Mặt trời mỏng manh tháng tư chiếu rọi trên cao, ánh
nắng không quá mạnh, song đã trùm lên tấm áo khoác lông hoạt hình dầy cộp thì
mồ hôi túa ra như nốt sởi, từng chút từng chút một thấm ra ngoài. An Tín gỡ cái
đầu cừu vui vẻ chụp trên đầu xuống, mặc nguyên một bộ đồ hoạt hình trắng tinh,
mập mạp, giơ cái “Chân cừu” dầy dặn lên căm hận nện vào cột sân khấu.
Chỉ nghe rầm một tiếng, mấy dải lụa màu hồng phất phơ
mấy cái, sàn sân khấu hình như khẽ rung rinh. Đang lúc cô trình diễn thế “Tam
dương khai thái”(1) mà mình đã tập đến điêu luyện, thì một ánh mắt sắc lẻm từ
cạnh sân khấu lướt tới, kèm theo đó là giọng nói băng giá đến cực điểm: “Cô An,
hãy chú ý đến móng vuốt của mình”.
(1) Biểu tượng cho sự khởi đầu thuận lợi,
tốt đẹp
Lạnh lùng nhắc cô nhớ tới thân phận hoạt hình hiện tại
của mình. An Tín thấy toàn thân lạnh toát từ trên xuống dưới. Cô biết người vừa
nói là ai, thư ký Dương phòng hành chính tổng bộ, Bạch Cốt Tinh có thâm niên,
hôm nay nhận điều động của sếp tổng, xuống đại sảnh tầng một đôn đốc hoạt động
tuyên truyền.
Người ta vận nguyên cả bộ đồ Chanel mới tao nhã
làm sao, chả bù cô phải khoác bộ đồ hoạt hình ngốc nghếch này vào người, An Tín
lại tức tối nắm chặt vuốt cừu nổi giận bất bình.
Cùng là nhân viên kế hoạch, đối xử với cô thế này thực
sự cũng có phần thua thiệt, dù rằng thư ký Dương hất hàm ý bảo đây là chỉ thị
của sếp tổng, song cái điệu bộ vênh váo hất hàm sai khiến củaBạch Cốt Tinh kia
làm cô uất ức đến độ chỉ muốn cào cấu: “Cô An, đây là phục trang mà Dụ tổng chỉ
định”. An Tín khi ấy chỉ biết trợn tròn mắt: “Đây gọi là trang phục sao? Kín
như bưng thế này, mà còn làđồ của nhân vật hoạt hình nữa chứ!”. Thư ký Dương
giễu cợt: “Dáng vóc tiểu thư An không được như CICI, làm hình tượng đại diện
trên mạng e là vẫn chưa đủ độ hot(2)”.
(2) Nóng bỏng.
Phải rồi, hot, An Tín dán người vào tường cào
cấu, khóc than làm sao lại quên mất cái “Bộ phận” quantrọng đó chứ.
Nơi cô làm việc là một công ty phát triển phần mềm rất
lớn trong nước, Dực Thần Quốc Tế. Tổng bộ ở trung tâm thành phố, rộng tới mấy
chục khoảnh(3), kiến trúc hoành tráng, xây dựng thành một tòa chínhvà hai tòa
phụ, bao gồm cả khu nhà ở của công nhân viên và đủ các loại công trình phục vụ
vận động, nghỉ ngơi như phòng tập thể dục thể thao, bể bơi trong nhà,... đãi
ngộ cũng không tồi. Lần này tổng bộ tiếnhành khai thác game online(4) “Thiên
Ngoại Phong Thần 2”, nhân dịp trò chơi tung ra thị trường, công ty đặc biệt
“Đóng gói” các nam thanh nữ tú phòng kế hoạch tầng mười lăm, chỉ định họ làm
đại diện các hình tượng nhân vật trong game.
Nơi cô làm việc là một công ty phát triển phần mềm rất
lớn trong nước, Dực Thần Quốc Tế. Tổng bộ ở trung tâm thành phố, rộng tới mấy
chục khoảnh(3), kiến trúc hoành tráng, xây dựng thành một tòa chínhvà hai tòa
phụ, bao gồm cả khu nhà ở của công nhân viên và đủ các loại công trình phục vụ
vận động, nghỉ ngơi như phòng tập thể dục thể thao, bể bơi trong nhà,... đãi
ngộ cũng không tồi. Lần này tổng bộ tiếnhành khai thác game online(4) “Thiên
Ngoại Phong Thần 2”, nhân dịp trò chơi tung ra thị trường, công ty đặc biệt
“Đóng gói” các nam thanh nữ tú phòng kế hoạch tầng mười lăm, chỉ định họ làm
đại diện các hình tượng nhân vật trong game.
(3) Khoảnh: chừng 6,6667ha.
(4) Trò chơi điện tử trực tuyến.
CICI với thân hình bốc lửa hoàn toàn xứng đáng nhập
vai dị nhân, khoác lên mình đôi cánh lụa mềm, vòng ngực 36D kiêu ngạo nổi bật
như ẩn như hiện, mỗi lần đôi cánh lụa khẽ lay động, là mỗi lần đám đông dưới
sân khấu mạch máu phun trào.
Người lập trình viết ra game online Phong Thần là An
Tín lại được cắt cử làm cừu vui vẻ, lý do là tính tình dịu dàng, dáng vẻ hiền
hòa, nếu đóng làm nhânvật hoạt hình, cô có thể dỗ dành những khán giả nhí đứng
bên cột sân khấu, nhân tiện thu hút và dẫn chúng đi, duy trì trật tự cho người
đẹp mát mẻ kia.
Dáng vẻ hiền hòa? Ý bảo cái số đo 34C của cô không
cuồn cuộn trào dâng như CICI hay sao? Songkhông thể phủ nhận, nếu cô cũng mặc
giống như CICI thế kia, dưới sân khấu nhất định là trống trơn. An Tín nén lại
dòng máu mũi sắp sửa phụt ra, thu lại ánh mắt đánh giá vòng một của mình, ngẩng
đầu, lạibắt gặp thư ký Dương đang nhướn mày liếc nhìn, khóc ròng chạy theo
những người bạn nhỏ đang chạy tứ tán khắp nơi với một vẻ đầy cam chịu.
Vừa lấy bóng bay trong tay dỗ cho hai bé gái váy hồng
ngồi yên, một cậu bé mặc áo chui đầu hình cừu cười hì hì ngoắc ngón tay bé xíu:
“Anh ơi lại đây, em là Cừu sôi nổi(5) đây”.
(5) Cừu sôi nổi: một nhân vật trong hoạt
hình “Cừu vui vẻ và Sói xám”.
An Tín tháo đầu hoạt hình ra, kẹp trên cánh tay, thở
phì phò: “Là chị ơi mới đúng, gọi chị là chị xinh đẹp nhé”.
“Cừu xinh đẹp mới là nữ, chị là Cừu vui vẻ, nên chị
phải là anh”.
