" Còn ngồi đấy làm gì?" - Anh thấy cô cứ thẫn thờ nên cất giọng nhắc nhở.
Vân Anh giật mình, cầm bộ đồ đi thay ra.
Một lúc sau, Vân Anh mở cửa bước ra thì làm anh hoàn toàn ngẫn người.
Trông cô bây giờ rất xinh đẹp, thanh tao.
" Không...không đẹp sao ạ?" - Vân Anh thấy anh cứ nhìn đăm đăm mình nên hơi e dè mà cất giọng hỏi.
Thiên Minh cười nhẹ lắc đầu, anh bước lại nắm tay cô kéo lại bàn trang điểm.
Anh tháo dây cột tóc của cô ra.
" Anh làm gì thế?" - Cô rất ngạc nhiên bởi hành động bất thường của anh.
Thiên Minh không nói gì chỉnh lại tư thế cho cô rồi lấy cây lược nhẹ nhàng chải lại mái tóc dài của cô.
Qua chiếc gương Vân Anh có thể thấy rõ gương mặt của anh.
Tuy không biết hôm nay anh làm thế vì cái gì nhưng trái tim nhỏ của cô cũng đã đập loạn nhịp rồi.
" Xong rồi nè tiểu quỷ!" - Anh cười nhẹ rồi bảo, tiện tay còn kí yêu cô một cái.
Vân Anh tay xoa xoa đầu, má phồng lên trong rất dễ thương.
" Sao hôm nay anh lạ thế?"
" Lạ lắm sao?" - Anh ghé sát vào mặt cô thủ thỉ khiến Vân Anh hơi đỏ mặt.
Cô đẩy nhẹ anh ra, gương mặt giận dỗi đáng yêu.
Thiên Minh cũng rất thích thú bộ dạng trẻ con của cô lúc này.
Anh lấy nhéo má của cô.
" A...đau đau đau.
Tha cho em đi mà"- Vân Anh xuống nước cầu xin.
Anh bỏ tay ra thì lại bị cô đánh một phát vào ngực, tay còn xoa cái má mới bị nhéo đến đỏ ửng.
" Nhanh đi nào tiểu quỷ, sắp trễ giờ rồi!" - Anh xem đồng hồ rồi hối thúc cô.
" Nhưng anh vẫn chưa nói với em là đi đâu mà!"
Thiên Minh cũng chỉ biết thở dài, chẳng hiểu sao cô lại lắm lời thế nữa.
Anh đi lấy túi xách của cô rồi kéo cô đi.
Anh quăng cô lên xe rồi chở cô đi đâu đấy.
Vân Anh đang rất tò mò không biết anh sẽ đưa cô đi đâu nữa.
Sau một lúc anh dừng xe trước khu trung tâm thành phố.
Đây là nơi náo nhiệt cùng với rất nhiều trò chơi, khu tham quan thú vị và đây cũng là nơi anh đã đưa cô đi vào ngày sinh nhật năm ngoái.
" Sao lại đến đây?" - Vân Anh nhỏ giọng hỏi.
" Không biết nữa, trong vô thức thì lại nghĩ đến nơi này thôi" - Thiên Minh nhàn nhạt trả lời nhưng ánh mắt thì lại ấm áp nhìn cô.
Đây chính là nơi anh đã cùng cô có rất nhiều kỉ niệm đẹp và cũng chính từ ngày đi chơi cùng cô thì anh đã chính thức động lòng.
Nhớ khi ấy anh còn bế cô một quãng đường dài nữa cơ.
" Em muốn ăn kem" - Vân Anh bám chặt cánh tay của anh, ánh mắt hướng nhìn về quầy kem phía trước.
Thiên Minh cười nhẹ xoa đầu cô rồi cùng cô đi mua.
Vân Anh cầm cây kem trên tay vui vẻ mà cười với anh.
Thiên Minh nhìn cô cười tươi mà trong lòng anh cũng hạnh phúc.
Vân Anh nắm tay anh đi dạo khắp nơi.
So với một năm trước thì giờ đây nơi này đã mới mẻ hơn nhiều nhưng những kí ức đẹp năm đó thì chẳng có gì mà sánh bằng.
