cô như muốn lộ cả ra, cô sao dám manh động cơ chứ?

Cash nhìn rồi tấm tắc: “Tóc xoăn, da mặt cô làm bằng sắt hay sao, mà nghe tôi cố ý chọc vào vết sẹo cũng không phản ứng gì?”

An Tín bỗng thấy Dụ Hằng đứng dậy, đang rẽ đám đông bước về phía cô, trong lòng có chút hoảng hốt. Cô quay sang giận dữ nói: “Này, tôi nói là anh có chịu buông tay không hả? Còn không buông là tôi giở tuyệt chiêu đấy nhá!”

Cash tức cười nhìn cô: “Cô thì có tuyệt chiêu gì được”.

Cô hất cánh tay anh ta ra: “Ngày mai tôi đăng số của anh lên mục quảng cáo, chú thích hai chữ: cấp phép. Rồi gửi đến phòng tín chính chỗ chú béo, nói rõ mục đích: Tìm bạn trăm năm, mời ăn cơm. Nếu vẫn không hiệu quả, tôi sẽ chạy tới trước cửa nhà anh, vẽ một vòng tròn viết chữ “DỠ BỎ” lên tường, bao đảm ngày hôm sau ban giải phóng tìm tận đến cửa”.

Cash phá lên cười ha ha: “Cô em tóc xoăn à, niềm vui của em chỉ đơn giản thế thôi sao, dường như không thứ gì có thể đả kích được em à?”

Cô trừng mắt nhìn anh ta: “Anh có ý gì?”

Anh kéo cô ra một chỗ, châm điếu thuốc, tránh ra góc ban công nhả khói: “Tôi nói với em một chuyện, em sẽ hiểu là tôi có ý gì”.

An Tín ngoan ngoãn nghe Cash kể: “Năm Lan Nhã đi Anh đã từng tự tử, đứa con mất rồi, nó suốt đời không thể mang thai nữa, nó không thể chịu nổi điều đó, bắt đầu say rượu hút thuốc, hủy hoại bản thân. Nó nói với tôi nó không thể quên được Dụ Hằng, muốn trở về bên hắn, khóc lóc cầu xin tôi nghĩ cách giúp nó. Tôi thấy Dụ Hằng ở bên cô, liền xúi Lan Nhã tách hai người ra, muốn xem xem tình cảm hai người rốt cuộc sâu đậm đến đâu, có sâu sắc đến độ không quan tâm đến thân phận và những chuyện tồi tệ trong quá khứ của nhau không. Cô đừng trợn mắt với tôi như thế, tôi cũng là bị ép thôi”.

“Lan Nhã quả nhiên đã tách được hai người ra, nhưng những chuyện xảy ra sau đó vượt ngoài dự liệu của tôi – Dụ Hằng vẫn không chấp nhận Lan Nhã, không cho nó bước vào cửa, bất luận nó nói gì cậu ta cũng không gặp, chỉ kiên quyết nói đứa bé đó không phải của cậu ta, cậu ta chưa từng đụng vào một sợi tóc của nó. Còn cô thì sao? Hàng ngày vẫn hi hi ha ha chạy tới chạy lui, cũng không thấy cô quay lại tìm Dụ Hằng, càng không có vẻ gì là đau lòng. Gặp cô hai lần, không phải đang chơi ván trượt thì là đang ăn, đến sự dè dặt tối thiểu cũng không thấy...”

“Lan Nhã thua rồi, tôi cũng thua rồi, thất bại vì tâm thái của hai người, bởi hai người thật sự rất kiên định. Dụ Hằng đưa Lan Nhã về chỗ mẹ tôi, đưa cho họ một bản báo cáo, khiến cả già lẫn trẻ ngồi trong hoa viên không nói nên lời.

Đúng, có thể cô đã đoán ra, đó chính là báo cáo xét nghiêm máu gửi về từ Anh. Có dấu xác nhận của cơ quan thẩm quyền, nhóm máu trong hồ sơ gốc của đứa trẻ bị sảy là AB, bố đẻ là một người đàn ông khác”.

