Buổi sáng thức dậy, Giang Thành Ngật đứng bên cạnh giường mặc quần áo, thấy Lục Yên còn chưa tỉnh lại cũng không nhẫn tâm gọi cô dậy, tự mình sắp xếp xong rồi đi.
Cả ngày Lục Yên đều ở nhà làm bài.
Buổi tối cô gọi điện cho Giang Thành Ngật, cũng giống hôm qua, anh không nghe máy.
Nằm dài trên giường, cô nhớ lại câu “khóa chặt mục tiêu” của Giang Thành Ngật, đột nhiên có dự cảm: E rằng tối nay Giang Thành Ngật sẽ không về ngủ rồi.
Nghĩ như vậy, cô ngủ càng không sâu, chỉ âm thầm suy nghĩ, nếu hung thủ có thể sa lưới, chuyện năm đó của Đặng Mạn cũng có thể làm sáng tỏ rồi.
Mấy năm này cô không ngừng thu thập chứng cứ, luôn gửi thư đến phân cục cảnh sát, bất giác mà đã qua tám năm rồi, đến hôm nay những người hắn hại chết theo thứ tự lần lượt trồi lên mặt nước, vụ án hàng loạt này cuối cùng đã có dấu hiệu trừ tận gốc.
Cô hơi kích động, trằn trọc trở mình, không lâu sau thì thiếp đi.
Thật vất vả mới ngủ được nhưng trong lòng vẫn không yên.
Trong giấc mơ, cô mơ mơ màng màng quay lại năm ấy cùng Đặng Mạn đi dạo ở cửa hàng văn phòng phẩm, hai người dừng lại trước quầy, Đặng Mạn đang đứng nói vài ý kiến cho cô nghe.
Cô chọn qua chọn lại, cuối cùng rất vừa ý chiếc bút máy Parker, nhưng đáng tiếc giá tiền chiếc bút lại vượt quá tiền tiêu vặt của cô nên cô không mua được.
Sau đó không biết thế nào, đột nhiên lại đến căn phòng của Đặng Mạn.
Ngồi bên mép giường kinh ngạc một lúc, cô mở ngăn kéo của Đặng Mạn ra thì thấy một cái bút máy mới tinh nằm bên trong, không biết Đặng Mạn mua vào lúc nào, cô chỉ biết là Đặng Mạn chưa hề mang cái bút máy này ra ngoài.
Thân bút đen nhánh, nắp bút màu vàng kim, sự vững vàng và sắc bén hòa vào nhau làm mắt cô đau nhói.
Cô giơ cái bút máy kia lên, trong lòng chua chát không thể nói thành lời, nước mắt khẽ rơi xuống.
Buổi sáng khi tỉnh dậy, gối đầu đã ướt một mảng lớn.
Cô nhắm mắt lại, theo bản năng đưa tay sờ vào chỗ nằm bên cạnh, quả nhiên trên giường không có một chút hơi ấm, tối qua Giang Thành Ngật hoàn toàn không trở về.
Gọi điện thoại cho anh, đầu dây bên kia vẫn trong trạng thái bận.
Ăn sáng xong, cô tập trung ôn bài, lại tiện tay sửa sang lại mấy câu hỏi mà các giáo sư có thể sẽ hỏi trong cuộc thi, bắt đầu ôn tập từng cái một. Sự ổn định và nỗ lực của nhiều năm vào hôm đó sẽ được thể hiện hiệu quả, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi cô đã nắm chắc bảy tám phần.
Ăn trưa xong, Giang Thành Ngật còn chưa liên lạc với cô, cô lấy túi rửa mặt ra, bắt đầu chuẩn bị các đồ dùng để ngủ qua đêm khách sạn ở ngoại thành.
Buổi trưa lúc 1 giờ, Giang Thành Ngật gửi tin nhắn qua WeChat cho cô, nói rằng anh đang đi bắt tội phạm, tạm thời không đi được, lát nữa sẽ có Tiểu Chu đưa cô đến khách sạn, nhưng chỉ cần anh hết bận sẽ qua đó với cô.
Đại đội cảnh sát hình sự phân cục An Sơn.
Cả tổ trọng án suốt đêm không ngủ.
Trằn trọc đi suốt mấy văn phòng, cho đến lúc xế chiều, rốt cuộc Giang Thành Ngật đã tìm thấy tài liệu hộ tịch trong đống hồ sơ chất cao như núi ở một văn phòng, anh lật xem tài liệu hộ gia đình của tiểu khu Thủy Long Đàm trước khi bị dỡ bỏ.
Tiểu khu Thủy Long Đàm là một khu phố cổ trong thành phố, các căn nhà riêng biệt theo phong cách xưa, hàng xóm tiếp xúc với nhau rất nhiều.
