Hai ngày sau, do Lâm Vũ Phong có một thế lực trong ngành cảnh sát nên Vân Anh sớm đã được thả ra. Sau khi xem đoạn clip thì cô đã chắc chắn cho rằng Thiên Minh chính là người đứng sau cái chết của anh hai cô. Vân Anh hai ngày bị tạm giam tại sở cảnh sát đã vô cùng đau khổ, cô không ngờ người cô yêu nhất lại giết hại người thân nhất của cô. Nhưng Vân Anh không hề nói điều này cho Lâm Vũ Phong biết, cô muốn tự mình giúp Vũ Cường trả mối thù này.
Còn về Thiên Minh, cảnh sát đã từng tìm đến anh lấy lời khai nhưng cũng chỉ đơn giản là anh đã mời cậu đến buổi đấu thầu rồi giữa chừng là Vũ Cường rời khỏi đó. Hơn hết thời gian mà cậu tử vong thì Thiên Minh và ngay cả Trịnh Thiên đều đang tiếp rượu đối tác nên đều có chứng cứ ngoại phạm mà cảnh sát không thể buộc tội được.
Lúc này tại công viên trong thành phố. Triết Thành đang cố gắng khuyên giải cô nhưng mọi thứ đề là vô nghĩa so với lòng hận thù đang trực trào trong cô.
" Vân Anh, em buông bỏ đi. Em không thể bước vào ngôi nhà đó cùng Thiên Minh được "
" Anh Thành. Nếu anh còn xem em là em gái thì đừng ngăn cản em. Anh hai vì em mà chết nên em càng phải có trách nhiệm giúp anh ấy trả thù " - Vân Anh kiên quyết nói.
" Nhưng một mình em thân con gái sao có thể bước vào cái hang đầy cọp sói đó chứ. Nếu Thiên Minh không làm gì em thì liệu rằng Trịnh Thiên có tha cho em không? Nếu em bước vào đó chính là tự tìm đường chết đó!"
" Chết? Anh xem em lúc này là có đang sống không? Anh hai em vì anh ta mà chết thảm em nhất định sẽ trả thù. Mong anh đưa BG - 647 cho em "
" Em bị điên rồi sao? BG - 647 là thuốc độc không có thuốc giải, em không thể dùng nó được. Vân Anh, buông bỏ đi, hãy theo anh về bên Mỹ đi, đừng ở lại đây mà sống trong hận thù "
" Vậy nếu em sang Mỹ thì sẽ quên hết hận thù sao? Được thôi, nếu anh không đưa thuốc cho em thì em sẽ tự tìm cách để trả thù. Sao này anh đừng tìm đến em nữa " - Vân Anh vội nói rồi quay ra xe rời đi. Triết Thành nhìn theo cô mà chỉ biết thở dài phiền muộn.
......................
Một tuần sau...
Lúc này Vân Anh đang cùng Thiên Minh ăn trưa thì cô chợt lên tiếng nói.
" Anh có thể cho em sang nhà anh ở được không? Em không muốn ở trong ngôi nhà có chứa quá nhiều kỉ niệm với anh hai!" - giọng cô sầu não cất lên.
" Được chứ, em cứ tự nhiên đến ở " - Thiên Minh không hề nghi ngại mà lập tức đồng ý. Đối với anh chỉ cần cô muốn gì anh đều chấp nhận cả.
Nhưng lúc này trong lòng anh xuất hiện một nổi lo, nếu để cô vào sống cùng với anh thì Tiểu Dương sẽ thế nào? Anh không biết cô sẽ có chấp nhận thằng bé không nữa. Nhưng anh không biết mở lời nói với cô thế nào cả.
Chiều hôm nay, Vân Anh chính thức sang ở nhà của anh. Thiên Minh bên ngoài cười tươi vui vẻ nhưng trong lòng thì đầy sầu lo. Tối đấy, đang xem lại ít tài liệu thì bảo mẫu ở biệt thự gọi cho anh. Thiên Minh nhìn sang cô rồi quyết định ra ngoài xem điện thoại.
" Gì thế?"
[ Thưa cậu chủ, thiếu gia quấy khóc quá, tôi dỗ thế nào cũng không chịu nín. Thiếu gia cứ đòi cậu bế. ]
Thiên Minh nghe xong thì vô cùng sầu não. Thường ngày đều bận việc đến đâu anh cũng sẽ trở về nhà rồi chơi đùa cùng tiểu quý tử nhà anh rồi sẽ cùng nó đi ngủ nên đã đành thói quen. Nhưng suốt ngày hôm nay anh luôn ở bên cạnh cô chả trách khiến Tiểu Dương nhớ anh mà khóc đến vậy.
