Thẩm Tây Thừa kí tên vào tập giấy tờ, lạnh lùng nói:“Người của tôi, không đến lượt cô quản.”
Cô ta giật mình sợ xanh mặt, luồn sát khí lạnh lẽo đột nhiên thổi đến làm cả da đầu cô ta gợn hết cả gai ốc, giống như chỉ một giây sau nữa thôi là anh sẽ dùng tay không bóp ch3t cô ta.
Trái tim cô ta cũng không kiềm được mà giật thốt lên, thật sự Thẩm Tây Thừa không khác tin đồn tí nào, vừa thầm trầm, lại vừa đáng sợ.
Bàn tay cô ta khẽ run rẩy nhận lấy tập hồ sơ, ánh mắt theo tự giác mà ngước nhìn anh nhưng sau lại rụt rè mà cúi thấp đầu xuống chào anh rồi mới ra ngoài.
Cô ta ôm tập hồ sơ cúi đầu rời đi trong sự gấp gáp, đến khi đến gần phía cửa ra vào chỗ Khúc Yên đang đứng thì cô ta đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn cô, trong nụ cười như ẩn như hiện ý cười nhạt nhưng trong đôi mất lại ẩn chứa sự tức tối, một sự căm phẫn không nói thành lời.
Khúc Yên nhíu mày, là do mình đã phá hỏng chuyện tốt của cô ta sao? Rõ ràng cô vẫn chưa đụng gì cô ta mà?
Nhìn Khúc Yên được một lúc cô ta cũng bước qua cô mà rời đi, trước khi đi còn không quên lấy bả vai mình huýt nhẹ cánh tay cô một cái.
Lực đạo không lớn nhưng ý cố tình rất rõ ràng.
Khúc Yên không vì chuyện bé tý này mà ồn ào, nhắm mắt hít thở đều nín cơn tức giận ở lồ ng ngực.
Sau khi cô mở mắt, tâm trạng đã khá hơn trước một chút.
Cô ta gương mặt lo lắng, quay lại nhìn cô:“Xin lỗi nhá, tại em cao quá nên chị tưởng mình đụng nhầm bức tường.”
Cô lắc đầu, không tức giận vì lời nói ấy mà cong nhẹ môi cười khách sáo, nói bởn cợt:“Không sao, có lẽ chị quá lùn nên em cũng không thấy chị, không cố ý không có tội mà.”
Cô ta đanh mặt lại ngước lên nhìn Khúc Yên, chiều cao của cô đương nhiên sẽ có khí thế áp đảo hơn cô ta, nữ nhân đó nghiến răng hừ lạnh một cái rồi xoay người rời đi.
Khúc Yên nhìn thái độ bực dọc và gặm mạnh chân của cô ta không khỏi buồn cười.
Đến cả cảm xúc của bản thân còn không biết chế ngự được, lại còn ngu xuẩn nghĩ mình là phụ nữ thông minh, quả thật là bị chọc đến bật cười.
Cạch.
Khúc Yên vào trong phòng như cũ để túi đồ lên bàn, túi đồ chỉ vừa đặt xuống anh đã lên tiếng gọi cô:“Lại đây.”
Cô ngước lên nhìn vẫn thấy anh chăm chú dán mắt vào sổ sách, hệt như lời khi nảy không phải do anh nói ra vậy.
Khúc Yên hơi bất an, tay chân lóng ngóng hai bàn tay tự xoa vào nhau.
Cô cảm thấy chân mình như có tảng đá to xích lại, cực nhọc lê bước đi đến chỗ anh, nhẹ nhàng không tạo ra tiếng động ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm của anh.
Dáng vẻ ngoan ngoãn, cô ngồi đó không dám phát ra tiếng.
Cô cúi mặt, không hiểu sao cô cảm thấy giống như mình đang mắc phải lỗi vậy.
Tiếng giấy tờ loạt xoạc lật qua lại vài lần, bên tai cô truyền đến tiếng nói trầm thấp:“Vì sao nghe lời cô ta?”
Lúc cô ngước lên nhìn thì anh cũng đang nhìn cô, hàng lông mày cương nghị sắc bén như dao nhíu chặt lại, gương mặt không vui hỏi cô.
Khúc Yên nhíu mày, hơi khó hiểu:“Chú đang bận việc ấy ạ, cháu nghĩ dù sao cũng là chuyện công ty chú nếu nghe thì sẽ không được tiện cho lắm…với lại, cháu sợ làm phiền chú và chị ấy làm việc.”
Khúc Yên thấp thỏng lên tiếng, giọng nói lí nhí nhỏ tiếng cực kì không dám bật âm lớn nói chuyện, cũng không dám nhìn vào mắt sắc lạnh của anh quá lâu, vài giây đã cụp đuôi mắt xuống.
Rầu rĩ không dám nói gì.
Anh cũng biết là mình vừa dọa cô, kìm chế cảm xúc không làm cô sợ thêm, giọng anh lãnh đạm lên tiếng:“Sau này chỉ được nghe mỗi lời tôi, không cho phép nghe người khác.”
Khúc Yên không biết bị ai xui khiến lại liên tiếp gật đầu.
Anh nhìn cô hồi lâu, lại quay đầu đi chỗ khác.
Càng tiếp xúc với cô, anh càng không dứt ra được.
Lại là thứ cảm xúc quái quỷ gì đang xảy ra với anh vậy?.