Thiên Minh nhanh chóng chạy xe đến điểm hẹn với Lâm Vũ Phong.
Vừa đến khu nhà hoang ấy anh đã đánh mấy tên thuộc hạ của ông ta nằm la liệt dưới đất.
Anh từng bước đi vào trong.
Thiên Minh đạp mạnh cánh cửa bước vào.
" Lâm Vũ Phong.
Ông ở đâu? Mau ra đây!" - Anh lớn giọng gọi ông ra.
Đúng lúc này ông ta từ từ bước ra, vừa cười lại vừa vỗ tay khen thưởng cho anh.
" Không hổ danh là chủ tịch Thiên Minh.
Đại thiếu gia Trần gia.
Bản lĩnh rất lớn, lại dám một mình đến đây, đáng khen"
" Không cần nhiều lời, thứ ông cần đang ở đây còn giờ thì mau thả Vân Anh ra "
" Này! Đừng nóng.
Mau đưa Vân Anh tiểu thư ra đây, kẻo đây chủ tịch Thiên Minh lại nóng giận"
Hai tên thuộc hạ nhanh chóng vào trong đưa Vân Anh ra.
Thiên Minh vừa nhìn thấy cô thì liền kích động định bước lại nhưng bị thuộc hạ của ông ngăn cản.
" Trần Thiên Minh.
Sao anh lại ngốc đến vậy? Đã bảo là không được đến rồi mà! Lập tức rời khỏi, nhanh đi.
Nếu ở đây thì anh sẽ chết thật đấy.
Cầu xin anh mau đi đi" - Vân Anh khóc lớn.
" Muốn đi thì cùng đi, anh không thể để mất em được"
" Đúng thật là cảm động quá đi, thấy hai cô cậu tình cảm sâu đậm như vậy tôi thấy thật có lỗi đó.
Hay vầy đi, để tôi tiễn hai người một đoạn nha, cùng nhau hội ngộ nơi âm tào địa phủ "
Ông nói xong thì liền có một tên thuộc hạ cầm gậy sắt từ phía sau đánh vào người anh.
Thiên Minh ngã khụy xuống đất.
" Lâm Vũ Phong ông mau dừng tay lại.
" - Vân Anh thấy anh bị đánh liền hét lớn.
" Này Vân Anh tiểu thư sao phải nóng vội như thế chứ? Muốn sớm đoàn tụ cùng cậu ấy sao? Nếu đã nóng vội như vậy...Chúng ta mở màn nhá."
Ông ta nói xong liền nhìn lũ đàn em.
" Bọn mày nếu không nhân lúc đại thiếu gia Thiên Minh còn ngoan ngoãn mà đập gãy vài cái xương sườn của Đại thiếu, thì lát bọn mày sẽ khó sống đó."
Vân Anh vừa nghe vậy, cả người đều hoảng loạn.
Liều mạng mà giãy dụa.
Còn Thiên Minh thì không lên tiếng.
Im lặng mà đứng đó.
Chỉ là ánh mắt không thể dời khỏi cô dù chỉ một giây.
Chỉ cần ông dám tổn hại đến cô.
Anh thề sẽ giết chết hết băng đảng của ông bằng bất cứ giá nào.
Đám đàn em của ông rất nhanh liền cầm tuýp sắt bước đến.
Vây một vòng xung quanh Thiên Minh.
Anh đưa mắt liếc qua một chút cũng không ý kiến gì.
Hai tên phía sau liền cầm tuýp quật vào hai kheo chân làm anh ngã khụy xuống.
" Ưm....ưm...."
Vân Anh nhìn anh khụy xuống.
Nhìn đám người kia vây lấy anh không ngừng đánh xuống.
Tiếng tuýp sắt va chạm với xương cứ vậy mà đập thẳng vào tai cô.
Cô không nhìn thấy anh.
Nhưng từng gậy giơ lên đánh xuống đều như đánh thẳng vào tim cô.
Đau hơn bất cứ vết thương nào mà cô từng nếm trải.
" Dừng lại.
Tôi cầu xin ông dừng lại đi mà.
Đừng đánh nữa, anh ấy sẽ chết thật đấy.
Mau dừng lại đi" - Vân Anh vừa khóc vừa cầu xin.
Lâm Vũ Phong ranh mãnh, giơ tay lên bảo bọn thuộc hạ dừng tay.
Thiên Minh khó nhọc mà đứng dậy.
Trên mặt xuất hiện không ít vết bầm tím.
Trên người đều bị từng thanh sắt vô tình ấy đánh xuống không còn chỗ nào lành lặn cả.
Còn bị một tuýp đánh trúng đầu.
Máu cứ như vậy liền chảy xuống mặt.
Anh đứng dậy.
Ánh mắt vẫn cứ như vậy kiên định mà nhìn về phía Vân Anh.
Lâm Vũ Phong quát đám đàn em.
" Bọn mày sao ngu vậy.
Chơi cũng không biết chơi.
Đánh như vậy làm sao Vân Anh tiểu thư có thể nhìn thấy được.
