Nghe thấy tiếng động Thiên Minh mới ngước nhìn, thấy Vân Anh đang đứng đấy hai hàng nước mắt đang rơi thì anh liền vội đẩy Hạ My ra.
" Vân Anh" - Anh gọi tên cô nhưng Vân Anh lại cười lạnh một cái, nước mắt lại lăn dài trên má.
Vân Anh gương mặt đầy nước mắt từng bước đi vào.
Thiên Minh hốt hoảng bước lại nắm chặt tay của cô.
" Vân Anh...Nghe anh nói.
Mọi chuyện không như em thấy đâu thật ra chỉ là...."
Chưa đợi anh nói hết câu cô đã gạt phăng tay của anh ra, nhanh mạnh và rất dứt khoác.
Vân Anh từ từ bước lại chỗ của Hạ My.
Bốp....Vân Anh tức giận mà giơ tay lên tát Hạ My một cái.
Cô ta sững người đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm Vân Anh.
" Cô có giỏi thì bước gần lại Thiên Minh một bước nữa đi, tôi không đánh gãy chân cô tôi quyết không làm người" - Vân Anh gương mặt sắc lạnh, giọng điệu đanh thép, từng lời từng chữ đều nhắm đến Hạ My.
Cô ta vốn không thể phản bác.
Thiên Minh bước lại nắm lấy tay của cô.
" Vân Anh, không như em nghĩ đâu.
Anh thật sự là không làm gì có lỗi với em hết.
Em có thể tin anh lần này được không?"
" Dựa vào gì mà anh bắt em phải tin.
Em vừa rời nhà vài ngày thì anh đã cho cô ta vào nhà, lại còn hôn nhau không rời, đó không phải là sự thật thì là gì chứ? Anh trả lời em đi" - Giọng Vân Anh lạnh lùng hỏi anh.
Không gian lại chợt lắng đọng, cả căn nhà đều bị bao trùm bởi những giọt nước mắt.
" Anh thật sự là không có tình cảm với Hạ My, điều đó tất cả mọi người có thể làm chứng."
" Không động lòng nhưng cũng không từ chối phải không? Một nụ hôn không thể hiện gì sao? Anh để cô ta ở trong nhà thì không thể hiện gì à? Vậy trong mắt anh, em là gì chứ? Em bị thương vốn định gọi cho anh để được an ủi nhưng người nghe máy lại là cô ta.
Anh nói là đi công tác, hai tuần không liên lạc đến khi trở về lại mang theo cô ta quay về.
Nếu không có tình ý thì anh giữ cô ta bên cạnh làm gì? "
Thiên Minh nghe cô nói mà không thể trả lời.
Trong lòng anh lại đau như cắt, từ trước đến nay anh đều lo nghĩ chu toàn cho mọi người nhưng đến cuối cùng người chịu tổn thương nhiều nhất lại chính là cô.
Lúc này Hạ Trâm cũng từ trên lầu bước xuống, thấy Vân Anh đang đứng giữa nhà cô cũng thật sự hoảng hốt.
" Em nói với anh rồi, nếu anh có người mới thì cứ nói với em, em sẽ tự mình rời đi nhưng tại sao lại lừa dối em? Đây là thú vui tàn độc của những người có tiền đó sao?" - Vân Anh càng nói thì nước mắt lại càng rơi.
" Vân Anh....Thật...thật ra nụ hôn đó..." - Hạ My định lên tiếng thì liền bị Vân Anh liếc xéo.
" Cô không có tư cách để lên tiếng ở đây!" - Vân Anh chỉ thẳng mặt Hạ My cảnh cáo.
Hạ Trâm lúc này mới bước lại nắm chặt tay của Vân Anh.
" Vân Anh nghe chị nói, em có thể không tin Hạ My nhưng hãy tin chị, anh Minh thật sự không có phản bội em"
Vân Anh không thèm để ý đến lời của Hạ Trâm nói, ánh mắt sắc lạnh vẫn nhìn đăm đăm Hạ My như muốn thanh lí cô ngay lập tức.
Vân Anh càng nghĩ đến những chuyện cũ thì không thể không nghi ngờ tình cảm của anh dành cho cô.
Tình cảm bấy lâu, hẹn ước trọn đời trong mắt cô bây giờ chỉ là giả dối.
Càng nghĩ đến hình ảnh anh và Hạ My ôm nhau, hôn nhau thì đầu cô lại càng muốn nổ tung.
Vân Anh tức giận bước lại nắm chặt lấy cổ tay của Hạ My mà siết chặt.
" Cô giỏi dùng nước mắt để quyến rũ người khác lắm mà, cô khóc đi, cô khóc cho tôi xem nào" - Vân Anh vừa dứt lời thì một tay xô ngã Hạ My xuống sàn.
Thiên Minh lúc này lại bước lên ngăn cản, anh không muốn cô đã sai lại càng sai, anh đứng trước mặt cô, tay thì nắm chặt tay của cô.
" Vân Anh! Đủ rồi, đừng làm loạn nữa.
Nhà này có camera anh sẽ mở lên cho em xem, đi theo anh"
Vân Anh tức giận gạt tay anh ra.
" Đừng ương bướng nữa" - Thiên Minh cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với cô.
