Edit + Beta: Queenie_Sk
“Thân phận nạn nhân đã được xác nhận, là điều dưỡng thuộc khoa giải phẫu, tên Uông Thiến Thiến.”
Gương mặt Lục Yên chẳng mấy chốc trắng bệch, cảm giác thái dương như bị ai đó chặn lại rồi bắn hai phát súng, đùng một tiếng, đầu óc nổ tung.
Giang Thành Ngật nhìn chằm chằm sắc mặt không chút hồng hào của Lục Yên.
Nhiều năm trước, anh cũng đã từng chứng kiến vẻ mặt tương tự như vậy; chỉ khác là, ngoại trừ kinh ngạc, khuôn mặt cô khi đó mang đầy nét bi thương.
Vài giây sau, anh tiếp tục lên tiếng, “Ngày 29 tháng 11, cũng chính là chiều hôm qua, cô có gọi cho Uông Thiến Thiến một cuộc, thời gian là 18:17 phút, có thể kể lại tình huống là như thế nào không?”
Lục Yên đã lấy lại tinh thần, cô nuốt nước miếng, cố gắng hết sức điều khiển tâm trạng, nhưng cho dù nỗ lực tới mức nào tim vẫn đập rất nhanh, hai chân mềm nhũn.
Khó khăn lắm mới có thể mở miệng, có gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng: “Chiều hôm qua tôi gọi cho Uông Thiến Thiến một cuộc, nhưng lúc đó cô ấy không nhận điện, sau đó cô ấy mới nhắn tin cho tôi, nội dung tin nhắn là: Bác sĩ Tiểu Lục, hiện tại tôi không tiện nghe điện thoại. Tôi nghĩ cô ấy không sao nên không gọi lại nữa.”
Cảnh sát đi theo Giang Thành Ngật là một người đàn ông không quá ba mươi đang cúi đầu ghi ghi chép chép: “Bác sĩ Lục, tại sao lúc đó cô lại gọi cho Uông Thiến Thiến?”
Lục Yên quay đầu nhìn bình nước nóng lạnh trong góc phòng, cổ họng cô khô khốc, cần phải uống chút nước, “Tôi có thể … uống cốc nước trước được không?”
Giang Thành Ngật nhìn cô, không lên tiếng, vị cảnh sát kia cười cười đáp lời: “Bác sĩ Lục đừng quá lo lắng, chúng tôi chỉ đến đây tìm hiểu tình hình. Cô cứ uống nước, không vội, từ từ nhớ lại chuyện hôm đó.”
Lục Yên gật đầu, rót cho mình cốc nước: “Khuya hôm trước tôi chịu trách nhiệm phó ca trực, rạng sáng một giờ bị gọi đến phòng giải phẫu hỗ trợ. Cũng đêm hôm đó người phụ trách phó ca trực bên điều dưỡng chính là Uông Thiến Thiến; tuy nhiên, điện thoại của cô ấy không liên lạc được. Tình huống này là điều hiếm thấy trong ngành của chúng tôi. Chiều hôm qua, tôi nhớ đến việc này, lo cô ấy gặp chuyện gì bất ngờ nên phải gọi lại.”
Cảnh sát kia hỏi tiếp: “Đêm đó … Cũng chính là rạng sáng ngày 29 tháng 11, đồng nghiệp nào gọi cho Uông Thiến Thiến? Thời điểm gọi điện thoại cô có ở bên cạnh không?”
Lục Yên ngừng vài giây mới trả lời: “Là một trợ lý điều dưỡng mới vào làm, tên Hứa Trân. Khi tôi đến chỉ nghe nói lại cô ấy nói có gọi cho Uông Thiến Thiến. Sau đó, tôi lại ở trong phòng giải phẫu nên …”
Anh cảnh sát trẻ nói tiếp: “Vì lẽ đó, thật ra cô chưa từng trực tiếp nói chuyện điện thoại với Uông Thiến Thiến.”
Lục Yên yên lặng, đây là sự thật.
“Vâng!”
Anh cảnh sát nhìn Giang Thành Ngật một chút, rồi hỏi tiếp: “Quan hệ giữa cô và Uông Thiến Thiến tốt không? Bình thường tính cách cô ấy như thế nào? Còn nữa, gần đây cô ấy có biểu hiện khác lạ trong sinh hoạt hàng ngày hay trong công việc không?”