An Tín tò mò nhìn Cash, hỏi: “Sao anh lại kể những chuyện này với tôi?”

Cash dựa lưng vào màn che, thở ra một hơi khói, nhếch mép cười: “Bởi lương tâm trỗi dậy. Tôi hiểu lầm Dụ Hằng hai năm nay, toàn đối đầu với cậu ấy, cậu ấy ngoài việc muốn tẩn cho tôi một trận cũng không gây khó dễ gì, đều là tôi gây chuyện rắc rối, muốn cướp cô gái của cậu ấy. Cô xem, cậu ấy lại đang tìm cô kìa, cô không ra đó sao?”

An Tín trốn vào trong: “Không cần đâu, tôi với anh ấy đã chia tay lâu rồi, mẹ tôi đến giờ vẫn nhớ tên anh ấy, cứ nhắc đến chữ Dụ là lấy cờ-lê đánh tôi”.

Đó đều là sự thật, sau lưng cô đến giờ vẫn chưa hết tím, cánh tay cũng có vết bầm xanh, đủ biết mẹ khi ấy ra tay ghê đến thế nào.

Cash vẫn cười gian xảo: “Cô nói thế là bật đèn xanh cho tôi sao? Muốn nói cho tôi biết tôi vẫn còn cơ hội?”

Cô kinh hãi nhìn anh ta: “Đầu anh bị đứt dây thần kinh hay sao? Nghe không hiểu lời tôi nói?”

“Phong Nham”, một giọng nói lạnh lùng vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của họ.

An Tín giờ mói biết tên thật của Cash là Phong Nham, cũng là một kẻ đầu đất.

Bóng dáng Dụ Hằng chậm rãi bước ra từ sau rèm sân khấu, ánh trăng lờ mờ vương trên mặt anh, lập tức cảm giác ngũ quan lập thể có chút lạnh lùng. Anh kéo cổ tay An Tín, lôi cô ra sau lưng, lạnh lùng nói với Cash đang đứng dựa tường: “Đừng có nhắmvào cô ấy! Ai cũng được, ngoại trừ cô ấy”.

Cash khoanh tay, ngậm điếu thuốc cười: “Người ta đã từ chối tình cảm của cậu rồi, cậu còn luyến tiếc không chịu buông tay làm gì”.

Dụ Hằng phớt lờ anh ta, quay người khẽ nói với An Tín: “Tiết mục sắp bắt đầu rồi, em đi trước đi”.

An Tín chỉ chờ có thế, giằng tay ra đi vào bên trong.

Sau lưng vẫn vang lên tiếng Cash cười nhạo: “Tôi đã nói rồi mà, cậu Fữe[?] cô ấy giữa chừng, cô ấy nhất định sẽ bay đi mất - cậu nhìn vẻ trốn tránh cậu của cô ấy bây giờ mà xem, có khác gì lửa đốt chân mày — OK, OK, tôi biết cậu đai đen lục đảng!8!, đừng coi thường cánh tay của tôi...”

[7] Bỏ

[8] Lục đẳng huyền đai: đẳng cấp trong võ karate

Cô đi càng nhanh hơn.

Phía trước đại sảnh dựng lên một sân khấu hình bán nguyệt, hai bên căng màn che nhung thiên nga, nối với cửa ngách làm thành sân khấu tạm thời. Các cô gái của từng phòng ban đứng trên sân khấu tranh tài khoe sắc, từ talk show (9), đến cắt may thời toang, biểu diễn trên sân khấu chữ T,... tiết mục nào cũng đặc sắc, An Tín xem mà há hốc mồm.

(9) Hùng biện.

 Tài năng, thật sự là quá tài năng. Cô không thể ngờ, những đồng nghiệp thường ngày bị bó buộc km mít trong bộ đồng phục lên sân khấu lại trở nên hoạt bát đến vậy, nhìn Trương Mỹ Nhã khoác áo lông chồn chẳng ăn nhập gì, diễn vai mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết đến là thành công, cô cười đến lú cả người.

Bi kịch rất nhanh đã đến.

