Động Cơ Giết Người

Chương 22




Như thể Lý Tín Như đi đến đâu cũng bị chuyện xấu đeo bám đến đó vậy, thói quen xấu này chung quy sẽ hại anh ta chết trên tay phụ nữ.

Đi đến văn phòng, thật là bất ngờ, trong phòng vắng vẻ đìu hiu, chỉ có Tiểu Triệu và Lão Tôn trực ban ở đó.

Thấy tôi đến, họ đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ơ, người đi đâu hết rồi?” Tôi hỏi.

Cùng lúc đó, họ nói: “Sao ông tới đây?”

“Nghe Lưu Ly nói, không phải ông bệnh à?” Lão Tôn nhanh chóng phản ứng lại, nở nụ cười xấu xa.

“Người nhiệt tình yêu việc như tôi, hơi khỏe lên một tí, đương nhiên là muốn lập tức trở lại cương vị vì nhân dân phục vụ.” Tôi nói, trong lòng không rõ vì sao lão lại cười như vậy.

“Đến mất công rồi.” Tiểu Triệu nói: “Mọi người về hết rồi, sếp cũng không có ở đây.”

Tôi thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm: “Cái gì? Về đâu?”

“Về nhà á.” Tôn Cương cười: “Sáng nay, vài đồng nghiệp trong đồn công an tóm được tên khốn chuyên giết người già kia rồi! Tên khốn đó xuống tay độc ác mà nhát gan lắm, dọa nó hai câu, còn chưa ra tay thật được phát nào thì đã khai bằng sạch. Bây giờ chính thức chuyển giao vào trại giam rồi. Sếp bảo mấy ngày qua mọi người đều vất vả nên cho nghỉ nửa ngày, cho mọi người về nghỉ ngơi.”

Đúng là đả kích nặng nề. Tôi không ngờ ngay khi tôi vờ bệnh nửa ngày lại xảy ra nhiều chuyện thú vị như vậy. Không thể tự mình tham gia thẩm vấn tên cuồng sát kia khiến tôi vô cùng tiếc nuối. Tôi thật sự rất muốn đạp vào người nó vài cái xả một bụng xui xẻo mấy ngày qua của mình. Hơn nữa tôi còn phí mất một ngày nghỉ bệnh, thật là ngu ngốc mà.

Hai người họ đều cười nhăn nhở nhìn tôi, tôi cố gắng kiềm chế nét mặt, gắng hết sức không cho họ thấy sự chán nản và hối hận trong tôi.

“Sao không ai báo cho tôi thế?” Nét mặt tôi cứng đờ.

“Lưu Ly có gọi đó, nhưng không gọi được.” Tôn Cương vui vẻ nói.

Tự làm bậy, không thể sống.

Tôi lẩm bẩm chửi một tiếng: “Cmn.” Sau đó ủ rũ ngồi vào ghế của mình, mở máy tính bàn.

“Ơ thế không về à?” Tiểu Triệu kinh ngạc hỏi.

“Phiền lắm, cứ kệ tôi.” Tôi tức giận nói.

Có thể thật sự thấy sắc mặt của tôi không tốt nên lão ta và Tôn Cương cũng không nói chuyện với tôi nữa. Tôi ngồi bên này tra dữ liệu máy tính, họ ở bên kia tiếp tục hăng say bàn luận buổi phá án bắt giam sáng nay.

“Thằng đó nó cũng liều thật, biết đang trong lúc tập trung truy bắt mà còn dám gây án”.

“Đấy không phải liều mà là ngu, thằng đó căn bản chính là thằng ngu nhát gan”.

“Nó ra tay cũng ác thật, vì một trăm đồng cũng có thể giết người”.

“Mẹ, thẩm vấn nhanh quá, ông còn chưa đánh đã tay”…

Những cuộc đối thoại linh tinh không ngừng bay tới quanh tai tôi.

Đồng chí Lôi Phong từng nói, đối với bạn bè phải ấm áp như xuân, đối với kẻ địch phải vô tình như đông. Cho nên bất luận tuyên truyền với bên ngoài thế nào, trên thực tế chúng tôi đúng là rất máu lạnh vô tình với phạm nhân bắt được. Mềm một chút, ví dụ như gã bắt được lần này sẽ khiến chúng tôi cảm thấy không chút thú vị. Chúng tôi ưa loại cứng xương hơn, chúng tôi muốn cải tạo loại hảo hán đó đến ngoan ngoãn phục tùng, khiến từ nay về sau tuy nó hận cảnh sát thấu xương, nhưng chỉ cần vừa thấy bóng của chúng tôi thôi là sẽ run rẩy từ tận đáy lòng, trước mặt chúng tôi vĩnh viễn chỉ có cúi đầu áp tai liếm gót giày da chúng tôi.