" Được rồi, một lát tôi sẽ về ngay " - anh nhàn nhạt nói rồi cúp máy. Thiên Minh quay trở lại phòng, nhìn thấy cô đang ngồi trên giường xem tài liệu mà anh bỗng thấy rất khó nói.
Thiên Minh bước nhẹ lại ngồi xuống giường cạnh cô.
" Vân Anh, em có thật sự là yêu anh không?"
Cô nhìn anh. Hỏi vậy là sao chứ?
" Có mà!"
" Vậy nếu anh đã từng phản bội em thì em có tha thứ cho anh không?"
Vân Anh chợt im lặng. Phản bội? Vậy là anh đã yêu một ai khác trước cô hay sao? Nhưng điều đó có là gì so với việc anh giết chết anh hai của cô chứ.
" Phản bội thế nào?"
Thiên Minh đối diện với câu hỏi của cô hết cách cũng đành khai nhận hết tất cả mọi chuyện.
" Lần đó sau khi nghĩ rằng em bị tai nạn máy bay mà qua đời anh đã rất đau buồn mà luôn nghĩ về em. Trong một lần vì uống quá say mà anh..anh đã làm chuyện có lỗi với em... Kết quả..."
" Kết quả thế nào?" - Vân Anh lạnh giọng hỏi.
" Cô gái..đó có mang thai đứa con của anh..Nhưng.. vì lần đó là anh quá say tưởng lầm cô ta là em nên mới như vậy. Anh không hề muốn phản bội em đâu Vân Anh. Em trong lòng anh luôn ở một vị trí nhất định!"
" Vậy đứa bé đó đâu? Và cô gái đó đâu?"
" Đứa bé đó... Đang ở nhà của anh còn..còn cô gái kia thì bị anh nhốt lại rồi vì...vì cô ta chính là người đã hại em. Chuyện này là sau khi anh qua đêm với cô anh thì anh mới biết là cô ta đã hại em. Vân Anh, anh thật sự là không cố ý đâu!"
" Vậy nếu em và đứa bé đó anh sẽ chọn ai?"
Thiên Minh lặng người bởi câu hỏi của cô, anh ấp úng:" Anh...anh không biết.. Tiểu Dương là con trai anh, là cốt nhục của anh cũng là nguồn sống của anh còn em là người anh yêu nhất... anh không thế lấy ai bỏ ai được cả!"
" Anh nói cô gái đó đã từng hại em. Vậy đã hại thế nào?"
" Chính cô ta đã người đứng sau bày mưu hãm hại anh và em khiến em chịu oan ức, em vì giận dỗi nên bỏ đi, anh đuổi theo rồi em vì cứu anh nên mới xảy ra tai nạn mất trí nhớ! Hơn hết cô ta còn là người giết một người quan trọng bên cạnh anh nữa!"
" Vậy đối với cô ta anh có tình cảm không?"
" Đương nhiên là không rồi. Điều này mọi người đều có thể làm chứng. Vân Anh anh không mong em sẽ tha thứ nhưng đừng rời xa anh có được không? Anh không muốn mất em một lần nào nữa đâu!" - Thiên Minh cố gắng năn nỉ, cả đời này của anh đánh mất cô một lần là quá đủ rồi, anh không muốn quá khứ lại tiếp diễn thêm một lần nào nữa.
" Anh nói cô ta hại em vậy nếu em cho cô trả giá thì anh có đồng ý không?" - Vân Anh nói nhưng miệng lại cươig một cách khinh bỉ.
" Được, đối với cô ta em làm gì cũng được hết!" - Thiên Minh không cần suy nghĩ mà liền đồng ý.
Vân Anh cười khó hiểu. Thiên Minh rất kinh ngạc bởi thái độ của cô, trong đầu anh nghĩ là cô sẽ nổi trận lôi đình không ngờ ngay cả một chút tức giận cô cũng chẳng biểu lộ ra ngoài. Thế này nên gọi là họa hay phúc đây?
Sau đó, Thiên Minh đã cùng cô trở về biệt thự. Đến nơi, anh nắm tay cô cùng vào nhà. Thuộc hạ canh giữ ở cửa nhìn thấy cô thì liền hoảng hồn. Ai trong bọn họ cũng nghĩ cô đã chết rồi sao lại còn xuất hiện ở đây chứ?
Vân Anh thì không quan tâm đến thái độ của bọn họ mà vẫn thản nhiên đi vào. Nhưng vừa đặt chân vào đến phòng khách thì đã nghe tiếng khóc của trẻ con. Thiên Minh sốt ruột mà liền chạy tới ôm lấy tiểu quý tử của anh.
" Tiểu Dương ngoan nào. Không khóc, papa về rồi đây!" - anh ôm con vào lòng vừa xoa lưng vừa dỗ dành. Vân Anh đứng một bên quan sát cũng chẳng biểu lộ ra bất kì cảm xúc gì, chỉ cố gắng xem vở kịch tình cha con thắm thiết kia.
