Hôm sau, Vân Anh cùng mọi người tiếp tục cuộc khám phá.
Cô bề ngoài thì vui vẻ hòa đồng nhưng sâu thẳm trong tim thì đang rất hỗn loạn.
Cả đêm qua cô cũng chẳng thể nào ngủ ngon được, cứ chợp mắt thì lại thấy anh đang từng bước rời xa mình.
Còn về Thiên Minh thì cả đêm anh dường như là thức trắng.
Đến sáng sớm thì Hạ Trâm lại vào viện để chăm sóc cho anh.
Đến trưa, Việt Minh cũng đến thăm anh.
Vừa bước vào là tiếp tục bài ca dài vô tận để trách móc anh.
" Tôi thật sự hết nói nổi cậu!" - Việt Minh bực tức mà cảm thán một câu.
" Cậu thanh niên đó không sao chứ? Tôi thấy cậu ta còn nặng hơn tôi nữa"
" Ừ thì nặng thì không có thương tật, còn cậu nữa, định đi gặp diêm vương hay sao mà chạy như cướp vậy cũng may người nhà tên kia không kiện cáo cậu nếu không thì một tên cảnh sát quèn như tôi cũng không đứng ra để bảo vệ cậu được đâu"
" Có chuyện gấp thật mà.
Mà anh thôi đi, tôi nằm đây còn chưa đủ sao mà còn tra tấn ép cung, anh mắc bệnh nghề nghiệp lắm rồi đấy.
Mà đối với một kẻ phiền phức như tôi thì diêm vương cũng chẳng dám nhận đâu" - Thiên Minh buông lời nói đùa một câu.
" Hạ Trâm, nhờ em đứng ra lo tiền viện phí cho cậu thanh niên đó giúp anh, gia đình cậu ta khó khăn thì cứ giúp đỡ" - Anh quay sang căn dặn với Hạ Trâm.
Cô cũng chỉ gật đầu nghe theo.
Nán lại một chút thì Việt Minh phải quay về vì ở cơ quan còn có việc.
Hạ Trâm nhận tin ở tiệm sách có việc nên cũng phải chạy về xem sao.
Thiên Minh một mình buồn chán chỉ đành lấy điện thoại ra lướt facebook để giết thời gian.
Đang xem lại mấy hình ảnh cũ thì cánh cửa lại một lần nữa hé mở và người đến lần này làm cho anh rất ngạc đó là Mỹ Trang.
" Em vào được chứ?"
Thiên Minh gượng ngồi dậy, dựa người vào giường, gật đầu đồng ý.
Mỹ Trang từng bước đi vào trong.
Cô còn mua ít trái cây cho anh.
" Hôm nay không phải đi học à?" - Anh vẫn lịch sự hỏi han.
" Không ạ.
Hôm qua nghe nhiều người nói thầy bị tai nạn nên em vào thăm.
Thầy không sao chứ ạ?"
" Không sao.
Chỉ chấn thương nhẹ nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi! "
" Thầy không sao thì em yên tâm rồi.
Trong lớp có nhiều bạn cũng gửi lời hỏi thăm đến thầy đấy.
Mọi người đều rất nhớ thầy, khi nào rảnh thầy có thể về thăm trường"
" Cảm ơn mấy em.
Cứ nói với các bạn là tôi vẫn ổn.
Dù không còn dạy nữa nhưng các em đều là học trò của tôi, cứ nhắn tin tâm sự bình thường.
Còn em thì sao? Vẫn cứ tiếp tục với tên Minh Nhật đó hả?"
Mỹ Trang lặng im không đáp chỉ biết cúi đầu không dám ngước nhìn.
Thiên Minh vốn từ lâu đã điều tra rõ ngọn ngành.
" Oan có đầu nợ có chủ, em không nên dùng bản thân mình để trả nợ cho những việc làm của ba mẹ mình.
Tuy nói như vậy có lẽ với nhiều người sẽ nghĩ rằng là bất hiếu nhưng em vẫn còn tương lai dài phía trước" - Anh nhẹ nhàng khuyên răn.
" Là gia đình em nợ anh ấy quá nhiều, cũng chỉ vì ba em mà đẩy gia đình anh ấy còn cảnh nhà tan chia năm xẻ bảy, đây có lẽ là điều tốt nhất em có thể làm ngay lúc này.
Em biết là thầy lo cho em nhưng sau này cũng mong thầy đừng làm khó anh ấy, mọi chuyện đều là em tự nguyện." - Mỹ Trang lòng đầy tâm tình nói với anh.
" Ai cũng đều có một mặt mà không muốn cho ai biết, nhưng đối với một cô gái như em vốn không thể giải quyết những ân oán này.
Những điều cần nói tôi cũng đã nói rồi, nếu cảm thấy khó khăn thì cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp em tìm chỗ ở thích hợp hơn không cần phải ngày nào cũng chịu đựng ủy khuất như vậy.
Em là bạn tốt của Vân Anh lại là học trò của tôi, trên danh nghĩa của một người thầy tôi vẫn muốn em sống cho bản thân mình" - Thiên Minh hết lời khuyên bảo.
Mỹ Trang chỉ cười nhạt một cái rồi thôi.
Đối với cô hiện tại như thế cũng không quá tồi tệ, đối với việc Minh Nhật chứng kiến ba mẹ mình tự sát vì lâm vào đường cùng thì nổi đau bây giờ cô phải chịu thì có đáng là bao chứ.
" Mà Vân Anh đâu rồi thầy?" - Mỹ Trang cố tình chuyển sang chuyện khác.