An Tín quạt quạt mặt, miệng lưỡi khát khô, không nhúc
nhích.
Cậu bé chun chun miệng, xoay đầu chạy ra quảng trường
phía ngoài đại sảnh. An Tín thở dài, chạy đuổi theo lần nữa. Cu cậu Cừu sôi nổi
vụt qua cạnh cột tròn kiểu Roma, rồi đột ngột quẹo vào bãi đỗ xe. Mộtchiếc xe
màu xám bạc vụt qua một đường cung sáng chói, phần đuôi nhọn không kịp phanh,
xoạc một đường về hướng cậu bé. An Tín đuổi tới nơi thì mặt cắt không còn giọt
máu, không nghĩ ngợi gì, lấy tayđẩy đứa bé qua một bên, còn mình bị đuôi xe kéo
vào, cả thân hình tròn ung ủng lăn lông lốc tới đầu xe.
Cậu bé bị An Tín đẩy tới đống bọt lụa đỏ dựng sân khấu
còn thừa, cường độ vừa phải, không uổng công cô bao năm khổ luyện karatedo.
Nhưng cái đầu hoạt hình vốn được cô ôm trong tay thì bay ra xa mấy trượng, cũng
đang lăn lông lốc.
Một chiếc quần tây màu xám đậm thẳng thớm xuất hiện
trước mặt An Tín, cô thuận theo hàng cúc áo bạch kim, tay áo vest nhìn lên, mơ
mơ hồ hồ nhận ra là thuộc dòng thanh lịch mới ra năm nay: Mốt 2010.
“Cô An, cái... của cô...” một giọng trầm ấm êm tai
vang lên, cùng với đó là cái đầu cừu lông lá xồm xoàm, người kia đứng sấp bóng,
thái độ ung dung, phong thái tao nhã.
Của tôi? Cái gì của tôi? Đâu?
An Tín nằm bò dưới chân người đàn ông, lúc lắc cái đầu
bị ngã đến mụ mị cả đi, ánh nhìn từ phân tán tập trung lại, cuối cùng cũng có
thể nhìn kỹ gương mặt anh tuấn vô ngần kia. Lông mày thon dài, đôi mắt đen sẫm,
làn môi mỏng mím cong lên... Trời ạ! Chính là Boss đại nhân mà cô vẫn ngày đêm
tưởng nhớ!
anh tuấn vô ngần kia. Lông mày thon dài, đôi mắt đen
sẫm, làn môi mỏng mím cong lên... Trời ạ! Chính là Boss đại nhân mà cô vẫn ngày
đêm tưởng nhớ!
An Tín đấm mạnh xuống mặt đất quảng trường, nhanh nhẹn
bò dậy, đón lấy cái đầu cừu, ngoan ngoãn nói, “Xin chào Dụ đại nhân... à, Dụ
tổng”.
Dụ Hằng khẽ gật đầu, quay người nói với nhân viên bảo
vệ chạy theo sau mấy câu. Một mỹ nữ dáng vẻ khêu gợi đẩy cửa xe ra, đỡ gấu váy
dài màu đỏ rực khoan thai bước tới chỗ Dụ Hằng, khoác tay anh, yểuđiệu dịu
dàng: “Dụ, chúng ta đi thôi”.
Ấy là người mẫu phục trang dưới trướng “Dực Thần”,
Trương Mỹ Nhã. An Tín nhớ cô ta, mỗi lần phòng kế hoạch đưa ra tạo hình NPC (6)
của trò chơi trực tuyến, phục trang cho nhân vật nữ đều đặt làm theo số đo bốc
lửa của cô nàng. Nghe đồn, Trương Mỹ Nhã bám Boss rất chặt, mà tạo hình đa số
là do An Tín thiết kế.
(6) NPC: Non-Player-Controlled Character:
Nhân vật điều khiển không tham gia trò chơi.
Nhân viên bảo vệ đưa cậu bé đi, bỏ lại An Tín mặt lấm lem
đất cát đứng trên quảng trường. An Tín nhìn theo bóng lưng Trương Mỹ Nhã cứ
quấn chặt lấy cánh tay Boss, nhếch mép giơ vuốt cừu béo ú lên.
Không ngờ, Boss qua kính xe trông thấy động tác của
cô, quay đầu lướt đôi mắt đen sẫm nhìn cô, rồi đột nhiên dừng lại.
“Cô An, cô bị chảy máu mũi rồi”.
An Tín giơ bàn tay trắng tinh hứng được mấy giọt máu,
cả thân hình cừu rung rung, bỗng tỉnh ngộ ra đây là kiệt tác của cú đâm xe vừa
rồi của ông chủ. Cô muốn giữ chút hình tượng vô cùng nguy hiểm, vội vàng bịt
mũi, cúi người nhằm vào nhà vệ sinh ở tầng một đại sảnh xông vào. Vừa xử lý
xong cái mũi, ở khu nghỉ ngơi uống được vài ngụm nước mát, thư ký Dương đã nện
giày cao gót cộp cộp bước tới: “Cô An, có
mấy đứa nhỏ chạy lên tầng mười lăm rồi, phiền cô đưa chúng xuống”.
An Tín đứng dậy: “Sao lại là tôi?”, đầu cô đến giờ vẫn
còn ong ong vì ảnh hưởng của cú ngã!
“Cô An đã nói ở tầng mười lăm có búp bê hoạt
hình, tụi nhỏ vì tìm cô, nên mới đi thang máy lên tầng mười lăm rồi”.
An Tín đặt đầu cừu xuống, đáp “Vâng” một câu, rồi
nhanh chân bước tới thang máy. Bấm đèn chỉ tầng mười lăm, vừa lên đến tầng
đích, bóng áo cừu con màu hồng lại vụt qua trước cửa thang máy khác bêncạnh, An
Tín phát hiện ra cô bé lại chạy vào thang máy. Cô cố sức đuổi theo, thấy thang
máy hướng lên tầng đỉnh năm mươi sáu, trong lòng yên tâm phần nào. Đến khi cô
cũng có mặt ở tầng lầu của vănphòng tổng giám đốc, cô bé trong trang phục cừu
con đang tung tăng chạy về hướng thang máy bên kia.
Lẽ nào cô nhóc này tưởng thang máy hai bên A, B của
Dực Thần là cửa mê cung đấy chắc?
An Tín nhíu mày, giơ vuốt cừu lên miệng: “Này, bé con,
lại đây với chị nào”. Giọng nói cực kỳ vang dội, truyền dọc lối đi, cô bé ngoái
đầu cười khanh khách, co cẳng ngắn củn, tiếp tục chạy chơi. An Tín thở dài, men
theo hành lang bóng loáng đến soi gương được, đuổi theo. Mắt trông cô bé đã tới
cửa thang máy sớm một bước, trong lòng dậy lên lo lắng, chân cừu lông xù trượt
một cái, oạch một tiếng, lại lần nữa bổ nhào xuống đất.
