“Hôm nay là thứ bảy.” Giang Thành Ngật đi thẳng vào phòng.
Hôm qua đã hẹn qua điện thoại với tiến sĩ Dụ vào chiều nay, tuy rằng buổi sáng anh có thói quen đến cục, nhưng bởi vì lo lắng một mình cô ở nhà không an toàn, nên chỉ đến một lúc cho có mặt rồi lại quay về.
“Thứ bảy?” Cô kinh ngạc nhìn anh.
Thanh âm Giang Thành Ngật đầy mỉa mai: “Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nên không còn khái niệm về ngày tháng nữa rồi sao?”
Anh quyết định muốn nói chuyện thẳng thắn với cô, thấy làn da trần của cô lộ ra ngoài, anh đi tới mép giường, nhặt quần áo trên đất lên đưa cho cô: “Đừng để bị cảm, mặc vào đi.”
Lục Yên thấy anh không vui thì không nhận lấy, mà ngước mắt nhìn anh: “Em đi tắm trước.”
Cô cần khăn tắm.
Đây là đang sai bảo anh ư?
Gương mặt Giang Thành Ngật cứng lại: “Lục Yên.”
Nỗi tức giận của anh còn chưa giảm đâu.
Cô đối mặt với anh, tóc đen mắt sáng, im lặng ngồi ở trên giường, giống hệt 8 năm trước, đẹp đẽ khảm sâu vào lòng anh.
Chỉ có điều lúc ấy chuyện tình hai người mới chớm nở, còn đối mặt với anh bây giờ, bao nhiêu ngượng ngùng và hốt hoảng của cô không thể khiến anh giúp cô mặc đồ được, lại càng không cho phép anh theo cô vào phòng tắm.
Giằng co một lúc, nhớ tới bộ dạng ngây thơ của cô, anh đành thua trận, đến phòng tắm lấy khăn đưa cho cô: “Tắm xong ra đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Lúc này cô mới trùm khăn lên, vén chăn ra, đến phòng tắm tắm rửa.
Anh ngồi trên sofa nhẫn nhịn chờ cô, nhớ đến lúc đó anh cũng giống như bây giờ, trông coi ngoài phòng tắm, nghe động tĩnh của cô tắm rửa, trong lòng dường như ẩn giấu một cọng lông vũ mềm mại khẽ lướt qua, không thể yên tĩnh nổi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Làm sao làm lại lần nữa mới tốt đây?
Về sau anh được toại nguyện, hơn nữa trong vài ngày ngắn ngủi đã thử nghiệm khá nhiều lần, nhưng không được bao lâu, anh bị cô đá văng.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại.
Tiếng máy sấy vang lên.
Một lát sau, cửa mở, cô đi ra ngoài.
Cô dùng sữa tắm của anh, lúc đến gần, có mùi hương cỏ roi ngựa (1) thoang thoảng nhẹ nhàng thấm vào tim.
(1) Cỏ roi ngựa hay còn gọi mã tiên thuốc, mã tiên thảo là một loài thực vật có hoa trong họ Cỏ roi ngựa
Anh nhìn cô đi tới đi lui trong phòng, chỉ cảm thấy hơi thở vốn đang bình thản lại bị cô quấy rối đến mức rạo rực không dứt, cơ thể không khỏi nóng lên, trong lòng biết nếu mình còn đợi tiếp thì tất cả kế hoạch nói chuyện sẽ bị lỡ mất, vì vậy làm bộ không nhìn thấy bắp chân trắng nõn của cô lộ dưới khăn tắm, đột nhiên đứng lên: “Mặc đồ xong rồi ra ngoài ăn sáng.”
Lục Yên trở về phòng mình thay quần áo sạch, suy nghĩ một chút, lấy một tập tài liệu từ trong vali của mình rồi đi tới phòng ăn.
Trên bàn ăn để một bát cháo, sau khi ngồi xuống cô thử một miếng, hương gạo nếp của cháo theo thực quản đi xuống, lập tức dạ dày được hơi nóng ấm áp bao quanh.
