Khúc Yên cất bước chân tiến vào bên trong, lúc nhìn lại phía xe thì Chú Mặc đã lái xe rời đi mất, cô có chút thở phào.
Nếu chú Mặc thật sự ngồi trong xe đợi cô ra chẳng phải rất khiến cô có cảm giác áy náy sao? Rời đi vậy tâm cô cũng dễ chịu hơn đôi phần.
Từ lúc cô mở cửa bước vào, cảm nhận khí lạnh của điều hòa.
Phía trong có một người phụ nữ mặc trên người một bộ sườn xám xinh đẹp màu đỏ, cử chỉ như một người phụ nữ Hoa Quốc ở thời xưa, đôi môi đỏ chói và cả gương mặt trắng đến phát sáng.
Chiếc váy sườn xám vừa khéo tôn lên dáng người thon gọn của bà ta, khí chất trên người cứ như là được rèn giũa để có thể trở nên điềm đạm như tiểu thư con nhà giàu thế này.
Bà ta đi lại nở nụ cười chuyên nghiệp, ân cần hỏi:“Tiểu thư chính là Khúc Yên sao?”
Khúc Yên gật đầu.
Cô rất cao, người phụ nữ mặc sườn xám đó cũng chỉ cao tới cổ Khúc Yên.
Bà ta cười lấy lệ:“Tôi là Triệu Thanh, là bà chủ ở đây.”
Bà ta lúc đầu cũng chỉ coi cô là một vị khách bình thường, nhưng vẫn theo lễ phải chào hỏi để khẳng định suy nghĩ mình.
Nào ngờ vừa nhìn rõ gương mặt Khúc Yên bà ta đã thấy cô có vài nét giống Ôn Tổng, liền khẳng định rằng cô và Ôn Tổng là quan hệ cha con.
Bà ta nâng mí mắt quan sát cô, phong cách đơn giản thế mà gia thế thật sự không giản đơn, có cha làm ông chủ của một công ty lớn về mảng Công Nghệ Thông Tin với khối gia tài kếch xù đúng là không thể khinh thường.
Đôi mắt bà ấy khẽ cong lên, cười dẫn đường cho cô.
Khúc Yên hơi mất tự nhiên, có chút khó chịu.
Cô ghét nhất là những ánh mắt dò xét cô từ đầu đến chân.
Nhưng việc chính vẫn chưa hoàn thành, cô không thể cứ tùy hứng mà khiến ông mất mặc được.
Theo bước chân của bà ta,cô được dẫn đến một căn phòng trang điểm riêng ở tầng ba.
Bên trong không khí mát lạnh, đồ trang điểm, vài bộ váy cũng được treo một bên, trang sức và giày cao gót đã được trưng ở bàn.
Bên cạnh đó, có một người phụ nữ đang chăm chú xem tạp chí thời trang.
Phía trên tấm gương lớn phía bàn trang điểm có dán những người mẫu.
Cô không thể phụ nhận, căn phòng trắng tinh này toát lên sự sang trọng, sạch sẽ mà những nơi khác ít giữ được sự sạch sẽ thế này.
Có lẽ là phòng vip, thường sẽ rất sạch sẽ?
Lúc Khúc Yên và Bà Chủ Triệu Thanh bước vào, người phụ nữ ngồi trên sofa bất ngờ ngước nhìn, đứng dậy chào hỏi hai người.
Là một chuyên gia trang điểm rất nổi tiếng ở Châu Âu, đồng tử Khúc Yên như giãn to ra hết cỡ, cô từng thấy qua bài báo về cô ấy, là một người phụ nữ trẻ gốc Âu người Hoa.
Cô không kịp phản ứng, đứng bất động là vì lí do không ngờ đến một ngày Khúc Yên lại được một chuyên gia nổi tiếng này trang điểm làm đẹp cho mình.
Trái với cảm xúc đóng băng của cô, cô ấy lại nhìn Khúc Yên với vẻ thưởng thức hồi lâu.
Đôi mắt chậm rãi nhìn cô, giơ tay ra chào hỏi:“Chị là Selena, là chuyên gia trang điểm.”
Cô ấy, Selena.
Dù với kinh nghiệm của cô ấy đã nhìn qua không ít người đẹp nhưng rất hiếm ai tuổi còn nhỏ mà lại có vẻ ngoài sắc sảo rõ ràng như cô.
Khúc Yên hơi cúi thấp đầu, chiều cao cả hai chênh lệch nhau không quá nhiều.
Bị hai người với chiều cao khủng đứng gần, Bà Chủ Triệu Thanh bị kẹp ở giữa có chút ngột ngạt khó thở.
Cô kính trọng bắt lấy tay cô ấy:“Em là Khúc Yên ạ.
Em biết chị, bên Mỹ chị rất có tiếng tâm vang dội.
Không nghĩ đến em lại có thể gặp trực tiếp chị ngoài đời.”
Selena cười xinh đẹp, giọng nói cô gái nhỏ thật dễ nghe.
Cứ như là mật ngọt, làm người khác không kìm được cảm xúc yêu thích mà muốn đắm chìm trong cơn ngọt ngào ấy..