Kích thước tiểu khu này rất lớn, cư dân lâu năm dày đặc, số lượng khoảng gần một ngàn hộ, bởi vì có nhiều nhân viên trộn lẫn nên số người không cố định, khá là đông.
Kể từ khi Chu Chí Thành và Lâm Xuân Mỹ kết hôn thì dọn đến tiểu khu Thủy Long Đàm, sau đó ở đây suốt từ năm 1999 cho đến năm 2012.
Sau khi tra xét thì biết Lâm Xuân Mỹ qua đời vào năm 2010 nên nhân viên trong đội thu hẹp phạm vi từ năm 1997 đến năm 2010.
Phiền phức ở chỗ, tài liệu hộ tịch của mấy hộ gia đình trước năm 2005 không được lưu trong máy tính mà toàn là tài liệu bằng giấy, lật từng tờ từng tờ rất tốn thời gian, người trong đội khẩn cấp muốn phá án, cũng không cần Giang Thành Ngật phân phó đều tự nguyện tăng ca.
Suốt đêm tra tài liệu, đến lúc sáng cuối cùng mọi người tìm được trong đống biển hồ sơ tài liệu hộ tịch của một người có chút tương đồng với vụ án, bởi vì chủ hộ không ghi tên người đăng ký, lại tốn sức tìm thêm, rốt cuộc tìm được hai cái tên quen thuộc trong mạng lưới dày đặc như mạng nhện của danh sách các hộ gia đình ở tiểu khu Thủy Long Đàm.
Bận rộn cả buổi đến tận 10 giờ trưa.
Giang Thành Ngật rút hai bộ hồ sơ ra, lập tức gọi điện thoại xin cấp trên lệnh khám xét.
“Văn Bằng, sinh ngày 21 tháng 5 năm 1989, 28 tuổi, người thành phố, từ năm 1995 đến năm 2007 đều học ở thành phố, đến năm 2007 thì sang California, Mỹ du học. Học đại học chuyên ngành điện ảnh, lúc 3 tuổi cha mẹ ly dị, sau khi ly dị thì người mẹ ra nước ngoài, sống cùng bạn trai ở Canada, sau này tuy hàng năm vẫn gửi phí nuôi dưỡng về cho Văn Bằng, nhưng chưa bao giờ về nước thăm Văn Bằng. Người cha là Văn Bân tái hôn lúc anh ta tám tuổi, bây giờ đảm nhiệm chức hiệu trưởng trường Thất Trung.”
“Năm 1997, cũng là năm cha Văn Bằng tái hôn, bởi vì công việc của cha và mẹ kế rất bận rộn, Văn Bằng bị đưa đến ở nhờ nhà ông bà nội ở Thủy Long Đàm, cách nhà Chu Chí Thành chỉ một căn nhà, rất thân với nhau. Mà vì gần trường tiểu học, cha Văn Bằng còn nhập hộ khẩu Văn Bằng vào Thủy Long Đàm. Sau này Văn Bằng luôn ở tiểu khu Thủy Long Đàm với ông bà nội, cho đến năm 2007 tốt nghiệp cấp 3 thì ra nước ngoài du học. Mà vào tháng 4 năm 2007, vợ Chu Chí Thành - Lâm Xuân Mỹ bất ngờ xảy ra tai nạn xe cộ.”
“Văn Bằng cao 1m69, nặng 70kg, năng lực bật nhảy khá tốt, hồi cấp 3 anh ta đã từng coi hậu vệ nổi tiếng Muggsy Bogues của NBA (chiều cao tối đa là 1m60) là thần tượng và chủ động xin đảm nhiệm vị trí hậu vệ trong đội bóng. Năm 2011, Văn Bằng thuận lợi đạt được học vị tiến sĩ trở về nước, sau đó được bạn bè tiến cử, anh ta chính thức bước vào ngành điện ảnh, cũng thường xuyên đi qua đi lại thành phố B và thành phố S.”
Trong lúc Giang Thành Ngật đang nói thì lão Tần so sánh tài liệu ghi chép xuất nhập cảnh của Văn Bằng trong mấy năm nay, viết lên bảng trắng thứ tự thời gian của người bị hại.
Đặng Mạn (Vẫn còn nghi vấn): Tự sát vào tháng 6 năm 2009.
Lý Lệ Vi: Bị sát hại ngày 22 tháng 11 năm 2014.
Vương Vi (thành phố B): Bị sát hại ngày 8 tháng 7 năm 2017.
Uông Thiến Thiến: Bị sát ngày 28 tháng 11 năm 2017.
Đinh Tịnh: Bị sát hại ngày 3 tháng 12 năm 2017.