Anh kéo một cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô ăn, cảm giác băng sơn trên người không còn nữa, nhưng trên mặt vẫn thấp thoáng lộ ra hai chữ ‘khó chịu’, thấy cô ăn ngon, anh nhịn không được mở miệng hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ngon.” Lòng và dạ dày cô đều trở nên ấm áp.
Ăn xong, biết anh đang đợi mình, cô mở tập tài liệu trong tay, lấy một món đồ ra, đẩy tới trước mặt anh.
“Anh nhận ra thứ này không?”
Giang Thành Ngật nhận lấy, thấy một bản photocopy, mực in đã loang lổ, có lẽ đã từ lâu lắm rồi, nhưng tờ giấy rất thẳng, bên góc cũng không bị mài mòn, có thể thấy mấy năm nay chủ nhân của nó rất cẩn thận giữ gìn.
Chắc là load xuống từ laptop, bên trái tờ giấy có dấu vết của răng cưa, trên mặt viết chữ rất lớn: ‘Tôi hận cô ta! Tôi hận cô ta! Tôi làm quỷ cũng không bỏ qua cho cô ta!’
Đương nhiên anh nhận ra, trong mấy lá thư nặc danh Lục Yên gửi cho phân cục An Sơn, tài liệu đính kèm năm đầu tiên có bao gồm bản chính của tờ giấy này.
Anh đã nhìn qua ghi ghép của đồng nghiệp, trên đó viết: Phù hợp với bút tích của Đặng Mạn.
Anh biết sau khi đồng nghiệp kia nhận được thư nặc danh tố cáo thì vô cùng coi trọng vụ này, từng điều tra lại camera quan sát chuyện của Đặng Mạn, nhưng từ dữ liệu camera xem ra đêm đó Đặng Mạn tự đi tới bờ sông và rơi xuống, báo cáo nghiệm thi cũng không phát hiện ra bất cứ dấu vết còn sót lại của thuốc độc hay các chất thần kinh mà người lúc còn sống sử dụng.
Tuy nội dung trên tờ giấy này có chút kì quái, nhưng trong tình huống tâm trạng của một cô gái nhỏ đang không ổn định nói ra mấy điều này cũng không kỳ lạ, cuối cùng đồng nghiệp kết luận: loại bỏ khả năng bị sát hại.
“Trước khi Đặng Mạn xảy ra chuyện hai ngày đã viết cái này.” Cách đây tám năm, lúc đang tự thuật, cô đã có thể bình tĩnh lại.
Anh chờ cô nói tiếp.
“Trước thi tốt nghiệp, tâm trạng Đặng Mạn đã có chút gì đó không đúng, tuy rằng em đã sớm phát hiện, nhưng luôn luôn không dám khẳng định suy đoán của bản thân. Có một lần Đường Khiết nhìn thấy nhật kí của Đặng Mạn, trên đó viết 'Tình yêu của tôi chỉ có thể chôn sâu thôi, anh ấy đã định trước không thể nào thuộc về tôi.' và còn 'Không, tôi không thể phản bội bạn bè, tôi không nên ích kỷ như vậy.', cảm thấy kì quái, liền nói cho em nghe. Em hoài nghi Đặng Mạn đang yêu đương, nhưng em không hiểu loại tình yêu gì lại muốn che giấu như vậy, không thể chia sẻ với cả bạn thân? Về sau em phát hiện cậu ấy hay đi tìm anh, dọn dẹp đồng phục thi đấu cho anh, còn ngồi trên khán đài xem anh chơi bóng rổ, thế nên em đoán người cậu ấy thích có thể là anh, bởi vì không muốn phá vỡ tình bạn với em cho nên cậu ấy mới ngậm miệng không nói.”
Giang Thành Ngật kiềm nén không cắt ngang lời cô.