Lần này mặt sàn rất trơn, đảm bảo cho cô bổ nhào xuống
xong còn tiện thể trượt xa thêm vài mét.
Cảnh cửa dầy cộp nặng trịch của phòng chờ bị xô mở,
không nghiêng không lệch, tiếp đón vật thể không xác định màu trắng là cô. An
Tín bất đắc dĩ phủ phục sát đất hành đại lễ miễn phí với người mở cửa, men theo
ống quần thẳng đứng trong rõ là quen mắt nhìn lên, lại bắt gặp gương mặt anh
tuấn gặp sóng cả cũng không hề nao núng kia.
Boss Dụ Hằng yêu dấu.
“Thình” một cái, An Tín thụi xuống sàn, muốn lăn quay
ra đất. Hai lần liên tiếp để vị thần trong trái tim nhìn thấy cảnh thô tục thế
này, cô thà chết đi còn hơn!
“Cô An, có thể buông gấu quần tôi ra được không?” Dụ
Hằng cười cúi xuống, đôi môi đẹp đẽ mím thành một đường, đồng thời giơ bàn tay
phải ra.
An Tín vội vàng buông tay trái đang túm chặt lấy ống
quần ra, nhìn những ngón tay được giũa gọt đâu ra đấy, lau lau tay vào đám
lông, rồi vui mừng hớn hở chìa ra. Cách lớp da cừu dầy cộp, cô không sao
cảmnhận được cảm giác như có dòng điện xẹt qua khi hai người nắm tay như trong
truyền thuyết, theo phản xạ định cởi lớp áo khoác da cừu ra. Ai dè Dụ Hằng
congmôi, cắt lời: “Cô An, hai lần liền bái rạp dưới gấu quần tôi, không biết có
điều gì đặc biệt muốn nói?”
Thế là thế nào? Boss Dụ thường ngày cao xa là thế lại
địch thân hỏi đến suy nghĩ của cô? Phải nói thêm là hai năm nay, cô đều chỉ
đứng từ xa chiêm ngưỡng từng động tĩnh của mỹ nam mà thôi! An Tín nhìngương mặt
gần kề trong gang tấc, đôi đồng tử sâu lắng lấp lánh, chợt kích động đến độ nói
năng lộn xộn: “Không có gì... à, không phải, tôi có rất nhiềuđiều muốn nói...”,
cô liếm liếm môi, định túm lấy cơ hội mơ không thấy mộng không ra này, lấy hết
dũng khí để mở miệng lần nữa: “Dụ Hằng, tôi... tôi rất...”, làn môi phớt hồng
sau mấy bận liếm rồi nuốt, đãnhuộm một lớp màu sương khói. Dụ Hằng mỉm cười
nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.
Vù một cái, một bóng đỏ rực xông tới, khéo léo xoay
người, ngoắt bàn tọa đẩy An Tín ra khỏi cửa. Dây vai váy lụa dài còn chưa kịp
kéo lên hết, thấp thoáng để lộ chút xuân quang đầy đặn.
Cảnh tượng hạn chế người xem! Boss biến thành người
như thế từ khi nào vậy? Lẽ nào là tiếng hét vừa rồi của cô làm gián đoạn màn
xuân cung của Trương mỹ nữ?
An Tín trong lòng vô cùng lo lắng, cô không thể không
trợn tròn mắt, móng vuốt cừu bíu lấy khung cửa, kêu gào: “Dụ tổng, phải thủ
tiết đấy!”
Dụ Hằng thoáng nhếch khóe môi, trông như đang nín
cười: “Cô An, cô lại chảy máu mũi rồi kìa”.
An Tín thoáng đực ra một lúc, cái mũi đáng ghét này,
gặp hôm nóng nực, lại còn gây rắc rối.
Cũng lúc đó thì ầm một tiếng, Trương Mỹ Nhã xô An Tín
ra, khép cửa lại. An Tín bị đẩy ra ngoài, đau khổ áp sát cánh cửa, hai hàng lệ
thi nhau tuôn rơi, làm cô gái bi thương một lúc lâu. Tâm trạng chuẩn bị đến hồi
xót xa đau khổ, cô sải chân định bước về trước, ai dè không sao nhúc nhích
được.
“Ái ôi! Trương Mỹ Nhã, cô làm kẹp đuôi tôi rồi!”
Cho đến lúc hết giờ, An Tín cũng không nhận được thêm
bất cứ tin tức nào của Boss Dụ. Cô khoác chéo cái túi vải bố, thất thểu bước về
phía trước, bãi đỗ xe không ngừng có xe chạy ra, tới chỗ bãi nước đọngrửa xe,
xoạch một cái, người cô hứng trọn đám nước bắn lên từ bánh xe Alto(7).
(7) Suzuki Alto: một dòng xe ô tô.
An Tín bực bội ngẩng đầu, nắm chặt nắm đấm: “Này! Minh
Can Trần, mai đến rồi tôi cho cậu biết @#¥%!” – chữ “tay” còn chưa kịp thốt ra,
lại “vèo” thêm phát nữa, một xe khác vụt qua, mấy giọt nướcbẩn nhân cơ hội bắn
thẳng vào cái miệng đang há ra của cô.
Hóa đá.
Xe của đồng nghiệp Minh Can Trần đã chuồn mất dạng từ
lâu, chiếc xe thứ hai cũng xả khói nghiêng ngả rời đi. An Tín vẫn giữ nguyên tư
thế chiến đấu của siêu nhân, toàn thân từ trên xuống dưới đầy những nước là
nước, đứng trước vũng nước mà đau khổ trong lòng.
“Bộ bắt nạt tôi dễ lắm hả? Tôi hôm nay phải vùng lên
đến cùng!”
An Tín sải bước về phía trước, giầy thể thao giẫm
thẳng lên nước bẩn, tóe ra từng vòng từng vòng nước. Một chiếc xe Beetle(8) màu
vàng chầm chậm dừng lại cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống, bộ mặt mẹ kế thư ký Dương
hiện ra trước mắt.
(8) Volkswagen Beetle
Thư ký Dương liếc xéo An Tín: “Xem ra Dụ tổng nói quả
không sai...”
An Tín tiếp tục phẫn nộ, giữ nguyên khí thế hừng hực:
“Nói mau! Dụ tổng đã nói gì!”
Thư ký Dương bỗng đổi bộ mặt thương tâm: “Dụ tổng nói
đầu cô bị đập đơ rồi, bảo tôi đưa cô đi khám xem thế nào”.
An Tín thu lại tư thế siêu nhân, lập tức ngậm miêng.
