Đóng Cửa Ngồi Trong Nhà, Hoạ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 18




" Ngươi, nhắc lại."
" Con..con rối không thấy nữa."
Câu nói của tên thuộc hạ kia vừa dứt chiếc bàn gỗ đào dày nặng cả trăm cân đã bị một chưởng của Âu Thần Viên đập vỡ đôi, từng mảnh gỗ sắc bén vung tung toé cứa vào tất cả những kẻ hầu bên cạnh khiến da thịt của chúng đầy vết xước đau đớn nhưng không ai dám kêu lên, chỉ đồng loạt quỳ sụp xuống đồng thanh hô " Xin chủ nhân bớt giận."
Bớt giận? Ha. Nụ cười lạnh trên khoé môi càng ngày càng nứt toác ra trở thành điên cuồng, Âu Thần Viên nhắm nghiền mắt dùng thức hải của mình dò tìm vị trí của Cẩm Ngân. Mối liên hệ giữa con rối và chủ nhân là kẻ phục tùng và kẻ được phùng tùng, tuyệt đối không có chuyện phản bội vậy mà hiện tại Cẩm Ngân biến mất? Hắn cũng không cảm nhận được tồn tại của y? Vậy đại biểu cho cái gì?
Chủ nhân mà chết, con rối cũng chết nhưng con rối chết, chủ nhân vẫn sẽ sống. Chủ nhân không thể cảm nhận được sinh mệnh của con rối, có nghĩa là...
Cẩm Ngân..... Chết?
Tự tử?
A, dĩ nhiên...
Không có khả năng!
Cánh rừng rậm vào ban đêm quang quẩn tiếng côn trùng kêu the thé, thi thoảng lại có tiếng sột soạt cùng tiếng gầm rú của bầy dã thú đi săn mồi, cả toà sơn lâm ban ngày tươi tốt giờ bị tấm màn đen trùm lên một màu tăm tối rờn rợn. Con suối nhỏ chảy ngang qua khu rừng vẫn hát lên ca khúc róc rách dưới ánh trăng bạc nhàn nhạt, dưới cảnh sắc huyền ảo mỹ lệ có một nam nhân ngồi bên cạnh dòng suối, y phục mỏng manh bị bụi gai cùng nhánh cây cào rách không thành hình, hai bàn chân trắng nõn chi chít các vết thương to nhỏ không đồng đều hiển nhiên y đã dùng chân trần chạy rất lâu, bộ dáng chật vật cùng dung nhan yêu nghiệt đẹp không giống người thường khiến người ta liên tưởng tới yêu tinh trong truyền thuyết, nguy hiểm mà trầm mê.
Nhưng mà hiện tại dù người nào xuất hiện ở đây cũng sẽ bị y doạ cho tè ra quần.
Chỉ thấy nam nhân mím chặt cánh môi đỏ hồng đã tái nhợt, y nắm chắc một miếng đá xanh sắc bén đâm sâu vào lồng ngực bên trái của mình từ từ rạch theo triều ngang, cái đáng sợ là đến khi vị trí trái tim trở thành một khe rãnh đỏ tươi mơ hồ nhìn được xương trắng cũng không có một giọt máu chảy ra. Mà động tác sau đó càng kinh khủng, y dùng hai ngón tay tách miệng vết thương ra chậm rãi lách vào từng thớ thịt ấm áp chạm đến vị trí trái tim, hai móng tay dài được mài nhọn luồn qua khe xương lồng ngực cẩn thận đâm chọc sờ soạn, mỗi lần trái tim bị móng tay chọc vào sắc mặt của nam nhân cũng tái nhợt hơn, mãi đến khi chạm vào một thứ gì đó cứng cứng y mới cẩn thận dùng móng tay sờ được đầu ngấn của vật đó lại chậm rãi lôi kéo ra ngoài khoang ngực. Cả quá trình kéo dài hơn một canh giờ, tra tấn dai dẳng khiến y không chịu được cắn nát môi dưới cuối cùng quyết tâm giật mạnh khiến gốc rễ của thứ kia bật ra khỏi trái tim.
"..."
Há miệng thở dốc rất lâu, cơn đau này không diễn tả được bằng lời, nó truyền thẳng lên đại não khiến y choáng váng co quắp lại. Cẩm Ngân run rẩy đem thứ vừa rút trong tim ra ném xuống đất, nó như một sợi dây thép mảnh được xoắn lại màu đỏ rực như sợi chỉ dài bằng ngón tay út, thứ này gọi là 'huyết đinh' - mối liên hệ giữa con rối và chủ nhân trong truyền thuyết.
Âu Thần Viên biết Nặc Phong là thiên tài chế tạo con rối, lại không biết người dạy hắn cách tạo ra con rối chính là Cẩm Ngân.
Cẩm Ngân đem 'huyết đinh' bẻ làm đôi tuỳ ý ném vào trong nước, y nằm vật ra bãi đá sỏi gồ ghề lẳng lặng nhìn bầu trời đầy sao. Không biết bây giờ A Tư và A Phong sao rồi?