An Tín đứng bên cánh gà sân khấu, đột nhiên từ trong màn sân khấu thò ra một bàn tay, không nói không ràng tóm cổ cô lôi ra sau sân khấu. Nừ tổ trưởng tổ khai thác của tổng bộ liên tục hẻt hò gì đó, cùng lúc đó cùng có rất nhiều người xông đến bên cạnh du thuyết (10), cô nghe một lúc, hiểu được đại khái vấn đề.

(10) Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chù trương của mình.

Tổ khai thác không có tiết mục tham dự, bèn mời đoàn Dự kịch (11) của tinh đến diễn, diễn viên nam Dương Ngọc Xuân vừa gọi điện thoại, nói bị tắc đường không tới được... nhưng diễn viên nừ thì đà hóa trang xong xuôi ngồi đợi rồi, tiết mục tiếp theo là tới họ hát “Hoa Tường Hội”.

(11) Còn gọi là tuồng Hà Nam, là một trong những loại tuồng săn khấu có tầm ảnh hưởng nhất tại Trung Quốc, lưu hành ở khu vực tỉnh Hà Nam.

An Tín sống chết bíu chặt khung cửa kêu: “Tôi biết mọi người muốn tôi làm gì rồi, nhưng mà!!! Dự kịch không phải cứ lôi đại một người lên là hát được đâu!!!”

Tổ trưởng lừ mắt ra hiệu, lập tức mấy bà chị xinh đẹp nhào lên, ba chân bốn cẳng lôi An Tín đến trước bàn hóa trang, thay đồ cho cô.

“Đợi đã, phải bó ngực cô ấy lại”. Một giọng nói dịu dàng cất lên.

An Tín vô cùng kinh hãi quay đầu lại. Một diễn viên nữ mặc váy màu hoa đào đứng cạnh đó, thân hình thon thả tựa nghiêng vào thành bàn, đang giơ hai ngón tay trắng ngọc ngà kẹp điếu thuốc. Chỉ xét tướng mạo, thì trông rõ là dịu dàng.

An Tín ôm khư khư ngực, với cái vòng một 34C này của cô, còn bó vào nữa thì thành màn hình phảng mất. “Để cho tôi chút đường cong đi mà, tôi không muốn làm thước cặp đâu”.

Nhưng trứng làm sao chọi được với đá. Tổ trưởng hạ lệnh một cái, An Tín liền bị người ta quấn chặt ngực lại, đến hít thở cũng trở nên khó khăn. Cô luyện hít thở lấy hơi dưới sự chỉ bảo của diễn viên nữ, mấy bà chị xinh đẹp bên cạnh nhanh chóng giúp cô thay phục toanh.

Lúc lên sân khấu, An Tín lại bắt đầu thấy sợ. Cô bíu chặt lấy cửa, thò đầu ra quan sát động tĩnh ngoài rèm sân khấu, nghe rõ mồn một tiếng khách khứa ồn ào náo nhiệt chờ đợi phía dưới.

“Đi thôi”. Tổ trưởng đẩy cô. Cô không nhúc nhích.

Đột nhiên một cú đạp điếng người hạ cánh xuống quả mông đang vểnh lên của cô, cô đau khổ nhận ra, cô đã bị tổ trưởng tỷ tỷ bán đứng như thế đấy.

Ánh đèn treo trên đỉnh đuổi theo bóng người trên sân khấu.

An Tín loạng choạng lao lên sân khấu, phía dưới lác đác vỗ tay, chào mừng tổ Dự kịch lần lữa mãi cuối cùng cũng có người xuất đầu lộ diện rồi. Khóe mắt cô chỉ lướt thấy bóng người đông nghịt, đành liều một phen, thuận đà bị đá đít ra lại lao vào cửa ngách phía bên kia.

“Sợ chết mất thôi, sợ chết mất thôi”. An Tín lôi mũ xuống quạt lấy quạt để.

Tổ trưởng tỷ tỷ hừng hực khí thế bước đến: “An Tín! Đến cô rồi! Diễn viên nữ đã bực mình lắm rồi!”