Bác sĩ ở trung tâm thành phố cực kỳ cẩn thận có trách
nhiệm, kiểm tra phát hiện ra An Tín bị xe tông thành chấn động não nhẹ, quấn
lên đầu cô hết lớp này đến lớp khác băng trắng tinh, che kín hoàn toànvòng cố
định bằng nhựa, trông cứ như mũ của người UAE(9). An Tín khó khăn lắm mới đợi
được đến lúc bác sĩ dừng tay, xông tới tấm gương treo tường nhìn vào, hét tướng
lên: “Bác sĩ, bác sĩ, thế này là sao? Sao trông cứ như người Ả Rập thế này?”
(9) Các tiểu vương quốc Ả Rập thống
nhất.
Thư ký Dương đang nghe điện thoại, xua xua tay ra hiệu
bảo bác sĩ đừng có nghe cô. “Vâng, Dụ tổng... bác sĩ nói cô An bị chấn động não
thể nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là được... Cô ta? Bây giờ á? Cô ta giờ có hơikhùng
khùng...” An Tín vịn vào gương, đau khổ tột cùng: “Bác sĩ thế này sao được chớ,
mẹ tôi nhìn thấy chắc đánh tôi chết mất...” “Đừng tưởng tôi chỉ là một con cừu
trí thông minh của cừu con khó mà tưởngtượng được...”, nhạc chuông cừu vui vẻ
vang lên đúng lúc, giải cứu cho lỗ tai của bác sĩ với thư ký Dương. Vì An Tín
đang hung hãn lạ thường là thế, bỗng dè dặt cầm điện thoại lên, cứ như đang đối
diện với nước lũ và thú dữ vậy: “A lô, mẹ à?”
Phòng bệnh vốn đã rất yên tĩnh, cô còn tức tối lấy tay
ra hiệu im lặng, thư ký Dương đành khổ sở nén giọng mình lại:
“Vâng, Dụ tổng, giờ cô An muốn chúng ta tuyệt đối im
lặng, hình như đang liên hệ ngầm...”
“An Tín, một tiếng nữa có mặt ở nhà hàng Sidon xem
mặt, lần này đừng có để mẹ leo cây nữa đấy!”
An Tín kêu lên thảm thiết: “Sidon? Xem mặt? Con giờ
đang thảm hại lắm, con không đi đâu!”
Tiếng hai người to đến nỗi thư ký Dương phải cau mày:
“Dụ tổng, ngài cũng nghe thấy rồi đấy, hay là tôi về trước?”
Bà An cất giọng sư tử gầm: “Đừng có lãng phí cơ hội mà
mẹ khó khăn lắm mới giành được! Mặc cái váy lụa trắng mà mẹ mua cho con ấy,
trang điểm cho xinh xắn vào! Lần này mà con dám không đến, mẹ sẽ quẳng hết đống
họa báo “Playgirl” trong phòng con vào sọt rác! Còn nữa, sau cùng nhớ chụp ảnh
mang về, làm bằng chứng xem mặt!”
An Tín nhìn thư ký Dương và bác sĩ hóa đá bên cạnh,
cười gượng: “Là mẹ tôi nói nhầm, thực ra là bố tôi đặt, tôi chỉ xem báo thiếu
nhi để tìm cảm hứng tạo nhân vật game thôi...”
Bà An kinh ngạc kêu lên: “Cái gì? Là đồ của lão quỷ
kia sao?” Sau một hồi “Đồm độp đôm đốp”, vọng đến một giọng nam thều thào đứt
quãng: “An Tín à! Tối về nhà phải cẩn thận nhé! Mẹ con đổ đầy mảnh thủy tinh
xuống góc tường rồi, nhảy xuống đừng để bị đâm vào chân đấy!”
“Bố, phải chống lại bạo lực gia đình chứ!”, An Tín nắm
chặt điện thoại, sốt ruột đi đi lại lại khắp phòng.
Đáng tiếc là đồng minh cách mạng ở bên kia không biết
đi đâu mất rồi, trước khi ngắt điện thoại, còn vọng lại tiếng kêu thảm thiết xa
xăm: “Tín à, không ăn thua đâu, tình báo hai năm trước con cũng để lộ...”
An Tín không giúp nổi bố, nhíu chặt chân mày cúp máy.
Thư ký Dương vẫn đang há hốc mồm, bác sĩ cũng đang nhìn cô. An Tín cảm thấy cần
giải thích gìđó, lại bắt đầu cười ruồi: “À ờ, mẹ tôi là người Hàn Quốc, bố tôi
là người Cát Lâm, cứ cách vài ngày, trong nhà lại có đối thoại Trung – Hàn...”
Thư ký Dương giữ nguyên dáng vẻ tao nhã, gật đầu cáo
từ bác sĩ và An Tín, bước ra cửa phòng bệnh. An Tín bỗng kêu lên, “Áo khoác cừu
của tôi đâu”, bướcchân thư ký thoáng lảo đảo, phải bám tường mới đứng vững nổi:
“Đã đem đi giặt rồi, cái đầu vẫn ở trong đại sảnh, thế nào, cô có muốn lấy
không?”
An Tín méo miệng, nhanh chóng trở về căn hộ nhỏ bé
cách công ty không xa, tâm không cam tâm tình nguyện mặc bộ váy dài mẹ đã chuẩn
bị. Cô đứng trước gương nhìn trái ngó phải, muốn khóc mà khôngkhóc nổi: trên
người là váy lụa mềm, từ đầu tới chân, tung bay bồng bềnh, kết hợp với quả mũ
trắng toát trên đỉnh đầu, hoàn toàn không khác gì người Ả Rập chính cống!
“Không đúng, người thì là cô gái Ấn Độ, đầu thì là ông
Ả Rập mới phải”. An Tín đưa ra định nghĩa chính xác cho mình, ngoái đầu tìm phụ
kiện còn lại trongtúi, chỉ thấy một cái túi đính pha lê.
Khủng khiếp! Cô rùng cả mình. Nhưng vừa nghĩ đến bộ
mặt nữ vương của mẹ, cô không còn cách nào khác ngoài hai chữ khuất phục: “Thật
là đen đủi, ăn mặc thế này mà đi xem mặt, thà mặc đồ cừu vui vẻ còn hơn!”
Hiệu quả lập tức thể hiện ra ngoài. An Tín phải cầm
túi che mặt suốt dọc đường, tránh tránh né né bước vào Sidon, anh phục vụ trong
bộ đồng phục thẳng thớm lễ phép cúi người: “@#%...”
An Tín hoàn toàn không hiểu tí gì, trơ mắt ếch: “Are
you Japanese?” cúi đầu đáp lễ.
Anh phục vụ thẳng lưng, thở dài một hơi: “Ra là quý cô
Ấn Độ biết tiếng Anh”, rồi lại cúi rạp người xuống nói bằng tiếng Anh.
An Tín lại đáp lễ lần nữa, lưng bắt đầu hơi đau: “Tôi
là người Trung Quốc”. Anh phục vụ kinh ngạc, cúi người tạ lỗi: “Xin lỗi cô, là
tôi hiểu lầm”.
