Buổi tối đi học thêm về Vân Anh qua phòng anh đặt một tấm giấy lên bàn.
Thiên Minh cầm lấy tờ giấy thông báo lên xem.
" Trường có chuyến cắm trại để hướng dẫn học sinh các kỹ năng sống cũng như là làm đề tài để hoàn thành bài luận cuối năm luôn.
Đây là giấy thông báo để xin phép phụ huynh chỉ cần anh kí tên vô là được"
" Em muốn đi sao?"
" Cái đó thì phải tùy thuộc vào việc anh có kí hay không thôi, cho dù em muốn mà anh không đồng ý thì cũng chẳng thể làm gì hơn"
" Anh đang cố bình tĩnh để nói chuyện với em đấy, đừng chọc anh tức điên lên"
Vân Anh vẫn im lặng không đáp, ánh mắt nhìn nhìn đi nơi khác.
Thiên Minh cũng chẳng hiểu được cô đang nghĩ cái gì nữa, mắt nhắm mắt mở kí đại cho cô.
" Rồi này! Về phòng đi" - Anh lãnh đạm nói với cô rồi tiếp tục công việc.
Vân Anh cầm lấy tờ giấy rồi quay về phòng.
Thấy hành động của anh là biết còn giận cô rồi nhưng cô cũng là có điều khó nói nên mới như vậy.
Quay lại buổi trưa hôm qua.
Trên đường đi học về cô tình cờ gặp lại Hạ My.
Vân Anh định tránh mặt nhưng lại bị cô ta chắn đường.
" Chị muốn gì?"
" Muốn nói chuyện với cô một chút, không phiền chứ?"
" Nhưng tôi thì không có gì để nói với chị hết, tránh ra"
" Nếu việc này liên quan đến Thiên Minh thì sao?"
Vân Anh nghe đến Thiên Minh thì trong lòng lại lo, bất đắc dĩ cũng đi cùng Hạ My đến một quán cà phê gần đó nói chuyện.
" Chị muốn nói gì thì nói đi" - Vân Anh khó chịu lên tiếng.
" Tôi cũng không vòng vo nữa.
Cô hãy rời xa Thiên Minh đi"
" Dựa vào đâu tôi phải rời xa anh ấy"
" Tôi không ngờ cô lại ngốc đến vậy.
Cô không xem lại bản thân cô coi mình có thân phận gì, có xuất thân thế nào, một người đàn ông tài giỏi như Thiên Minh thì làm sao có thể ở bên cạnh một Dương Vân Anh tầm thường như cô được chứ.
"
" Đúng là tôi tầm thường nhưng cũng là người Thiên Minh yêu còn đỡ hơn cô suốt ngày cứ phải đi tranh giành tình cảm với người khác, bộ không biết mệt hả?"
" Khẩu khí rất tốt, đúng là người của Thiên Minh không thể xem thường.
Nhưng cô có biết anh ấy vì cô mà chịu bao nhiêu tai tiếng không? Không kể đến chuyện tình cảm thầy trò của hai người rắc rối thế nào chỉ tính đến những lời bàn tán ở công ty thì cũng đã rất phiền phức rồi."
" Chị nói vậy là sao?" - Vân Anh ngây người cố rặn hỏi thêm.
" Cô nghĩ đi, Thiên Minh mới 26 tuổi đã lên nắm giữ vị trí chủ tịch hơn hết khi ấy công ty còn gặp nhiều khó khăn nhưng sau 2 năm ròng gánh công ty giờ đã rất phát triển như thế này, một người tài giỏi như anh ấy đương nhiên là có nhiều tiểu thư muốn tiếp cận, một là muốn nở mày nở mặt thứ hai là có thể nhờ cậy vào quyền thế chủ tịch của anh ấy mà có thêm địa vị nhưng mà vì cô nên anh ấy đã chối khiến nhiều người xem anh ấy là cái gai trong mắt mà không ngần ngại hãm hại.
