Thiên Minh để cô nằm trên người anh một lúc lâu.
Khi thấy cô mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Anh thấy cô đã ngủ say thì liền ôm cô xoay lại nằm trên giường.
Thiên Minh để cô nằm trên cánh tay của mình.
Anh nhìn thấy đôi môi của cô có chút sưng đỏ vì bị đánh chiếm lâu đến thế.
Thiên Minh hơi xót trong lòng, chỉ vì muốn thỏa mãn mà khiến cô gái nhỏ của anh đau đớn ngay cả bản thân anh cũng đau lòng lắm chứ.
Nhưng với bản tính của một người đàn ông thì Thiên Minh đâu thể nào ngăn nổi dục vọng của bản thân chỉ có thể ở bên chở che, chăm sóc cô cả đời này.
Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi ôm lấy cô vào lòng
Thiên Minh nằm đấy ôm cô rất lâu rồi mới quyến luyến mà rời khỏi giường.
Anh nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng ấm hơn một chút rồi mới lấy một bộ quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.
Thiên Minh tắm khá lâu, chủ yếu muốn dùng dòng nước mát lạnh ấy để hạ đi cơn nóng rực trong cơ thể.
Anh lựa chọn bộ đồ khá thoải mái mặc vào.
Lúc anh bước ra thì cô vẫn đang ngủ rất say, Thiên Minh chỉ cười nhẹ.
Anh mở điện thoại lên xem giờ.
Cũng đã hơn 6h tối rồi.
Không ngờ lần này anh và cô có thể vui vẻ bên nhau lâu đến vậy.
Từ xế chiều cho đến tối hỏi sao cô gái nhỏ bé của anh không mệt được chứ.
Anh lặng lẽ thu dọn mọi thứ, nhặt hết quần áo của cô mang xuống nhà giặt ủi tươm tất.
Thiên Minh không muốn đánh thức cô dậy nên cứ để cô ngủ ngon lành trên giường.
Còn anh thì lại quay sang đống công việc ở công ty.
Thời gian tích tắc trôi.
Cũng đã 8h 10 phút tối.
Vân Anh chợt tỉnh dậy, tay đập đập lên giường không thấy anh bên cạnh thì cô liền ngồi bật dậy.
Ngó nghiêng xung quanh khắp phòng chẳng thấy anh đâu.
Bỗng Vân Anh lại tự thấy tủi thân mà rươm rướm nước mắt, ngồi trên giươ gf gọi lớn tên anh.
" Thiên Minh..."
Lúc này anh đang ở bên ngoài nghe điện thoại của trơh lí đang báo cáo công việc thì bỗng nghe thấy cô thất thanh gọi tên mình.
Anh vội vàng cúp máy rồi mở cửa bước vào.
" Em sao thế? Sao lại khóc thế này?" - Thiên Minh hoảng hốt bước lại ngồi lên giường cạnh cô.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Vân Anh như một đứa con nít mà ôm lấy anh.
" Anh đi đâu thế...hức"
" Anh sợ em tỉnh giấc nên mới ra ngoài nghe điện thoại.
Anh không có bỏ em mà đi đâu tiểu ngốc à"
Thiên Minh lại khẽ cười, không ngờ khi tỉnh dậy không thấy anh thì cô lại phản ứng như thế.
Mà cũng đúng thôi, đối với một đứa con gái nhạy cảm như cô khi vừa vui vẻ xong mà không có anh ở bên thì lại cho rằng là bị bỏ rơi, bị lạnh nhạt.
Thiên Minh cố gắng dỗ dành một lúc thì cô mới bình tâm được.
Vân Anh lúc này mới chợt nhận ra là cả thân thể đều không có lấy một mảnh vải.
Cô hốt hoảng, đẩy anh ra cuộn mình vào trong chăn.
" Ngắm thế chưa đủ à? Anh ra ngoài đi!" - Vân Anh lên tiếng xua đuổi anh đi.
Thiên Minh trố mắt nhìn, lúc này anh muốn cắn lưỡi chết quách cho xong.
Lúc nãy khóc um cả lên vì không thấy anh bên cạnh nhưng giờ lại đuổi anh đi.
Con gái đúng là thứ khó hiểu nhất mà.
" Em làm như lần này anh mới thấy vậy, che đậy làm chi không biết.
Anh nhìn của em rồi vậy anh cho em nhìn lại nha"
" Anh có biết liêm sỉ không đấy?"
" Gần em anh cần gì liêm sỉ chứ!"
