Tầm khoảng chừng mười lăm phút sau cuối cùng Thẩm Tây Thừa cũng đã chịu đóng laptop lại, quay qua nhìn Khúc Yên vẫn đang chăm chú nhìn gì đó trên điện thoại, lâu lâu cô lại nhíu chặt mày, sau đó lại giãn ra rồi gõ chữ vào trong màn hình.
Cộc, cộc.
Khúc Yên khẽ ngẩn đầu nhìn anh, anh ngã người dựa vào thân ghế, đôi bàn tay thon dài lại buồn chán gõ vào chiếc bàn gỗ đắt đỏ.
Cô tươi cười nói:“Xong rồi sao ạ?”
Đôi mắt anh tối lại:“Cháu làm gì?”
Cô nhìn di động mình sau đó giơ lên cho Thẩm Tây Thừa xem:“Giải toán, cháu không có yêu đương đâu chú đừng lo.”
Thẩm Tây Thừa im lặng, đúng là anh cũng có suy nghĩ như thế.
Sự nhạy bén của mình cho anh biết sẽ không lâu nữa thôi cô nhóc đào hoa này sẽ có không ít nam sinh theo đuổi, nhưng Khúc Yên lại nói như thể không bận tâ m đến chuyện tình cảm thì Thẩm Tây Thừa vô thức cũng không hoài nghi nào đến lời cô vừa nói.
Đôi mắt đã không còn sự nguy hiểm và sắc lạnh như ban nảy, anh đứng lên đi đến sofa để ngồi.
Nhìn Khúc Yên không để ý đến mình thì gương mặt anh lại trở nên điềm tĩnh đến lạnh cả người, đặt hộp cơm xuống bàn thủy tinh cũng tạo ra tiếng động lớn nhưng Khúc Yên vẫn không động đậy, giống như thể không hề nghe thấy bất kì tiếng động gì.
Cô tập trung giải bài tập giúp cô bạn của cô qua e-mail.
Sau khi kết thúc cuộc khảo sát ấy Khúc Yên thở ra một hơi, tắt di động ngồi xuống đối diện anh.
Cô kinh ngạc:“Ể? Chú ăn nhanh thế?”
Anh cất giọng đầy lạnh lẽo nói:“Cháu nói xem là do tôi ăn nhanh hay là do cháu tập trung nhắn tin quá lâu?”
Khúc Yên gãi đầu cười ngốc nghếch:“Chú giận cháu sao? Cô bạn của cháu rất ngốc, không quá giỏi làm toán nên nhờ cháu tính hộ vài bài.”
Anh híp mắt, thờ ơ đáp:“Cháu đúng là bồ tát nhỏ mà, rất tốt bụng.”
Khúc Yên bĩu môi, có chút giận dỗi:“Chú đừng trêu cháu, bồ tát nhỏ cũng biết nổi giận đó, nổi giận là sẽ cướp mất nhan sắc của chú.”
Anh đang không vui nhưng khi nghe xong cũng vô thức cong môi, đúng là cô nhóc luôn có năng lượng tích cực.
Nhưng đôi lúc, cũng lại tiêu cực đến khó tin.
Khúc Yên lấy từ trong túi xách của mình ra một cái hộp nhỏ, chiếc hộp hình chữ nhật màu đen sạch sẽ sang trọng đưa đến trước mặt anh.
Anh nhíu mày, hỏi:“Cho tôi?”
Khúc Yên gật nhẹ đầu.
Cuống họng Thẩm Tây Thừa khẽ chuyển động, yết hầu kiêu gợi đẹp đến mê hồn.
Bàn tay anh đưa ra nhận lấy.
Khúc Yên thở phào:“Hôm qua cháu đi mua thuốc có ghé qua cửa hàng đồ sứ thấy nó rất dễ thương liền nhớ đến chú nên cháu muốn tặng chú.”
Anh khi nghe xong bốn chữ “cháu đi mua thuốc” hai bên tai ù ù nghe không rõ đoạn sau:“Mua thuốc? Cháu bị bệnh gì?” Anh có chút gấp gáp nhưng không đến nổi là quá kinh động, vẫn còn giữ được sợi dây bình tĩnh mà không nhào tới xem xét người cô.
Coi cô đang bị thương ở đâu mà chỉ lên tiếng thăm dò.
Cô cười cười, xấu hổ cúi mặt:“Cháu…”
Anh gấp đến không chịu được, lên tiếng thúc giục:“Bị làm sao?”
Cô đưa tay thon dài trắng nõn ôm một bên má trái, ngại ngùng nhìn anh:“Cháu ăn nhiều kẹo, nên…đau răng.”
Cô cứ nghĩ chuyện đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ…mọi thứ càng trở nên phức tạp hơn.
Anh không để ý đến món quà, để lên bàn rồi đứng dậy:“Tôi đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra.”
Cô xua xua tay, liên tục lắc đầu, từ “đến bệnh viện” cô đã quá ám ảnh rồi, đột ngột nghe lại toàn thân cô đều k1ch thích mà lạnh cả người:“Cháu hết đau rồi! Thật sự không cần đến đó đâu!!”
Anh không vì thế mà bị ảnh hưởng, dùng lực kéo bả vai cô đứng dậy:“Không sao, có tôi cháu không phải sợ.”
Khúc Yên tái mặt, làn da dưới cánh tay cô như ẩn như hiện không ít dấu kim đâm, chứng tỏ cô đã đến bệnh viện không dưới năm lần.
Nghĩ đến cảnh tượng bị một thứ gì đó sắc bén đâm vào da, cô lại không chịu nổi mà kích động lên, Thẩm Tây Thừa xem một màn này cũng bất động tại chỗ..