Liệu những điều này cô có biết"
Vân Anh bỗng trầm mặc khi nghe những lời nói ấy.
Tuy khó nghe nhưng tất cả nghe đều hợp lí cả.
" Có điều quan trọng tôi muốn nói.
Thiên Minh là người trọng tình càm, có thể vì yêu mà không ngần ngại từ bỏ mọi thứ.
Có lẽ vết thương của anh ấy cô cũng đã biết thì tôi cũng không ngại nói thẳng, lần này bị thương ít nhiều cũng là có mặt của cô chứ nếu không thì với khả năng của Thiên Minh thì có thể bị thương sao? Cô nói cô yêu anh ấy thì cũng nên nghĩ cho anh ấy một chút đi".
" Vì anh ấy tôi có thể hi sinh cũng có thể buông bỏ nhưng không vì thế mà anh ấy dễ dàng rời xa tôi, nếu có rời xa thì cũng không đến lượt chị có thể đến bên anh ấy đâu.".
" Cái đó thì không chắc.
Nếu cô không tin thì có thể cược một ván.
Chỉ cần cô khiến anh ấy ghét cô thì mọi chuyện sẽ được kết thúc"
Hạ My cười nham hiểm nói.
Vân Anh nếu tin những lời nói ấy thì đúng là ngu xuẩn nhưng nghe thì cũng không phải là điều vô lí.
Sống bên anh một thời gian cô ít nhiều cũng hiểu con người của anh.
Cho dù cô có gây ra bao nhiêu họa thì tuyệt nhiên anh cũng không rời xa cô được nhưng càng yêu thì càng nặng tình rồi cũng sẽ càng hận.
Đúng như Hạ My nói nếu cô khiến anh chán ghét cô thì có lẽ anh sẽ không còn tình cảm với cô nữa.
Quay về thực tại.
Vân Anh nằm trên giường nhìn bức ảnh của cô và anh mà trong lòng lại hỗn loạn.
Vốn dĩ cô biết đó là âm mưu của Hạ My nhưng tại sao cô lại muốn thử.
Một phần là vì muốn chứng thực tình cảm của anh một phần là nếu anh và cô có chia xa thật thì đó cũng là điều tốt với anh.
Thiên Minh tốt thì cô cũng tốt.
Hai ngày tiếp theo Vân Anh cố tình ngang bướng, còn làm hỏng việc của anh nữa.
Thiên Minh thật sự rất tức giận, nhiều lúc muốn dạy dỗ cô ra trò nhưng cuối cùng vẫn là không đành lòng.
Anh cứ ở công ty, về đến nhà thì cũng đã quá khuya.
Cuối cùng thì chuyến cắm trại cũng đã đến.
Trước một hôm cô đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, cứ ngỡ rằng là sẽ căn dặn cô đủ điều nhưng không.
Cả buổi chiều hôm ấy anh đi bàn hợp đồng đến khi về thì đã ngà ngà say, một mạch đi lên phòng nằm ngủ mà không thèm nói với cô lấy một câu.
Vân Anh cũng chẳng thèm giận vì đây là điều cô muốn cơ mà.
Nhưng giữa đêm anh lại qua phòng của cô, anh còn mang theo ít đồ.
Anh ngồi bên hành lí của cô.
" Dầu, thuốc bôi, cao dán, thuốc chống muỗi, thuốc xua đuổi côn trùng, kem chống nắng,..." - Thiên Minh ngồi một mình tự kiểm tra từng món đồ rồi lần lượt bỏ vào hành lí của cô, đây là những thứ anh đã chuẩn bị trước nhưng tại lúc về có hơi say nên không kịp đưa cho cô.
Thiên Minh chuẩn bị lại mọi thứ rồi đặt chúng về chỗ cũ.
Anh bước đến bên giường của cô, đắp chăn lại cho cô, thầm lặng nhìn cô một lúc lâu.
