Thiên Minh nhanh chóng được mọi người đưa vào bệnh viện gần nhất.
Rất nhanh thì Khánh và Hạ Trâm đã có mặt ở bệnh viện.
Cả hai đứng trước phòng cấp cứu, trong lòng thì thẩp thỏm không thôi.
Bỗng nhiên cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ đã chững tuổi bước ra.
Hạ Trâm hai hàng nước mắt chạy lại.
" Bác...bác sĩ..Anh..anh trai tôi sao rồi?" - Hạ Trâm nghẹn ngào nắm chặt tay vị bác sĩ đó.
Trung Khánh đứng kế bên chỉ có thể kéo nhẹ vợ mình ra.
" Vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng mất máu khá nhiều.
Hiện tại ngân hàng máu của chúng tôi không đủ nên nhanh chóng tìm người hiến máu" - Vị bác sĩ ôn tồn nói.
" Bác sĩ...Tôi là em gái của anh ấy.
Tôi có thể hiến máu"
" Thiên Minh thuộc nhóm máu O Rh (-) chỉ có thể nhận hiến máu từ nhóm máu O (-) nhưng em thuộc nhóm máu A căn bản là không thể hiến máu " - Trung Khánh lên tiếng khuyên ngăn.
" Cậu đây nói rất đúng.
Cần phải tìm nguồn máu thích hợp và nhanh chóng nếu không thì chũng tôi cũng không có cách nào khác"
Bỗng từ phía hành lang xa xa có người cất giọng.
" Tôi thuộc nhóm máu O (-), tôi có thể hiến máu"
Hạ Trâm quay đầu ngước nhìn thì ra đó là Hạ My.
Cô vội chạy lại nắm chặt tay của Hạ My.
" Cậu...cậu phải giúp anh ấy, tớ xin cậu đấy Hạ My"
Hạ My chỉ gật đầu nhẹ.
" Mình sẽ làm tất cả vì anh ấy" - Hạ My nói rồi thì nhanh chân theo y tá để đi lấy máu.
Lúc này Hạ Trâm mới yên tâm, cô bất thần ngồi trên dãy ghế, Trung Khánh cũng chỉ có thể ngậm ngùi ôm chặt cô vào lòng.
" Thiên Minh, cậu ấy là người kiên cường chắc chắn ssx không sao đâu"
......................!
Phía Vân Anh lúc này cũng đã đến nơi.
Suốt buổi ở trên xe trong lòng cô cứ lo lắng không thôi, một cảm giâc bất an luôn cứ hiện hữu trong đầu.
Vân Anh chậm rãi bước xuống xe, cảm nhận bầu không khí vô cùng trong lành nhưng tâm trạng thì rất nặng nề.
" Cậu ổn chứ?" - Tuấn Khương từ phía sau nói với cô.
Vân Anh quay người lại, cười nhẹ bảo là chỉ say xe thôi rồi lặng lẽ bước đi.
Buổi trưa Vân Anh cùng các bạn ăn trưa nhưng cảm thấy chẳng có món nào vừa miệng cả, trong lòng buồn bực cô một mình đi ra gốc cây ngồi trầm tư.
Từ sáng đến giờ thấy anh không liên lạc cứ cho là anh còn giận cô mà đã bỏ mặc cô rồi.
Trước khi đi anh cũng không dặn dò cô bất cứ gì cả khiến cho Vân Anh vô cùng hụt hẫng.
" Lại cãi nhau à?" - Quốc Tuấn bỗng cất giọng bên tai cô.
Vân Anh giật mình đứng dậy cúi đầu.
Anh cười nhẹ.
" Ở đây không có ai cứ tự nhiên.
"
" Sao thầy lại đến đây thế ạ?" - Vân Anh nhỏ giọng hỏi.
" Mọi người đang dùng bữa tôi không thấy em nên đi tìm đây"
" Em chỉ hơi khó chịu nên muốn tìm chỗ yên tĩnh thôi, em xin lỗi vì đã rời đi"
" Không sao.
Trong lòng ai cũng có tâm sự mà.
