Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 57: Lạnh Nhạt






Thiên Minh lúc này đang ngồi trong phòng làm việc.

Đúng lúc này Thái Phương cũng bước vào.

" Phó giám đốc mà đi trễ, tháng này trừ lương!" - Vừa gặp thì Thiên Minh đã lên tiếng trêu đùa.

" Cậu muốn trừ thì cứ trừ, mắc quá thì thằng bạn này qua nhà cậu ăn bám vài hôm thôi"
Thiên Minh cười nhạt rồi bước ra ghế sofa, anh rót hai tách trà.

" Ngồi xuống đi"
Thái Phương điềm tĩnh bước lại ngồi trên ghế.

Gương mặt rạng gỡ của anh khiến cho Thiên Minh cũng phát giác được gì đó.

" Có chuyện gì vui thế?" - Thiên Minh dựa người vào thành ghế điềm đạm hỏi.

" Tôi và Hạ My giờ thành một đôi rồi, cậu nghĩ có nên chúc phúc không?" - Thái Phương ngoài mặt thì hớn hở nhưng trong lòng thì như ngàn mũi kim châm vào nhưng biết làm sao được.

Hạ My là người anh yêu nếu không đã mang lại hạnh phúc cho cô thì anh cũng chỉ đành đi tìm hạnh phúc cho cô thôi.

" Giỏi nhỉ? Không ngờ cậu cũng có bản lĩnh lắm, nhớ nắm cho chặt đó." - Thiên Minh miệng cười rạng rỡ.

Vừa chúc phúc thằng bạn thân cũng vừa chúc phúc cho bản thân mình đã thoát khỏi sự đeo bám của Hạ My.


" Bỏ chuyện tình cảm qua một bên đi.

Vết thương không sao chứ?"
" Không sao, mà thông tin của cậu cũng nhanh quá nhỉ.

Mới đó mà đã biết rồi"
" Cậu không biết Duy Khang là đàn em thân tín của tôi sao? Còn tính qua mặt.

Mà ba tên đó là người của ai vậy, điều tra ra chưa?"
" Chưa tìm hiểu được gì cả.

Nhưng tôi đã nhờ Duy Khang lo liệu rồi.

Chuyện này cũng không nên làm lớn để tránh ảnh hưởng đến kế hoạch sau này.

Cậu cũng mau hoàn thành đề án mới lần này đi, Lâm Vũ Phong dạo gần đây đang muốn rút cổ phần đó, nếu dự án lần này thành công thì không cần sợ hắn nữa" - Thiên Minh ôn tồn nói.

" Tôi biết rồi, lần này cứ để Cao Tổng đây phụ trách" - Thái Phương cười tươi đáp trả.

......................!
Trưa hôm ấy Thiên Minh quyết định sẽ ở lại công ty chứ không về nhà cũng không gọi cho cô nữa.

Anh dựa người vào ghế, tay cầm ly cà phê ánh mắt thì đang ngắm nhìn sợi dây mà cô đã tặng anh trong ngày sinh nhật.

Đối với sự việc hôm qua nên mới nhận thức được việc anh giữ cô bên cạnh chưa hẳn là đúng đắn.

Lúc đầu đồng ý chuyện yêu đương với cô anh đã đắn đo rất nhiều.

Cứ ngỡ rằng sẽ là cặp đôi bình thường hằng ngày có thể nắm tay nhau đi hết con đường nhưng.

Nhưng giờ đây mọi thứ đã bắt đầu thay đổi.

Cô và anh cũng chẳng còn giống như xưa mà đã thay đổi rất nhiều.

Đang suy nghĩ mông lung thì cánh cửa dần hé mở.

Anh xoay ghế lại nhìn.

" Sao lại tới đây?" - ngữ điệu của anh có phần lạnh nhạt.

" Em thấy anh không về ăn trưa với lại hồi sáng nghe anh nói có cuộc họp quan trọng nên em nghĩ là anh sẽ không có thời gian đi ăn nên en tránh thủ mang cơm lên cho anh này" - Vân Anh rạng rỡ tươi cười với anh.

Cô mang phần cơm đặt lên bàn.

Hôm nay cô làm món đậu qua xào mà anh thích lại có thêm canh hầm.

Thiên Minh cũng không nói không rằng, ngồi mãi ở bên bàn làm việc mà suy nghĩ xa xăm.


" Anh ăn đi kẻo nguội, em làm cả buổi lận ấy" - Vân Anh bước lại đứng kế bên anh.