“Gia cảnh Văn Bằng khá giàu có, lúc học ở Mỹ, ngoại trừ trước khi tốt nghiệp 1 năm còn đi du lịch Châu Âu nữa, 3 năm còn lại, mỗi năm đều sử dụng kỳ nghỉ về nước thăm cha và ông bà nội, nói cách khác từ năm 2007 đến năm 2011 đều có thể tìm được ghi chép của anh ta ở chỗ quản lý xuất nhập cảnh.”
Tiến sĩ Dụ rút tấm hình của mẹ Văn Bằng và mẹ kế của anh ta từ trong tập hồ sơ ra, phát hiện tướng mạo của hai người phụ nữ này đều rất đẹp, vóc dáng mảnh mai.
Giang Thành Ngật giới thiệu nghi phạm thứ hai.
“Trình Chu, nam, 25 tuổi, sinh ngày 3 tháng 7 năm 1992, người thành phố, từ lúc sinh ra cho đến nay luôn ở tiểu khu Thủy Long Đàm, hiện giờ làm thợ trang điểm nổi tiếng trong thành phố, có ảnh hưởng khá lớn trong giới, tên tiếng Anh là David, nghe nói bây giờ là thợ trang điểm chuyên dụng cho minh tinh Trịnh Tiểu Văn.”
“Lúc 3 tuổi, cha của Trình Chu bởi vì phạm tội đánh người mà bị bỏ tù, nguồn kinh tế gia đình bị cắt đứt, để duy trì kế sinh nhai, mẹ của Trình Chu – Lý Tiểu Lan buộc phải ra ngoài làm việc. Làm lần lượt từ thu ngân siêu thị, phục vụ nhà hàng, cho đến nhân viên xoa bóp trong tiệm massage chân trong thành phố, sau đó Lý Tiểu Lan quen biết cha dượng của Trình Chu rồi kết hôn trong năm ấy luôn, lúc đó Trình Chu mới 7 tuổi, nghề nghiệp của cha dượng là tài xế đường dài, thường không có ở nhà, sai khi tái hôn, Lý Tiểu Lan lại không ra ngoài làm việc, thường xuyên vào mấy quán mạt chược trong tiểu khu chơi mạt chược, kết hôn được bốn năm thì Lý Tiểu Lan sinh được một đứa con gái, tên là Trương Viện, năm nay 14 tuổi.”
“Sau khi tốt nghiệp trung học, Trình Chu thi đỗ học viện mỹ thuật, không biết có phải bởi vì cha dượng không chịu được gánh nặng học phí hay không, mà trong hồ sơ ghi Trình Chu phải vay tiền để đóng học phí, lúc học đại học năm hai, cũng là năm 2012, cha ruột của Trình Chu ra tù, sau đó ông ấy làm công nhân xây dựng, sau khi Trình Chu tốt nghiệp, bởi vì không thể thuận lợi theo nghề nên bắt đầu chuyển sang học trang điểm, bởi vì có nền tảng mỹ thuật nên Trình Chu nhanh chóng học xong, năm đó cũng tìm được công việc ngay.”
Dụ Chính lật hình của mẹ Trình Chu – Lý Tiểu Lan ra xem.
“Bộ dạng cũng khá đàng hoàng.” Lão Tần bước lại gần.
Dụ Chính chép miệng: “Xinh đẹp nhất là người mẹ đã di dân kia của Văn Bằng, vợ cũ của hiệu trưởng Văn.”
Sau khi khai báo rõ ràng tài liệu lý lịch của hai nghi phạm lớn nhất cũng đúng lúc cấp trên đã phê duyệt chỉ thị.
Giang Thành Ngật chỉnh lại súng, vừa mặc áo khoác vừa bố trí hành động.
“Hiện tại Văn Bằng đang ở tiểu khu Cảnh Loan, tòa nhà B, căn 3302, Trình Chu (David) sống ở hồ uyển Phú Long, số nhà 7, tòa nhà 501. Lão Tần, anh và đám người lão Lưu phụ trách bắt Văn Bằng, tôi dẫn người đến nhà Trình Chu. Lão Kim, anh ở lại trong đội, ngoại trừ việc ứng phó còn phụ trách liên lạc với các đơn vị liên quan, để bọn họ chuẩn bị, từ giờ trở đi, không cho phép hai nghi phạm này rời khỏi thành phố S. Ngoài ra, hai nghi phạm này đều có nghề nghiệp tự do, chỗ làm việc không cố định, trong vòng nửa tiếng, anh phụ trách báo lại vị trí của hai nghi phạm này cho tôi. Mọi người hãy nhớ, tội phạm vô cùng xảo quyệt, lát nữa cho dù gặp phải tình huống gì đều xốc lại tình thần cho tôi, không thể để lọt lưới!”
