Đóng Cửa Ngồi Trong Nhà, Hoạ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 11




" Giáo chủ, thương thế của người..."
" Tình hình của y thế nào, nói ngắn gọn"
" Thưa giáo chủ, vị...nhân sĩ này trong người mang hàn khí lâu năm, hiện tại còn phải chịu đựng chất kịch độc. Thân thể đã đến cực hạn rồi."
Hữu Tư Tuyệt trầm mặc ngồi ở cạnh giường ngắm nhìn gương mặt không chút huyết sắc của Cẩm Ngân, thần sắc tựa hồ bình tĩnh nhưng không khí xung quanh hắn như bị đè nén một tầng lại một tầng khiến vị độc y đang quỳ sụp dưới đất cũng căng thẳng theo chỉ sợ giáo chủ nổi điên một chưởng đập chết hắn ngay cả cặn bã cũng không dư.
Qua một lúc lâu, Hữu Tư Tuyệt phất tay làm gã cảm tưởng như được đại xá lập tức khom người bò ra ngoài giảm đi tối đa sự tồn tại của mình.
Căn phòng rộng lớn bao trùm không khí im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của người đang hôn mê trên giường, Hữu Tư Tuyệt tháo bỏ áo giáp cùng y phục bộ ra cơ thể cường tráng đầy những vết thương dữ tợn chưa được băng bó tẩy rửa, vết máu khô trét lên làn da phá lệ chói mắt nhưng hắn không chút để tâm mà cẩn thận leo lên giường nhẹ nhàng để Cẩm Ngân gối lên cánh tay mình giống như ngày xưa Cẩm Ngân ôm hắn vào lòng để hắn gối lên.
" Sư tôn..."
Hữu Tư Tuyệt nhớ nhũ danh của mình ngày nhỏ là A Tư, hắn từ lúc sinh ra đã không biết cha mình là ai, mẫu thân của hắn là một thôn nữ quanh năm vì miếng cơm manh áo mà làm đủ thứ việc lặt vặt cũng chẳng dư ra được mấy đồng bạc mua thịt, hai bữa cơm hằng ngày đều là rau dại cùng nấm ở rừng. Mẫu thân không bao giờ nhắc đến tên của nàng, chỉ biết nàng họ Hữu, làn da thô ráp vì sương gió, sự cơ cực đè nén nàng khiến nàng không tìm được nơi phát tiết sẽ dùng thanh củi đánh hắn, thanh củi to như cổ tay nện vào da thịt những âm thanh trầm đục lạnh gáy rất nhanh nổi lên một mảng ứ thanh tím ngắt. Nàng vừa đánh vừa mắng, mắng tên đàn ông khốn nạn hứa hẹn nàng đủ điều đến khi biết nàng có thai lập tức cao chạy xa bay, nàng mắng hắn là đồ tạp chủng làm khổ đời nàng, nàng hối hận vì bản thân ngày ấy không uống chén thuốc phá thai, hắn mặc cho nàng đánh chửi mặc cho đau đớn bỏng rát chỉ ôm đầu im lặng ngồi ở góc tường đất đã lở lỗ chỗ. Đứa nhỏ khi ấy đã mười tuổi mà thấp bé như mới năm, sáu tuổi, làn da vàng vọt bọc lấy cơ thể gầy gò như một con mèo hen bị bỏ đói lâu ngày, những đứa trẻ khác trong làng không chơi với hắn hắn cũng không phản ứng, đôi mắt to tròn lại không có một tia sáng như vũng bùn đục ngầu.
Thế rồi, mẹ hắn mang hắn đến một ngôi nhà mới, ngôi nhà này dựng bằng gỗ hình như đã từ lâu lắm, mấy cái cột nhà đều bị gỗ mọt ăn quá nửa nhìn khá xập xệ nhưng so với căn nhà đất của hai mẹ con họ thì tốt hơn nhiều. Nàng quay sang nói với hắn
" Từ nay đây là nhà của ta, ngươi phải nghe lời cha"
Cha?
Hiển nhiên đây là một từ rất xa lạ với hắn.
Hắn bề ngoài không phản ứng nhưng nội tâm cực kỳ bài xích, nhất là khi tên đàn ông từ trong căn nhà đó bước ra niềm nở chào đón bọn họ, trên người lão đầy mùi rượu, hàm răng vàng ố khà khà cười với mẫu thân nhưng ánh mắt luôn liếc về phía hắn giống như con đỉa ghê tởm tìm được con mồi để hút máu. Mẫu thân hắn vào ở cùng lão, không có bà mối, không có tiệc rượu chỉ đơn giản dọn một bàn cơm đạm bạc. Hắn lần đầu tiên được ăn cơm, từng hạt gạo trắng mẩy thơm ngát như sữa lại dẻo dẻo làm tâm tình của hắn cực kỳ tốt, dù sao khi ấy mới mười tuổi không hiểu được mặt tối của thế sự, ăn được đồ ngon có thể vui vẻ cả ngày.
Mẫu thân của hắn đi làm ngoài đồng, gã đàn ông kia cũng thi thoảng đi phụ giúp mẫu thân còn lại đều ở nhà chìm đắm ở bầu rượu. Ban đầu cũng không có nhiều vấn đề nhưng gã càng ngày càng quá đáng, tiền mẫu thân dành dụm mấy năm đều bị gã lấy đi đánh bạc thậm trí không được uống rượu cũng sẽ đánh đập mẫu thân. A Tư vài lần muốn khuyên nàng từ bỏ tên khốn nạn này nhưng mỗi lần bị gã đánh xong nàng lại hung tợn nhìn về phía hắn, đợi tên đàn ông kia rời khỏi nhà nàng như một con thú lao vào cấu xé, chửi bới hắn, ánh mắt của nàng khi ấy hắn vĩnh viễn không quên được - ánh mắt ngoan độc giống như hắn mới là kẻ thù không đội trời chung của nàng.