Tôi tuy không quá thân thiết với Thiên Minh nhưng ít nhiều cũng hiểu về cậu ấy.
Trước đây đừng nói chi là vui cười ngay cả khi tức giận cậu ấy cũng không tỏ ra bất kì cảm xúc gì.
Nhưng đối với em thì lại rất khác, chắc hẳn em cũng cảm nhận được.
Chuyện tình cảm là điều khó nói tất cả là do tâm em cảm nhận thôi" - Quốc Tuấn vỗ nhẹ vai cô rồi rời đi.
Vân Anh đứng dựa người vào thân cây mà suy nghĩ.
......................!
Hơn một tiếng sau Thiên Minh mới được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.
Tình trạng của anh đã không đáng ngại nữa, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể hồi phục nhanh chóng.
Anh được chuyển đến phòng bệnh thường, tay đều đầy vết trầy, trên đầu còn bị băng mất hết vầng trán.
Hạ Trâm rất lo cho anh nên đã ở lại chăm sóc cho anh.
Trung Khánh cũng đành nghe theo vợ.
" Mà Vân anh đâu rồi? Không ai thông báo cho em ấy sao?" - Trúng Khánh bất chợt hỏi.
" Nghe nói Vân Anh vừa đi cắm trại vào buổi sáng rồi!" - Hạ My lạnh giọng nói.
Đúng lúc này Thái Phương cũng từ công ty đến.
Anh mở cửa bước vào thì thấy Thiên Minh vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, không cử động gì cả.
" Cậu ấy sao rồi?" - Thái Phương cất giọng hỏi.
" Chỉ là va đập mạnh nên bất tỉnh thôi, bác sĩ nói nghĩ ngơi vài ngày là không sao" - Khánh lên tiếng giải bày.
Khánh cùng Thái Phương nán lại một chút rồi ra về vì còn côcng việc ở bệnh viện và công ty.
Hạ Trâm cùng Hạ My ở lại chăm sóc anh.
Đến tối, Vân Anh đang cùng bạn bè đốt lửa trại vui đùa thì ở bên này anh cũng vừa tỉnh lại, bác sĩ khám sơ ngang thì cũng không có gì đáng ngại.
Hạ Trâm tâm trạng tốt hơn một chút.
Thiên Minh dù đã tỉnh lại nhưng cả cơ thể cử động đến đâu thì lại đau đến đấy.
Anh nằm lịm trên giường, tay còn nắm chặt cái vòng tay cô đã tặng.
Anh luôn hướng mắt nhìn nó không rời.
Hạ Trâm vừa mới ra ngoài mua cháo trở về, cô đặt một cái ghế bên giường bệnh của anh rồi ngồi xuống.
" Anh ăn chút gì đi"
" Anh đã ở đây bao lâu rồi?" - Thiên Minh giọng khàn đặc hỏi Hạ Trâm.
" 14 tiếng"
Thiên Minh lặng im không nói gì, đưa ánh mắt nhìn lên trần nhà mà nghĩ suy.
" Anh có muốn em gọi báo cho Vân Anh một tiếng khoing?" - Hạ Trâm nhìn anh suy tư ít nhiều cũng biết là đang nhớ đến Vân Anh.
" Không cần đâu.
Cô ấy còn giận anh.
Cứ để cổ vui chơi thoải mái một chút" - Anh nói rồi thì nhếch miệng cười khó hiểu.
Hạ Trâm nghe anh nói thế liền tức giận, cô đặt tô cháo lên bàn.
" Anh nên nhìn lại bản thân mình đi, vì ai mà anh phải ở đây.
Đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ cho cô ấy, anh nên lo cho bản thân mình trước đã.
Em thật sự không hiểu anh yêu Vân Anh vì cái gì nữa, nhiều lần bán mạng cũng chỉ vì em ấy" - Hạ Trâm hơi bực tức mà lớn tiếng với anh.
Thiên Minh không nói chỉ cho một một cái liếc sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
Ngay lúc này Khánh cũng vừa vào tới, vừa mở cửa ra thì đã thấy căn phòng bị một bầu không khí ảm đạm bao trùm.
