Sau đó, Thiên Minh cũng rời khỏi để đi xem xét tình hình. Thật ra từ nãy đến giờ, tất cả mọi chuyện Vân Anh đều nghe thấy. Cả người cô dựa sát vào tường, hai chân cô run rẩy không thể đứng được. Lâm Vũ Phong - người ba cô kính trọng lại là một kẻ tàn nhẫn, một tay sát hại Trần gia, giết hại ba mẹ nuôi của cô, lại còn tàn sát khiến Ngụy gia tan nát. Tại sao ông trời lại để cô mang thân phận Lâm Phương Đình này chứ? Tại sao lại để cô là con cháu Lâm gia chứ? Vân Anh cứ thế ngồi một góc trong căn phòng tối mà khóc nấc.
" Có lẽ phải đến lúc kết thúc rồi. Triết Thành, Vũ Cường, em đi tìm hai anh đây "
Cô tự nói với bản thân rồi đứng dậy đi đến tủ quần áo. Cô mở tủ ra lấy ngay một cái váy dài đến tận gót chân mà mặc vào. Vân Anh đứng trước gương ngắm nhìn bản thân mình lần cuối. Bộ váy này chính tay Thiên Minh đã thiết kế cho cô và cô đã mặc nó vào ngày mà anh cầu hôn cô. Ngày 20 tháng 5 vào 8 năm trước chính là ngày hạnh phúc nhất với cô. Ngày mà cô đã chính thức là người của anh. Vân Anh hồi tưởng đến đấy mà không khỏi đau lòng. Cuộc đời của cô chính như một cuốn sách dày được viết nên bởi nước mắt của cô vậy.
Vân Anh bước lại bàn trang điểm. Cô mở chiếc hộp ra rồi lấy hai món đồ đeo vào. Một cái là sợi dây tay - vật của Lâm gia, một cái là chiếc nhẫn đính hôn - vật của Trần gia và chỉ được giao lại cho con dâu trưởng. Và một vật quan trọng nữa, cô cầm chiếc bảng tên lên.
[ _ Anh thật là khác người. Lì xì theo cách này cũng chỉ có mình anh. Nhưng... Người liên lạc lúc khẩn cấp lúc trước là để tên ba của em nhưng giờ lại để tên của anh thật sự không quen chút nào!
_Vậy thì nên tập dần cho quen đi! ]
Ngày hôm đó, Thiên Minh đã tặng cái bảng tên xem như món quà lì xì may mắn đầu năm. Đúng, nó rất may mắn. Nó đã cứu cô một mạng và cũng là nó khiến cuộc đời của cô bước sang một trang mới. Nếu ngày hôm đó cô không quay lại tìm cái bảng tên này thì cô đã chết trong vụ rơi máy bay nhưng đổi lại sẽ không phải đau khổ như lúc này.
Vân Anh ngắm nó một lúc rồi đưa tay lau đi nước mắt.
" Có lẽ đây là lần cuối tao được nhìn thấy mày!" - cô cầm bảng tên nói rồi.
Cô đứng dậy rồi từng bước mà đi ra ngoài. Vân Anh chỉ lạnh lùng bước đi ra phía cổng. Bảo Nam thấy cô thì liền ngăn lại.
" Cô chủ, đại ca có lệnh cô không được ra ngoài!"
" Võ Bảo Nam - vô ảnh phó chủ. Một người mà Thiên Minh rất trọng dụng, cũng bởi vậy mà anh mới trung thành với anh ta như thế!"
" Cô chủ, xin đừng làm khó thuộc hạ. Xin cô vào trong "
" Bảo Nam, anh có hận tôi không? Khi tôi là người đã kéo Peridot vào cuộc ân oán này khiến cô ấy chết oan trong tay của Hạ My "
" Cô chủ... Cô nhớ lại mọi chuyện rồi?" - Cậu ấp úng hỏi.
" Đúng vậy, tôi đã nhớ hết mọi chuyện. Ba năm trước, anh đã giúp tôi để tôi có thể cứu Triết Thành thì bây giờ anh có thể thả tôi đi để tôi đi cứu Thiên Minh và... và Lâm Vũ Phong hay không?"
" Cô chủ... "
" Tôi không phải cô chủ, tôi là Vân Anh, là bạn của anh. Anh có xem tôi là bạn nữa không?"
" Vân Anh, cô không chạy thoát đâu. Cô hãy ở lại đây đi, đại ca nhất định sẽ không làm hại cô. Nếu cô đã nhớ hết mọi chuyện thì tình cảm 12 năm nay của cô và đại ca chắc chắn cô hiểu rõ hơn ai hết mà đúng không?"