Năm đó cái chết đến với y quá đột ngột, y có thể bình thản đón nhận kết cục của mình nhưng những người khác chắc không như vậy. Nhìn vào bản thân hiện tại, con rối này là Nặc Phong nuốt trăn cay nghìn đắng chế tạo thành, Âu Thần Viên không ngừng tìm kiếm Xích Hồn đem y kéo về từ hư vô, chỉ duy nhất Hữu Tư Tuyệt y chưa nghe được tin tức gì nhưng chắc cũng không khá.
Mỗi một hành động của chúng đều giống như kẻ điên.
Giờ ngẫm lại cũng không trách được, lúc đó y không để lại một câu di ngôn, không dặn dò, không hối tiếc cứ như vậy chết đi mà không nghĩ tới điều này đẩy sự tuyệt vọng, chấp nhất, ái dục của đồ đệ lên đến đỉnh điểm.
Vậy đây là tự làm tự chịu?
Cẩm Ngân nhắm nghiền mắt lại chẳng muốn tính toán đến nhân quả luân hồi nữa. Y cũng là người, dù giờ đây không phải thì trước đây cũng là người, tâm lý cứng cỏi đến mấy bị lăn qua lăn lại ngược tâm ngược thân vô số lần cũng trụ không nổi nữa.
Cái gì mà cảm hoá tra đồ đệ? Cái gì mà khổ tận cam lai? Tu thành chính quả? Trả nghiệp công đức?
Ha ha, cùng lắm kiếp sau không đầu thai nữa.
Cẩm Ngân ngồi bật dậy, khí tức u lãnh quanh thân đã tản đi phân nửa, đôi mắt trong màn đêm loé sáng thanh triệt. Đúng rồi, than thở lo được lo mất cho kiếp sau làm gò, kiếp này sống còn chưa hết, cùng lắm chết đi không đầu thai là được!
Nghĩ thông suốt rồi, cục đá trong lòng cũng buông xuống.
Y không chỉ nợ Âu Thần Viên, còn có Hữu Tư Tuyệt cùng Nặc Phong.
Âu Thần Viên là nợ ' nghiệt' còn Hữu Tư Tuyệt với Nặc Phong là nợ ' tình'.
Nhưng mà....
Ngày Cẩm Ngân đến được Thu quốc vào đúng ngày thả đèn hoa đăng. Con rối có sức mạnh vượt trội hơn nữa không cần ăn không cần ngủ, ngũ giác linh hoạt giúp y tránh đi biết bao nhiêu đội ám vệ được Âu Thần Viên phái tới truy bắt mình.
Đúng như trong tưởng tượng của y, Thu quốc vô cùng phồn hoa nay lại càng tấp nập hơn. Các quán ăn vặt bày đầy các con phố, mỗi người đi trên đường đều cầm một chiếc đèn lồng khác nhau đủ loại hình dạng, họ nói cười, bàn luận kề vai đi cùng nhau, tiếng cười của trẻ con vanh vảnh.
Cẩm Ngân không dám chắc qua nhiều năm như vậy Nặc Phong còn ở Thu quốc hay không, y đang phân vân xem nên nhân lúc trời tối đột nhập vào hoàng cung không thì có tiếng người hô lên " Bệ hạ cùng hoàng hậu đang thả đèn lồng!"
Sau đó dân tình xôn xao lũ lượt kéo nhau đến trước bờ tường hồng cao chót vót ngăn cách bình dân cùng cấm cung nguy nga. Thu quốc có truyền thống mỗi năm vào hội hoa đăng, hoàng thượng cùng hoàng hậu sẽ cùng nhau đứng ở trên tường hồng trước cung, thả chiếc đèn lồng đầu tiên viết nguyện ước quốc thái dân an lên trời để chúng thần tiên chứng giám phù hộ. Theo chiếc đèn lồng được làm tinh mỹ từ từ bay lên, ánh mắt của mọi người cũng hướng theo chỉ duy độc Cẩm Ngân ngẩn ngơ nhìn người kia.
Nam nhân đứng trên bờ tường được đèn lồng chiếu sáng rực, long bào màu đen tuyền thêu hoa văn cửu long bằng chỉ vàng uốn lượn khoác lên cơ thể thon dài cùng với thần sắc lạnh lùng càng lộ ra phong thái uy nghi của bậc đế vương.
Nặc Phong?
Thiếu niên thích làm nũng bên cạnh mình năm nào giờ đã trở thành bậc cửu ngũ chí tôn vạn người quỳ lạy, khí tức ung dung phóng khoáng tiêu thất, chỉ còn lại lãnh lệ nghiêm nghị. Nữ nhân đứng bên cạnh hắn dung mạo xinh đẹp dịu dàng, bàn tay nhỏ nhắn giấu trong tay áo thêu phượng được Nặc Phong cầm lấy, gò má của nàng đỏ lên vì ngượng ngùng nhưng không tránh đi, mười ngón tay đan nhau chặt chẽ, ai cũng có thể thấy trong đôi mắt lạnh lẽo của vị đế vương hiện lên ôn nhu chưa từng có.
Cẩm Ngân lẳng lặng đứng đó quan sát hết thảy cho đến khi đế hậu khuất phóng, đến khi dân chúng tản ra y cũng theo đó hoà vào trong đoàn người.
Được sống lại lần nữa... Thật sự tốt sao?