Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 93: No Way






Vân Anh ngồi buồn tủi một mình ở phòng khách.

Từ trước giờ cô cứ nghĩ anh sẽ là người thật lòng đối đãi với cô vậy mà.

Vậy mà giờ đây lại có thể thốt ra những lời khiến cô tổn thương đến thế.

Đang ngồi bần thần dưới nhà thì Thiên Minh bước xuống.

Anh vốn nghĩ cô đã rời đi nhưng không.

Vân Anh vẫn ngồi ở đó, giọt nước mắt lăn dài trên má khiến người nhìn không khỏi xót xa.

Anh từng bước đi xuống nhà, Vân Anh ngước nhìn anh thì liền đứng dậy nắm chặt cánh tay của anh.

" Thiên Minh.

Nếu anh có hiểu lầm gì em thì em có thể xin lỗi.

Chuyện gì em cũng sẽ nghe anh mà"
" Hiểu lầm? Chính mắt tôi đã nhìn thấy mà cô còn nói hiểu lầm sao?" - Thiên Minh lạnh giọng, rất hời hợt mà nói với cô.

" Em nói rồi, em với Triết Thành chỉ là bạn bè thôi anh đừng so đo như thế!"
" Bạn bè? Định nghĩa về bạn bè của cô thật rộng lớn.

Xem ra ở nhà cô chưa từng được dạy cách giữ phụ đạo, có khi cũng chẳng hiểu về giữ phụ đạo là gì!"
" Anh nói vậy là có ý gì?"

" Vỗn dĩ muốn giữ lại một chút thể diện cho cô nhưng nếu cô không hiểu thì tôi cũng nói thẳng.

Không biết liêm sỉ, tính cách lẳng lơ.

Có khi trong khoảng thời gian ở bên anh ta thì cô cũng trao thân cho anh ta luôn rồi!" - Anh cố tình nói bằng một giọng khinh bỉ.

Vân Anh nghe thế liền rất sốc.

Cô vung tay tát anh một cái.

Thiên Minh cười lạnh.

" Rốt cuộc trong lòng anh xem em là loại người gì chứ?"
" Dương Vân Anh tôi nói cho cô biết.Tôi hiện tại cái gì cũng có, tiền có, xe có, nhà có, quyền lực cũng có.

Cô không thử nhìn lại bản thân xem cô có được gì? Cô có xứng khi đứng cạnh tôi không? Một người xuất thân thấp kém, nhan sắc cũng không có thì cô dựa vào đâu để bên tôi.

"
" Hứ...Cuối cùng anh cũng nói lời thật lòng rồi.

Nếu chỉ là trò vui thì tại sao anh lại gieo cho tôi nhiều hy vọng đến vậy hả? Anh nói đi! "
Vân Anh òa khóc đấm mạnh vào ngực anh.

Thiên Minh cũng đau không kém gì cô.

Những lời nói vừa rồi vốn định để cô mất hết niềm tin nhưng kẻ đau lòng nhất lại là anh.

" Cô có thôi đi không?" - Thiên Minh nắm chặt tay cô ngồi ngã đẩy xuống sàn nhà.

" Không phải cô thương nhớ Triết Thành đó sao? Vậy càng tốt, sau này cô làm ơn tránh xa khỏi tầm mắt của tôi, xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau.

Giờ thì cô cút ngay cho tôi!"
Thiên Minh lớn giọng xua đuổi cô đi.

Vân Anh nghe những lời ấy như đứng hình.

Người từng hẹn thề sâu đậm với cô chính là anh.

Người hứa sẽ chăm sóc cả đời cũng chính là anh.

Người làm cô lo lắng, quan tâm nhất cũng là anh.

Đến bây giờ người đuổi cô đi cũng chính là anh.

Vân Anh không thể rơi nước mắt được nữa, nhìn người mà cô đã toàn tâm toàn ý trao tặng cả tấm chân tình này lại đau đến không gì tả được.

Người cho cô có niềm tin vào tình yêu là Trần Thanh Hải nhưng người đạp đỗ đi tình yêu của cô lại là Trần Thiên Minh.

Hai cái tên nhưng lại là một con người.

" Được nếu anh đã đuổi đi thì em không còn gì để luyến tiếc nữa.


Những thứ trước đây anh đã tặng em, em sẽ không mang theo bất cứ thứ gì hết.