Thiên Minh nắm nhẹ bàn tay của cô.
" Em đừng tưởng tôi không hiểu cái suy nghĩ trẻ con của em.
Em đúng là đại ngốc khi đi nghe lời của Hạ My.
Đợi em đi chơi vui vẻ về rồi tôi sẽ trừng trị em ra sao, tôi không đánh nát mông em tôi không phải Trần Thiên Minh" - Anh khẽ cười nhìn cô rồi cúi người hôn lên trán cô một cái.
Anh nắm tay cô hơn 20 phút rồi mới quay trở về phòng nằm nghỉ.
Sáng hôm sau, Vân Anh từ sớm đã phải đến trường để tập hợp cùng mọi người.
Nhưng gần đến giờ xuất phát cô mới sực nhớ ra là còn để quên tập kế hoạch và cái bài luận lần này.
Cô hốt hoảng nếu bây giờ chạy về lấy chắc chắn là không kịp.
Đắn đo suy nghĩ một lúc thì cô quyết định gọi cho anh nhưng điện thoại cô lúc này lại hết tiền nên chỉ đành gửi tin nhắn cho anh.
[ Anh mang hộ tập tài liệu em để trên bàn cho em với.
Em đang cần gắp lắm ạ]
Cô gửi tin nhắn cho anh, thấy anh đã xem nên thở phào nhẹ nhõm.
Còn Thiên Minh sau khi nhận được tin nhắn thì không trả lời mà liền chạy lên phòng lấy tập tài liệu đem dến.
Do đang vội nên anh lấy xe máy thay vì xe hơi để tránh tắt đường.
Thiên Minh chạy nhanh nhất có thể nhưng đã gần đến giờ mà Vân Anh phải xuất phát.
" Nào, nhanh lên.
Từng em điểm danh rồi lên xe nào" - Thầy tổng phụ trách hô lớn.
Sau 5 phút thì mọi người đã lên xe đầy đủ.
Vân Anh thì đang rất giận vì nghĩ anh không thèm đem tài liệu đến cho cô, xem tin nhắn rồi cũng không thèm trả lời.
Vân Anh cau có ngồi trên xe.
" Xuất phát thôi" - Thầy tổng phụ trách nói với tài xế.
Chiếc xe từ từ lăn bánh đúng lúc này anh cũng đang chạy đến.
Từ xa thấy chiếc xe đã bắt đầu khởi hành Thiên Minh liền tăng tốc đuổi theo.
Nhưng vừa tăng tốc chạy qua ngã tư thì từ phía trong có một chiếc xe khác chạy ra, anh không xử lí kịp nên hai chiếc xe đã đâm vào nhau.
" RẦMMMMM!!!!!"
Thiên Minh ngã vật xuống đường, đầu đập xuống đất trước khi ngất đi tay anh còn nắm chặt cái vòng tay cô đã tặng.
" Vân...Vân Anh...Xin lỗi...Anh...anh đến trễ rồi" - Vừa nói hết câu thì đôi mắt anh cụp xuống, bất tỉnh, nằm sỗng soài trên mặt đất.
Lúc này Vân Anh ngồi trên xe bỗng cảm thấy thấy nhói ở ngực, trong vô thức cô lại nắm chặt cái bảng tên mà anh đã tặng.
" Trần Thiên Minh" - Cô khẽ gọi tên anh.
Lúc này ở chỗ của anh, mọi người thấy tai nạn xảy ra nên đã hô hoáng lẫn nhau.
" Mau mau mau.
Mau gọi cấp cứu đi cậu ấy bất tỉnh rồi"
" Nhanh lên, cậu ta chảy máu rất nhiều đấy"
" Ai nhanh chóng gọi 115 đi"
Cả đám người hốt hoảng, người thì gọi cấp cứu người thì gọi cảnh sát đến.
Khung cảnh giờ đây rất hỗn loạn