" Tỏ vẻ dễ thương như vậy lại muốn xin gì nữa à?" - Thiên Minh nhìn cô cũng đã đoán ra ý định.
Đột nhiên hôm nay cô rất tốt, nấu bữa chiều còn giặt đồ giúp anh, bây giờ lại pha cho anh tách cà phê, xem ra là chẳng có gì tốt đẹp rồi.
Anh vui vẻ nhìn cô.
" Sao nào, mau nói đi chứ!"
" Chuyện là em muốn xin anh đi ăn chơi một tí" - Vân Anh vừa nói vừa cẩn trọng quan sát nét mặt của anh.
" Muốn ăn chơi một tí sao? Em không sợ như mấy lần trước sao? Mỗi lần ra ngoài là lại gây họa rồi lại no đòn!"
" Lần này em hứa, hứa, hứa với anh luôn nhất định không có gây họa đâu.
Cho em đi mà, nha.
Nha anh người yêu!" - Vân Anh cố gắng dùng hết sự dễ thương của mình để thuyết phục anh.
Thiên Minh nhìn cô hồi lâu rồi cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Vân Anh vui vẻ cười tươi rồi chạy về phòng chuẩn bị đồ đạc.
Trước khi đi cô cũng qua chào anh một cái.
Thiên Minh nhìn cô mà cũng chỉ biết cười cho qua chuyện.
Dù sao cô cũng chỉ là học sinh cấp 3, việc vui chơi bên ngoài là điều không tránh khỏi.
Vân Anh sau một lúc thì đã đến nơi.
Cô đi đến nhà của Hoàng Nghĩa - người bạn mà cô rất quý tại ngôi trường mới.
Lần theo địa chỉ cuối cùng Vân Anh cũng đã tìm được nhà của cậu.
Cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ngôu biệt thự to lớn trước mắt.
Chẳng phải cậu nói cậu cũng chỉ là một học sinh bình thường thôi sao? Ba mẹ làm kinh doanh nhỏ lẻ thôi sao? Sao bây giờ lại kiếm đâu ra căn biệt thự này chứ.
Vân Anh ngỡ ngàng đứng trước cổng mà không dám bước vào.
Hoàng Nghĩa ở phía trong sân thấy hình bóng của cô thì vui vẻ bước đến.
" Cậu đến rồi à? Nào mau vào tham gia cùng mọi người!" - Hoàng Nghĩa vui mừng khi thấy Vân Anh đến.
Cậu nắm lấy tay của cô rồi kéo vào trong bữa tiệc.
Vân Anh nhìn xung quanh thấy ai ai cũng lộng lẫy, make up chỉnh chu còn cô thì chỉ mặc bộ váy màu xanh nhẹ cũng chỉ thoa tí son, có phải là quá lạc lõng không chứ?.
Vân Anh đảo mắt nhìn Hoàng Nghĩa.
Cậu đương nhiên biết được sự ngỡ ngàng trong cô nên cũng đành lên tiếng.
" Xin lỗi vì không cho cậu biết sớm.
Mình chỉ sợ cậu vì thân phận của mình mà không làm bạn với mình nữa nên..."
Cậu đương nhiên cũng hiểu chút ít về con người của cô.
Vân Anh vốn không thích kết bạn với các thiếu gia, tiểu thư, những người thượng lưu, cô chỉ muốn có những người bạn bình thường, đơn giản, có thể vui vẻ bên nhau là tốt rồi.
" Mình hiểu mà.." - Vân Anh thở dài rồi vỗ nhẹ tay của cậu để trấn an.
" Cảm ơn cậu.
Đây là sinh nhật của mình nên mọi người trong đây đa số đều là bạn bè trong trường nên cậu không cần phải e dè"
" Mình biết rồi!" - Vân Anh cười khẽ đáp.
Hoàng Nghĩa cùng cô nói chuyện được vài ba câu thì có một người đàn ông trung niên cầm ly rượu bước đến.
