Thiên Minh trên người đang mang cái dề vội vã chạy lên phòng gọi Vân Anh thức dậy đi học.
Mở cửa bước vào thì thấy cô vẫn đang nằm nướng.
Anh thở dài một hơi rồi bước lại lay gọi cô dậy.
Vân Anh ngáy ngủ, lăn qua lăn lại trên giường không chịu bước xuống.
Thiên Minh kí lên đầu cô một cái đủ đau để cô tỉnh ngủ.
Vân Anh ngồi dậy xoa xoa đầu, trợn mắt nhìn anh.
" Anh đừng có mà kí lên đầu em nữa có được không? Đau chết em rồi" - Cô mặt mày nhăn nhó trách móc anh.
" Nhưng chẳng phải cách này hiệu quả hơn sao?"
" Đồ xấu xa, không nói chuyện với kẻ đáng ghét như anh nữa" - Vân Anh hậm hực đi vào nhà vệ sinh còn anh thì lắc đầu ngao ngán.
Không biết người khác có bạn gái thì sao chứ còn đối với riêng anh thì như được ban tặng thêm một đứa con gái.
Thiên Minh cũng đành đi xuống nhà trước để dọn bữa sáng ra bàn.
Một lúc sau Vân Anh cũng bước xuống.
Cả hai cùng ăn sáng với nhau, đôi khi lại còn chọc ghẹo nhau rất vui vẻ.
Xong bữa sáng Vân Anh được anh đưa đến trường còn anh thì trở về nhà vì hôm nay anh không có việc gì quan trọng nên không cần lên công ty
Vân Anh tươi tắn rạng rỡ đi học.
Hôm nay là ngày sơ kết lớp của khối 12.
Tuy Vân Anh chỉ gắn bó với ngôi trường này khoảng 3 tháng nhưng đối với cô nó cũng chứa đựng rất nhiều kỉ niệm đẹp.
Cô cùng các bạn trong lớp.
ui vẻ chụp hình, nô đùa bên nhau.
Cả lớp còn mua rất nhiều bánh kẹo mang vào.
Tổng cộng hết 9 lớp ở khối 12, lớp nào cũng rộn rã, náo nhiệt, có khi là như là cả một cái chợ chính hiệu luôn cơ.
Tiếng nô đùa của mọi người làm cho mấy em khối 10 và 11 đều mất tập trung, còn bị một vài giáo viên lên tiếng nhắc nhở.
Đến giờ tan trường, Vân Anh hí hửng bước ra ngoài cổng.
Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm vốn định về sẽ nấu ít món ngon cho anh.
Vân Anh cười tươi chạy tung tăng ra khỏi trường.
Đang đứng đợi taxi thì một giọng nói quen thuộc từ phía sau cô cất lên.
" Trường Lê Quý Đôn của con chuyển thành trường Chu Văn An từ khi nào vậy?"
Vân Anh sững người, chầm chậm quay lại nhìn.
" Ba...." - Cô ngỡ ngàng.
Người...người trước mặt chính là ba của cô.
Vân Anh như đứng hình.
Tại sao ba của cô lại ở đây chứ? Còn...còn tìm được ngôi trường mới của cô nữa chứ?.
" Con giỏi lắm.
Dám thông đồng với thằng Hải lừa gạt ba lâu như vậy.
Lại còn tự ý chuyển trường.
Giỏi! Đúng là giỏi lắm rồi!" - Ông tức giận, nhìn chằm chằm đứa con gái trước mắt.
Ông giờ đây cũng chẳng biết nói gì nữa.
Đứa con gái ông yêu thương, quan tâm, nuôi nấng 18 năm nay lại giấu và qua mặt anh một chuyện động trời như vậy.
Ông lập tức bước lại kéo tay Vân Anh lên xe.
Cô vốn không thể phản kháng được.
Rất nhanh chóng Vân Anh đã bị quăng lên xe.
Ba cùa cô cũng lên xe rồi lập tức lái xe đi về.
Vân Anh lo sợ, ngước nhìn papa đại nhân.
Giờ đây mọi chuyện đều bị phát hiện thì nên làm sao đây? Nếu ông đã biết chuyện cô chuyển trường thì chắc chuyện Thiên Minh nghỉ dạy cũng đã nắm rõ.
Ông không đưa cô về nhà của mình mà chở cô qua nhà của anh.
Đến nơi, ông mạnh tay kéo cô vào nhà gặp anh.
" Ba..ba nghe con giải thích đã...Ba" - Vân Anh lo sợ, ra sức cầu xin nhưng vẫn bị ba của cô kéo vào trong.
Thiên Minh lúc này đang ở trong bếp nghe thấy giọng nói của cô thì hốt hoảng chạy ra xem thì lại sững người.
Người đứng trước mắt anh lúc này là ba của cô, cũng là người thầy anh kính trọng nhất.
" Thầy...!"
" Hai đứa nói đi.
Vân Anh tại sao chuyển trường?.
Còn cậu thì tại sao lại giấu tôi? Còn qua mặt tôi lâu như vậy? Hai đứa là đang có tư tình gì hả?" - Ông tức giận quát lớn.
Vân Anh lúc này nước mắt lăn dài.
Cô cố gắng vùng vẫy cuối cùng cũng thoát khỏi tay của ông.