Lục Yên suy nghĩ: “Tôi và Uông Thiến Thiến chỉ quen biết sơ sơ. Quãng thời gian cô ấy làm luận văn có từng hỏi tôi vài vấn đề. Tính cô ấy khá hướng nội, tận tâm trong công việc. Còn cuộc sống cá nhân của cô ấy …. Tôi chỉ nghe nói cô ấy sắp kết hôn. Mấy ngày trước cô ấy có thông báo trong nhóm chat.”
Lục Yên lấy điện thoại, bắt đầu lục lại tin nhắn, lội lên rất lâu mãi mới nhìn thấy dòng chữ: Ngày 29 tháng 12 (nông (1); đông chí), nhà hàng Oden, 12 giờ trưa, Uông Thiến Thiến kết hôn.
(1) nông: nông lịch, âm lịch
Cô nhìn màn hình chủ: “Ngày kết hôn vừa vặn đúng ngày này tháng sau.”
Những chuyện này dĩ nhiên cảnh sát đã điều tra; vì vậy, sau khi Lục Yên khai, cả Giang Thành Ngật và cảnh sát kia đều không có bất kỳ biến hóa nào.
Anh cảnh sát nhìn Giang Thành Ngật, hỏi câu cuối cùng: “Bác sĩ Lục, có thể cho biết khoảng thời gian từ 18:00 – 00:30 hôm qua cô ở đâu không?”
Lục Yên không trả lời ngay, cô đưa mắt đầy ngạc nhiên về phía Giang Thành Ngật.
Anh cũng đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh không gợn sóng.
Một lúc sau, cô bình tĩnh trả lời: “Ở Karaoke Kim Hải, tham gia họp lớp, bữa tiệc kéo dài đến 00:30 mới tan, sau đó tôi ngồi xe bạn học cấp ba về nhà.”
“Được!” Anh cảnh sát đóng sổ ghi chú lại, đứng dậy: “Cám ơn bác sĩ Lục, chúng tôi còn một vài vấn đề muốn điều tra thêm, có thể nhờ cô mời y tá trưởng khoa giải phẫu đến được không?”
Lục Yên gật gật đầu: “Vâng!”
Nói xong, cô đút hai tay vào túi áo blouse, đi ra khỏi cửa.
Đi được nửa đường, cô do dự một chút, rồi quay đầu lại hỏi Giang Thành Ngật: “Cảnh sát Giang, tôi có thể hỏi một chút được không, Uông Thiến Thiến bị hại tối hôm qua sao?”
Giang Thành Ngật im lặng vài giây, không lên tiếng.
Ánh mắt Giang Thành Ngật nhìn Lục Yên chăm chú khiến yết hầu cô cảm thấy hơi ngứa ngáy. Cảm giác này chẳng lấy làm vui vẻ gì, cô bỗng chốc hối hận vì mình đã hỏi ra câu đó.
Ngay khi cô dự định bỏ đi, Giang Thành Ngật rốt cục cũng mở miệng: “Vụ án còn đang trong quá trình điều tra, chi tiết chúng tôi không thể trả lời.”
*
Tin tức Uông Thiến Thiến bị hại nhanh chóng được lan truyền. Những điều dưỡng có quan hệ tốt với nạn nhân sau khi biết tin hai mắt đỏ hoe, ai nấy đều buồn bã.
Những người còn trẻ đột ngột tử vong đều tác động đến lòng người, đóa hoa đang giai đoạn nở rộ lại bỗng chốc héo tàn, các đồng nghiệp bày tỏ sự tiếc thương nhưng dần dần cũng xuất hiện những ngờ vực.
Cả ngày đi đến chỗ nào đều được nghe các đồng nghiệp bàn tán xôn xao. Cô biết, mấy chuyện đàm luận thế này diễn biến cuối cùng sẽ đến phiên bản không thể tưởng tượng nổi.
Với Uông Thiên Thiến dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Đến khi cô tan ca, đã xuất hiện phiên bản ‘Uông Thiến Thiến vướng phải tình tay ba, nghỉ trưa thường hay nhận được điện thoại, ra vẻ thần thần bí bí’, và ‘Uông Thiến Thiến gần đây gặp phải chuyện kỳ quái, mẹ cô ấy là người cực kỳ mê tín, còn đưa cô ta đi xem thầy xem bà’. Bao nhiêu phiên bản, rất sinh động, như thật.