" Đúng vậy, vì tôi đã quá hiểu anh ấy. Bảo Nam, anh biết không? Điều đáng sợ nhất không phải là chết mà là lòng người nham hiểm. Tôi biết rằng bản thân mình không thể thoát nhưng mà tôi vẫn chạy. Người tôi tin tưởng, người tôi yêu thương, người tôi xem là bạn bè đều là kẻ thù của tôi. "
" Nhưng khi cô biết được sự thật thì chắc chắn cô sẽ hối hận. Vân Anh, cô đã trưởng thành rồi, không phải là cô thiếu nữ bồng bột 12 năm về trước. Đừng buông thả làm liều"
" Bảo Nam, tôi của ngày xưa buông thả làm liều dường như đã khuất mặt từ lâu rồi. Ba năm trước, tôi đã chết ngay trong căn nhà này, mà tôi của ngày nay, chỉ ăn nhờ ở đậu trong cái xác này thôi, rồi sống quãng đời 3 năm đầy ngây ngô và dại dột. Tôi rũ quên tất thảy, tôi quên sạch thù sâu oán nặng, tôi chung sống với kẻ thù suốt 3 năm nay. Cho đến khi, tôi lại yêu anh ấy lần nữa. Đối với tôi mà nói, Trần Thanh Hải hay Trần Thiên Minh hay là Trần gia này đều là thứ gông cùm nặng nề nhất trên đời này, tôi không thể gánh nổi nó. Bảo Nam, anh có còn là người tôi tin tưởng nữa hay không?" - Vân Anh đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu.
" C..có " - cậu khó khăn thốt lên một chữ.
" Vậy anh sẽ thả tôi đi phải không? Mà cho dù anh không thả thì tôi cũng sẽ xông ra dù có chết tôi cũng cam lòng. Tôi bây giờ chính là Lâm Phương Đình cũng chính là kẻ thù của Thiên Minh. Nếu hôm nay anh không thả tôi đi thì ngày hôm sau người bị nhốt trong căn nhà này chính là Trần Thiên Minh. Bảo Nam, hận thù hai nhà Trần - Lâm suốt 28 năm nay không phải muốn kết thúc là kết thúc được. Anh thừa biết Thiên Minh đang trúng độc mà phải không? Ngày hôm nay nếu để anh ấy đi đối đầu với ba của tôi thì khác nào lấy trứng chọi đá. Tôi chết không hối tiếc nhưng Thiên Minh chết đi thì sẽ có biến loạn. Khi tới đó sẽ nổ ra một cuộc tranh quyền vị, một vô ảnh phó chủ như anh khi mất đi người đứng đầu thì liệu có còn sống sót trong tay của kẻ khác không?"
Bảo Nam trầm ngâm nghe cô nói. Thật ra, kết cục ngày hôm nay cậu cũng chưa từng nghĩ đến. Nói cho cùng cậu sống tới ngày hôm nay cũng chỉ vì lời hứa với Peridot. Suy nghĩ của cô, cậu đương nhiên hiểu. Bao nhiêu đau thương, mất mác và cả hận thù suốt 12 năm qua thật sự đã là quá đủ.
" Được, hôm nay tôi thả cô đi không phải vì ai khác mà là vì cô. Vân Anh, cô chủ, thiếu phu nhân, tôi biết cô 11 năm cũng xem như là quá thân thuộc ngày hôm nay thả cô đi mong cô có thể sống vì bản thân mình "
" Bảo Nam, có người bạn - người tri kỷ như anh là phúc của Vân Anh, càng là phúc của Thiên Minh. "
Vân Anh nói rồi cười nhẹ mà bước đi, cô lấy một chiếc ô tô đậu trước cổng rồi lái đi.
Lúc này, Thiên Minh đang cùng các phó chủ tính toán kế hoạch.
" Thưa đại ca thuộc hạ của em vừa báo cáo về, địa hình ở đây trước là mặt là vách núi với thác nước lớn bên dưới, còn hai bên là rừng thông.... Bọn chúng nhiều tên có súng, nên không thể dùng biện pháp tập kích được " - Một vị phó chủ nói
" Chúng ta phải tính toán thật cẩn thận không thể làm liều. Lập tức cho người thiết lập vòng đai bao vây xung quanh. Diamond, Emerald, Amethyst, cả 3 người tìm cách nhân lúc hỗn loạn thì ngay lập tức dùng bom mini để triệt hạ bọn chúng! Còn những người khác thì chia nhau ra chặn hết lối ra, ai không phải trong tổ chức thì đều giết hết!" Thiên Minh nói.