Lúc này, một người làm từ trong bếp bước ra tay còn mang theo bình sữa nhưng khi nhìn thấy cô đang đứng ở phòng khách thì cô gái đó liền sững người mà làm rơi bình sữa xuống.
" Cô...cô chủ?" - cô ta lắp bắp sợ sệt.
Thiên Minh thấy có vài người làm bắt đầu chú ý đến cô thì liền lên tiếng giải thích. Bọn họ nghe xong tuy có chút bớt sợ nhưng chung quy ra vẫn là không dám lại gần cô.
Sau một lúc thì anh đã dỗ được Tiểu Dương nín khóc. Vân Anh nãy giờ vẫn không lên tiếng, cô ngồi trên ghế sofa vừa uống trà vừa theo dõi.
Thiên Minh bế đứa bé ngồi xuống bên cạnh cô. Vân Anh nhìn đứa bé rồi cũng im lặng.
" Vân Anh, anh xin lỗi... Anh.. "
" Được rồi, câu xin lỗi anh đã nói 13 lần rồi đấy. Xin lỗi mà mọi chuyện có thể quay lại ngay lúc đó thì hãy xin lỗi!" - Vân Anh lạnh giọng nói. Dù sao cô đến đây cũng là vì muốn trả thù thì việc anh có thêm một đứa con hay 10 đứa con thì cũng chả quan trọng.
" Em...em có thể chấp nhận nó không?" - anh vừa nói lại vừa nhìn Tiểu Dương đang ngủ thiếp đi trong lòng của anh.
" Chuyện này tính sau đi. Em muốn ngày mai đến gặp mẹ của nó!"
" Được, vậy sáng mai anh đưa em đi. "
" Vậy em lên nghĩ trước, em hơi mệt!"
" Thảo My, cô đưa Vân Anh lên tầng 3 nghỉ ngơi đi!" - anh quay sang dặn cô người làm. Sau đó thì cô cùng cô người làm đi lên lầu nhưng bước đến giữa cầu thang thì cô cảm thấy có gì đó lạnh người.
" Cầu thang này... này... " - Vân Anh bỗng ngây người, lúc cô quay đầu nhìn lại phía dưới thì lại tưởng tưởng ra một một màu đỏ của máu. Vân Anh hoảng loạn mà hét lên:" Áaaaaaaa "
Thiên Minh đang cho Thiên Dương uống sữa nghe thấy tiếng hét của cô thì liền hoảng hồn. Anh đặt nhẹ Tiểu Dương lên sofa rồi bước lên cầu thang.
" Cô chủ...cô sao vậy?" - cô người làm lo lắng hỏi.
" Vân Anh, Vân Anh, em sao vậy? "
" Máu...máu..." - cô chợt nói.
Thiên Minh lúc này sực tỉnh, cầu thang này chính là nơi mà cô lăn từng bậc xuống dẫn đến xảy thai. Lúc đấy, cô đã bất tỉnh, khi lăn xuống dưới thì người cô bê bết máu. Có lẽ việc này đã ám ảnh cô nên mới khiến cô hoảng loạn đến vậy.
Anh lập tức bế cô trên tay rồi đi lại xuống nhà.
" Dì Thu, phòng của dì có thể thể cho Vân Anh ở tạm không ạ?"
" Được mà, không sao đâu!"
" Vậy dì cứ lên phòng trên lầu mà nghỉ ngơi đi ạ!" - anh nói rồi dìu cô vào trong phòng dưới tầng trệt. Vân Anh bị một phen kinh hoàng làm cho hồn vía bay đi gần hết, trán cô ướt đẫm mồ hôi. Cảnh tượng vừa rồi quá đỗi chân thật khiến cô không khỏi không sợ. Thiên Minh sau khi trấn an cô một lúc thì mới rời khỏi trả lại không gian riêng tư cho cô.
Anh ra ngoài thì thấy Tiểu Dương đã ngủ say rồi. Anh cười nhẹ rồi bế nhóc con cùng nhau trở về phòng, cùng nhau ngủ đến sáng.
Hôm sau, Thiên Minh và Tiểu Dương thức dậy rất sớm, đang lúc ăn sáng thì cô bước ra. Thấy cảnh một lớn một nhỏ đang vui vẻ cùng nhau khiến cô vô cùng chướng mắt. Vân Anh hậm hực ngồi xuống ghế.
" Em ăn sáng đi!"
" Em uống sữa là được rồi!"
Thiên Minh chỉ cười nhẹ với cô, một tay ăn vội miếng cơm, một tay lại đút cháo cho Tiểu Dương. Gần hai năm nay Tiểu Dương đều chính tay anh chăm sóc dần dần đã thành thói quen.
