" Vân Anh!" - Anh khẽ gọi tên cô.
Trong anh bây giờ rất muốn bước lại ôm cô một cái thật lâu để quên đi mọi buồn phiền nhưng quyết định là vẫn phải kìm chế.
Thirn Minh thật sự rất muốn biết lí do cô đến đây là gì.
Vân Anh không nói không rằng bước lại, mạnh tay mở áo anh ra.
" Vân Anh! Làm gì thế?" - Thiên Minh hoảng hốt bởi hành động của cô.
Cô nhìn cả người anh đều toàn là vết trầy xướt, Vân Anh đôi mắt lại ngấn lệ, nhìn từng vết thương trên người anh mà khiến lòng cô quặn thắt.
" Tại sao lại không nói cho em biết? Tại sao lại giấu em tất cả mọi chuyện? Từ chuyện bị thương lần trước đến tai nạn lần này! Rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa chứ? Tại sao mọi chuyện em chỉ được nghe từ người khác? Rốt cuộc em là gì chứ? Anh có gì khó nói" - Vân Anh bộ dạng như uất ức tột cùng mà trách móc anh.
" Thầy không sao cả, em bỏ ra đi" - Giọng anh lạnh nhạt, cách xưng hô cũng đã khác.
Vân Anh ngước nhìn anh.
Cách xưng hô này rốt cuộc đang biểu lộ điều gì, có phải anh đã tự buông bỏ tình cảm bấy lâu.
" Anh từ lâu không còn là thầy của em nữa rồi, cũng không phải là bạn trai mà là người quan trọng nhất, là người mà không ai có thể thay thế được!" - Vân Anh nghẹn ngào, khóc nấc.
Cô không muốn kết thúc, cho dù là bất đắc dĩ thì tình cảm này cô cũng chỉ quyết trao cho một mình anh.
" Tình cảm là không thể cưỡng cầu, tôi suy nghĩ kỹ rồi.
Tuy rằng tôi rất muốn có em bên cạnh nhưng vẫn là không thể ép buộc em.
" - Thiên Minh cười nhạt, chầm chậm nói với cô.
" Em biết lỗi rồi, anh đừng như thế! Em không đi nữa, em muốn ờ với anh" - Giọng cô nghẹn ngào thốt lên, nước mắt lại tiếp tục chảy dài.
Thiên Minh nghe cô nói tuy là bên ngoài không biểu lộ nhưng trong lòng thì đang rất vui mừng.
Đến cuối cùng thì vẫn là tiểu bảo bối cần anh, lo cho anh.
Bao nhiêu khổ tâm của anh lúc này như được trút bớt đi.
Rất nhanh chóng đã kéo cô vào lòng mà sưởi ấm cho cô.
Cảm nhận được sự ấm áp của anh Vân Anh liền cảm thấy hạnh phúc.
Vậy là có phải anh đã tha thứ cho cô rồi không?
" Em thật sự đã không còn giận anh?" - Thiên Minh ôn nhu vừa xoa đầu cô vừa bảo, giọng điệu cũng đã nhẹ nhàng hơn
Vân Anh vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bấy lâu, cái cảm giác cô đã thiếu trong thời gian qua.
Thật sự nó rất ấm áp.
" Em là người hỏi câu đó mới đúng.
Em rất hối hận vì đã không nghe anh giải thích, Thiên Minh, em xin lỗi" - Vân Anh như một đứa trẻ trong lòng anh.
Nũng nịu bên cạnh nhưng lại khiến anh ấm lòng.
Thiên Minh nhẹ nhàng xoa đầu cô, đối với anh bây giờ chẳng có gì cũng chẳng có ai mà thay thế được cô.
Trong lòng anh thì Vân Anh cô luôn ở vị trí đầu mãi không lay chuyển.
" Bảo Bảo!" - Anh khẽ gọi tên cô.
Vân Anh buông tay ra khỏi người anh, ngồi thẳng ngước nhìn anh.
" Sao mấy hôm nay lại nghỉ học?"
Vừa nghe anh hỏi Vân Anh liền trợn mắt nhìn.
Đấy đấy, bộ dạng ác ma hiện lên rồi đấy.
Hỏi câu đó có phải là dư thừa quá không? Chẳng phải vì thất tình nên mới nghỉ học sao? Còn cố tình hỏi khó.