Hoàng Nghĩa thấy thì lại niềm nở tiếp chuyện.
" Chú Lưu, cảm ơn chú hôm nay đã đến.
Có gì không tốt thì mong chú bỏ qua"
" Không vấn đề" - Người đàn ông ấy cười rồi đáp lại.
" Ba cháu đang ở trong phòng khách, chú có thể đến đấy bàn chuyện ạ"
Cậu dường như đã quá quen thuộc với mấy cảnh như thế này.
Bên ngoài thì là một buổi tiệc sinh nhật nhưng thật chất là một buổi đàm đạo bí mật, bàn chuyện làm ăn kinh doanh của gia đình.
Cậu cũng chẳng muốn thấy cảnh này chút nào nhưng dù có ý kiến thì vẫn là không thể thay đổi.
" Vân Anh.
Mình dẫn cậu qua kia ngắm cảnh" - Cậu tươi cười nói chuyện với cô rồi lại nắm lấy tay cô kéo đi.
Hoàng Nghĩa dẫn cô đến bên cạnh hồ bơi.
Bàn tiệc được sếp dọc tiện cho tất cả mọi người ngồi nhìn ra phía hồ bơi.
Bữa tiệc bắt đầu, ba của cậu lên nói đôi lời và cám ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc sinh nhật của con trai mình, sau đó là tiệc mục cầu nguyện cắt bánh kem được mọi người vỗ tay chúc mừng.
Mọi người cùng nhau ăn uống, nước uống là bia trái cây Strongbow, ai cũng uống riêng Vân Anh là lại ngồi một mình trong một góc bàn.
" Cậu uống một chút đi, bia này uống không say đâu.
" Hoàng Nghĩa bước lại đưa ly rượu cho cô.
Vân Anh cười nhẹ rồi cũng nhấp môi chút ít.
" Chẳng phải nghe đồn là tửu lượng của cậu cũng khá lắm sao? Sao hôm nay lại e dè thế này? Thật không giống với Dương Vân Anh cậu đấy!" - Một giọng nói nữ ở phía sau cất lên.
Vân Anh ngạc nhiên quay lại thì càng bất ngờ hơn nữa, đôi mày cô nhíu lại.
" Xem ra cậu không thích tôi ở đây nhỉ?" - Mỹ Trang vừa cười vừa nói, trên tay còn cầm thêm ly rượu.
" Không có.
Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên thôi!"
" Hai cậu quen nhau à?"
" Chỉ là từng quen thôi!" - Vân Anh vội tiếp lời.
Đối với cô lúc này thì chẳng còn gì là lưu luyến cái tình bạn vô nghĩa ấy nữa.
" Mọi người cứ nói chuyện vui vẻ, mình qua bên kia một chút!" - Hoàng Nghĩa tươi cười rồi bước đi.
Để lại Vân Anh và Mỹ Trang ở lại.
Một bầu không khí u ám đang bao trùm xung quanh hai cô gái.
" Cậu với thầy Hải vẫn tốt chứ?" - Mỹ Trang từ tốn hỏi.
" Vẫn tốt.
Không cần cậu phải bận tâm đâu.
" - Vân Anh nhàn nhạt trả lời.
" Ờ, vậy thì được rồi!" - Mỹ Trang giọng trầm xuống, nâng ly rượu uống một hóp rồi cũng rời bàn tiệc đi chỗ khác.
Vân Anh cảm thấy lạ, đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Mỹ Trang.
Cô cảm thấy có điều gì đó khó hiểu.
Chỉ một khoảng thời gian ngắn không gặp mà cô bạn thân của cô đã thay đổi đến mức này rồi sao? Lạnh lùng ánh mắt luôn biểu lộ rõ sự sầu tư.
Lúc nãy Vân Anh cũng có nhìn sơ qua thì thấy trên cổ của Mỹ Trang có một vết trầy sướt và bầm nữa.
Tuy có mái tóc che lại nhưng với Vân Anh thì để phát hiện là điều không khó.