Khó khăn lắm mới giải quyết xong anh phục vụ, An Tín
bước vào phòng ăn quan sát một lượt.
Một anh chàng trong bộ vest màu xanh thẫm đang ngồi
cạnh bàn tròn cúi đầu đọc tạp chí, khí chất tổng thể không tồi, chỉ là trông có
vẻ hơi lạnh lùng. An Tín chầm chậm tiến đến, cầm túi lấy ngón tay gõ gõ lên
bàn: “Xin chào, anh là anh Nguyễn phải không?” Anh chàng kia không hề dao động,
ngẩng lên là một gương mặt vô cùng anh tuấn, lông mày khẽ nhướn lên, ánh mắt
thoáng vẻ lạ lùng: “Cô An Tín?”
Có tiềm năng đấy! An Tín thầm đánh giá, thẹn thùng gật
gật đầu. Vừa cúi xuống, phát hiện ra phần đầu có hơi nặng, lại đưa tay đỡ lấy
cái mũ.
“Cô có chắc cô là kỹ sư của Dực Thần Quốc Tế, An Tín,
người Trung Quốc?”
An Tín hai tay đỡ lấy đầu, gật đầu dứt khoát.
“Phong cách ngoại quốc của cô An, nói thật là, khiến
người ta rất đỗi kinh ngạc”, Nguyễn Hoành lãnh đạm nói.
An Tín đỏ mặt cười: “Hôm này là ngoài ý muốn...”
Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, nắm rõ tình hình:
Nguyễn Hoành là giám đốc công ty con của Dực Thần, nhìn trên bảng tên thấy là
đồng môn, mới miễn cưỡng đến xem thế nào. Anh lạnh nhạt nhấncừu người gặp người
yêu, xe gặp xe “xiêu”, anh tỏ vẻ tủi thân như thế, chẳng lẽ tôi lại tự nguyện
đến sao?
“Cô An muốn ăn gì, cứ gọi tự nhiên”. Nguyễn Hoành mỉm
cười nói, “Có người thanh toán rồi”.
An Tín lại đang nghĩ đến chuyện khác. Cô nhớ mẹ từng nói
với cô, nếu một người đàn ông nhìn thấy tướng ăn mất mặt của con mà vẫn giữ
được lịch sự, điều đó chứng tỏ anh ta không có tình cảm gì với con hoặc là con
nhà gia giáo.
Nghĩ tới đây, cô đã có kế sách đánh bài chuồn sớm, dù
rằng có hơi tùy tiện.
“Phục vụ, cho mỳ Ý!” An Tín vẫy tay gọi.
Phục vụ: “Thưa cô, chỗ chúng tôi không có mỳ Ý, nhưng
lại có mỳ ống vị Ấn Độ, cô có muốn dùng không?”
“Vậy cho mỳ Jajang(10).”
(10) Một món mỳ Hàn Quốc: mỳ trộn tương đen.
“... không có mỳ Jajang”.
“Mỳ lạnh tứ vị cũng được”
. “... không có”.
“Mỳ Udon Nhật Bản?”
Phục vụ lau mồ hôi: “Thưa cô, chỗ chúng tôi không có
bán mỳ”.
An Tín không chịu nổi đập bàn, Nguyễn Hoành nhanh tay
nhanh mắt, cầm đĩa lên, để tránh dao dĩa nảy tung lên.
“Không có mỳ, vậy các anh mở quán kiểu gì hả?”
Phục vụ xấu hổ toát mồ hôi: “Thưa cô, chỗ chúng tôi là
khách sạn, có thể phục vụ đồ Âu”.
An Tín nghiến răng: “Các anh kỳ thị người châu Phi
hả?”
“Không dám”.
An Tín sau cùng trừng mắt, càng thêm khí thế: “Vậy cho
bát mỳ ăn liền sốt kem, món ấy chắc là có chứ!”
Phục vụ nhìn người đàn ông khoanh tay trước ngực,
không nói năng gì, lại nhìn sang tiểu thư Ấn Độ có đôi mắt hung tợn, quay đầu,
chầm chậm chạy mất.
An Tín uống một ngụm nước: “Cuối cùng thì cũng có mỳ”,
giơ bàn tay đỏ ửng lên, xót xa cúi đầu xoa xoa.
Sau khi bát mỳ nóng hổi được đưa lên, An Tín đói đến
cồn cào ruột gan, cảm thấy đầu cũng càng lúc càng nặng, thế là tay trái giữ mũ,
cổ uốn thành mộthình cung kỳ lạ. Cô chỉ lo há miệng lùa mỳ, ngoan cường hăng
hái chiến đầu với bữa tối. Khó khăn lắm mới ăn hết chỗ mỳ, nước canh trong veo
là thứ côkhoái nhất, không làm sao đưa vào miệng được, sốt ruột đến đỏ cả mặt
gọi: “Phục vụ, làm thế nào bây giờ?”
Nguyễn Hoành cả buổi tối vẫn tỏ ra cực kỳ điềm đạm,
cần làm gì thì làm, không hề bị ảnh hưởng một chút nào. Trông thấy tạo hình kỳ
dị của An Tín, không nói không rằng đẩy cái muỗng lại: “Dùng cái này”. An Tín
mừng húm, một tay giữ lấy cái mũ, một tay cầm muỗng chiến đấu. Húp lấy húp để
dải lụa trắng phất phơ trước mắt, anh chàng đẹp trai anh tuấn đối diện chợt
nói: “Cô An, mũ của cô tuột rồi kìa”. An Tín kéo dải lụa ướt nước trong bát
lên, xoẹt một cái xé luôn phần bị bẩn, quấn lại thản nhiên như không: “Đồ Ả Rập
vướng víu là thế đấy, đủ kiểu phong tình”. Hai người trước lúc vui vẻ chia tay,
một tay rảnh rỗi còn lại của An Tín nắm chặt tay Nguyễn Hoành lắc thật lực, hết
lời ca ngợi: “Tiền đồ của anh Nguyễn Hoành đây còn dài rộng lắm, An Tín đã như
thế rồi, anh Nguyễn vẫn có thề nói cười tự nhiên, điềm nhiên ngồi nhìn... Bái
phục bái phục”.
Nguyền Hoành mỉm cười rất chân thành: “Đó là bởi cô An
không thích tôi, trước mặt tôi tỏ ra rất thoải mái. Cho nên tôi cũng thoải mái
theo”.
An Tín than thở: “Haizzz, ông anh thật có mắt nhìn
người”. Nắm chặt cánh tay anh không buông, ôm lấy anh cứ thế cười, cười mãi một
tràng dài. Hai ngườinhìn nhau mấy giây, An Tín lại mở miệng: “Chắc không cần
trao đổi số điện thoại đâu nhỉ?” NguyễnHoành cười nhạt, gương mặt toát lên vẻ
tuấn tú. An Tín nhìn chằm chằm mấy giây, tay giữ mũ hỏi: “Hay là, làm một pô
coi như kỷ niệm? Có thế đôi bên về cũng có cái để báo cáo với mẹ già”.