Lúc nãy còn dịu dàng sau một giây thì lại lôi ra hỏi tội.
Vân Anh không biết nói với anh thế nào.
Cô khó chịu ra mặt, tất cả đều bị anh nhìn thấy.
Thiên Minh khẽ cười, bên ngoài lớn bao nhiêu, cộc cằn bao nhiêu nhưng khi bị anh hỏi tội thì cái gương mặt ấy lại biến thành mặt mèo đáng thương.
Người ngoài nhìn vô không biết còn bảo Thiên Minh đây đang bắt nạt cô.
" Sao nào? Tôi đang hỏi em đấy!" - Thiên Minh cố tình rằng giọng, bên ngoài thì nghiêm túc nhưng bên trong thì đang cười thích thú.
Lúc này bỗng cô nhận được cuộc gọi từ một người bạn trong lớp.
Vân Anh mở điện thoại lên.
" Bạn em gọi, em ra ngoài xíu nha" - Vân Anh cố tình viện cớ.
Người ta nói 36 kế chạy là thượng sách, cô đây là cố tình chạy khỏi sự tra khảo của anh.
Nhưng vừa đứng dậy cổ tay đã bị anh nắm lại kéo vật lại lên giường.
Vân Anh ngã vào lòng anh, Thiên Minh khẽ cười.
" Muốn trốn?"
Vân Anh đối diện với ánh mắt thâm túy của anh mà không biết nên nói gì, hai bên má tự nhiên ửng đỏ.
Thiên Minh nhẹ cúi đầu gửi gắm nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi căng mọng của cô.
Vân Anh trợn mắt nhìn anh.
Đây là trong bệnh viện mà còn bá đạo thế này không biết ở nhà thì giờ này chẳng biết cô có còn nguyên vẹn không nữa.
Tuy là ngỡ ngàng nhưng cô lại rất nhanh chóng mà phối hợp cùng anh.
Thiên Minh tham lam quấn lấy đầu lưỡi yếu ớt của cô, hút hết hương vị ngọt ngào trong miệng của cô.
Kĩ thuật của anh rất tốt khiến Vân Anh cứ đê mê trong sự ngọt ngào.
Bất ngờ lúc này cánh cửa mở ra.
Trung Khánh đứng trước cửa nhìn thấy cả một bầu không khí ái muội mà cũng ngượng ngùng, cậu vội đóng cửa lại.
Lúc này Thiên Minh mới giật mình, buông tha cho đôi môi của cô.
Trung Khánh đứng bên ngoài nói vọng vào.
" Tôi không thấy gì đâu, hai người cứ tự nhiên" - Cậu nói rồi thì cười lẩy, hai tay bỏ vào cái túi trên cái áo blouse rồi cất bước rời đây.
Ở trong phòng cả Thiên Minh và Vân Anh đều ngượng ngùng.
Hồi sáng còn giận nhau nhưng giờ này lại ôm hôn nhau thắm thiết có phải là quá bất hợp lí không?.
Bỗng Thiên Minh nhìn sang cô một lúc rồi cả hai cùng nhau cười.
" Sao lúc nãy lại dầm mưa thế?"
" Tại ...tại vội đến đây tìm anh nên mới dầm mưa đó"
Anh cười rồi đặt tay lên đầu cô xoa xoa.
" Đồ con nít" - Thiên Minh lên tiếng trêu ghẹo cô.
Vân Anh lúc này không giận mà lại cảm thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc vì lúc này được ở bên cạnh anh, được anh quan tâm còn được anh chọc ghẹo.
" Người ướt hết rồi này.
Chắc chắn lại bị cảm nữa cho coi" - Đôi mày Thiên Minh nhíu lại.
Bỗng anh đứng dậy, bước lại mở túi đồ mà Hạ Trâm đem vào cho anh lựa ra một cái áo thun với một cái quần short ngắn đưa cho cô.
" Mau đi thay đi nhóc.
Bệnh là bị ăn đòn đấy nhé!"
" Hứ.
Đúng là không có người bạn trai nào như anh.
Đồ hung dữ, coi chừng em đổi ý mà bỏ đi đấy"
Vừa dứt lời thì đã bị anh kí lên đầu một cái đau điếng.