Ngày hôm ấy em bước vô đây bao nhiêu thì bước ra bao nhiêu, nhất định cũng sẽ không lấy của anh dù chỉ là hạt cát!"
Vân Anh tuyệt vọng nói ra từng lời chua xót.

Cô cười lạnh một cái, không phải cười khinh bỉ anh và là tự khinh bỉ chính bản thân cô.

Cô cười cho sự ngu ngốc của bản thân, cười cho sự ngu xuẩn bấy lâu.

Vân Anh từng bước nặng trĩu đi lên phòng thu dọn hết đồ đạc của mình.

Những món được mua bằng tiền của anh cô đều bỏ lại, ngay cả bộ đồ đang mặc cũng thay ra.

Đến cả một cây viết cô cũng không mang theo.

Vân Anh mang balo trên vai từng bước đi xuống nhà.

Cô bước lại trước mặt anh.

" Cái balo này là em được tặng không phải là do anh mua, những thứ của anh em đều để lại.

Đồng hồ, dây chuyền, nhẫn đều để lại trên phòng.

À..quên còn dây cột tóc này nữa" - Vân Anh nói rồi liền tháo dây cột tóc trên đầu mà quăng xuống đất.

" Giờ thì không còn gì là của anh nữa em đi được rồi chứ?"
Thiên Minh lặng người, anh không ngờ cô lại bỏ lại mọi thứ như thế.

Anh ngồi trên ghế sofa, tay thì day day trán.

" Cô mau đi đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi!"
Vân Anh cười lạnh một cái rồi quay lưng đi, ngay cả đôi giày lúc nãy cô mang cũng bỏ lại luôn.

Bây giờ trên người cô cũng chẳng còn gì đáng giá cả.

Vân Anh từng bước nặng trĩu rời đi.

Căn nhà này là nơi chứa biết bao nhiêu kỉ niệm buồn vui của cả anh và cô.

Vân Anh đứng ngắm nhìn một lúc rồi rời đi.

" Cô chủ, hãy mang theo dù.

Trời đang mưa cô chủ phải giữ sức khỏe!" - Bảo Nam mang cây dù của cậu cho cô.

" Cảm ơn anh.

Em không sao.

Trong khoảng thời gian qua cảm ơn hai anh đã bảo vệ em còn vì em mà nhiều lần bị trách phạt.

Giờ em cũng không còn là cô chủ nữa nên hai anh cũng đừng theo em mỗi này.


Hãy ở lại giúp đỡ cho Thiên Minh!"
" Cô chủ.

Chắc tại anh Minh tức giận quá nên mới nặng lời thế thôi.

Cô đừng đi, sức khỏe cô không tốt dầm thêm đám mưa này thì sẽ bị bệnh thật đấy"
Vân Anh khẽ cười lắc đầu.

Không đi? Cô có tư cách gì để lựa chọn.

" Em sẽ về nhà với ba mẹ, hai anh đừng lo!"
" Cô chủ! Cô không mang giày sao? Chân sẽ bị thương đấy!" - Bảo Lộc lo lắng hỏi thăm cô.

" Không sao.

Hai anh giữ gìn sức khỏe nha, lần này chắc lần cuối được nói chuyện với hai anh rồi.

Tạm biệt!"
Vân Anh khẽ cúi đầu chào rồi quay lưng đi.

Người cô yêu nhất cũng là chỗ dựa duy nhất giờ đã xua đuổi cô đi.

Vân Anh đâu còn mặt dày mà ở lại, cho dù ở lại cũng chỉ là đau thương.

Vân Anh đi từng bước trên đường đất lạnh dần dần rơi xa nơi mà cô đã gieo cả tấm chân tình, rời xa nơi cô đã gắn bó, rời xa người cô yêu thương nhất.

Trời bắt đầu đổ mưa, từng giọt nước lạnh cứ vô tình trút xuống người cô càng làm cho trái tim của cô thêm phần lạnh lẽo.

Còn đâu cơn gió mùa thu nơi gặp mặt thuở xưa.

Còn đâu những yêu dấu, những buồn vui cùng nhau sớt chia nhau mỗi khi đông về.

Còn đâu dòng sông cùng người thề hẹn giờ chỉ còn lại một mình cô vấn vương.

Chỉ còn có cô bước chân lẻ loi bên đường.

Chỉ còn là kí ức.

Sau này cũng chỉ còn có một mình cô cùng với những nơi kỉ niệm chốn xưa.

Sau tất cả cũng chỉ còn lại dòng chảy vô tận của nước mắt