" Tiểu Dương ngồi im nha, papa đi vệ sinh nha!" - anh xoa đầu con trai rồi nói. Nhóc con miệng cười toe toét. Sau khi anh rời khi thì nó bắt đầu nghịch phá. Nó cầm cái muỗng mà đập mạnh lên bàn, còn cố ý đập vào ly nước khiến nước bị đổ ra đầy bàn rồi đổ lên đồ của cô nữa.
" Nhóc con, mi làm gì vậy hả?" - Vân Anh bực bội mà hét lớn. Nhưng Tiểu Dương không sợ mà còn cười thích thú. Người làm nghe tiếng nói của cô thì liền chạy đến.
" Cô chủ.. Cô không sao chứ?"
" Đúng là thứ phiền phức " - cô vừa nói lại vừa liếc xéo Tiểu Dương. Cô chắc chắn tiểu tử này là cố tình. Mới có chừng đấy mà thật đáu để
Lúc này Thiên Minh bước ra, thấy cô đang đứng lấy khăn giấy lau khô người còn Tiểu Dương thì được người làm bế trên tay thì liền sốt sắn mà bước lại.
" Chuyện gì thế?"
" Còn gì nữa. Xem quý tử nhà anh làm ra cái gì?" - Bỗng nhiên cô lớn giọng cáu gắt làm anh cũng phải ngạc nhiên. Anh quay sang nhìn người làm.
" Thiếu gia lúc nãy nghịch phá làm đổ nước lên người của cô chủ nên..."
" Chị bỏ Tiểu Dương rồi lên ghế đi "
Cô người làm nghe xong thì cũng đặt nhóc rồi lên gjees rồi lui ra. Thiên Minh kéo ghế của con trai ngồi đối diện với anh.
" Thiên Dương! Khoanh tay lại. Ba dạy con trên bàn ăn thì thế nào?" - anh nghiêm giọng.
Nhóc con nghe papa lớn giọng thì lại òa khóc. Một đứa trẻ chỉ gần 2 tuổi thì biết được bao nhiêu chứ.
" Cạch, cạch " - Thiên Minh cầm đôi đũa gõ lên bàn.
" Papa~~, hông...được.. phá.. " - nhóc con vô cùng thông minh mà nói.
" Vậy con vừa làm gì thế? Sao lại làm đổ nước lên người của dì? Thiên Dương hôm nay sao lại hư đến vậy?"
" Hic...hic.. Con.xin lũi..hức " - nhóc con bị papa dọa đến phát khóc.
" Phạt hôm nay không được xem hoạt hình nữa. Giờ thì vào trong để cho dì My rửa mặt, thay đồ cho con" - Anh cứng rắn nói. Dù rằng nó là bảo bối của anh nhưng anh vẫn là rất quy tắc. Thiên Dương thân hình nhỏ bé leo xuống ghế rồi tập tễnh bước lại chỗ của Thảo My.
Lúc này anh mới quay sang Vân Anh.
" Được rồi, đừng giận. Trẻ con nghịch ngợm mà, anh xin lỗi. Em ngồi đây đi, anh lên lầu lấy đồ cho em thay!"
" Em mà đi giận nó..à...con anh sao chứ." - cô bực dọc nói.
Thiên Minh thở dài rồi bước lên lầu lấy một bộ đồ xuống cho cô thay ra.
Sau đó, anh cùng cô đến chỗ của Hạ My. Vân Anh đây là muốn biết mặt kẻ đã hại mình sẽ ra sao. Đến nơi, Vân Anh xuống xe. Nhìn xung quanh thì ngôi nhà cũng khá khang trang đấy nhỉ? Đây là gọi là giam cầm ư? Là cung phụng thì có.
Cô bước vào thì tình cờ bắt gặp Bảo Bam. Cậu nhìn thấy cô thì không khỏi hoảng hồn. Cậu quay sang nhìn Thiên Minh.
" Đại ca, đây là... "
" Vân Anh. Thật ra cô ấy vẫn chưa chết chỉ là mất trí nhớ thôi!" - anh cười nói.
Bảo Nam nhìn cô, cảm nhận được ánh mắt cô rất khác lạ, mang theo cả sự lạnh lùng. Còn Vân Anh thì chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu mà vẫn thản nhiên bước vào.
Vân Anh đặt chân vào ngôi nhà thì đã thấy một bóng hình của ai đó đang loay hoay trong bếp. Hạ My lúc này đang rửa bát sau bữa sáng nghe có người bước vào cứ tưởng là con trái bảo bối của cô đến lên vui cười mà nói.
" Dương Dương của mẹ đến rồi à?" - Hạ My cười nói rồi quay người lại. Nhưng nhìn người đang đứng trước mắt cô thì cô bỗng thất thần mà làm rơi hai cái chén xuống sàn, miệng cô lắp bắp nói:" Vân...Anh.. "