Vân Anh cứng miệng không thể nói gì thêm.
Cuộn trong trong chăn như một con sâu chỉ chừa lại cặp mắt để nhìn anh.
Thiên Minh đang là mất kiên nhẫn lắm rồi, anh vung tay kéo mạnh cái chăn của cô ra rồi tiến lại bế cô trên tay.
" Á..Anh làm gì đấy? Bỏ em xuống!"
Thiên Minh bế chặt cô trên tay mang vào tolet.
Anh đặt cô vào bồn đã có sẵn nước ấm.
Vân Anh không giẫy giụa nữa mà ngoan ngoãn ngồi im trong bồn nước.
Thiên Minh ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Từng động tác nhẹ nhàng giúp cô tắm rửa.
Nhìn thấy từng vết đỏ trên cổ và ngực của cô anh lại thở dài.
" Đau không?" - Anh dịu dàng hỏi.
Vân Anh chỉ có thể gật gật đầu.
Hỏi câu đấy có dư thừa quá không? Mấy chuyện này thì chỉ có đám đàn ông có lợi thôi.
" Lại sờ soạn lung tung rồi.
Lát nữa nhớ trả phí phục vụ cho em đó" - Vân Anh cất tiếng trêu ghẹo.
" Anh muốn là đưa em lên giường rồi không cần ở đây lợi dụng sờ soạn đâu.
Còn việc trả phí thì trả bằng tình yêu được không?"
Vân Anh cứ tưởng đâu là bản thân nghe lầm.
Trả bằng tình yêu đây chẳng phải là mấy câu thả thính hiện nay của giới trẻ hay sao.
Một ông chú 28 tuổi còn nói được mấy câu sến súa như vậy đúng là có một không hai mà.
Vân Anh nghe câu đấy mà thích thú, xem ra thì anh cũng không phải là quá nhạt nhẽo.
Cô thích thú tạt nước vào người anh.
" Lại nghịch nữa rồi.
Đồ anh mà ướt mà em giặt á nha, anh không có giặt đâu á!"
Vân Anh như không nghe thấy, cô lấy tay búng nước vào người anh.
Thiên Minh cũng chỉ biết cười khổ.
Anh thật sự là bất lực với tiểu quỷ này rồi.
" Ngồi im nào, còn nghịch nữa là ăn đòn.
Anh không có giỡn đâu đấy!" - Thiên Minh hơi rằn giọng một chút làm Vân Anh mất hết cả hứng.
Anh lấy ít dầu gội thoa đều lên tóc cho cô.
Vân Anh ngồi im hưởng thụ, hiếm khi được anh hầu hạ tội gì mà không hưởng chứ.
" Ước gì lúc nào anh cũng tốt như vậy!"
" Vậy thường ngày anh không tốt sao?"
" Thường ngày làm gì có việc anh tắm cho em, gội đầu cho em, chỉ toàn sau khi vui vẻ cơ may mới làm được một lần"
" Thường ngày con nhóc nào không cho anh đụng vào mà hôm nay lại trách.
Nếu em muốn ngày nào anh cũng giúp em được chứ?"
" Anh nhớ đấy!"
Thiên Minh lắc đầu ngao ngán.
Nói là vậy đó chứ không nói không rằng mà đụng vô người cô thử xem tối đó anh có bị đá xuống giường không thì biết.
Nhiều lần ôm cô ngủ không may đụng trúng phần nhạy cảm là anh ăn luôn một cái gối vô mặt.
Anh hận là không thể đè cô ngay lúc đó mà vui vẻ một trận để bớt bướng lại.
Đối với mối tình này không biết là anh sung sướng hay khổ cực nữa, chỉ biết là luôn bị cô cho ăn đòn vô cớ.
" Mau ngồi dậy! Tối ngâm nước lâu không tốt"
Anh gội đầu cho cô xong thì lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh người cô.
Vân Anh cũng rất là hiểu tính anh, nếu không muốn đụng thì có cho vàng anh đây cũng không thèm.
Còn nếu mà muốn rồi thì dù có lên trời thì anh cũng kéo cô xuống được.
Vân Anh đi ra ngoài ngồi trên giường.
Thiên Minh cũng bước theo sau, anh lấy máy sấy giúp cô làm khô tóc xong rồi thì đi lấy một bộ đồ cho cô mặc vào.
Cái cảnh này sao giống chăm sóc cho đứa con gái 3 tuổi quá vậy nè.