" Nếu em cứ ương bướng đó thì sao? Anh sẽ dùng bạo lực để xử lí em sao? Hay là tiếp tục giam cầm em để em chứng kiến những cảnh tượng như hôm nay? Em thật không dám nghĩ những lời đường mật lúc đó là thật lòng hay giả dối, giữ em bên cạnh là tự nguyện hay là vì trách nhiệm thật là khó phân biệt thật giả"
" Bảo Bảo, em đừng như thế nữa"
" Đừng gọi là Bảo Bảo, em không phải" - Vân Anh tức giận quát lớn, cô tháo luôn sợi dây chuyền trên cổ quăng mạnh xuống đất.
" Em từng nói anh chính là người hiểu rõ lòng em nhất.
Ngày hôm ấy em còn tặng anh sợi dây để thắt chặt tình cảm nhưng có lẽ lúc ấy em đã lầm rồi, em thua rồi, thua trong thứ tình cảm này, thua rằng bản thân chỉ là một kẻ tầm thường chẳng có tư cách để đứng cạnh anh cả" - Vân Anh nước mắt tuôn rơi, lòng đầy quặn thắt nói với Thiên Minh.
Anh nghe từng câu từng chữ ấy mà như hàng vạn mũi dao đâm vào.
Một người đàn ông trước giờ chưa từng rơi lệ nhưng hôm nay lại nghe cô chính miệng nói nhuengx lời này thì đôi mắt cũng đã rươm rướm.
Anh nhẹ nhàng tháo sợi dây tay ra đặt lên bàn.
Cố gắng bình tâm, hít một hơi thật sâu.
" Nếu như em đã lầm thì anh cũng xin trả lại bao nhiêu tình cảm bấy lâu.
Nhưng người anh yêu sâu đậm nhất từ trước tới giờ cũng chỉ có một mình Dương Vân Anh.
Nếu sau này không có anh bên cạnh cũng phải hứa là phải sống cho thật tốt"
Anh nói rồi thì hai giọt nước mắt cũng rơi xuống, anh quay lưng đi về phía cầu thang.
" Anh biết hôm nay là ngày gì không? Chính là sinh nhật của em đó.
Lúc trước anh còn hứa là sẽ cùng em đón sinh nhật lần thứ 18 này sao? " - Vân Anh nghẹn ngào nói.
Thiên Minh chợt dừng bước.
Anh nhớ chứ, từng lời hứa với cô anh đều nhớ cả.
Ngay hôm nay anh còn chuẩn bị cả nhẫn để cầu hôn cô cơ mà.
Nhưng có lẽ khoảnh khắc ấy sẽ không bao giờ hiện hữu nữa.
" Có một kiểu mệt mỏi gọi là không ai hiểu.
Có một loại khổ gọi là không có người thương yêu và có một kiểu đâu đó là không thể nói ra lời.
Có một kiểu vết thương em chắc chắn là không có ai thấu.
Em sai tất cả.
Tất cả là em sai.
Được....Chưa?" - Vân Anh khi nói ra những lời này thì cũng là lúc cô đã tự đánh gãy tình cảm bấy lâu.
Cô quay người đi, hai hàng nước mắt chảy dài.
Bản thân cô cũng không ngờ rằng anh lại dễ dàng buông bỏ như vậy.
Từng lời hứa, từng câu nói nhỏ nhẹ khi xưa bỗng chốc chỉ còn lại là kí ức.
Vân Anh từng bước rời đi còn Thiên Minh thì như chết lặng, anh không nói cũng không giữ cô lại.
Đây có lẽ là kết thúc tốt đẹp nhất của cô và anh.
Một năm, quãng thời gian không dài nhưng cũng đủ khiến anh và cả cô khắc sâu.
Cô lặng người bước đi nhưng vừa bước ra tới cổng thì thấy Triết Thành vẫn còn ở đó.
Vân Anh vội lau gạt đi nước mắt.
Triết Thành không nói gì cả chỉ bước tới ôm cô vào lòng.
" Em...em đã sai...thật sao...?" - Vân Anh nghẹn ngào khóc nấc.
" Em không sai chỉ là em chưa thật sự nhìn rõ mọi chuyện thôi.
"
" Em không...còn bất cứ gì nữa...Em..mất tất cả rồi"
" Em vẫn còn có anh, hãy tạm lánh nơi này một thời gian, đợi khi bình tĩnh anh sẽ đưa em về còn giờ thì về nhà anh nha" - Triết Thành từng lời nhỏ nhẹ khuyên bảo cô.
Sau đó, Triết Thành dìu cô lên xe rồi chạy đi mất.
Lúc này Thiên Minh đã ngồi ở ban công trên sân thượng.
Một mình suy nghĩ nếu thật sự kết thúc ở đây thì bản thân cô và cả anh sẽ ra sao đây?.
Thiên Minh mở điện thoại lên xem lại từng hình ảnh trước đây bỗng trên điện thoại lại hiện lên vị trí của cô.
" Cái bảng tên?"
Thiên Minh xém nữa là quên mất, cái bảng tên anh tặng cô lúc trước có cài định vị sẵn rồi nhưng định vị này anh chưa bao giờ kích hoạt chỉ có một khả năng là cô đã ấn vào chữ Minh trên bảng tên nên định vị mới được kích hoạt.
" Vân Anh.
Em lại có ý định gì nữa đây?"