“Sau khi thi trượt đại học, cậu ấy càng trở nên sa sút, vì muốn giúp cậu ấy tháo gỡ khúc mắc, ngày đó tụi em hẹn nhau đến thư viện mượn sách, lúc đến trường, em bất ngờ phát hiện cậu ấy đã sớm đến sân bóng rổ rồi. Em thấy cậu ấy vừa giúp anh thu dọn đồng phục vừa nhìn anh chơi bóng, nhất thời nhịn không được, nói với cậu ấy: ‘Tớ vô cùng coi trọng tình bạn của chúng ta, nhưng tớ cũng thích Giang Thành Ngật.’ Ám chỉ cho cậu ấy, bất kể là cậu ấy nghĩ thế nào, anh là bạn trai em, em không thể buông tay được. Em hi vọng cậu ấy tỉnh táo suy nghĩ một chút.”
Nhớ lại tình huống lúc đó, rõ ràng giọng nói của cô không ổn định như vừa rồi.
“Cậu ấy nhanh chóng hiểu được ám chỉ của em, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như là bị đả kích lớn nên vội vàng rời khỏi sân bóng rổ. Lúc em tìm được cậu ấy trong phòng học, em nhìn thấy cậu ấy ném tờ giấy ra cửa sổ, sau khi cậu ấy đi, em thấy nội dung trên tờ giấy, biết mình đã tổn thương cậu ấy nặng nề rồi, muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy, nhưng hai ngày liên tục cậu ấy từ chối nhận điện thoại của em, sau đó….”
Tình hình lúc đó giống như là quay đầu bị giội gáo nước lạnh vậy, dù đã qua nhiều năm rồi, vẫn làm cho cô cảm thấy lạnh thấu xương. Cô chật vật dừng lại, một hồi lâu sau mới lại mở miệng nói tiếp: “Về sau, em nghe được tin cậu ấy tự sát.”
Anh nghe được sự chua xót trong cổ họng cô, trở nên trầm mặc khác thường.
“Lúc ấy, anh ở ngoại thành mừng sinh nhật ông ngoại, không có trong thành phố. Em nhận được tin, đầu tiên là chạy tới bệnh viện, bởi vì sự việc quá đột ngột, cha Đặng Mạn còn đang ở nước ngoài, tâm trạng mẹ Đặng Mạn mất khống chế, bác ấy kéo em cùng chạy đến nhận thi thể. Lúc ấy em nhìn thấy bộ dạng của Đặng Mạn…”
Khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh, rốt cuộc nước mắt không khống chế được lặng lẽ rơi xuống, đọng lại bên má, chất lỏng trong suốt làm mắt anh đau nhói.
Cô thẫn thờ lên tiếng: “Đặng Mạn là một người rất hiểu chuyện, biết quan tâm đến người khác, em nghĩ nhất định cậu ấy không cố ý thích anh, với lại nhật kí lúc cậu ấy còn sống cũng chứng minh khoảng thời gian đó đã trải qua rất nhiều sự giày vò, nhưng em biết rõ cậu ấy vừa bị đả kích sau kì thi đại học, còn nói với cậu ấy như vậy nữa, không thể nghi ngờ là giống như tát cậu ấy một cái, suy nghĩ của cậu ấy yếu ớt, sợ sẽ đánh mất tình bạn của em và Đường Khiết, nhất thời nghĩ không thông nên đi đến bước đường cùng, như thế cũng không có gì kỳ lạ.”
Trong lòng anh rất khó chịu. Khó trách lúc ấy cô đột nhiên bị bệnh nặng như vậy, vất vả mới ra viện được thì cả người đều gầy đi trông thấy.