" Em ấy đi cắm trại với trường rồi!" - Nhắc đến Vân Anh thì Thiên Minh lại trầm mặt hẳn ra.
" Với tính cách của Vân Anh thì khi thầy nằm đây chắc chắn cậu ấy sẽ làm loạn nhưng bây giờ lại...!Không lẽ hai người lại cãi nhau nữa rồi?" - Mỹ Trang hơi lo ngại cho tình cảm của cô.
" Là tôi không cho em ấy biết.
Lúc này nói giận nhau thì cũng không đúng chỉ là cần thời gian để bình tâm thôi" - Anh lòng đầy muộn phiền mà thốt ra từng chữ một cách nặng nề.
" Em mong thầy đối xử tốt với cậu ấy một chút.
Thầy chính là mối tình đầu của Vân Anh nên ít nhiều cậu ấy sẽ mơ mộng rất nhiều nên mong thầy có thể kiên nhẫn"
" Tôi hiểu mà" - Thiên Minh cười nhẹ đáp.
Trời cũng sập tối nên Trang cũng phải ra về.
Anh thật sự là hết chịu nổi cái sự ngột ngạt ở đây mà.
Chỉ là mấy cái vết thương ngoài da thôi mà tất cả mọi người đều kiên quyết giữ anh lại bệnh viện.
Thiên Minh tâm trạng rất bực bội, trong lòng chỉ mong ước là lúc này có cô bên cạnh.
Đang ngồi xem mấy cái file tài liệu mà Trịnh Thiên vừa gửi mà lại cau có khó chịu.
Đám người này không có anh lại làm ăn chẳng ra gì, có một cái bản hợp đồng mà soạn hoài không xong, đúng là muốn đập luôn cái điện thoại trong tay.
Gần hơn 7h tối lại có người ghé thăm nhưng không phải một mà là đến ba.
Trung Khánh, Hạ Trâm, Hạ My lần lượt bước vào.
Vừa vô tới là tình hình sức khỏe anh thế nào? Anh có đau ở đâu không? Có khó chịu ở đâu không?.
Hàng loạt câu hỏi đến từ mọi người khiến anh nổi đóa.
Mặt anh tối sầm lại, trong lòng đang tự kiềm chế lại bản thân.
Hạ My chỉ muốn gọt trái cây cho anh thôi mà cũng bị anh làm lơ.
Tuy không nói nhưng Thiên Minh cũng rất giận vì cô đi nói bóng nói gió với Vân Anh khiến Vân Anh suy nghĩ tiêu cực.
Bạn gái anh mà cô còn dám uy hiếp, không nể nang tình cảm hai gia đình của anh và cô thì giờ đây Hạ My cô cũng chẳng còn mà đến đây làm phiền anh.
Hạ Trâm thấy tình hình không ổn nên nhắc nhẹ Trung Khánh bảo cậu đưa Hạ My về.
Sau khi họ rời đi thì cô mới ngồi xuống nói chuyện với anh.
" Sao anh lại lạnh nhạt và khó chịu với Hạ My như vậy.
Hôm đó là cô ấy không ngần ngại mà hiến máu cho anh đó"
" Ân nghĩa anh có thể trả chứ tình thì không.
Em nên nhớ rằng anh bây giờ chỉ có Vân Anh là bạn gái và anh cũng không thích việc yêu lại người yêu cũ, em hiểu rồi chứ?"
" Anh à.
Nếu anh thật sự là có thể chấp nhận Vân Anh thì sao không thể thấy Hạ My cũng rất tốt, vốn dĩ cậu ấy cũng là vị hôn thê trước đây với anh"
" Sao em lại nhắc lại chuyện này với anh chứ.
Mối hôn sự lúc đó chỉ là vì lợi ích của hai gia đình, anh vì muốn làm vui ba mẹ nên mới nhắm mắt đồng ý, nhưng từ khi ba mẹ anh mất thì giữa hai gia đình không còn gì ràng buộc nhau nữa"
" Nhưng đâu phải là anh không nhận ra tình cảm của cậu ấy.
Em cũng biết trước đây anh trốn tránh thay đổi họ tên nơi ở cũng là vì để tránh mặt gia đình của Hạ My nhưng bây giờ thì khác rồi.
Hạ My với chúng ta cũng đâu phải là mới quen, em với Hạ My thân nhau như chị em ruột thịt, từ nhỏ đã cùng chơi cùng ăn cùng mặc, cùng lớp, cùng bàn nữa nè, có thể nói từ sâu trong đáy lòng của em thì Hạ My cũng là người..."
Không đợi cô nói hết câu anh đã giơ tay ra ngăn cảm, gương mặt điềm tĩnh trả lời.
" Hạ Trâm nghe anh nói.
Là em cùng trưởng thành với cô ấy không phải là anh"
" Chẳng lẽ...Chẳng lẽ anh có gì không hài lòng với cô ấy sao?"
" Anh không có gì là không hài lòng cả nhưng đối với Dương Vân Anh thì khác"
Hạ Trâm nghe thế cũng chỉ biết thở dài.
" Không quan tâm nên mới không có gì là không hài lòng còn Vân Anh thì được anh đặt trong mắt rồi nên từ trước tới giờ anh luôn kén cá chọn canh, giờ cho dù em có nói gì nữa thì cũng bằng không"
Thiên Minh im lặng không đáp, anh quay ánh mắt nhìn sang hướng khác.
Hạ Trâm thì ngồi suy tư một mình, xe ra với tình thế bây giờ thì Hạ My hết hi vọng thật rồi