Thật ra lúc này tôi rất muốn tìm ai đó đập cho một trận.

Tôi tra xét hồ sơ Trình Minh, quả thật anh tốt nghiệp đại học Chính Pháp Bắc Kinh, mà trước đó chúng tôi căn bản không hề chú ý đến học bạ của hai người, chung quy thì tra án không phải thông báo tuyển dụng. Vì sao Trình Minh khai rằng Lý Tín Như là bạn học của mình? Lúc đầu Lý Mai cũng nói Trình Minh là bạn hồi đại học của Lý Tín Như. Điều này chứng minh trước đó Lý Tín Như cũng đã giới thiệu Trình Minh như thế với Lý Mai. Hơn nữa thời gian tốt nghiệp của hai người họ cũng không giống nhau, Trình Minh tốt nghiệp sớm hơn Lý Tín Như một năm, điều này chứng tỏ cái gì cơ chứ?

Tôi đọc kỹ lại lý lịch của Lý Tín Như một lần, phát hiện hồi trung học Lý Tín Như và Trình Minh quả thật tốt nghiệp cùng một năm, nhưng lên đại học Lý Tín Như lại tốt nghiệp muộn hơn Trình Minh một năm, vì sao lại thế? Chẳng lẽ anh ta không đủ tín chỉ? Tôi còn nhớ Trình Minh từng nói hồi còn đi học, Lý Tín Như là một sinh viên rất xuất sắc, cho nên chắc hẳn không tồn tại tình huống này.

Tôi thử gọi điện thoại đến trường cấp III số Hai Chín mà Lý Tín Như từng học, nhưng cuộc gọi không thông. Xem ra tôi chỉ có thể tự mình đi một chuyến, lý lịch của Lý Tín Như thật là có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Trường cấp III số Hai Chín là trường trung học trọng điểm chỗ chúng tôi, là ngôi trường danh tiếng không ít học sinh và phụ huynh dẫu phải vót nhọn đầu cũng muốn được theo học. Thế nhưng trường cấp III này bình thường chỉ lấy học sinh đã tốt nghiệp từ trường cấp II của mình vào, tuyển sinh khá chặt chẽ. Học sinh bên ngoài chỉ có một số rất ít nhân vật xuất sắc mới có thể đặc biệt thu nhận, những đứa kiểu như tôi chỉ có thể trông mong than thở. Hồi tôi học trung học chỉ thấy học sinh bước ra từ đây ai cũng nghênh ngang kiêu ngạo, mang theo vẻ mặt con nhà người ta nhìn chỉ muốn đập. Cho đến lần này khi thật sự bước chân vào đây thì tôi mới nhận ra, cơ sở giáo dục này hoàn toàn là lô cốt giáo dục không hơn không kém. Hết giờ học rồi mà số trẻ đứng chơi ngoài hành lang chỉ là thiểu số, phần lớn học sinh còn ngồi trong lớp gầm mặt xuống bàn ghi ghi chép chép, thầy cô vẫn gắng sức giảng bài trên bục, chỗ nào cũng dán đầy những khẩu hiệu khủng bố như “Bước chạy nước rút cuối cùng”, “Còn bốn mươi mốt ngày cách cuộc thi thành phố”… Một vài đứa trẻ đi qua người tôi, miệng còn lẩm bẩm, hóa ra chúng vừa đi vừa nhẩm học tiếng Anh. Nhìn thấy cục diện này, tôi quả thật mừng rỡ vì trước kia không có cơ hội vào học ở đây. Thời đi học của tôi phần lớn vẫn rất vui vẻ thoải mái, không lưu lại những hồi ức đen tối như thế.

Dưới sự chỉ điểm của một thầy dạy thể dục, tôi tìm đến phòng hồ sơ học sinh.

Đi vào phòng, ngửi thấy mùi vị đặc trưng cấu thành từ giấy tờ chồng chất và bụi bặm, có một hơi thở xưa cũ ập vào mặt tôi. Xử lý hồ sơ là một bà cô hiền lành đang ngồi trên ghế mây đan áo len, có lẽ bà cô đây chính là người thoải mái nhất trong lô cốt giáo dục này. Tôi đưa giấy chứng nhận cho bác ta, nói mục đích đến đây. Bác đặt áo xuống, ôm từ một ngăn tủ lớn trong đó ra một đống tài liệu đồ sộ, ý bảo tôi tự mình chậm rãi xem, sau đó ngồi về ghế mây, cầm lấy áo len, tôi xem chắc là bác ta định khoanh tay đứng nhìn.