" Rõ "
Ngay lập tức tất cả chia nhau ra để hành động. Thiên Minh cầm súng cùng với 10 phó chủ và 50 thuộc hạ khác tìm đường đi lên núi. Khu rừng này đều đã được người của Thiên Minh mai phục sẵn một con chuột cũng đừng hòng thoát ra được.
Một tiếng sau, cuối cùng anh và mọi người đã đến nơi của Lâm Vũ Phong.
" Lên đến rồi à?" - ông ta cười khẩy.
" Lâm Vũ Phong, ông dám kiếm chuyện trước thì đừng trách tôi không nương tình!"
" Nương tình? Nương tình bằng cách cậu và tên Trịnh Thiên khốn khiếp đó hợp lại giết hại Vũ Cường sao?"
" Tôi nói cho ông biết. Mấy chục năm nay ông đã gây ra quá nhiều tội lỗi rồi, Vũ Cường chết cũng là do ân oán mà ông đã tạo ra. Nếu hôm nay ông chịu từ bỏ thì tôi có thể tha mạng cho ông!"
" Tha mạng? Ai tha mạng cho ai thì chưa biết đâu!" - Lâm Vũ Phong cười gian xảo rồi lấy ra một cái điều khiển rồi bấm nút.
ĐÙNG...
Một tiếng nổ lớn vang lên ngay sau lưng của anh. Thiên Minh quay lại thì đã thấy một nửa thuộc hạ của anh đã bị giết. Anh cầm súng.
Đoàng...
Một viên đạn bay tới chỗ của Lâm Vũ Phong. Ông ta nhanh chân nên kịp thời tránh sang một bên nhưng cũng để lại một đường máu trên bắp chân.
Đoàng...Đoàng...Đoàng...Đoàng...Đoàng...Đoàng...
Cả một cơn mưa đạn diễn ra. Hai bên bắn nhau loạn xạ nhưng bên Lâm Vũ Phong có thể yếu thế hơn. 10 phó chủ của Thiên Minh ai cũng tài giỏi, bắn phát nào là trúng phát đó.
ĐOÀNG....
Một phát súng chỉ thiên vang lên. Hai bên dừng bắn. Người bước ra sau bụi cây đó chính là Vân Anh. Tay cô cầm súng từ từ bước ra khoảng giữa.
" Vân Anh, sao em lại đến đây?"
" Đình Đình, con làm gì vậy hả?"
" Ba, dừng lại đi. Sao thù hận trong lòng ba lại sâu đậm đến vậy chứ? Chẳng lẽ cái chết của anh hai còn chưa đủ để ba thức tỉnh hay sao chứ?"
" Đình Đình, con đừng nói điều ngu ngốc nữa, mau bước sang đây nếu không con sẽ chết thật đấy!" - Lâm Vũ Phong vừa nói thì ông cũng từng bước đi lại phía của cô.
" Đứng yên" - Vân Anh cầm súng chỉa vào đám đông.
" Vân Anh, đừng như vậy. Hãy về bên anh đi!"
" Nếu các người còn dám bước tới tôi sẽ đi theo Triết Thành!" - Vân Anh vừa nói vừa cầm súng chỉa vào đầu mình.
Hết cách cả Lâm Vũ Phong và Thiên Minh đều không dám manh động mà lùi về phía sau. Cũng ra lệnh cho thuộc hạ không được làm bừa.
" Ba, dừng lại đi. Anh hai đã chết rồi và kẻ giết anh ấy cũng có cái kết xứng đáng thì ba còn muốn gì nữa. Trần gia bị ba đuổi cùng giết tận, Ngụy gia nhà tan cửa nát, Trịnh gia thì không còn một ai, Trương gia chết trong đau đớn chẳng lẽ bấy nhiêu mạng người cũng chưa đủ hay sao? Đình Đình lưu lạc bên ngoài 25 năm, được người khác cưu mang cứu sống mà ba lại nhẫn tâm giết chết ba mẹ nuôi của con!" - Vân Anh vừa khóc vừa kể lại.
" Đình Đình... Dương... Dương Vân Anh!!" - ông ta cứng đờ bởi lời nói của cô.