Vân Anh trợn mắt nhìn anh, định xù lông mắng anh nhưng lại bị anh lườm một cái.
" Tôi vẫn là thầy của em" - Chỉ bằng một câu nói của anh đã khiến cô câm nín.
Đúng là Vân Anh có bướng đến đâu nhưng khi anh đưa ra lí lẽ thì tuyệt nhiên cô không thể nào mà phản bác lại được.
Mặt mày cau có cầm bộ đồ đi vào tolet thay ra.
Thiên Minh nhìn bộ dạng của cô mà không khỏi buồn cười.
Anh nghĩ lại cũng thấy thật khó hiểu.
Mấy ngày không có cô bên cạnh thì luôn cảm thấy bực bội khó chịu nhưng từ khi có cô ở bên thì tự cảm thấy vui vẻ hẳn ra.
Thiên Minh cũng chỉ tự cười bản thân cho sự ngớ ngẩn ấy.
Một lúc sau cô bước ra thì anh lại phì cười, nhìn mặc cái áo của anh như là đang mặc váy còn cái quần short ngắn thì biến luôn thành quần dài.
" Nói là đồ nấm lùn mà không tin.
Giờ xem đi, còn lùn hơn cả nấm" - Thiên Minh thích thú nói với vô, Vân Anh đang rất là uất ức.
Đấy đấy, mới hết giận chưa bao lâu là lại lôi cô ra làm trò cười rồi.
Bộ dạng cô ướt như chuột lột là do ai vậy mà còn cười được.
" Em đi về!" - Vân Anh giận dỗi định bỏ đi nhưng chưa tới cửa thì đã bị nhấc bổng lên.
Có thật là anh bị suy nhược cơ thể không vậy? Nhìn bề ngoài chẳng thấy giống bệnh nhân gì cả.
" Bỏ em xuống coi" - Vân Anh hét vào mặt Thiên Minh, anh không thèm quan tâm, bế cô thẳng lên giường bệnh.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống.
" Em đó, cố mà nghỉ ngơi, trán hơi nóng rồi này.
Em làm sao mấy ngày tới cố mà ăn uống cho tăng cân đi để khi anh xuất viện về đem em lên cân mà xuống kí nào là no đòn" - Thiên Minh rằn giọng.
Vân Anh đưa ánh mắt đáng thương nhìn anh.
" Em không thích mà bỏ em ra, em không muốn ở bệnh viện đâu ngột ngạt lắm"
Thiên Minh không nói chỉ trừng mắt nhìn cô một cái lập tức đã khiến cô im lặng.
Vân Anh đang cố gắng ép nước mắt ra để làm nũng nhưng chẳng được giọt nào cả, đúng là phản chủ thật.
Lúc khóc thì khóc không được đến lúc không cần thì lại trào ra nước thác nước.
" Lộn xộn là anh đánh em ngay bệnh viện đó"
" Anh...anh là đồ quá đáng.
Anh không được làm nhục em, anh mà dám là em đi kiện anh việc lúc trước đó nha"
" Chuyện lúc trước là chuyện gì vậy? Sao anh không nhớ nhỉ?" - Thiên Minh cố tình làm khó để ép cô nói ra.
" Anh...anh vô liêm sỉ vừa thôi.
Đã làm rồi định phủi bỏ trách nhiệm hả?"
" Nhưng hôm đó là em chủ động chứ đâu phải anh"
" Đồ...đồ vô liêm sỉ.
Đồ ....cái đồ đáng ghét" - Vân Anh xù lông lên.
Nhớ lại thì tự bản thân cảm thấy xấu hổ, cũng chẳng biết lấy động lực đâu ra mà đi làm mấy chuyện đó với anh nữa.
" Hay là em muốn lần này anh chủ động?" - Thiên Minh áp sát mặt với cô, Vân Anh nghe thế liền đỏ mặt.
Cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần cô vội lấy chắn cuốn người lại không dám nhìn anh nữa.
Thiên Minh không nói gì chỉ lẳng lặng bước qua ghế sofa nằm tạm vậy.
Làm bạn trai của một đứa con nít khổ thế đấy, bản thân đang bị bệnh nhưng rốt cuộc vẫn phải đi lo ngược lại cho tiểu quỷ kia, số của anh đúng thật là khác người