Mất cả buổi chiều trong phòng hồ sơ này không hề uổng phí, tôi tìm được hồ sơ năm đó của Lý Tín Như. Anh ta thuận lợi hoàn thành chương trình học tập tại trường trung học trọng điểm này, điều này không phải nghi ngờ. Thành tích tốt nghiệp của anh ta hết sức nổi trội xuất sắc. Tôi còn tìm được chủ nhiệm lớp hồi trước của anh ta, đó là một thầy giáo già vừa cao vừa gầy, mặc chiếc áo khoác màu xám rất cũ nhưng vô cùng sạch sẽ, chính là hình tượng phần tử trí thức điển hình trong TV. Thầy giáo vốn đã về hưu nhưng vì kinh nghiệm lên lớp dày dặn nên được trường mời ở lại làm chủ nhiệm. Giống như mọi thầy cô tận tụy khác, nhắc tới học sinh hai mươi năm trước, chỉ cần nghĩ một lát là hồi ức đã sống dậy.

“Phải, phải, Lý Tín Như, tôi còn nhớ trò ấy.” Thầy nói: “Trò ấy là một học sinh rất thông minh, diện mạo được nhiều con gái thích. Ba của trò ấy là cán bộ hội đồng giáo dục của chúng tôi, sau này được điều lên Bộ Giáo dục làm trưởng phòng hay phó bộ trưởng gì đó. Khi đó đại học vẫn chưa chiêu sinh rầm rộ, học đại học thật sự là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, đứa trẻ đó rất không dễ dàng, lập tức thi đỗ đến Bắc Kinh, làm nở mày nở mặt cho trường chúng tôi.”

“Bắc Kinh?”

“Phải, đại học Chính Pháp Bắc Kinh. Khi đó tôi còn nói, thằng bé này trí nhớ kinh người, học luật nhất định không thành vấn đề.”

Tôi thấy chút hồ đồ: “Thế nhưng tôi nhớ trong lý lịch viết Lý Tín Như tốt nghiệp Tây Chính.”

“Không sai.” Thầy gật đầu: “Lúc đầu trò ấy thi đậu đại học Chính Pháp Bắc Kinh, nhưng sau đó không biết vi phạm kỷ luật gì trong trường nên bị ép phải thôi học. Ba trò ấy dùng quan hệ của mình sắp xếp cho con trai chen vào trường cấp III chúng tôi học ôn hai tháng, ngay năm sau đi thi lại, lúc đó trò ấy đỗ đại học Chính Pháp Tây Nam.”

Tôi bừng tỉnh đại ngộ.

Trình Minh nói Lý Tín Như là bạn học của mình quả nhiên không sai. Chính xác là họ từng là bạn học, tuy chỉ có thời gian một năm nhưng rất hiển nhiên, hai người thành bạn.

Lòng tôi như trút được gánh nặng.

“Vậy thì thầy có biết Lý Tín Như vi phạm kỷ luật gì ở Bắc Chính đến nỗi phải nghỉ học không?”

Chuyến này đi khiến tôi có bệnh nghề nghiệp muốn làm rõ ràng tất cả mọi chuyện.

“Rốt cuộc là vì chuyện gì tôi cũng không rõ cho lắm, hình như là vấn đề tác phong sinh hoạt.” Thầy nói: “Tôi cũng chỉ nghe các thầy cô khác đồn đoán thôi, có điều hình như là vì lúc đó trò ấy và một giảng viên ở Bắc Chính yêu đương rồi bị phát hiện. Lý Tín Như không sao, chỉ bị ép thôi học, còn giảng viên kia đã kết hôn, gia đình tan vỡ không nói, công việc cũng đi tong, sau này hình như còn thần kinh không được bình thường, tóm lại kết cục rất thảm.”

Như thể Lý Tín Như đi đến đâu cũng bị chuyện xấu đeo bám đến đó vậy, thói quen xấu này chung quy sẽ hại anh ta chết trên tay phụ nữ. Có điều đúng là anh ta đã gây họa cho không ít phụ nữ rồi, nếu nói thần kinh không được bình thường, tôi cảm giác phụ nữ quanh anh ta, Lý Mai, Lý Nhiễm, có vẻ thần kinh đều khác hẳn với người thường. Cái gọi là hồng nhan họa thủy chính là ý này chăng?

“Thầy có biết giảng viên đó tên là gì không?”

“Tôi không rõ.” Thầy cười: “Giảng viên Bắc Chính thì tôi không biết. Chuyện này cũng chưa chắc đã đáng tin, chỉ là tin đồn thổi thôi.”

“Cám ơn thầy. Xin lỗi đã làm mất nhiều thời gian của thầy.”

Lúc này sắc trời đã muộn, học sinh bắt đầu lên lớp buổi tối. Tôi đã lấy được mọi điều muốn biết nên đứng dậy cáo từ.

“Đâu có đâu có, chúc anh sớm ngày phá án.”