Thiên Minh không dám nghĩ tới cảnh cô có một đứa con sẽ như thế nào.
Chắc là trẻ con làm mẹ của trẻ con quá.
" Này mang cái áo của anh đi giặt đừng hỏi tại sao.
Vì em là người làm ướt nó nên mau đi phơi lên đi" - Thiên Minh đưa cái áo mình mới thay ra cho cô.
" Không đi.
Việc giặt đồ là của anh cơ mà.
Đừng có tị nạnh với em" - Vân Anh bĩu môi.
Do việc học của cô và công việc của anh đều bận rộn như nhau nên các việc trong nhà đều chia nhau ra làm.
Nói chia cho oai vậy thôi chứ hầu hết đều do anh làm.
Vân Anh không ít lần muốn trả thù anh mà bày cả đống ra rồi bắt anh còng lưng đi dọn.
Thiên Minh thì cũng từ lâu đã không bận tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này rồi.
" Em nhớ lấy" - Thiên Minh cảm thán một cây rồi đi xuống dưới nhà.
Vân Anh cũng không thèm để ý nữa, cô lấy điện thoại ra bấm giải khuây.
Đang thích thú ngồi coi Sơn Hà Lệnh thì anh bước vào trên tay còn mang theo cả khây thức ăn.
" Hết Trần Tình Lệnh rồi lại đến Sơn Hà Lệnh, cũng chỉ là phim thôi xem chi mà lắm thế không biết!"
" Nhưng mà hay lắm đó, anh nhìn xem Cung Tuấn đẹp trai chưa kìa.
Ôi! nắm tay rồi nè, tới luôn đi" - Vân Anh phấn khích.
Thiên Minh cũng không hiểu nổi phim ấy có gì hay mà bọn con gái lại mê đến vậy.
Cô thường thì than thở không có thời gian để học vậy mà ngày nào cũng cày phim.
" Được rồi, tạm tịch thu điện thoại.
Ăn rồi xem tiếp"
Anh giật lấy điện thoại của cô để lên bàn, Vân Anh muốn cãi lắm nhưng bị anh trừng mắt một cái là lại im lặng.
Cho dù bướng cỡ nào nhưng khi mà dám làm anh nóng lên là hậu quả là cô phải chịu thiệt thòi không ít.
Thiên Minh để thức ăn lên bàn.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô rồi cùng cô dùng bữa.
Vân Anh bên cạnh anh cười vui vẻ, thích thú trò chuyện rơm rã.
Xong bữa tối anh cũng khá mệt.
Làm cho xong đống tài liẻu cũng đã 11h, anh mệt mỏi quay về bên giường nhưng Vân Anh vẫn là không buồn ngủ.
Vì đã ngủ mê man hồi chiều rồi còn đâu.
Thiên Minh không bận tâm nữa mệt mỏi lên giường nằm.
Nhưng Vân Anh đâu thể nào dễ dàng buông tha cho anh được.
Cô ngồi kế bên nhìn anh đang ngủ mà cười khúc khích.
Cô vui vẻ trêu đùa.
Vân Anh nhéo mũi anh lại làm cho Thiên Minh muốn ngạt thở rồi còn cù lét anh nữa.
Thiên Minh rất chi là bực bội nhưng khi thấy nụ cười vui vẻ của cô thì anh không tày nào giận nổi.
Anh quay người, vật cô xuống giường.
" Em tỉnh táo như vậy hay là thêm hiệp nữa nha"
Vân Anh trợn mắt nhìn anh.
Cái con người sao lại mặt dày thế chứ, ăn cô suốt cả buổi chiều còn chưa đủ hay sao mà giờ lại đòi thêm.
Cho dù cô muốn thì cơ thể cô cũng chẳng còn sức lực nữa đâu, nơi ấy đang rất là đau đấy còn ân ái thêm một trận nữa thà rằng cho cô lên đoạn đầu đài rồi bắn bỏ còn hơn.
" Sao thế nào? Em muốn không?"
" Không muốn đâu.
Đau chết em rồi!"
" Vậy thì đi ngủ.
Còn nháu nữa là anh sẽ cho em vui vẻ hết đêm nay" - Thiên Minh nói rồi thì nằm lại xuống giường.
Còn tặng cô mấy phát vào mông lấy uy.
Anh thừa biết là cô sẽ không chịu nổi mà.
Thiên Minh kéo cô ôm vào lòng như thế này thì không sợ cô chọc ghẹo nữa.
......................!