" Rốt cuộc cậu còn giấu mình bao nhiêu chuyện nữa đây?" - Vân Anh cảm thán một câu rồi thở dài đầy phiền muộn.
Lúc này Hoàng Nghĩa đang đi theo ba mình mời rượu các đối tác làm ăn của gia đình, để ba của cậu giới thiệu cậu ấy cho mọi người biết.
" Đây là con trai duy nhất của tôi, sau này nó sẽ kế nghiệp tôi đấy ." Ba cậu nói, trên gương mặt còn không giấu được vẻ tự hào.
Hoàng Nghĩa không nói gì chỉ khẽ mỉm cười gật đầu chào mọi người.
" Đẹp trai phong độ giống ba thế chắc sau này sẽ rất giỏi rồi.
Chúc mừng cháu." Một người khách vừa nói vừa vỗ vai cậu.
Cậu niềm nở tiếp rượu cùng ba của mình.
Vân Anh ngồi một góc nhìn thấy tất cả.
Buổi tiệc đều tập trung đầy đủ những thiếu gia, tiểu thư cao sang, quyền quý.
Chỉ có cô là một người tầm thường nên đành ngồi một góc vậy.
Nán lại một chút thì Vân Anh cũng tạm biệt Hoàng Nghĩa rồi ra về.
Cậu cũng đã hết lời để giữ cô lại nhưng vẫn bị Vân Anh khước từ.
Cô bước ra ngoài cổng lấy điện thoại cho anh ra rước mình.
Vì lần trước đã không nghe lời anh dẫn đến bản thân gặp nguy hiểm nên lần này tốt nhất vẫn là để anh đến đón vậy.
Thiên Minh sau khi nhận được cuộc gọi của cô thì cũng nhanh chóng lái xe đi đón.
Vân Anh đứng bên ngoài một lúc thì cảm thấy hơi lạnh thì bỗng có một cái áo khoác từ phía sau đắp lên vai của cô.
Vân Anh cứ tưởng là Hoàng Nghĩa nhưng khi quay đầu lại nhìn thì lại là Mỹ Trang.
" Cứ lấy đi, lúc nào trả tôi cũng được.
" - Mỹ Trang nói một câu rồi nhanh chóng bước lên chiếc taxi đã đậu sẵn rồi lập tức rời đi.
Vân Anh ngẩn người nhìn theo chiếc xe ấy.
" Sao thất thần thế? Cậu vẫn chưa về à?" - Hoàng Nghĩa từ phía sau bước lại hỏi cô.
" À mình đang đợi người đến đón!"
Vừa dứt lời thì Thiên Minh cũng đã đến.
Anh dừng xe bên lề đường rồi bước xuống.
Nhìn thấy Hoàng Nghĩa anh cũng hơi bất ngờ.
" Anh" - Vân Anh tươi cười khi nhìn thấy anh.
Còn Thiên Minh thì nắm lấy bàn tay của cô.
" Chào anh.
Thật bất ngờ khi thấy anh ở đây đấy" - Hoàng Nghĩa nhẹ nhàng nói, đưa một tay ra.
Rất nhanh chóng Thiên Minh cũng bắt tay với cậu.
" Thì ra hôm nay là sinh nhật của cậu.
Đến đây mà không chuẩn bị quà gì hết thật là thiếu sót"
" Cái này không trách được.
Vốn chỉ là bữa tiệc nhỏ cùng với bạn bè thôi.
Được chủ tịch Thiên Minh ghé qua thật là món quà lớn nhất rồi!"
" Đúng là con trai của Phan Tổng, rất có khí chất.
"
" Không dám nhận, cũng là nên học hỏi ở anh nhiều rồi!"
" Nếu không còn gì thì xin phép đưa bạn gái tôi về trước.
Vân Anh uống cũng nhiều rồi cũng nên về sớm nghỉ ngơi"
" Thật ngại khi đã làm phiền.