Thầy giáo già tiễn tôi đến tận cửa văn phòng, cuối cùng tôi bắt tay chào tạm biệt thầy. Có lẽ do nhiều năm cầm phấn viết bảng nên tay thầy rất sần và khô ráo.

Tôi rất muốn biết rốt cuộc Lý Tín Như đã gây ra họa gì ở Bắc Chính, thế nhưng hôm nay sắc trời đã muộn, bên kia chỉ sợ đã tan tầm, đành phải ngày mai đến tra tiếp.

Muộn muộn một chút, Trình Minh gọi điện thoại cho tôi, nói vừa uống rượu xong với bạn bè, tiếp theo tính tìm KTV thuê phòng chơi tiếp. Anh gọi điện cho tôi trong WC, cũng không có chuyện gì, chỉ hỏi xem giờ tôi đang làm gì mà thôi. Tôi nói cho anh biết đã bắt được sát thủ người già, anh nói vậy ngày mai gặp nhau, tôi nói được, sau đó cúp máy.

Trong một khoảnh khắc, tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện Lý Tín Như là bạn thân của Trình Minh, mà Lý Tín Như là mỹ nam tử như thế, Trình Minh có thể… hay không? Nhưng lập tức tôi phủ định suy nghĩ này của mình, tôi hiểu kiểu đàn ông như tôi và Trình Minh, cũng hiểu kiểu đàn ông như Lý Tín Như. Trước khi biết rõ xu hướng *** của đối phương, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đụng chạm đến nhau, bằng không chỉ rước lấy chán ghét và tránh né mà thôi.

Tôi từng trải qua chuyện như vậy.

Hồi trung học, tôi từng thích đội trưởng đội bóng đá trường mình. Khi đó tôi và anh ấy cùng nhau đá bóng, cùng nhau đánh lộn, xưng anh gọi em. Chỉ là tôi thà chết cũng không muốn cho anh biết thật ra tôi thích anh ấy. Nếu nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ chán ghét mà anh nhìn tôi, vậy đúng là không bằng giết tôi luôn đi.

Đây là một xã hội yêu đương dị tính, những kẻ đồng tính luyến ái ẩn nấp trong đó như một lũ quái vật không thể nhìn thấy ánh sáng. Không biết là ai đã định ra quy phạm đạo đức mà bắt tất cả đều phải tuân thủ. Nó hà khắc cay nghiệt, giết người không thấy máu giống như trinh nữ thép [23]. Nếu như bị người chung quanh biết được bạn khác với họ, bạn sẽ giống như con chuột mang đầy mầm bệnh, người nào cũng liếc nhìn, người nào cũng tránh không kịp, người nào cũng có thể tùy tiện nhạo báng chế giễu không chút nể nang gì sau lưng bạn, trên người bạn sẽ dán đầy nhãn mác bệnh trạng và hạ lưu, trên đời căn bản không có nơi cho bạn sống yên.

[23] Trinh nữ thép (Iron Maiden): Công cụ tra tấn điển hình thời Trung Cổ, là một quan tài sắt có hình chiếc thùng hình nón trinh nữ gắn hàng trăm chiếc đinh sắt bên trong và được thiết kế đủ lớn để chứa được những người có kích thước lớn nhất. Nạn nhân sẽ bị nhốt bên trong và bị thẩm vấn trong thời gian dài, chỉ cần một cử động nhỏ là sẽ bị các đinh sắt gây thương tích và đâm xuyên người.

Mẫu đàn ông hấp dẫn phụ nữ như Lý Tín Như nhất định sẽ càng mang thái độ cố chấp và căm ghét đối với đồng tính luyến ái hơn cả đàn ông bình thường.

Chuyện này, Trình Minh không thể không hiểu.

Anh là luật sư, có thân phận, có địa vị, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy. Hơn nữa, anh làm ra tiền, kiểu trai xinh đẹp nào mà anh không chiếm được? Tôi từng nghe A Văn kể chuyện những kẻ có tiền ngồi máy bay đến Thái Lan tìm những cậu trai tuấn tú mười sáu mười bảy tuổi. A Văn nói người Thái tuy da sậm màu nhưng lại nhỏ gầy đáng yêu, mĩ thiếu niên ở đó vừa thoáng tính lại vừa dễ bảo, chẳng trách Thái Lan nổi tiếng nhiều gay.

Lòng tôi thật ra cũng rục rịch, nóng lòng muốn thử. Tôi vốn định trước khi bòn rút hết nhẵn đến đồng cuối cùng trong sổ tiết kiệm, dù thế nào cũng phải đi Thái Lan một chuyến, nhưng tôi đã gặp Trình Minh.

Tình dục, vì có yêu mà càng thêm tốt đẹp. Tôi không thể không thừa nhận mình đã thật sự thích anh, tôi muốn tin tưởng anh. Cũng chỉ mong anh xứng đáng với niềm tin của tôi.