Từng ánh nắng ban mai đang chiếu rọi qua rèm cửa đang chiếu rọi vào một cặp tình nhân đang say giấc trên giường.
Vân Anh được anh ôm trọn vào lòng.
Cô có thể cảm nhận rõ nhất nhịp tim của hai người như đang hòa quyện vào nhau.
Vân Anh mở mắt nhìn anh.
Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt điển trai của anh, không quá chói lóa mà chỉ vừa đủ làm bừng sáng khuôn mặt anh.
Vân Anh khẽ cười, đưa ngón tay chạm vào chóp mũi của anh.
Thiên Minh bỗng tỉnh dậy nắm chặt lấy cổ tay của cô.
" Tỉnh rồi à?" - Thanh âm vang vọng bên tai của cô.
Vân Anh chỉ có thể gật đầu.
Thiên Minh cười xoa đầu cô rồi hôn nhẹ lên trán của cô.
Anh bước đi xuống giường rồi vào nhà vệ sinh.
Vân Anh ngồi dậy ngắm nhìn anh.
Thân hình đúng chuẩn soái ca, gương mặt điển trai nụ cười tỏa nắng.
" Cái gì cũng tốt, chỉ có tật xấu là hay chọc ghẹo em còn đánh đòn em nữa.
Anh nhớ đấy!" - Cô tự nói rồi lại cười thỏa mãn.
Một lúc sau, cô đã thay xong đồng phục đi học, mang balo trên vai từ từ đi xuống nhà.
" Mau ăn sáng thôi Tiểu quỷ!" - Thiên Minh cười tươi rạng rỡ, trên tay còn mang hai đĩa thức ăn để lên bàn.
Vân Anh bước xuống, để balo lên ghế.
" Em không phải là Tiểu quỷ đâu!" - Vân Anh bĩu môi.
Thiên Minh chỉ biết cười cho qua chuyện.
" Không phải là Tiểu quỷ thì là nấm lùn!" - Anh vui vẻ trêu đùa thêm một câu.
" Tại anh cao chứ em không có lùn nha.
Em như vậy là đẹp lắm rồi!"
" Đẹp mà bướng và cứng đầu! Tính tình y như con trai"
" Anh...đồ đáng ghét.
Bạn trai cái kiểu gì không biết!"
Vân Anh hờn giận ngồi xuống ghế, mặt mày cau có.
Xem đi có bạn trai lớn tuổi hơn là vậy đấy cứ bị trêu ghẹo mọi lúc mọi nơi.
Thiên Minh đương nhiên hiểu được ý nghĩ của cô rồi.
Mỗi lần chọc ghẹo xong là anh đều phải hạ giọng năn nỉ nhưng vẫn cứ thích nhiều lúc anh cũng chỉ tự biết cười nhạo cho bản thân.
" Mau ăn đi rồi đi học.
Gần thi rồi kết quả mà thấp thì em tự biết hậu quả đấy!"
" Đồ vũ phu, anh mà ở Mỹ là bị tống bỏ tù rồi, suốt ngày cứ đòi đánh.
Anh thích thì tự đánh mình đi đừng đem em ra làm bao cát"
Thiên Minh thấy thái độ của cô thì cũng chỉ biết cười khổ.
Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng anh bắt nạt cô nhưng sự thật toàn là ngược lại.
Vui thì cho anh ngủ cùng, bực bội thì đá anh xuống giường.
Rốt cuộc anh mới là người bị hại cơ mà.
" Không đùa nữa, mau ăn đi, kẻo lại trễ giờ!"
Lúc này Vân Anh mới im lặng mà ăn sáng.
Xong xuôi rồi thì lại đi học còn Thiên Minh thì đến công ty.
Đến trưa, Vân Anh tan học thì lại chạy qua công ty của anh.
Cô đi thẳng lên tầng cao nhất rồi vào phòng làm việc của anh.
Mở cửa bước vào thì thấy anh đang ngồi làm việc.
Vân Anh khẽ nở nụ cười tươi.
Thiên Minh nghe tiếng động thì giật mình, di chuyển tầm mắt nhìn ra hướng cánh cửa thì thấy cô.
" Tiểu quỷ.
Em đến đây làm gì?" - Anh rời khỏi ghế, đi lại phía cô.
" Không có việc gì là không được đến đây à?"
" Anh nào có ý đó.
Nào lại đây!" - Thiên Minh cười rạng rỡ, dắt tay cô đi vào.
Anh kéo cô rồi xuống ghế rồi rót miếng nước cho cô.