Vụ án sắp được phá, từ trước tới nay mọi người chưa từng hưng phấn như vậy, đồng loạt hô: “Rõ.”
Hồ uyển Phú Long không ở trong trung tâm thành phố, đường lại tắc, dù đã lao đi với tốc độ nhanh nhất cũng mất hơn 1 tiếng đồng hồ.
Phong tỏa lối ra vào tiểu khu xong, đoàn người đi tới trước cửa số nhà 7, tòa nhà 501, Thái Kỳ giơ giấy chứng nhận khám xét nhà có dấu ấn đỏ chót trong tay ra, Giang Thành Ngật gõ cửa.
Không ai trả lời.
Mở cửa ra, đoàn người nối đuôi nhau đi vào, đeo găng tay tiến hành lục soát xung quanh.
Căn hộ không lớn, hai phòng ngủ hai phòng khách, nhưng trang trí rất đẹp, cũng rất gọn gàng sạch sẽ.
Lục soát được 15 phút thì lão Tần gọi điện thoại tới: “Đội trưởng Giang, chúng tôi phát hiện một miếng nhựa dẻo trong suốt nhỏ ở cống thoát nước trong nhà tắm nhà Văn Bằng, vừa trắng vừa sáng, theo tôi thấy, có chút giống với chất liệu chống thấm nước dùng để bọc thi thể.”
Giang Thành Ngật dừng lại: “Tốt, anh trực tiếp báo với cấp trên xin lệnh bắt giữ đi.”
Cúp điện thoại xong, Giang Thành Ngật lại nhận được điện thoại của lão Lưu trong đội, được báo là: Hiện tại Văn Bằng và Trình Chu đang ở cùng một tổ làm phim, Trình Chu là thợ trang điểm cho Trịnh Tiểu Văn, còn Văn Bằng là đạo diễn bộ phim, đều đang quay phim ở trụ sở công ty điện ảnh và truyền thông XX.
Lục Yên ngồi trên xe cảnh sát của Tiểu Chu, thỉnh thoảng nói chuyện đôi ba câu với Tiểu Chu.
Hình như bởi vì không thể tham gia hành động nên tâm trạng Tiểu Chu có chút không vui, cho đến khi Lục Yên nói chuyện với anh ta hồi lâu, anh ta mới từ từ vui trở lại.
Khách sạn Hàn Lâm Sơn Trang khá xa, cả hành trình đi mất gần hai tiếng đồng hồ, cả đi cả về hết nửa ngày, bảo sao mấy nhà tổ chức lại sắp xếp chỗ nghỉ chân cho mình.
Trước khi đi Tiểu Chu đã được Giang Thành Ngật dặn dò: Không thể để Lục Yên rời khỏi phạm vi tầm mắt.
Anh ta nhớ rõ mệnh lệnh của Giang Thành Ngật, vừa dừng xe xong liền xuống xe với Lục Yên
Lục Yên tự ôm cái túi nho nhỏ mang bên mình, theo Tiểu Chu ra khỏi bãi đỗ xe, vừa đi vừa quan sát khung cảnh xung quanh.
Khách sạn xây dựng theo phong cách tiêu chuẩn, diện tích rất lớn, đài phun nước và tượng điêu khắc xen kẽ nhau , đâu đâu cũng có thể thấy được những bãi cỏ xanh biếc rộng lớn.
Trước cửa khách sạn rải rác không ít người, hoặc là đang hút thuốc, hoặc là đang nhìn xung quanh, Tiểu Chu theo thói quen nghề nghiệp, cảnh giác nhìn mấy người đó mấy lần, từ hành động của đối phương nhanh chóng xác nhận được họ là nhà báo.
“Tại sao lại có nhiều phóng viên giải trí như vậy?” Anh ta hơi không hiểu, “Bác sĩ Lục, cuộc tranh tài của các cô mang tính toàn quốc đúng không, quá trình tranh tài tối nay… có phải sẽ được truyền hình trực tiếp không?”
Lục Yên cũng đã sớm thấy đám phóng viên kia, mỉm cười nói: “Có thể truyền hình trực tiếp hay không thì tôi không biết, nhưng tầm ảnh hưởng rất lớn, chắc nhà tổ chức đã liên lạc với giới truyền thông từ sớm rồi, nhưng tôi cảm thấy… có lẽ sẽ không phải là phóng viên giải trí đâu.”
“À.” Tiểu Chu gật đầu, “Chỗ này cách trụ sở công ty điện ảnh và truyền thông khá gần, tôi đoán là có minh tinh nào tới khách sạn nên mấy người này mới đứng đợi ở đây để tranh nhau trang nhất rồi.”