" Bây giờ con đã nhớ lại hết mọi chuyện. Mẹ và anh hai của con đã chết rồi không lẽ ba cũng muốn Lâm gia chúng ta cũng giống như Trịnh gia hay sao? Ba nghĩ cái chết của mẹ là do ba Thiên Minh làm hay sao? Không phải đâu. Mẹ vì ba, vì không muốn ba bị người ta uy hiếp nên mới lựa chọn tự sát, vì không muốn con sống trong biển máu nên mới nhờ bác Long đưa con đi, giúp con yên ổn sống suốt 18 năm qua. Anh hai không phải bị người khác giết chết mà là vì ân oán mà ba đã tạo ra vào 15 năm trước. Ba đã diệt hết người của Trịnh gia, giết chết chị Lan Vy - người mà anh hai yêu nhất. Anh ấy vì cảm thấy tội lỗi nên ngày hôm đó đã không phản kháng mà chấp nhận cái chết. Tất cả đều là do ân oán mà ba đã tạo ra chẳng lẽ ba vẫn chưa nhận ra?"
" Đình Đình...Con.."
Vân Anh cười nhạt rồi quay sang nhìn Thiên Minh. Người cô yêu sậu đậm nhất cũng là người khiến cô đau lòng nhất cả đời này.
" Trần Thanh Hải! Anh có hiểu vì sao em gọi anh như vậy không? Ngày này 12 năm trước, em đã gặp anh, em cứ nghĩ rằng bản thân sẽ có thể sống hạnh phúc bên người mình yêu nhưng không ngờ ngày hôm nay lại phải đối mặt với anh trong hoàn cảnh như vầy!"
" Vân Anh, xin em... Đừng làm chuyện dại dột, bỏ súng xuống đi. Sau này, anh sẽ không làm em tổn thương nữa. Anh mãi là Trần Thanh Hải của em! Anh thật lòng yêu em, xin em đừng rời xa anh nữa có được không? "
" Không kịp nữa rồi. Anh từng nói cuộc sống đều là những điều vô thường. Đúng vậy, quả thật rất vô thường. Từ một giáo viên đến một thủ lĩnh của cả một tổ chức. Em từ một cô học trò nhỏ đến bây giờ lại là kẻ thù của anh. Thiên Minh, em chưa bao giờ hận anh mà chỉ là đang hận bản thân mình. Hận vì sao em lại yêu anh nhiều đến như vậy. Anh lợi dụng em để hại chết Vũ Cường, lại dùng em để giết Triết Thành, anh phản bội lại em mà đi có con với người khác. Anh lừa dối em bao nhiêu năm qua, anh thừa biết em là Lâm Phương Đình vậy mà vẫn giấu em suốt 10 năm dài đằng đẵng. Anh vì lòng ghen tuông mà hại chết đứa con của em. Bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu đau khổ đó chẳng lẽ cũng đều xuất phát từ thứ tình yêu mà anh đã nói hay sao? "
" Vân Anh, anh đã sai nhưng nhiều việc là anh là vì thân bất do kỹ, anh không thể không làm như vậy nhưng tình yêu của anh dành cho em đều là chân thật không hề giả dối! Hãy quay về bên anh đi!"
" Quay về? Anh lừa dối em, phản bội em, giết người thân của em, giam cầm em suốt bao nhiêu năm anh nghĩ em có thể quay về được hay sao? Em đã từng nói với bản thân là nên hận anh nhưng em vẫn không làm được. Em từng thuyết phục bản thân là phải giết anh nhưng em không thể nào ra tay được!"
Tất cả mọi người đều lặng im trước lời nói của cô. Thiên Minh thì gương mặt đẫm nước mắt mà nhìn cô. Giờ đây cô đã nhớ lại mọi chuyện nhưng không phải là sẽ cùng anh tiếp tục mối lương duyên này mà chính là khởi đầu cho tất cả ân oán, thù hận.
" Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi. Thiên Minh, nếu anh còn yêu em, còn thương em, còn nghĩ đến tình cảm của hai chúng ta thì hãy buông bỏ hận thù đi. Hãy tha cho ba em một mạng, nếu anh muốn hãy dùng mạng của em để đổi lấy mạng của ông ấy!"
" Đình Đình, không được... " - Lâm Vũ Phong hét lớn.
" Con gái lưu lạc 25 năm đến bây giờ cũng đã nếm trải đủ cay, đắng, ngọt, bùi của cuộc đời chỉ tiếc là chưa báo hiếu được công ơn sinh thành. Con là nhị tiểu thư của Lâm gia lại là con dâu trưởng của Trần gia. Nếu hôm nay hai người thật sự muốn tiêu diệt lẫn nhau cho dù con đứng bên nào cũng đều là kẻ phản bội nếu cái chết của con có thể giúp hai người thức tỉnh, giúp xóa bỏ đi tất cả hận thù thì con không còn gì hối tiếc cả!"