" Anh chưa đi ăn trưa à?"
Thiên Minh nghe cô hỏi thì sực tỉnh, xem lại đồng hồ thì đã hơn 12h.
Anh tặc lưỡi một cái rồi thôi.
Tất cả thì do công việc quá bận thôi.
" Thế em ăn chưa?"
Vân Anh lắc đầu.
Thiên Minh lại chau mày khó chịu.
Xem đấy, lo cho anh mà bản thân cũng chưa ăn.
" Thế anh đưa em đi ăn nha!"
" Anh không bận công việc à?"
" Bận nhưng em được ưu tiên lên hàng đầu!" - Thiên Minh thích thú nói, véo má cô cưng chiều.
Sau đó Thiên Minh mặc lại áo vest rồi cùng cô đi ăn trưa.
Xong tính đưa cô về nhà nhưng trên xe Vân Anh lại nói với anh.
" Anh có thể cho em buổi chiều hôm nay không?"
Thiên Minh đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, vốn định hỏi tại sao nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
Vân Anh cười tươi thỏa mãn.
Anh cũng không biết cô đang định bày trò gì nhưng thấy cô vui vẻ như thế anh cũng an lòng.
Vân Anh ngồi kế bên anh chỉ dẫn đường đi, anh cũng đành tuân theo ý lệnh.
Chạy cả một buổi cuối cùng lại dừng trước một bệnh viện lớn.
Anh ngỡ ngàng quay sang nhìn cô.
" Thế này là sao đây?"
" Sao chăng gì nữa.
Em là đang đưa anh đi khám bệnh đó, em muốn biết bệnh tình của anh thế nào chứ cứ để như vậy em không an tâm"
Thiên Minh vừa bất ngờ lại vừa hạnh phúc.
Một con nhóc lúc nào cũng này trò, bướng bỉnh thường xuyên chọc anh tức điên cả lên nhưng hôm nay lại suy nghĩ chu toàn như vậy.
" Lo cho anh thật sao?"
" Hỏi câu dư thừa.
Không lo cho anh thì lo cho ai đây.
Mau mau mau kiếm chỗ đậu xe đi rồi vào trong" - Vân Anh hối hả thúc giục anh.
Thiên Minh cười khổ rồi cũng nghe theo cô.
Sau đó, Vân Anh không đăng kí khám bệnh ở đại sảnh mà một mạch nắm tay anh đi lên lầu trên.
Thiên Minh cảm thấy khó hiểu.
Còn Vân Anh thì cứ gấp gáp.
Cô dẫn anh đi đến một phòng làm việc.
Vân Anh đứng trước cửa gõ vài cái rồi chừng vài giây sau có một người từ trong bước ra mở cửa.
" Đến rồi à?" - Triết Thành niềm nở chào đón.
" Không làm phiền anh chứ?"
" Không sao.
Hai người cứ vào trong đi" - Cậu rất lịch sự nói chuyện.
Thiên Minh lúc này có hơi khó chịu.
Cũng đúng thôi có ai lại vui vẻ được khi gặp tình địch của mình chứ.
Còn cô nữa sao lại dẫn anh đến nơi này để khám bệnh chứ.
Bất đắc dĩ bị cô kéo tay đi vào trong.
Vân Anh cùng anh ngồi xuống ghế đối diện với cậu.
" Bệnh tình của cậu tôi xem sơ qua rồi nhưng cần phải kiểm tra lại..."
" Tôi không cần anh khám bệnh, Vân Anh về thôi anh không muốn ở đây!"
Triết Thành chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh cướp lời.
Thiên Minh mặt mày cau có khó chịu.
" Chẳng lẽ tôi khám bệnh cho em rể tương lai cũng không được sao? Hay là cậu chê thằng anh vợ này không đủ trình?" - Triết Thành cười nói.
Thiên Minh khó hiểu quay sang nhìn cô.
Anh vợ? Vân Anh có anh trai từ khi nào chứ? Mà còn lại là cái tên vô liêm sỉ này chứ?
" Em nói với anh rồi, em với anh Thành không có gì hết.
Anh ấy là người anh em quen lúc nhỏ, em đều xem anh ấy như anh cả.
Ba em cũng quý anh ấy như người nhà thì làm gì có tình cảm nam nữ ở đây chứ!" - Vân Anh ra sức giải thích.
Thiên Minh trợn mắt nhìn cô rồi lại quay sang nhìn Triết Thành.
Cái tên trước mắt anh sau này lại là anh vợ ư? Chuyện này đúng thật là hài hước.