Vân Anh cảm ơn cậu đã đến"
" Mình nói câu đó mới đúng, sinh nhật vui vẻ nha"
Hoàng Nghĩa gật đầu hài lòng.
Sau đó cô cùng anh bước lên xe rời đi.
Lên xe điều hòa có chút lạnh khiến Vân Anh hắc hơi vài lần.
Thiên Minh thấy cô lạnh liền điều chỉnh nhiệt độ ấm hơn một chút.
Không biết có phải anh giận cô hay không mà không hỏi một câu nào.
Vân Anh mặc kệ anh đang lái xe.
Cô vươn người sang dựa vào vai anh : " Anh giận gì em à?" .Cô vòng tay ôm eo anh.
" Bảo Bảo…Em đừng làm loạn nữa, anh đang lái xe ."
" Em không làm loạn gì hết, em sợ anh giận em, nên chỉ muốn ôm anh, coi như dỗ dành anh trước ." Cô nũng nịu nói.
" Giận gì chứ.
Là anh cho phép em đi mà chỉ là anh suy nghĩ chút chuyện thôi" - Thiên Minh nhỏ nhẹ nói.
Vân Anh lúc này mới thấy an tâm, cô buông tay ra khỏi người anh rồi nói tiếp: " Anh quen với Hoàng Nghĩa sao ạ?"
" Ừ, có gặp mặt vài lần.
Gia đình cậu ấy cũng mở công ty và tiếng tăm thì cũng không hề nhỏ.
Anh cũng có hợp tác với công ty nhà cậu ấy được ít lần" - Thiên Minh chậm rãi nói.
Vân Anh không nói gì thêm, chỉ đưa ánh mắt nhìn khung cảnh hai bên đường.
Một lúc sau cũng về đến nhà, Vân Anh nhanh chóng vào nhà rồi đi thay đồ.
Lúc này Vân Anh đang ngồi trên giường nhìn lấy cái áo của Mỹ Trang suy tư hồi lâu.
Bỗng lúc này anh mở cửa bước vào trên tay còn cầm ly nước chanh.
" Uống đi cho giải rượu" - Anh nhẹ nhàng đưa ly nước cho cô.
" Em chỉ là nhấp môi xíu thôi, không sao đâu" - Vân Anh hơi e ngại vì nghĩ anh sẽ giận.
" Không mắng đâu mà sợ.
Uống đi rồi đi ngủ, khuya rồi!"
Vân Anh bất đắc dĩ cũng cầm ly nước lên uống.
Thiên Minh nhìn cô rồi lại nhìn sang cái áo bên cạnh.
" Của Hoàng Nghĩa à?" - Anh quay sang hỏi cô.
" Không ạ.
Là của Mỹ Trang.
Cậu ấy cũng có trong bữa tiệc, lúc nãy thấy em đứng đợi ở ngoài nên cậu ấy đã đưa áo khoác cho em.
Có chuyện này em cảm thấy rất lạ dường như cậu ấy đã thay đổi không những thế thái độ của cậu ấy đối với em cũng rất chan hòa.
Không giống như là đang hận em"
" Con người thì cũng có lúc thay đổi.
Em đừng suy nghĩ quá nhiều"
" Em biết là vậy nhưng khi nãy em còn nhìn thấy trên người cậu ấy còn có vết thương.
Mặc dù còn giận nhưng em cũng hơi lo cho cậu ấy" - Vân Anh ánh mắt đượm buồn.
Lúc này Thiên Minh rất muốn nói hết sự thật cho cô biết nhưng đã hứa với Mỹ Trang rồi nên anh phải dằn lòng trở lại.
Anh không nói chỉ là không muốn cô phải lo lắng.
Thiên Minh nhẹ nhàng xoa đầu cô.
" Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Vân Anh nghe anh nói cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Thiên Minh cũng không muốn bàn luận thêm nữa nên cũng nhanh chóng tắt đèn rồi ôm cô vào lòng mà ngủ say