Lục Yên không có hứng thú gia nhập, cô cởi áo kháng khuẩn, thay quần áo của mình.
Ra khỏi phòng thay đồ, điện thoại của cô vang lên.
Cô nhận máy, đầu dây bên kia là giọng Đường Khiết: “Tiểu Yên, tớ nhớ ra một việc muốn nói với cậu. Cậu tan ca chưa … tối nay chúng ta đi ăn.”
*
Phải trở về Cục cảnh sát để coi báo cáo nghiệm thi, Tần Dược theo Giang Thành Ngật lên xe cảnh sát.
Ngồi nghiêm chỉnh, anh ta lấy sổ ghi chú, mở ra, bắt đầu sắp xếp lại manh mối.
Ba tiếng buổi sáng, anh ta và đội trưởng Giang thăm dò, kiểm tra tất cả những người có liên quan đến Uông Thiến Thiến. Dưới cái nhìn của anh ta, anh ta cho rằng vụ án của Uông Thiến Thiến không có gì phức tạp. Nạn nhân là một người phụ nữ hai mươi tuổi, có công việc ổn định, quan hệ xã giao đơn giản, độ khả thi khá lớn là bị giết vì tình; vì vậy, anh ta quyết định chú trọng điều tra vị hôn phu của cô ta.
Khi anh ta ngẩng đầu lên, mới phát hiện Giang Thành Ngật đang lái xe ra khỏi bệnh viện Phụ Nhất.
Mặt trời đã xuống núi, hai bên đèn đường đã được thắp sáng, tuyết trắng, bầu trời như tấm màn màu đỏ rực lấp lánh trong bóng chiều tà, tạo cảnh sắc đẹp lung linh.
Đang giờ tan tầm, trước cổng bệnh viện ngựa xe như nước. Anh ta ló đầu ra nhìn: “Chỉ nhìn lượng người ra ra vào vào thế này thì biết được bệnh viện Phụ Nhất đông đúc như thế nào.”
Dứt lời, anh ta quay đầu nhìn Giang Thành Ngật, anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tần Dược chợt nhớ đến sự việc sáng nay, cười cười: “Đội trưởng Giang, có chuyện này tôi suy nghĩ cả ngày trời, sáng nay khi chúng ta đến lấy lời khai của bác sĩ Tiểu Lục xinh đẹp, tôi nhớ mình không đưa thẻ ngành, sao cô ấy biết cậu họ Giang?”
Là một trinh sát hình sự, khả năng quan sát bao giờ cũng tốt hơn người khác.
Giang Thành Ngật nhìn đồng hồ: “Lát nữa phải quay về Cục, tối nay ăn gần gần đây thôi. Lão Tần, anh tùy ý chọn quán.”
Tần Dược nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Giang Thành Ngật. Lúc đầu, khi biết được bối cảnh của Giang Thành Ngật, anh ta có hơi xem thường, loại công tử nhà giàu thế này thì công tác được mấy năm … đua đòi là chính.
Thế nhưng tiếp xúc mấy ngày nay, anh ta mới biết Giang Thành Ngật là người cực kỳ cuồng công việc, hàng ngày đi sớm về trễ, làm tận sức không thua kém gì anh em trong đội. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã tạo ấn tượng được với người trên kẻ dưới của Cục cảnh sát, cũng khó trách Giang Thành Ngật có thể thăng chức nhanh như vậy.
Ngây người một lúc, trông thấy Giang Thành Ngật nhìn anh ta, dường như muốn chờ đáp án. Tần Dược suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Quanh đây có một quán ăn Triều Châu cũng được. Nhưng mà tôi nói trước, Đội trưởng Giang, hôm nay phải để tôi khao cậu!”
“Được!” Giang Thành Ngật khẽ mỉm cười, đánh bánh lái, rẽ vào làn đường lớn, cùng lúc này điện thoại của anh reo lên.
Tần Dược đang cầm điện thoại của Giang Thành Ngật, vừa nhìn màn hình hiển thị chữ ‘Mẹ’, “Là dì, cậu có nhận không?”
Giang Thành Ngật gật đầu: “Nghe máy giúp tôi.”
Trong điện thoại truyền đến giọng của một phụ nữ trung niên: “Thành Ngật, hôm nay bên Cục có bận lắm không? Chú Đinh và dì Vương có đưa Đinh Tịnh đến chơi, Tịnh Tịnh có việc gì đó muốn nói với con. Con về nhà một chuyến, tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”