Cô bước nhanh vòng đến trước mặt anh:“Chú giỏi thật đấy, cái gì cũng có thể làm được.”
Thẩm Tây Thừa không thèm bận tâm đến cô đang ríu rít kế bên, Khúc Yên luyên thuyên vô cùng ồn ào, Thẩm Tây Thừa bất lực lấy tay xoa rối đầu cô lại bị cô ghét bỏ hất tay mình ra.
Cô cách xa anh vài bước, vuốt lại nết tóc mình:“Chú à, tóc cháu mới làm không thể đụng rồi xoa lung tung đâu.”
Anh tâm tình không tệ, nói:“Tôi đưa cháu về.”
Cô hỏi:“Chú đi đâu sao?”
“Đi làm.” Anh nói ngắn gọn.
Cô chu chu môi, đưa chú mèo bông ra trước mặt:“Làm ông chủ thật tốt, muốn đến thì đến, không muốn đến thì cũng không ai dám bắt lỗi phạt tiền.
Còn có các đại mỹ nhân xinh đẹp kề kề cặp cặp, tay trái một em, tay phải một nàng.
Oa, thật hạnh phúc làm sao!”
Anh không ngờ cô nhóc này lại có hệ tư tưởng cao đến thế, cao đến mức vượt khỏi phạm vi của anh.
Thẩm Tây Thừa đưa cô đến trước nhà Ôn Gia, người làm thấy xe Thẩm Tây Thừa đi ra mở cổng.
Lại chỉ thấy Khúc Yêm bước ra từ ghế phụ, cô quay lại chào tạm biệt anh, chiếc xe cũng từ từ lái rời đi.
“Trời ạ, cô chủ! Cô ở cùng Ngài Thẩm sao?” Dì Mai gấp gáp, gương mặt hiền từ tràn đầy lo lắng, nết nhăn cũng thấy rõ hơn.
Cô dè dặt gật đầu, hơi ngượng ngùng.
Dì Mai dò xét cô từ đầu đến chân, xoay cô vòng tròn đến mức choáng váng.
Cô lên tiếng trấn an Dì Mai.
“Con không sao cả, chỉ là đến nhà chú Thẩm ngủ một đêm thôi.”
Dì Mai thở phào, vuốt ngực bình ổn:“Tối qua tôi gọi mà Cô Chủ không nhắc máy, làm tôi sợ chết khiếp.”
Cô cười ngốc nghếch.
Lúc này Dì Mai mới để ý kiểu tóc mới của Khúc Yên, có chút lạ lẫm nhưng lại khá hợp với cô.
Ít ra mái bằng cũng giúp mặt cô trở nên cân đối hơn nhưng lại có nét kiều mị, bí ẩn hơn vẻ xinh đẹp thuần khiết trước kia.
Dì Mai cười khen ngợi:“Rất đẹp, hợp với tiểu thư, này là muốn làm Đệ Nhất Mỹ Nhân ở Bắc Thành rồi.”
Cô nghe xong thì xấu hổ vô cùng, liên tục phủ nhận lời nói của Dì Mai.
Chủ Nhật trùng hợp vừa qua tháng sáu, thời tiết về đêm vẫn rất mát mẻ.
Giờ đã hơn một giờ sáng, đáng lý ra tất cả đều phải chìm trong mộng đêm, thành phố phồn hoa tráng lệ cũng đã thưa thớt xe cộ, chỉ còn xót lại những ánh đèn noel bên vè đường hắt xuống bên dưới.
Điện thoại Khúc Yên bất ngờ đổ chuông.
Cô khẽ nhau nhó vì tiếng chuông cuộc gọi cứ reo lên ầm ĩ, dù đã cố tắt vài lần nhưng tiếng chuông ấy vẫn mãi cố chấp vang lên.
Reo nhiều tới mức khiến cô phát cáu, tức giận cầm điện thoại lên lại thấy tên người gọi là Thẩm Tây Thừa.
Cô quên cả tức giận, bắt máy khó hiểu hỏi:“Chú Thẩm, sao lại gọi cháu vào giờ này vậy?”
Nói đến, đây cũng là cuộc gọi đầu tiên của hai người, cũng thật bất ngờ người gọi lại là Thẩm Tây Thừa.
Từ đầu giây bên kia cô nghe tiếng gió rất mạnh, âm thanh vù vù cứ ập đến liên hồi.
Cô nhíu mày, giờ anh vẫn còn ở ngoài sao? Đã là đầu giờ sáng rồi đó.
Anh lên tiếng:“Có thể đến nhà tôi lấy tập hồ sơ được không?”
Cô hơi lo lắng:“Giờ chú ở đâu? Đã nửa đêm rồi chú không ngủ còn ra ngoài trời gọi cháu? Con mẹ nó, chú muốn bị trúng gió sao?”
“Sân bay.” Anh nhẹ giọng đáp.
Cô tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại anh:“Cái gì?”
Giọng anh truyền qua có chút khó nghe bởi gió, nhưng vẫn nghe được thanh âm giọng hơi khàn của anh:“Tôi chuẩn bị bay sang nước ngoài thì nhớ hồ sơ đi kèm lại bỏ quên ở nhà.”
Cô khẽ chậc lưỡi, rầu rĩ nói:“Chú là đồ đại ngốc.
Tại sao cứ thích bay giờ đêm chứ? Đợi đến sáng không được sao?”
Anh nhận ra cô đang tức giận.
Vì sao lại tức giận? Vì anh sao? Vì…anh không chú trọng sức khỏe của mình sao?
Cũng không hẳn, có lẽ là do anh làm phiền giấc ngủ cô, nên thế cô mới kiếm cớ mà mắng chửi lại anh.
Cô vẫn không nhận ra giọng mình ngay từ đầu đã sốt ruột mà thay đổi vô cùng lớn.
Anh lạnh lùng nói:“Làm phiền cháu rồi, để tôi tự bắt xe về lấy.” Không biết vì sao giọng anh có phần hụt hẫng, cũng có chút cam chịu vô cùng thê lương.
Cô tức quá hóa giận:“Gọi chú là đồ đại ngốc quả không sai, giờ này mà còn gọi được xe sao? Chú đứng ngoài gió riết bị trúng bệnh rồi, hồ sơ gì đó của chú ở đâu?”
“Thư phòng.” Anh nói rất ngắn gọn chỉ chú trọng vào ý chính.
“Chú vào trong khoang máy bay ngồi đi.
Sân bay ở đâu? Với, mật khẩu vào nhà chú?” Cô xuống giường mặc theo áo trong, sau đó mặc lại đồ ngủ choàng thêm một cái áo len mùa đông lông cừu dày.
Anh nghe xong, bình tĩnh nói:“Tôi sẽ gửi cho cháu.” Không hiểu sao tia sáng trong ánh mắt khi nãy sắp vụt tắt lại được thắp sáng, còn rất vui vẻ bởi lời oán trách nhưng đầy sự yêu thương của cô.
Nó chứng minh rằng Khúc Yên rất quan tâm đến anh.
Môi anh không khống chế lại được mà cong lên cười vui vẻ.
Cũng không biết mình bị gì, tâm trạng giống cứ như trên mây.
Ngây ngốc như nam sinh gọi điện cho bạn gái, ánh mắt không che giấu đi được sự hạnh phúc vui mừng không sao kể siết.
Nửa tiếng đứng ngoài gió gọi cho cô.
Cũng, không phải là phải là không được đền đáp..