An Tín bấu chặt khung cửa sống chết không buông, tổ trưởng nghiến răng, giơ chiếc giầy gót nhọn bảy phân, giáng thẳng xuống cái mông be bé xinh xinh của cô đánh bụp một tiếng. Lần này dùng lực cực đại, cô bưng mông xuýt xoa bị đá ra khỏi cửa.

Mũ của cô rơi ra, lăn tới trước sân khấu, bên dưới cười rộ lên.

Có thể suy ra, Ngọc Lang khôi ngô anh tuấn trong Dự kịch lúc này bị cô gái xui xẻo là cô sắm vai, đã mất phong độ thì chớ lại còn gượng gạo, thêm vào đó là màn chào sân khấu với tạo hình kiểu chó nữa, đám khách quý chờ đợi cả buổi tối không bò lăn ra cười mới là lạ.

Trương Mỹ Nhã ở phía trước la lên “Nha đầu xướng tiểu sinh, soái ca sắm vai nữ nhân, diễn đi cho xem cái nào!”

An Tín kinh hãi tột độ, nằm bò trên sàn nhìn về hướng cánh gà. Chỉ thấy nữ diễn viên nhìn cô bó ngực khi nãy đang giở lan hoa chỉ [12], kéo ống tay áo, che mặt cười thẹn thùng.

[12] Ngón tay xếp thành hình hoa lan.

Hóa ra anh ta là đàn ông à! Nhưng anh ta đã xem hết cả show trình diễn nội y Hello Kitty của cô ở sau sân khấu mà!

An Tín gục xuống sàn nước mắt đầm đìa.

Một cơn gió sực nức mùi nước hoa ùa đến, diễn viên nữ chầm chậm tiến đến, dịu dàng thỏ thẻ: “Ngọc Lang, ôi Ngọc Lang, anh vẫn khỏe chứ?” đợi hắn giơ tay áo lên che miệng, giọng nói lại trở lại bình thường: “Ti vi màn hình phảng 34 inches còn ép nữa là xong đấy”.

An Tín nhảy dựng lên, khom người nhặt mũ lên trước, phủi phủi bụi lên mũ, rồi hai tay đan nhau cho giấu vào tay áo thư sinh, cúi chào bên nữ: “Nương tử chớ hoảng sợ, tiểu sinh đây xin có lời chào”.

Vở kịch chính thức bắt đầu.

An Tín trong vai Dương Ngọc Xuân không hề lúng túng, cô chắp tay sau lưng bước hai bước, đứng trước phông, khẽ lướt tay áo bên phải, cất tiếng ca: “Tình như thủy triều mùa xuân dâng trào, nước mắt ánh hồng hoa, mười năm khổ tương tư, nay triều hỷ tương phùng”.

Bên dưới tiếng vỗ tay như sấm dậy, xem ra cô ca rất thành công, khiến cho người không chuyên cũng nghe ra giọng điệu hả hê của Ngọc Lang, nhả chữ réo rắt, rất hợp với giai điệu trầm bổng du dương của điệu Đại Bản [13] — chỗ cần cao thì cô lên, chỗ cần thấp cô lại làm cho du dương, dìu dặt, ít nhiều thể hiện được nội công của tiểu sinh trong Dự kịch.

[13] Phần tình tiết quan trọng trong vờ kịch

Sau đó, phòng khác tiếp tục biểu diễn tiết mục ngẫu hứng. Mọi người được trận cười no nê, lại bắt đầu rảnh rang đi lại khắp nơi, lấy đồ ăn thức uống đầy chén đĩa, An Tín thay quần áo xong, đứng dựa cột uống nước tinh khiết, tiện thể nghe ngóng mấy mỹ nữ ở phía ngoài sân khấu vây quanh Dụ Hằng nũng nịu. Gần đến thời khắc chuyển tiếp, micro phía trước sân khấu bỗng vang lên tiếng MC: “Mọi người chú ý, giờ chỉ còn cách phút giây quan trọng có mười giây, mòi mọi người đếm ngược cùng tôi!”