Lần đầu gặp nhau là muốn động thủ, còn dám giữ bạn gái của anh trong nhà suốt mấy ngày mà bây giờ bảo anh kêu một tiếng anh vợ, quả là nực cười.
Triết Thành đương nhiên hiểu được sự khó chịu của Thiên Minh rồi.
Lần đó giữ Vân Anh trong nhà mấy ngày thì anh đã gọi điện đến nổi cậu đây phải khóa máy.
Còn đích thân hẹn nhau gặp mặt và cảnh cáo cậu không ít nữa.
Cái tên Thiên Minh đúng là nghiện bạn gái đến hóa điên rồi.
" Vậy đi.
Tôi sẽ nhờ người khác khám cho cậu.
Như thế thì sẽ không ai khó xử cả" - Triết Thành ôn tồn nói rồi nhấc máy gọi cho y tá chuẩn bị mọi thứ.
" Tôi ra ngoài xem tình hình, hai người ngồi chơi.
" - Cậu vui vẻ nói rồi rời khỏi phòng làm việc.
Và giờ đây đúng là thời cơ tốt để giáo huấn tiểu bảo bảo này ra trò rồi.
Thiên Minh hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Vân Anh đương nhiên biết được hậu quả nhưng vẫn là muốn thử.
" Anh đừng như thế nữa.
Anh xem đi Triết Thành có gì không tốt.
Anh ấy không trách anh mà anh còn đi trách ngược lại người ta."
" Em là đang ám chỉ anh không biết điều?"
" Em không có ý đó.
Mà anh từng nói là phải biết dĩ hòa vi quý sao? Lúc trước em cũng ghét Việt Minh lắm là anh nói phải cố gắng sống hòa thuận sao?"
" Cái này không giống.
Việt Minh với em là hiểu lầm còn anh với Triết Thành là mâu thuẫn.
Anh ta dám đeo bám theo em, còn từng nói là sẽ cướp em lại.
Nghĩ xem có người anh nào nói ra những lời đó" - Thiên Minh bức xúc lên tiếng.
" Lúc đấy là đùa với anh thôi.
Mà làm gì anh khó chịu dữ vậy? Là anh đang ghen đó à?"
" Anh không được ghen với em sao?" - Thiên Minh lạnh nhạt nói.
Nhưng câu này lại khiến Vân Anh hạnh phúc.
Cuối cùng thì cũng biết biểu lộ cảm xúc rồi.
Cô cười tươi, nũng nịu ôm lấy cánh tay của anh.
" Thôi mà.
Em chỉ là muốn anh và anh Thành được hòa thuận chút thôi.
Đừng giận nha." - Vân Anh xuống giọng năn nỉ.
" Cô đấy.
Về nhà là no đòn với tôi" - Thiên Minh làm mặt lạnh, rằn giọng cảnh cáo cô nhưng Vân Anh thì không lấy làm giận.
Sau đó Thiên Minh cũng nuốt giận xuống mà đi khám các thứ.
Vân Anh luôn ngồi ở ngoài đợi.
Lúc anh bước ra thì hỏi tới tấp khiến anh trả lời đến không kịp.
Nhờ vào Triết Thành nên kết quả đã sớm có.
Vân Anh cầm lấy tờ giấy trên tay xem từng li từng tí rồi vẻ mặt lại khó chịu nhìn anh.
Cô hận là không thể mắng anh ngay bây giờ được.
Vân Anh nhìn tờ kết quả trong tay mà giận không ít.
Bệnh tin của anh thì không đáng lo nhưng xem đi " thiếu chất, thiếu dinh dưỡng" đó là kết quả sau khi khám tổng quát.
Thức đêm làm việc đến gần hơn nửa đêm, cơm lại không ăn, ngủ lại không ngủ, suốt ngày chỉ biết công việc công việc.
" Đừng động vào em!" - Vân Anh khó chịu đáp lại anh.
Thiên Minh cũng biết rằng sắp phải nghe một bài diễn thuyết rồi.
Đây cũng là nguyên nhân anh không muốn cho cô biết về bệnh tình của anh đấy.
" Anh biết rồi.
Sau này sẽ đi ngủ đúng giờ, ăn uống đầy đủ, không bỏ bữa, không rượu chè gì hết"
Vân Anh không đáp, cô cầm tờ giấy rồi bước đi.
Thiên Minh cũng đành phải chạy theo để dỗ dành tiểu Bảo Bảo nhà anh nếu không tối nay anh phải lết ra cái sofa ngủ nữa thì khổ