An Tín lôi điện thoại ra: “Sát lại gần chút”. Nguyễn
Hoành sát lại gần, cô thử thả tay ra, cổ lập tức trĩu cả xuống, Nguyễn Hoành rõ
ràng là hiểu ý, anh với lấy giá cắm nến trên bàn ăn, tiện tay đưa cho cô. An
Tín lại nhét giá cắm nến lại tay anh: “Đỡ giúp tôi cái”, Nguyễn Hoành nhích
nhích vai, giơ tay trái lên, giúp cô giữ lấy cái mũ. Cô ngắm chuẩn màn hình
điện thoại, mặt cười rõ tươi, còn tạo dáng chiến thắng, buột miệng kêu lên:
“Kim chi!”
Kêu thế cũng chẳng sao, nhưng bỗng hai người đang tạo
dáng định tác nghiệp bên cạnh bỗng chạy lại, nhiệt tình dạt dào: “Cô nói gì
chúng tôi nghe không hiểu, nhất định là người nước ngoài. A La(11) cũng chụp
chung với chúng tôi một tấm đi!”
(11) Chỉ người Ả Rập.
An Tín há hốc mồm, không kịp phản ứng. Hai người kia
đã tự nhiên như không túm ngay giá cắm nến, đỡ giúp cô, mỗi người ôm một bên
cánh tay, hớn hởchụp lấy chụp để. Nguyễn Hoành đứng một bên cười thầm: “A La
đúng là khiến người ta vui thật”. Thanh toán xong, liền nghênh ngang bỏ đi, bờ
vai không ngừng rung rung.
An Tín khốn khổ bị người ta tụm năm tụm ba đòi chụp
chung, sau cùng, đầu ong ong thoát ra khỏi vòng vây, lấy tay đỡ đầu bước ra
ngoài. Đi được mấybước, đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, lại quay ngược trở
lại, miệng lưỡi ngọt xớt: “Anh phục vụ, cáiđó, chỗ các anh có bán giá cắm nến
không?”
Mười giờ đêm, An Tín chém giết một trận trong game
“Phi Tiên” xong, phát hiện đầu càng lúc càng nặng chịch, hơi lo bệnh tình xấu
đi, vội vàng uống mấy viên thuốc. Đầu óc như mụ mẫm cả đi, hơi đau nhức, cô lấy
đũa chống lên, lúc quay đầu nhìn lại, nhân vật trong tài khoản qua tự động tìm
đường, đã chạy tới trước sơn động.
Vừa quá mười giờ, sơn động mở ra cửa ảo mộng, game thủ
có thời gian một tiếng để vào động. Trong đó có Boss Nhị Lang Thần cùng con chó
rất hung dữ trấn giữ, thông thường đều là game thủ lập đội, tiến vào trung tâm
động rình giết.
An Tín nhìn trên màn hình lác đác vài mống đang chơi,
cảm thấy đầu càng ngày càng đau, nhất thời sốt ruột, nhấp nhân vật “Tinh Linh”
vào cửa động. Ánh sáng xanh biếc chớp qua, vù một cái, An Tín còn chưa nhìn
thấy gì, đã bị một bóng gươm từ xa chém một nhát chết.
“Ôi tôi xíu mất thôi, gì thế này, Boss hôm nay sao lại
biến thái thế chứ, chạy đến cửa động làm trò gì không biết!” An Tín lăn lộn
trên giường, rắc một cái, đũa lại gãy rồi.
“Tướng công đại nhân, đến động tiên 999999 em!”
(999999 em: cứuuuuuu em) cô phát tiếng kêu cứu trên kênh phu thê. Có điều thi
thể cô nằm đó một lúc lâu, vẫn không thấy bóng dáng “Tướng Công Nửa Đêm” đâu,
nhìn mà không khỏi nhụt chí. “Gì thế chứ, Tướng Công lúc nào cũng bận rộn thế
sao”. Cô không kìm được oán thán.
Sau đó An Tín gọi được một đám bạn tới giúp, kết quả
đều là vừa thò đầu vào, Từ La Quang Khuyên xoẹt một cái, Boss Nhị Lang Thần
vung tay hạ đao, chém như chém chuối, giết sạch bọn họ không trừ ai.
Đám bạn không phục, lại nhờ bạn của họ tới cứu, dẫn
đến kết cục thảm hại là thi thể chất đống trong tiên động, quần áo đủ mọi sắc
màu rực cả một khoảng lớn.
Mắt trông cả trăm vạn thi thể nằm đó, bạn bè cũng góp
ý: “Tinh Linh, gọi Tướng Công của cậu đi, các nhân vật sừng sỏ cả khu đều không
trụ nổi nữa rồi”.
An Tín đúng là có Tướng Công trong game, tên là “Tướng
Công Nửa Đêm”. Có điều hành tung của anh ta cực kỳ bí ẩn, sau khi đạt tới trình
độ NO1 của khu, từ đó bèn gác kiếm tu luyện, trong trạng thái một gậy đánh
không ra ba câu. Suốt cả năm nay, anh chỉ gặp đội của An Tín đúng ba lần: Năm
mới thì giết quái thú, Thất tịch thì đưa cô bay qua cây cầu Chức Nữ lãng mạn,
bữa sinh nhật thì dùng mười triệu lạng bạc mua cho cô con cừu cưng để ngắm.
Trong khi đó thú cưng của Tướng Công đều cực kỳ hữu
dụng, tên gọi cũng rất đặc biệt, một con gọi là “hành hạ em nửa đêm trước”, một
con gọi là “hành hạ em nửa đêm sau”, đều là những thú cưng dũng mãnh có sức
mạnh lớn. An Tín từng góp ý về việc này, khuyên anh đổi thành cái tên đẹp giàu
ý nghĩa, anh lập tức gửi tin nhắn lại: hay là đổi tên cho mấy con mãnh nam
thành “Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn?”
Thế là xí xóa.
Từ đó trở đi, An Tín hiểu ra Tướng Công đại nhân là
tuýp đàn ông lạnh lùng sắc sảo điển hình, chưa biết chừng còn là cung Hổ Cáp.
Cô dè dặt hỏi anh làm nghề gì? Bên kia mãi không trả lời, anh hình như lại bận
thoát ra rồi, nửa ngày mới đáp: “Vừa rồi có người gửi cho một đoạn MV tuyên
truyền, nên đi xem phim rồi”.
An Tín có phần sửng sốt: “Lẽ nào anh là đạo diễn?”
Không phải chứ, cô đang diễn phu thê với một nhân vật đáng tuổi chú sao? Nghĩ
thôi đã thấy khủng bố lắm rồi, cũng may, Tướng Công đại nhân lập tức giải tỏa
lo lắng cho cô: “Không, tôi là diễn viên”.