“Em thấy mẹ Đặng Mạn đau khổ đến nỗi không muốn sống như thế, ngoại trừ tự trách ra, còn cảm thấy sợ hãi. Bao gồm anh và Đường Khiết, em không dám nói chuyện này cho ai. Em chỉ biết, một đứa con gái 18 tuổi của cha mẹ Đặng Mạn cứ như vậy đã không còn nữa. Ngày ngày đêm đêm em đều bị hành hạ, mỗi ngày luôn suy nghĩ, nếu hôm đó em đổi cách nói khác, hoặc đợi tâm trạng cậu ấy có chiều hướng tốt hơn, mới ám chỉ cho cậu ấy sau thì có phải sẽ không đi tới bước đường cùng hay không. Bây giờ nghĩ lại, đối với người con gái 18 tuổi mà nói, thi trượt đại học cũng không phải là đáng sợ, mà đánh mất tình bạn mới làm người ta tuyệt vọng nhất.”
Nước mắt cô rơi không ngừng: “Mỗi đêm em đều mơ thấy Đặng Mạn. Về sau anh đến tìm em, em liều mạng thuyết phục mình: Chuyện này và tình cảm của chúng ta không liên quan gì đến nhau cả, lúc trước em và anh yêu nhau, coi như lời nói của em đã gián tiếp gây ra cái chết của Đặng Mạn, cũng nên chỉ một mình em đáng bị lên án, không nên liên lụy đến tình cảm của chúng ta, nhưng sau đó em xuống tầng gặp anh, em phát hiện mọi việc đã đi quá xa rồi, không đơn giản như em nghĩ nữa, chỉ cần vừa nhìn anh, em lại nhớ tới ánh mắt Đặng Mạn nhìn anh ngày đó, lại nhớ tới gương mặt sưng vù của Đặng Mạn sau khi chết, chân em mềm nhũn ra, ngay cả đến gần anh, em cũng không có dũng khí, em hoàn toàn không còn cách nào vui vẻ yêu đương với anh nữa.”
Sắc mặt anh càng trầm hơn, nhìn cô chằm chằm. Mặc dù anh đã từng hoài nghi lúc ấy việc cô đề nghị chia tay có liên quan tới cái chết của Đặng Mạn, nhưng không nghĩ đến sâu trong đó còn phức tạp như vậy.
Hơn nữa chuyện đã qua bao lâu vậy rồi, vừa nhắc tới việc này, tâm trạng cô vẫn còn có thể lên xuống như vậy, có thể thấy cái chết của người bạn thân này để lại bóng ma sâu thế nào, nhiều năm như thế vẫn luôn tồn tại trong đầu cô.
Thấy nước mắt cô càng rơi càng nhiều, tim anh bất giác nhói lên, quăng mục đích trò chuyện ban đầu ra sau ót, sự bực bội tích lũy bao năm dường như trong một phút đã biến mất hơn một nửa.
Anh ôm cô vào trong ngực, lạnh lùng lau nước mắt cho cô.
Cô ngước đôi mắt ngập nước nhìn anh: “Sau khi chia tay, em nghe nói anh đến thành phố B học đại học, em nghĩ anh xuất sắc như vậy, rất nhanh sẽ tìm được bạn gái mới thôi, hơn nữa em cũng bắt đầu thử hòa mình vào cuộc sống đại học.”
Anh không nói. Năm đó sau khi bị bỏ rơi, anh em thấy anh thất tình, vì ép buộc anh quen bạn gái mới nên cách hai ba ngày lại kéo anh ra ngoài chơi, nhưng lúc ấy ánh mắt anh nhất định có vấn đề, bao nhiêu nữ sinh như vậy, thế mà lại không vừa mắt ai.
Anh lên đại học, mỗi ngày tiếp nhận huấn luyện cường độ cao, vì không muốn cha cười nhạo rồi phản đối anh học điều tra hình sự nên anh cắn răng kiên trì học tập, dần dần, anh phát hiện loại trạng thái này vô cùng thích hợp với mình, ít nhất so với cái đau thấu tận tâm can lúc yêu đương thì dễ dàng hơn nhiều, sau đó thành tích tốt nghiệp của anh đứng đầu, cũng liên quan đến mấy năm chăm chỉ học tập kia.
Thật ra thì từ mức độ này mà nói, anh và Lục Yên là cùng một loại người.