" Cậu tỉnh rồi à? Mau nghĩ ngơi!" - Khánh lên tiếng để xua tan đi bầu không khí khó coi này.
Cậu nhẹ nhàng bước lại gần anh.
" Hạ Trâm, em ra ngoài chút đi, lát về anh nói chuyện với em sau" - Cậu nhẹ giọng nhắc nhở vợ mình.
Hạ Trâm quay sang liếc cậu một cái nhưng lại bị cậu trừng mắt một cái khiến cô không thể nào làm khác nên đành đi ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người đàn ông với nhau.
" Dù là bạn thân hay là em rể, tôi cũng muốn nói là cậu cũng nên lo cho bản thân mình vì tất cả mọi người đều cần có cậu ở bên, đừng phụ lòng mọi người" - Cậu rất điềm tĩnh để nói chuyện với anh.
Thiên Minh không nói, chỉ nhìn xa xăm rồi gật đầu một cái.
Trung Khánh cũng chỉ nói thế rồi im lặng, cậu giúp anh xử lí hết mấy vết thương.
" Điện thoại tôi đâu rồi?"
Trung Khánh mở cái hộc tủ lấy cái điện thoại ra đưa cho anh.
" Định sẽ gọi cho Vân Anh sao?"
" Ừm.
Từ sáng đến giờ không liên lạc tôi không yên tâm"
Khánh nghe anh nói thế cũng chỉ biết lắc đầu.
Bản thân cậu sống đến gần nửa đời người cũng chưa từng thấy người nào lụy tình như anh.
Bản thân vốn cũng rất giận nhưng cũng chẳng thể nói gì hơn, không khéo đây lại khiến anh nổi đóa, dám chọc giận đại boss Thiên Minh thì ngoài Vân Anh thì cũng chẳng còn ai dám làm.
Cậu thở dài một hơi đầy phiền muộn.
Thiên Minh cầm điện thoại lên bấm số gọi cho cô nhưng không liên lạc được.
Anh nghĩ chắc là do hết pin rồi vì vốn dĩ đi căm trại thì đâu mà có điện sẵn để mà sạc pin.
Nhưng anh đâu từ bỏ, Thiên Minh quay sang gọi cho Quốc Tuấn.
[ Vân Anh có ở chỗ cậu không? ] - Thiên Minh từ tốn hỏi.
[ Đang đốt lửa trại cùng đám bạn, mà hai người lại cãi nhau nữa à, từ sáng đến giờ Vân Anh cứ ủ dột đến cơm trưa thì cũng chẳng chịu ăn.
Bạn gái của cậu tôi thật sự là quản không nổi ] - Quốc Tuấn muộn phiền than thở với anh.
Thiên Minh nghe thấy trong lòng cũng đang hỗn loạn.
Anh bình tĩnh lắng nghe, hỏi thăm tình hình của cô rồi nhờ cậy Quốc Tuấn trông coi dùm vài hôm.
[ Đừng cho Vân Anh biết là tôi đã điện cậu nha ] - Trước khi hết lời anh còn căn dặn Quốc Tuấn một lời.
Cậu cũng chỉ ừ một tiếng rồi cúp máy.
Thiên Minh đặt điện thoại qua một bên rồi thở dài.
Trung Khánh thấy cũng đã trễ nên cũng nên đi về.
" Cậu bảo Hạ Trâm về luôn đi, tôi một mình ở đây vẫn ổn" - Thiên Minh nhàn nhạt nói một câu.
Khánh cũng chẳng biết nói gì hơn cũng đành tuân ý.
Sau khi mọi người rời đi anh lại lặng lẽ lấy điện thoại ra xem lại những hình ảnh của cô và anh mà anh đã chụp trước đây.
Hơn bao giờ hết lúc này anh rất muốn ôm trọn cô vào lòng, muốn dùng những lời đường mật để tỏ bày tình cảm với cô nhưng giờ đây dường như là có một bức từng vô tình đang ngăn cách cô và anh đến anh cũng chẳng biết rõ đúng sai