Diễn viên sao, là kiểu thần tượng các bà mẹ yêu thích,
không phải gu của cô. Thấy bên kia không có động tĩnh gì, cô cảm thấy vẫn nên
nói đôi câu là hơn, có thể xoa dịu không khí căng thẳng kỳ quái hiện tại giữa
hai người.
“Tướng Công đã đóng những phim gì rồi?”
“Hiện nay đang đóng phim võ hiệp”. Câu trả lời của
Tướng Công vẫn nguyên vận tốc rùa bò từ trước đến giờ, năm phút mới nặn ra được
mấy chữ.
So ra, An Tín biểu hiện nhiệt tình hơn: “Wow, lợi hại
thật đấy! Thế anh đã diễn vai hiệp khách uy phong lẫm liệt trong cổ trang
chưa?”
Tướng Công đáp: “Tôi vào vai người thống soái thiên
binh vạn mã...” Do hai người họ trò chuyện trong kênh nội bộ có thể thoải mái
thêm nội dung trò chuyện phía sau thông tin ban đầu, An Tín nhìn thấy câu này
liền chen vào: “Tướng Công quá là lợi hại!”
Một phút sau, Tướng Công gõ tiếp: “... quan dưới quyền
của tướng quân...”
An Tín đơ ra mất một lúc, nhưng không vì thế mà ảnh
hưởng đến việc phát huy tới cùng tinh thần nịnh hót, cô nói tiếp: “Hả? Thế cũng
không tồi!”
Không ngờ, Tướng Công vẫn còn đoạn sau, anh lại chậm
rãi nói nốt câu: “Cụ thể hơn là cậu thiếu niên họ Đỗ thân cận của ông quan”.
An Tín: “...”
Đó là lần nói chuyện hòa hợp nhất giữa hai người họ,
đối với những câu hỏi hiếu kỳ của An Tín, Tướng Công toàn lấy cớ bận rộn mà trả
lời qua quýt lấy lệ, thế nên từ lúc chơi game online tới nay, cô cũng không
biết “Tướng Công Nửa Đêm” lần nào cũng đêm hôm khuya khoắt mới online kia rốt
cuộc là thần thánh phương nào.
“Đúng là người sao tên vậy”. An Tín cười khì, khi cô
đang chìm đắm trong trời đất của mình, đám bạn vừa bị Boss lấy mạng gọi cô qua
hộp thoại, lôi cô từ trạng thái treo ngược cành cây trở về với thực tại, “Tinh
Linh, Tướng Công cậu lại không phản ứng gì sao?”
Chữ lại ấy đúng là đã nói rõ hết mọi vấn đề, An Tín
thộn mặt ra: “Ừ”.
“Haizz, hay là theo ca ca đi, ca ca nhất định sẽ nâng
niu muội trong lòng bàn tay”.
An Tín lau mồ hôi: “Thôi đi. Gái ngoan không gả hai
chồng. Vả lại Tướng Công đại nhân thường ngày đối với muội rất tốt”.
Đó cũng là những lời thật lòng, trong server(12) này,
câu chuyện Tướng Công Nửa Đêm “xung quan nhất nộ vi Tinh Linh”(13) xưa nay vẫn
được mọi người bàn tán say sưa. Nguyên do rất đơn giản, một hôm An Tín nói
muốn có một chú mèo tuyệt bản trong “Thiên Nhai”, Tướng Công đại nhân điên
cuồng vung tiền mua đá quý nâng cấp đồ, cứ thế vượt qua 100 cửa ải, lấy được
mèo quý Q(14) không tương thích với cấp của anh lúc bấy giờ.
(12) Máy chủ.
(13) Nổi giận xông vào cửa ải vì
Tinh Linh
(14) Q: cute, dễ thương.
Đương nhiên còn có cả một số game thủ thường ngày hay
quấy rầy Tinh Linh, cứ vào đêm gió bão không trăng là bị Tướng Côn ám sát,
không có ngoại lệ... Có game thủ tổng kết: “Tướng Công gửi mèo, không có nghĩa
là anh ta đang bệnh tình nguy kịch”.
An Tín tỉnh lại, phát hiện mọi người vẫn đang chém gió
chọc cười.
“Ai sờ ngực tôi thế này!” Một giọng nữ la oai oái,
“Dây chuyền không thấy đâu nữa rồi”.
Dây chuyền rất có khả năng là bị nổ tung rồi, nhưng
rồi “Xí!” một tiếng, toàn thể đồng đội đều coi thường cô ta: “Có Hiểu Thiên
Thần Cẩu đây, dựa vào Tiểu Màn Thầu nhà ngươi mà cũng định tranh giành móng
chân của Lang Ca sao?”
An Tín khổ sở chống đũa, không dám tham gia chòng
ghẹo, lại gửi “999999 em” lần nữa, chờ mãi lâu thật là lâu, mới thấy Tướng Công
đáp lời: “Bao nhiêu thi thể như thế, cái nào mới là em?”
Cửa động hàng trăm vạn thi thể nằm la liệt, chồng chất
lên nhau đúng là không thể dễ để thấy bóng dáng cô. Khổ nỗi nhân vật An Tín
không thể động cựa gì, đành gõ mấy chữ chỉ dẫn: “Ở dưới cùng, người mà có đôi
giày màu xanh lam, và mặc váy màu tím ấy”.
“Đến đâu?”
“Đến đầu gối”.
“...”
An Tín nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Tướng Công đáp: “Anh đang hỏi em, điểm bùa phục sinh
xong, thì đưa em đến đâu?”
“... Phong Tiên Đài”.
Tướng Công vì cô tiến vào động. Hiếu Thiên Khuyển gục
trong vũng máu sau hai đường quạt, anh bắt đầu chiến đấu với Nhị Lang Thần.
Phải nói thêm Nhị Lang Thần là kẻ biến thái cực phẩm trong cảgame “Phi Tiên”,
thường án ngữ một góc cửa động, hào quang trường đao vung ra có thể bao trùm cả
nửa khu vực trước mặt, phải là đội cao thủ mới có thể tiếp chiêu của hắn! Tướng
Công không chỉ một thânmột mình xông vào, mà trong quá trình chiến đấu còn tỏ
ra cực kỳ anh dũng bất khuất, lẩn nào cũng bịchém đến cạn cả máu, tranh thủ phi
đến đám tử thi chỗ An Tín, lẩn vào đám đông kín đáo nghỉ ngơi phục hồi, khiến
cho Boss biến thái kéo đao giẫm hết cả lên thi thể họ, tức tối chém bọn họ thêm
mấy lượt.
“Ra đây, ra đây rồi ông mày hóa kiếp cho!” Có tử thi
rỗi hơi làm khán giả phối hợp hòa âm cho động tác đâm đao của Nhị Lang Thần.
Cũng có fans(15) khích lệ Tướng Công không được lơ là: “Ca ca không được ra, ca
ca ẩn đi là yên!”
(15) Người hâm mộ.
An Tín: “...”