“Mười, chín, tám, bảy,...”

Bùm một tiếng, từ trần nhà bung ra rất nhiều hoa, bay lên đầu khách khứa trong sảnh, ánh đèn cũng vụt tắt.

“Sao thế này? Sao thế này?” An Tín nghe có giọng nữ kêu yếu ớt trong bóng tối.

“Đứng yên”. Đây là giọng điềm tĩnh của Dụ Hằng.

An Tín bước tới giữa sân khấu, nhờ chút ánh sáng xuyên qua từ sau màn sân khấu, vẫy tay gọi phía sau. Tám người bạn trong đội flasher ăn vận giống nhau nhanh chóng bước ra, vào vị trí, chờ ánh đèn bật sáng trở lại.

Một ánh đèn mờ mờ rọi lên sân khấu, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả người xem.

Trước sân khấu An Tín mặc sơ mi trắng vest đen, tay phải cầm một chiếc mũ đen, che trước toán. Tay toái cô đặt trên eo, cởi cúc áo vest, để lộ cà vạt hình chữ “Nhất” (—).

Tạo hình này có lẽ không xa lại gì với những người tinh mắt.

Quả nhiên, Tiểu Thiện kêu lên: “Michael, là Michael Jackson!”

Tiếng kêu còn chưa dứt, hai ánh đèn khác cùng sáng lên, rọi lên người hai vũ công khác, đều là dùng hiệu ứng đèn mờ.

Từ loa vang lên tiêt tấu nhịp trống mạnh mẽ, trên sân khấu An Tín cùng đội nhảy nhúc nhích vai, như đang truyền điện, từ đầu ngón tay toái rung tới tay phải. Bọn họ không cần nhìn rõ nhau, nhưng thân người vô cùng linh hoạt, xoay tròn cử động tứ chi, bắt đầu điệu nhảy vô cùng cuốn hút.

“Aaaa! Là “Dangerous” của Michael Jackson!: người tìm ra đáp án điệu nhảy.

An Tín cùng các anh chàng đẹp trai khác ăn vận giống hệt nhau, lấy mũ che nửa mặt phải, dịch chuyển từng bước chân theo tiết tấu dồn dập. Nhảy đơn thông thường không dễ nhìn thấy hiệu quả, nhưng chín người bọn họ dường như rất hiểu ý nhau, động tác chín người như một, xoay người cũng vô cùng đẹp mắt, làm rung động con tim khán giả phía dưới.

Khung cảnh nhất thời mất kiểm soát. Điệu nhảy “Dangerous” cứ tiếp diễn theo tiếng hò hét của đám con gái, đám nhân viên nam trẻ tuổi thì huýt sáo lanh lánh; đến cuối cùng, mọi người giơ tay lên cao hoan hô: “Thêm bài nữa! Thêm bài nữa đi!”

Một bài kết thúc, ánh đèn trong chóp mắt vụt tắt, chỉ còn một ngọn đèn xanh nhạt rọi trên chỗ người dẫn nhảy. An Tín bỏ mũ ra, quay gương mặt trắng ngần về phía dưới sân khấu, nhắm mắt thở hổn hển.

“Dành tặng Chính Nam”. Nhân khoảng trống lúc chuyển tiết mục, cô thốt ra bốn chữ rõ ràng.

Đám đông sau hồi sửng sốt bắt đầu lác đác có tiếng vỗ tay. An Tín ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Chính Nam. Trên mặt cậu là cặp kính râm to đùng, nụ cười thấp thoáng nơi khóe môi, cô biết vậy là cậu hài lòng rồi.

Một màn vũ đạo vui vẻ đổi lại là cậu yên lòng rời xa, nghe nói, từ mai cậu bắt đầu lên đường tới Paris, tham gia Festival điện ảnh Pháp, những ngày tháng sau này, có lẽ cậu sẽ càng ngày càng xa.

An Tín đứng trong ánh đèn mờ mờ, cười với mọi người dưới sân khấu, mồ hôi lăn qua thái dương, phút giây này cô thấy rất vui.