" Em muốn chơi gì không?"
" Trò bắn súng ấy, cái trò anh đã từng chơi mà giành được con gấu bông cho em ấy"
" Được"
Sau đó anh dẫn cô đi tìm cái quầy trò chơi bắn súng lúc trước.
Anh vừa bước vào thì ông chủ đó đã nhận ra.
" Cậu thanh niên này lại đến rồi đó à? Xem ra hôm nay lão già này làm ăn cũng chẳng khá khẩm rồi!" - Ông chủ thấy anh mà phun ra một câu nói đùa.
Tuy chỉ gặp anh có một lần nhưng ông rất có ấn tượng về anh.
Hôm ấy anh chính là người đầu tiên bắn được con gấu bông to đùng được để nơi cao nhất.
Thiên Minh niềm nở nói chuyện với ông chỉ vài ba câu rồi quay sang cô, anh đưa cho cô một khẩu súng.
" Cầm đi, lựa một món em thích rồi bắn thử xem nào!" - Anh dịu dàng nói.
Vân Anh cầm khẩu súng dài trên tay mà ngắm bắn.
Tuy được học không ít ở môn quốc phòng nhưng bây giờ ngắm bắn quả là khó thật.
Tay cô run run chẳng thể bắn được.
Thiên Minh đứng kế bên quan sát thấy cô hồi hộp thì anh bỗng cúi người nắm lấy bàn tay đang run của cô.
" Bình tĩnh, cứ ngắm bắn thoải mái, anh trả tiền mà em lo gì!" - Thiên Minh nói đùa, nắm chắc tay cô lại.
Pằng...Pằng...Pằng..
Ba phát súng bắn ra nhưng chỉ có một viên là trúng mục tiêu.
Vân Anh gương mặt thất vọng, quả thật đối với mấy môn kỹ năng như bắn súng này kia thì cô chẳng giỏi được một tí nào cả.
" Tiếp tục nào!" - Thiên Minh tiếp tục chi tiền nạp đạn rồi đưa cho cô.
" Thôi không chơi nữa! Không có gì vui cả"
Thiên Minh cười nhẹ, đâu phải anh đâu biết tính cách của cô.
Nhìn bộ dạng này của cô thì cũng đoán được ít phần.
Anh không nói gì cầm lấy khẩu súng.
ngắm thẳng vài giây rồi bắn một cách dứt khoát.
Cả ba viên đạn trúng mục tiêu, Vân Anh trố mắt ngạc nhiên.
Lần trước cũng như vậy, lần này cũng thế, có thể dễ dàng bắn trúng như vậy thì chắc chắn là không phải may mắn rồi.
" Wao...Chú giỏi thật đấy!" - Bên cạnh anh có một bé gái chừng 7 tuổi cất lời khen ngợi.
Thiên Minh nghe thấy cô bé nói thì cười dịu nhẹ rồi ngồi xuống.
" Chú thật giỏi đấy!" - Cô bé miệng cười tươi nói với anh.
Thiên Minh ánh mắt ấm áp đưa tay xoa đầu cô bé ấy rồi bảo tiếp :" Cháu ở đây một mình à?"
" Cháu đến với anh hai, nhưng anh ấy đi mua nước cho cháu rồi ạ" - Cô bé gương mặt đáng yêu, lễ phép tiếp chuyện cùng anh.
" Nhớ đấy, không được chạy lung tung đó nha.
Mà cháu thích trò này lắm à? Hay là chú lấy một món cho cháu nha" - Thiên Minh ngỏ ý.
Cô bé ấy bỗng sáng mắt ra không giấu được vẻ vui mừng.
" Được ạ?" - Cô bé rặn hỏi lại một lần nữa.
Thiên Minh gật đầu xác định.
Cô bé ấy trầm ngâm suy nghĩ rồi tiếp lời: " Hôm nay là sinh nhật anh trai cháu nên cháu muốn có một món quà gì đấy để tặng anh ấy"
" Thế cháu muốn gì?"
Cô bé ấy không trả lời liền được, ánh mắt ngước nhìn những món quà được chất trên kệ kia.