Cô bỗng phát hiện một nhân vật ăn vận khác thường từ
cửa động bay vào, mà Nhị Lang Thần cũng không đánh cô ta: “GM(16) đến rồi!” Rất
nhanh chóng, cô lập tức phản ứng ra. Theo tiếng hét của cô, trong động lại ầm ĩ
hết cả lên: “999999 tôi, GM!”
(16) GM: Game Master: người quản lý game.
“Mẹ kiếp, GM nương nương, Lang Ca hôm nay dũng mãnh
phi thường, cô hãy thuận theo hắn đi!”
Xác chết trôi dưới đất nhao nhao trêu chọc, GM quan
sát Tướng Công đánh nhau rất lâu, Đột nhiên buông một câu: “Xung quan nhất nộ
vi hồng nhan(17) quả nhiên danh bất hư truyền”.
(17) Nổi giận vì hồng nhan xông vào cửa
ải.
Ngạc nhiên chưa! Game master của game lại mở màn hiện
thân nói chuyện, quả nhiên đã bị Tướng Công đại nhân thu hút rồi sao? An Tín
ngây ra không gõ chữ, đám bạn nhao nhao phản ứng: “Tinh Linh, cậu xem kìa, GM
đang nói cậu đấy! Cô ta nói Tướng Công đại nhân toàn vì cậu mà liều mình chiến
đấu, nở mày nở mặt chưa kìa!”
“Mau chụp lại, ghi nhớ thời khắc lịch sử này!”
Hộp thoại đang mở không ngừng truyền đến tiếng kêu gọi
của bạn bè, Tướng Công từ đầu đến cuối không nói câu nào, giải quyết xong Boss
cuối cùng. Mặt đất rơi rào rào một đống đá quý và trang bị, Tướng Công thu quạt
soạt một cái, tà áo tung bay trong gió, chớp mắt cao lớn không gì sánh được. Có
game thủ mời Tướng Công phát biểu cảm tưởng, anh vẫn từ chối phát biểu trong
box, ngắt luôn liên lạc.
“Sao phải thận trọng bảo vệ mình như thế? Lẽ nào
là người quen?” Không chỉ GM, kể cả An Tín cũng dậy lên sự tò mò. Nghĩ thì nghĩ
thế, đầu cô vẫn nặng ơi là nặng, cô nói chúc ngủ ngon với Tướng Công, rồi giải
thích là đầu đang đau như búa bổ, muốn offline(18) trước, Tướng Công chuyến này
trả lời rất nhanh: “Ngoan, mau đi nghỉ đi, anh hôm nay bận cả ngày rồi, mai
cũng phải đi quay nữa, muốn ngủ sớm một chút”.
(18) Thoát ra.
Mười một giờ, thuốc đã ngấm từ lâu, An Tín đang định
vùi đầu đi ngủ nhạc chuông cừu vui vẻ lại vang lên. Liếc qua, là số lạ, cô
không muốn nghe, tiện tay quẳng sang một bên. Cừu vui vẻ hát hò bên gối cả hai
phút đồng hồ, cô nghe mà phát chán, với lấy điện thoại, hét tướng lên: “Nếu
ngươi không phải là Dụ mỹ nhân, A La cho nổ tung đít hết lượt!”
Lặng ngắt hai giây, điện thoại mới vọng lại giọng nam
trầm trầm: “Cô An, cô vẫn ổn chứ?”
Bịch một tiếng, An Tín lăn ra khỏi giường, quả đầu
nặng trịch đập vào chân bàn máy tính, không kìm nổi la lên: “Dụ mỹ nhân? Ôi
chao, đau chết mất thôi, à không, là Dụ tổng sao?”
“Là tôi”.
An Tín giữ đầu, dè dặt hỏi: “Dụ tổng, muộn thế này
rồi, có việc gì không ạ?”
“Hôm nay đâm vào cô An, trong lòng cứ áy náy mãi, bận
đến giờ mới được nghỉ, muốn hỏi thăm bệnh tình của cô An một chút”.
Giọng An Tín không giấu nổi thất vọng: “Vậy ư, tôi
không sao, chỉ là đầu cứ phải chống giữ thôi...”
Dụ Hằng đòi mở webcam, để anh xem xem vết thương thế
nào. An Tín sao có thể để anh trông thấy dáng vẻ “Oai phong bệ vệ” của mình
được, thà chết cũng không chịu. Hai người thương lượng không có kết quả, cuối
cùng Dụ Hằng lôi thân phận ông chủ ra: “Cô An, tôi ra lệnh cho cô lập tức mở
webcam lên”.
An Tín kêu lên thảm thiết: “Dụ tổng phải hứa là không
được cười đấy”.
“Được”.
An Tín cúi đầu nhìn lại cái áo hai dây của mình, tiện
tay kéo ga trải giường che chắn, đội nguyên quả mũ to tổ chảng, cực kỳ miễn
cưỡng bật webcam, trong ống kính, Dụ Hằng cởi áo khoác ngoài, cà vạt nới lỏng,
đeo trên cổ áo sơ mi trắng, để lộ một khoảng da trắng bóc, dù phảng phất uể
oải, khí chất lạnh lùng cũng là một nét đẹp.
Còn cô thì sao? Quấn mình trong tấm ga giường kiểu vớ
được từ trại tị nạn, như bà cụ ngồi xếp chân vòng tròn, do cái mũ nặng quá, lại
còn cứ chực xõa xuống đầu, cố gắng không dùng đũa, chống đỡ hoàn mỹ!
An Tín mở to mắt, nhìn mãi vào cổ anh, trộm nuốt nước
miếng. Đôi mắt đen sẫm của Dụ Hằng nhìn cô một giây, rồi đột nhiên đứng dậy,
khóe miệng còn không kịp giấu đi nét cười: “Tôi ra ngoài một chút”.
Thấy chưa! Vẫn không nhịn nổi phải chạy ra một chỗ
cười còn gì! An Tín ấm ức vô cùng, tại sao toàn để người ta trông thấy dáng vẻ
thảm hại của mình cơ chứ? Tiện tay lần tìm một cái đũa đỏ, tiếp tục chống.
Dụ Hằng ngồi trở lại: “Cô An, đấy là cái gì?”
“Đũa”.
“Đũa?” Dụ Hằng nhíu mày.
“Không thấy đầu người ta nặng, phải chống đỡ đây sao?”
An Tín cáu kỉnh, dứt khoát mò thêm cái đũa nữa, chống lên, không thèm đếm xỉa
đến phản ứng của anh, gào lên: “Đây là mốt mới nhất thịnh hành năm nay đấy, đầu
nấm A Tam(19), là nghệ thuật hình thể, nghệ thuật hình thể đấy anh có biết
không?”
(19) Ý chỉ người Ấn Độ.
Cô trợn mắt, trái phải mỗi bên nâng một cái đũa, để
chống đỡ vành mũ, qua ống kính trông cực kỳ quái dị.