Mau.
Xếp hàng vào.
Từng tên một lên.
Mỗi tên một gậy.
Còn lại xếp hàng một bên để tiểu thư có thể nhìn rõ.
Nhớ, tránh đầu đại thiếu ra.
Chết rồi...chơi sẽ không vui."
" Đừng mà.
Cầu xin các người.
Đừng làm như thế!"
" Từng người một.
Nhanh lên."
Đám người kia rất nhanh liền làm theo.
Mỗi tên bước lên đều đứng trước mặt Thiên Minh mà quật xuống một gậy.
Hầu như đều là đánh lên bụng và ngực anh.
Đánh đến máu cũng phải theo đường miệng của anh mà chảy xuống.
Mỗi gậy đánh xuống đều toàn lực.
Sau hàng loạt thanh sắt rơi xuống.
Mặt Thiên Minh đã trắng bệt nhưng vẫn gắng gượng mà đứng lên.
Máu chảy xuống nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Vân Anh điên cuồng giãy dụa.
Muốn thoát ra.
Muốn cứu anh.
Nhưng dù cô cố gắng thế nào cũng không thể.
Số lần anh ngã càng ngày càng nhiều.
Thời gian để anh có thể đứng dậy càng ngày càng lâu.
Nhưng anh lại không hề bỏ cuộc.
Vẫn cứ như vậy kiên cường mà đứng lên.
Tên cuối cùng bước lên.
Không nhằm ngực hay bụng anh.
Mà gậy giơ cao lên.
" Ya..."
CỘP
" ......AAA......"
Tên đó nhắm thẳng vai phải của anh mà đánh xuống.
Xương trên vai rất yếu, lại không có nhiều thịt.
Một gậy này có thể nghe rõ tiếng xương gãy.
Thiên Minh đau đớn mà hét lên một tiếng.
Ngã khụy tại chỗ.
Tay trái ôm lấy vai phải.
Cánh tay phải gần như không còn lực nữa.
Thiên Minh đau đến mức dường như không thể nhìn rõ phía trước được nữa, mặt trắng bệt, môi tím tái, từng đường máu từ trên đầu anh chảy xuống.
"Đừng đánh nữa.
Tôi xin các người đừng đánh nữa.
Ai làm ơn hãy cứu anh ấy đi."
" Chủ tịch Thiên Minh.
Chơi...có vui không?"
Thiên Minh đau đến mồ hôi đầm đìa.
Hơi thở cũng có chút gấp gáp.
Nhưng chỉ một lát liền ổn định lại.
Nhẫn đau mà đứng dậy.
" Aiyo.
Vẫn rất còn sức nha.
Cậu...có muốn chơi tiếp không?"
Thiên Minh đã đứng không còn vững.
Nhưng cuộc đời anh không quen ngã xuống trước mặt người khác.
Có ngã cũng nhất định phải đứng lên.
" Giờ chúng ta đổi luật chơi một chút.
Bọn nó vẫn sẽ như thế mà đánh cậu.
Sau mỗi lần đánh cậu có 5 giây để đứng lên.
Cậu không đứng được, Vân Anh sẽ phải chịu một roi.
Cậu...thấy sao?"
" Không...được..được làm hại..cô ấy..Cứ..cứ nhắm vào..
tôi là được.." - Thiên Minh thều thào nói.
Vân Anh nước mắt chảy dài.
Cô chưa từng nghĩ anh vì cô mà lại không tiếc bản thân đến vậy.
Vân Anh tự trách bản thân mình rất nhiều, những đau đớn giờ đây anh phải chịu đều do cô gây ra.
" Cậu thấy bản thân mình có thể chơi đến đâu? Thôi.
Tôi cũng không làm khó cậu.
10 gậy.
Được không? Nếu không được, cậu trực tiếp nói.
Tôi phí sức một chút, đánh 10 gậy ấy lên người Vân Anh tiểu thư là xong."
" Được...10 roi cũng ..được.
100 roi cũng..
được.
Đều tính lên..người tôi..Đừng..đừng làm hại..cô ấy"
Vân Anh thật sự rất muốn hét lên.
Tại sao anh lại phải hy sinh cho cô nhiều đến vậy chứ? Tại sao chứ?..
" Aiyo...dứt khoát như vậy? Vậy bọn mày còn chờ gì nữa? Không được để đại thiếu gia thất vọng a."
Một tên tiến lên.
Nhắm thẳng kheo chân của anh đánh xuống.
Hai đầu gối anh khụy xuống đất.
Đau đến tê dại.
Nhưng anh rất nhanh liền mượn lực cánh tay trái mà đứng lên.
Cắn răng, liều mạng mà đứng lên.
Đến gậy thứ năm cả hai chân anh đều phát run.
Đứng cũng không thể vững vàng nhưng lại vẫn có thể đứng.
Mấy tên kia không biết do cố tình đùa giỡn anh hay do ngu ngốc mà gậy đều đánh vào kheo chân và đùi anh.
Đầu gối và ống chân đều không đánh đến