" Vân Anh, không được... Đừng làm bậy mà. Anh hứa, anh hứa sẽ từ bỏ hết hận thù mà em đừng làm chuyện dại dột. Anh sẽ không làm khó ba em nữa vì thế em đừng chết mà... "
Thiên Minh như gào thét nhưng đáp lại chỉ là một nụ cười khó hiểu đến từ Vân Anh. Cô cầm khẩu súng trong tay rồi từ từ đặt vào một bên thái dương.
" Vân Anh.... "
Đoàng....
Một phát súng vang lên. Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khẩu súng trên tay Vân Anh cũng rơi xuống. Cô đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn về phía trước.
" Bảo Nam!"
" Vân Anh, đây là điều mà cô muốn nói đó sao? " - cậu cất giọng hỏi cô rồi từng bước tiến tới.
Cô không đáp mà chỉ quay lưng từng bước nhẹ nhàng bước về phía trước.
" Thiên Minh, thác nước này thật đẹp. Đúng không?"
" Vân Anh, không được, em không được làm bậy."
" Ông trời đúng là có đức hiếu sinh " - cô vừa nói lại từng bước lùi về phía thác nước đó - " Thiên Minh, anh có biết dưới đó là gì không?" - Vân Anh đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
" Vân Anh, đừng như thế. Đừng lùi nữa, nếu em chết anh cũng sẽ không sống một mình!" - Anh vừa nói thì nhích từng bước chân lại phía cô.
Vân Anh nhìn anh rồi cười nhạt, đôi chân cô càng lùi càng bước đến bên vực thác " Thiên Minh, là em nhìn lầm anh, cả đời này em không muốn bên cạnh anh nữa. Ngày hôm nay em lựa chọn từ bỏ, từ bỏ cho biết bao nhiêu yêu thương, ngọt ngào, thù hận của chúng ta cũng là từ bỏ chính mình. Sau này, anh hãy sống cho thật tốt!"
Thiên Minh nghe cô nói thế, sắc mặt hơi đổi khác, cuối cùng anh không cưỡng được mình tiến lên một bước, cô lại lùi phía sau một bước. Bàn chân đã chạm vào trống rỗng hư không, gió vách núi lay cô chực đứng không yên, đong đưa như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, gió vẫn giật áo quần bay phần phật. Sau đó thì cô liền nhảy xuống.
" VÂNNNNN ANHHHHH... " - Thiên Minh hét lớn trước cảnh kinh hoàng đang diễn ra. Vân Anh thật sự đã nhảy xuống vực.
" ĐÌNHHHH.... ĐÌNHHHHHH.. "
" Đại...ca " - tất cả mọi người đều hét lên.
Cô từng khao khát thứ hạnh phúc bền lâu đến đầu bạc răng long, cô từng tưởng thế là vĩnh hằng, cô từng ngỡ, chính ông trời se duyên cho cô yêu anh…Thảy những thứ trên vách đá thoáng chốc đã khuất khỏi tầm mắt, chỉ còn trông sắc trời trong veo…cứ ngỡ như gió nâng mây, thân mình trơn tuột qua những tầng sương mù, cơ thể quay cuồng, mặt lật úp chẳng còn thấy trời đâu, gió liên miên đâm chọc khiến mắt không tài nào hé được. Bỗng có người nắm lấy tay cô, gió ào ào lướt qua vành tai. Đó chính là Thiên Minh, anh đã lựa chọn nhảy xuống cùng với cô.
Anh ôm cô vào lòng, gió đưa cả hai lao xuống mỗi lúc một mau…. Thiên Minh ôm cô giữa vòng gió xoáy….nhiều lần toan chụp mỏm đá vách núi, nhưng cả hai rơi quá nhanh, đá vụn lả tả chung rơi cùng cô và anh, chẳng khác nào một chùm sao rơi rụng như mưa sa…. Giữa đất trời này riêng có anh đắm đuối nhìn cô.
Đôi mắt ấy chỉ đong đầy bóng hình của cô
Vân Anh có nằm mơ cũng nào từng nghĩ anh sẽ nhảy xuống chụp lấy cô.
" Vân Anh " - Thiên Minh khẽ gọi. Gió lướt qua vành môi thổi bạt giọng, nhẹ đến nỗi chẳng lọt vào tai. Cô nghĩ, hẳn mình nghe nhầm rồi chăng, hoặc thoảng, tất cả vốn là ảo giác - " Anh sẽ cùng em kết thúc mọi việc!"