Hắn thật sự không hiểu.
Nàng là...mẫu thân của hắn sao?
Mấy tháng lặng lẽ trôi qua đến đầu năm mới, cuộc sống hiện tại ngoài việc thi thoảng có bát cơm trắng lót dạ thì so với trước kia không khác biệt, chỉ càng thêm ồn ào, áp bức. A Tư vẫn cố gắng " hiếu thuận" với mẫu thân của mình dù bị nàng coi như rác rưởi ném đi, hắn biết rất rõ bản thân hiện tại vẫn cần dựa vào nàng, chịu đựng thêm vài năm hắn lập tức rời khỏi nơi này vĩnh viễn không trở lại.
Bất quá, không rõ là thế sự cay nghiệt hay khoan dung.
Gã đàn ông kia trong cái đêm tuyết của năm mới lặng lẽ mò tới phòng chứa củi mà hắn ở, A Tư khi ấy đã bắt đầu có dấu hiệu phát dục, làn da cũng không còn vàng vọt khó coi mà trở thành màu bánh mật khoẻ mạnh, dung mạo tuy non nớt lại ưa nhìn cực kỳ.
" Ngươi muốn làm gì!?"
" A Tư ngoan, cha sợ con lạnh nên vào ôm con một chút ấy mà."
Trong phòng chứa củi gió lùa bốn phía không nhìn rõ được ai với ai nhưng giọng điệu đáng khinh cùng với bàn tay cứng ráp chạm vào da thịt làm hắn kinh tởm, hắn đấm đá lung tung vào tên khốn trước mặt:
" Cút ngay!"
" A! Ngươi dám đánh lão tử! Ta nói cho ngươi biết ngươi cũng giống mẹ ngươi đều là kỹ nữ còn giả dạng cái gì!"
Gã đấm mạnh vào ngực cùng bụng hắn mấy cái làm hắn suýt nôn ra, A Tư đau đến không còn sức phản kháng chỉ có thể run rẩy căm phẫn nhìn tên đàn ông ghê tởm này xé rách áo của mình sờ soạn khắp nơi trên thân thể, hắn quờ tay chạm được vào một vật sứ lạnh lẽo hình như là bầu rượu của gã, hắn cắn răng nắm chặt lấy dồn hết sức đập mạnh bầu rượu vào đầu kẻ kia.
Choang
Một tiếng vỡ nát cùng tiết hét thảm vang lên, mặc cho tên đàn ông lăn lộn trên đất ôm đầu, A Tư nhanh tay nắm lấy chiếc áo vải thô dày đã bị xé tơi tả chạy ra khỏi phòng chứa củi chẳng mấy chốc thân ảnh nhỏ bé đã bị bạt ngàn tuyết trắng nuốt chọn. Sau này nhớ lại hành động ngu xuẩn ấy hắn vẫn tủm tỉm cười, rất may mắn hành động "tìm chết" này khiến hắn gặp được y.
A Tư ban đầu còn có sức chạy sau đó vì thời tiết quá lạnh lẽo mà bước chân cứng đờ, hắn gian nan đi suốt một đêm mới đến cổng một thị trấn nhỏ nhưng lúc này sức lực cạn kiệt, mạch máu như bị đông cứng, cơ thể gầy gò quấn chặt chiếc áo vải thô cũ nát co ro trong bụi cỏ chẳng ai biết, cũng chẳng ai để ý.
Hắn cố sức chống tay bò ra ngoài, ngay lúc có một người đi ngang qua lập tức bắt lấy cổ chân người đó, thều thào van xin " Cứu, cứu ta với."
Bàn tay tái nhợt nắm hờ ở cẳng chân chỉ cần hất ra một cái rồi tiếp tục đi là được, ai muốn cứu một kẻ không quen biết hơn nữa còn là một đứa trẻ phiền phức? Chính hắn cũng nghĩ người kia sẽ đi nhưng ngoài ý muốn, y ngồi xổm xuống vươn tay niết nhẹ từ gương mặt đến ngực rồi đùi khiến hắn rùng mình, chẳng lẽ người này cũng giống như tên khốn kia?
" Căn cốt không tồi, chết rất lãng phí"
Giọng nói ấy không chút cảm tình hay thương hại nào như thể người ta bình phẩm một cây cỏ, một hòn đá nhưng có thứ ấm áp truyền từ cổ y xuống khắp tứ chi bách hài xua tan đi buốt giá ở xương tuỷ.
" A Viên, ngươi ra sau lưng, ta ôm hắn."
" Không muốn! Muốn sư tôn ôm ta!"
" Ngoan, về đến nhà cho ngươi ôm, giờ hắn rất yếu."
A Tư cảm giác thân thể nhẹ bẫng, người này ôm y rất cẩn thận, đầu dựa vào lồng ngực phập phồng nghe tiếng tim đập từng hồi làm tâm tình của hắn bình tĩnh lại. Hắn hơi ngẩng đầu lên, gương mặt của nam nhân ấy không kinh diễm hay tuấn mỹ chỉ tạm coi là thanh tú dễ nhìn, y đi ngược hướng với ánh dương khiến cho màu vàng nhu hoà phủ xuống đôi mắt không một gợn sóng. Trong đầu của A Tư khi ấy chỉ có một ý nghĩ.
Người này, hắn phải chiếm được!
Có lẽ ánh mắt của hắn quá rõ ràng, nam hài y đang cõng đằng sau lập tức ôm siết lấy cổ của y trừng mắt với hắn. Một cái liếc mắt, nhận ra đối thủ.