Thiên Minh cũng chẳng từ chối được đành bước lại ăn cho qua bữa.

Anh gắp từng món lên nếm thử.

" Tay nghề tiến bộ rồi!" - Anh thầm khen cô trong lòng.

" Anh bị thương hả?" - Vân Anh bất ngờ hỏi làm anh sựng lại vài giây rồi lắc đầu chối bỏ.

" Không có thì tốt rồi, em chỉ thấy hơi lo thôi" - Thấy anh im lặng ý muốn không nói nên cô cũng không làm khó.

Vân Anh im lặng nhìn anh, cô có cảm giác rất lạ, một cảm giác rất là bất an.

" Sao này em đừng đến đây nữa" - Anh nhàn nhạt nói nhưng vẫn không nhìn cô.

Vân Anh nghe anh nói thì cảm thấy khó hiểu.

Anh nói thể có phải là sợ cô đến đây sẽ làm mất mặt anh không?.

" Anh không thích mọi người bàn tán, đặt điều sau lưng.

"
" Vâng..." - Vân Anh khẽ đáp, gương mặt thoáng chút buồn.

Thiên Minh khi nói ra những lời này cũng tự cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng tình cảnh bây giờ thì nào có thể làm khác, bây giờ nếu cô càng thân mật với anh thì sẽ càng gặp nguy hiểm.

Hơn hết anh cũng không muốn cho cô biết vết thương trên mình nên cũng đành lạnh nhạt với cô một thời gian.

Vân Anh cũng chẳng nói gì thêm thu dọn mọi thứ rồi quay về nhà.

Đến tối anh về.

Thiên Minh cũng không nói không rằng mà đi lên phòng ngay cả cơm cũng chẳng thèm dùng.

Vân Anh sợ chọc giận anh nên chỉ biết im lặng.

Vân Anh mở cửa bước vào phòng thì bị anh nói cho một câu.

" Em quay về phòng của mình ngủ đi" - Anh nói nhưng mắt vẫn dán vào máy tính.

Vân Anh trố mắt nhìn anh khó hiểu.

Thường ngày cho dù cô có quậy cỡ nào anh cũng chưa từng đuổi cô mà sao hôm nay lại thế chứ.


Cô nhẹ bước lại chỗ của anh.

" Em làm gì sai à? Anh giận em à?" - Vân Anh nhẹ giọng hỏi anh.

" Không gì cả.

Gần đây công ty có một dự án quan trọng nên anh cần phải thức đêm để làm sợ là ảnh hưởng đến giấc ngủ của em, em còn phải thi nữa mà, nên tốt nhất vẫn nên có không gian để học bài và cần ngủ đủ giấc" - Thiên Minh dịu dàng đáp.

" Anh có điều gì giấu em không?" - Cô hoài nghi nên đành lên tiếng hỏi anh.

" Không có" - Anh ngay lập tức bác bỏ.

" Ờ" - Cô đáp nhỏ một tiếng, cũng không thể hiện rõ cảm xúc của cô lúc này.

Nói rồi thì cô quay lưng đi về phòng, vốn dĩ còn muốn khoe với anh bài kiểm tra hồi sáng làm được điểm cao nhưng giờ thì không cần nữa rồi.

Cả đêm hôm ấy cô không qua phòng anh nữa cứ lặng im ở trong phòng của mình.

Nhưng...Cái cảm giác trống rỗng này khiến cô rất khó chịu.

Cũng biết anh bực bội nên càng không dám bướng, Vân Anh một mình nằm trên giường bật ngay bài hát quen thuộc rồi cũng chẳng biết thiếp đi từ lúc nào.

Giữa khuya có một bóng hình cao lớn bước vào phòng ngủ.

Thiên Minh chậm rãi bước vào, nhìn thấy cô đã an giấc nên anh cũng yên tâm.

Anh nhẹ nhàng bước lại ngồi lên giường, nhìn gương mặt thanh tú, nhỏ nhắn của cô mà anh lại cười.

Anh đưa tay vuốt mấy sợi tóc mảnh của cô qua vành tai.

Thiên Minh ngồi lặng im nhìn cô ngủ.

" Đúng là heo lười" - Anh nhìn cô rồi cười thỏa mãn.

Thiên Minh nhẹ cúi người hôn lên trán cô một cái.

Nhẹ nhàng chỉnh nhiệt độ điều hoà trong phòng cho thích hợp, đắp chăn lại cho cô, xong xuôi tấc cả mới xoay người đi ra ngoài.

Vân Anh thì ngủ say chẳng biết gì cả