Vân Anh lập tức chạy qua chỗ của anh, nắm chặt lấy cánh tay của anh.
Thiên Minh thấy cô hoảng sợ thì liền nắm lấy bàn tay của cô rồi kéo cô ra sau lưng anh.
" Thầy...!Em rất xin lỗi vì đã giấu chuyện của Vân Anh.
Nhưng là cũng có điều khó nói tuy vậy em cũng đã đảm bảo được việc học của em ấy.
Còn..còn chuyện em nghỉ dạy thì là do có vài việc cá nhân thôi ạ" - Thiên Minh bình tĩnh, lễ phép trả lời.
" Được.
Chuyện gia đình của cậu tôi không quan tâm.
Nhưng còn hai đứa thì sao? Giữa thầy và trò lại có tình cảm với nhau, đây là chuyện đáng tự hào hả? Còn để học sinh trong trường biết được.
Bây giờ thì tay nắm tay, còn đeo nhẫn cặp.
Hai đứa tính giải thích sao đây?"
" Ba..Con với thầy ấy là thương nhau thật lòng.
Con không muốn giấu ba...chỉ là chưa tìm..tìm được cơ hội thích hợp để nói thôi ạ!" - Vân Anh khép nép đứng sau lưng anh mà giải bày.
" Chưa đến lúc con lên tiếng ở đây.
Ba sẽ xử lí con sau" - Ông rằn giọng cảnh cáo cô.
" Ba..." - Vân Anh định cất lời nhưng bị bàn tay của anh xiết chặt lại vì thế cô cố gắng im lặng.
" Dạ thưa thầy.
Em biết khi nói ra sẽ làm thầy tức giận nhưng em với Vân Anh là thật lòng đối đãi.
Chưa bao giờ lợi dụng hay xem thường gì nhau.
Em có thể lo lắng và chở che cho Vân Anh suốt đời này mong thầy tác thành cho em và Vân Anh"
" Hải! Uổng công tôi tin tưởng cậu.
An tâm giao phó Vân Anh cho cậu bảo ban, trông nôm nhưng kết quả nhận lại là thứ tình cảm....!Đây là cách cậu trả ơn cho tôi đó sao?"
Bây giờ cả anh và cô đều im lặng.
Anh biết là sớm muộn cũng phải đối diện với cảnh này nhưng sự tức giận của ba cô là nằm ngoài dự đoán của anh.
" Vân Anh...Theo ba đi về.
Từ nay về sau không được đến căn nhà này nữa" - Ông lạnh nhạt ra lệnh.
Nhưng Vân Anh lại không muốn, cô càng nắm chặt bàn tay của anh hơn, gương mặt đẫm nước mắt, nghẹn ngào nói:" Ba...con không muốn...Hức..con với anh ấy là..thật lòng với nhau...Ba..ba đừng chia cắt bọn con...Vân Anh chỉ muốn ở đây thôi..."
" Con đang cố chọc tức ba phải không Vân Anh? Lời ba nói con không nghe hả? Nhanh chóng bước ra đây đi về, đừng để ba dùng vũ lực bắt con.
NHANH"
Thấy ba cùa cô đang tức giận, Thiên Minh cũng nhẹ nhàng quay sang nhìn cô.
Anh lau đi mấy giọt nước mắt của cô rồi nhẹ nhàng bảo:" Bảo Bảo, nghe lời anh.
Em hãy về với ba em đi, anh sẽ sớm đến gặp em.
Nghe anh, lúc về có bị mắng bị phạt cũng đừng cãi cố, ngoan ngoãn nhận lỗi trước đi.
Đợi ba em bình tĩnh anh sẽ đến nhận lỗi và nói chuyện.
Nghe anh!" - Thiên Minh ôn nhu khuyên bảo cô.
Vân Anh dù không muốn nhưng vẫn phải nghe anh.
Giờ đây nếu làm ba cô tức giận thêm nữa thì chỉ có thể chia tay thật thôi.
Vân Anh quyến luyến rời khỏi vòng tay của anh, từng bước nặng trĩu bước qua chỗ của ông.
Ba cô nhanh chóng nắm lấy tay của cô lôi ra xe rồi chở về nhà.
Thiên Minh nhìn bóng dáng của cô rời đi mà trong lòng lại rất xót xa.
Dù không nỡ thì vẫn là nên để cô cùng ba trở về nhà.
Lúc này ở trên xe, Vân Anh thì vẫn đang thút thít không thôi.
Cô rất lo sợ nếu ba cô cự tuyệt ngăn cản thì sao? Cả cô và anh đều đã rất khó khăn mới đến được với nhau bây giờ không thể vì chuyện này mà chia cắt được.
Về đến nhà của cô.
Ba cô không nói không rằng xuống xe đi vào nhà trước, bỏ mặc cô ngồi trên xe.
Vân Anh thấy dáng vẻ tức giận của cô mà cũng không dám chậm trễ.
Cô cũng lau vội đi nước mắt rồi bước vào nhà.
Lúc này ba cô đang ngồi ở phòng khách.
Vân Anh chầm chậm bước vào, đứng kế bên ông mà lòng thấp thỏm không yên.
" Con quỳ xuống!" - Ông ra lệnh