Gương mặt bỗng biểu hiện rõ sự ưng ý, cô bé chỉ tay vào quả bóng :" Cháu muốn có được trái bóng đó ạ.
Vì anh trai cháu rất thích đá bóng"
Thiên Minh biểu lộ rõ sự dịu dàng, anh đây là đang rất ngưỡng mộ tình cảm của hai anh em nhà này.
Luôn nghĩ và lo lắng cho nhau.
Anh gật đầu nhẹ một cái rồi quyết tâm lấy quả bóng ấy cho cô bé.
Thiên Minh cầm chắc khẩu súng trong tay rồi nhắm bắn rất chuẩn.
Rất nhanh chóng đã lấy được quả bóng.
Cô bé ấy đứng kế bên vỗ tay tán thưởng.
" Này, tặng cháu" - Thiên Minh vui vẻ tặng cho cô bé.
" Cho cháu thật ạ?"
" Đương nhiên rồi"
Lúc này anh trai của cô bé ấy quay lại.
" Ngọc Diệp"
Cô bé nghe có tiếng gọi quen thuộc nên quay đầu lại nhìn, nhận thấy người trước mắt là anh hai liền chạy lại quấn lấy cậu.
Ngọc Diệp còn vui vẻ cầm quả bóng đưa cho cậu.
" Ở đâu em có món này?"
" Là chú kia tặng em đó.
Chú ấy bắn súng rất giỏi, một phát là giành được phần thưởng này luôn á anh hai" - Cô bé ngây ngô nói.
Vẻ mặt cậu anh trai ấy không vui mừng mà đôi mày lại nhíu lại, có vẻ không hài lòng.
" Tiểu Diệp, anh đã bảo thế nào?"
Nghe thấy giọng của anh hai trầm xuống cô bé ấy có vẻ hơi sợ, e dè nói nhỏ: " Dạ không được nói chuyện với người lạ, không được nhận quà từ người lạ" - Cô bé ấy càng nói thì giọng càng nhỏ lại, cúi gầm mặt.
Thiên Minh đứng một bên thấy mọi việc, anh quay sang bảo cô rồi bước lại chỗ cô bé ấy.
" Con bé cũng sợ rồi, mắng thế cũng được rồi.
Cháu đừng lớn tiếng nữa con bé sẽ sợ đấy!"
Ngay lập tức cậu anh trai đó kéo Tiểu Diệp ra sau lưng của mình.
" Chú là ai thế? Có ý định gì mà tiếp cận em gái tôi?"
" Đừng vội nghĩ xấu cho tôi chứ, cháu xem bé Ngọc Diệp sợ rồi này"
Lúc này cậu mới quay sang nhìn đứa em gái bên cạnh, cô bé nắm chặt lấy vạt áo của cậu, đôi mắt thì đã ngấn nước.
" Cháu có phúc lắm mới có được một cô em gái thế đấy, đừng phụ lòng con bé" - Thiên Minh nhẹ nhàng nói rồi quay lưng đi lại chỗ của cô.
Lúc nghoảnh đầu lại nhìn thù thấy hai anh em họ đang ôm lấy nhau, một lớn một nhỏ nhìn rất đáng yêu.
" Này! Minh, anh sao thế?" - Vân Anh đứng kế bên thấy anh cứ nhìn thẫn thờ nên mới cất giọng gọi anh.
" À...Không có gì, chỉ là nhớ lại chuyện ngày xưa thôi.
Mà em không thấy cô bé ấy rất giống em sao?".
" Giống á? Chỗ nào chứ? Em dễ thương hơn con bé đó nhiều!" - Vân Anh bĩu môi
" Em là đang ganh tị đó à? Lớn rồi đấy cô nương!" - Thiên Minh xoa xoa đầu của nấm lùn Vân Anh rồi cười khẽ bước đi.
" Này! Anh đi đâu đấy! Em đang nói chuyện với anh cơ mà!"
" Nhanh thôi nấm lùn, không là thầy bỏ em lại đó!"
" Ỷ làm thầy người ta được một tí là lại lên mặt.
Về nhà anh biết tay em" - Vân Anh thầm mắng chữi anh rồi cũng co giò lên mà chạy lại bên cạnh Thiên Minh