Hắn diện bộ âu phục đen được đặt may riêng, trên cổ áo là cà vest đen cùng yết hầu theo chuyển động của hắn mà lên xuống, thân áo vest ôm lấy cơ thể cường tráng Thẩm Tây Thừa, tuy là ngồi thoải mái dưới ghế nhưng lại có loại bá khí hơn người khác vài bậc.
Đốt ngón tay thon dài mà cứng rắn, cứ thế mà lắc lắc ly rượu vang chầm chậm mà thư thái, Khúc Yên nhìn hắn cười một cái sau đó ánh mắt lại đảo đi nơi khác, thật sự không dám nhìn lại lần thứ hai.
"Hai người ngồi xuống đi, đứng không thấy mỏi chân sao?" Bạc Kiêu cứ thế mà tự nhiên ngồi cách Thẩm Tây Thừa không xa, để lại chỗ trống bên cạnh mình cho Khúc Yên và Ôn Thành Uy ngồi.
"Tây Thừa, lát chúng ta ăn một bữa nhỉ? Dù sao cũng nên mở tiệc riêng chúc mừng con gái Lão Ôn về chứ!" Bạc Kiêu đưa ra đề nghị mới, Khúc Yên kinh ngạc ngước lên nhìn Bạc Kiêu, đôi mắt hoa đào long lanh ánh nước nhìn chằm chằm Bạc Kiêu như muốn phản ảnh lại lời nói của Bạc Kiêu.
Cô thầm cầu cho người đàn ông đó từ chối, từ chối thẳng mặt cái ông chú vô duyên đó.
Thấy con gái phản ứng kinh ngạc, gương mặt Ôn Thành Uy trở nên thận trọng, giọng nhẹ nhàng hỏi ý kiến Khúc Yên:"Con cảm thấy thế nào?"
Gương mặt cô cứng ngắt nhìn ông, mặt như cắt không còn giọt máu, còn thế nào nữa, đương nhiên là rất mất tự nhiên rồi.
Cảm thấy cùng tên Thẩm Tây Thừa đó ăn chung một bữa thì cũng bị cái sát khí như ma quỷ đó ảnh hưởng rồi.
Tâm thì muốn từ chối, nhưng mà thật sự nói không ra ý định thật lòng của mình.
Khúc Yên ngồi xuống sofa, đắn đo một lúc, vẫn là miễn cưỡng đồng ý:"Thế nào cũng được." Khúc Yên thật sự muốn băm chết ông chú Bạc Kiêu ra làm trăm mảnh, khi không rảnh rỗi lại đề nghị đâu ba cái bữa tiệc nhảm nhí.
Ôn Thành Uy gật đầu, quay sang nhìn hắn hỏi dò.
"Cuối cùng cậu đi có được không? Tại sao không nói gì hết vậy?" Ôn Thành Uy lên tiếng hỏi, lại thấy Thẩm Tây Thừa đặt ly rượu "cạch" một tiếng xuống bàn đá.
Lại liếc đôi mắt nhìn Khúc Yên lên tiếng.
"Tùy cậu." Thẩm Tây Thừa lạnh lùng nói.
Cô cười, nhưng sau đó nụ cười dần dần cứng đờ đi.
Trời má, thế mà thật sự đã đồng ý.
Khúc Yên còn tưởng là hắn sẽ từ chối nên mới còn tâm trạng vui vẻ mà còn cười nói như khi nảy.
Nhưng Khúc Yên lại chợt có suy nghĩ khác tự trấn an mình, việc có hắn ta hay không tại sao cô phải suy nghĩ liên miên như vậy, vốn là bạn của cha cô, có trò chuyện cũng chỉ là vài câu trên bàn ăn.
Chắc chắn cha cô sẽ cứu trợ mình.
"Ôn Tổng, sắp đến lúc bắt đầu rồi.
Ngài nên chuẩn bị trước vài phút." Một người đàn ông áo vest trắng nghiêm chỉnh đi tới báo cáo, nhìn gương mặt mang vài nên vội vã, xót ruột ấy chắc hẳn đã tìm Ôn Thành Uy rất lâu và cũng rất chú tâm hoàn thành công việc của mình, khi nói xong lòng ngực của người đàn ông đó cũng thở gấp gáp không ngừng.
"Được được.
Trợ lí Tần, cậu vất vả rồi." Ông xem đồng hồ trên tay mình, thật sự là nói chuyện đến mức quên cả giờ tổ chức tiệc, ông quay qua nhìn Khúc Yên.
Bộ dáng nghiêm chỉnh nắm bàn tay nhỏ Khúc Yên dặn dò.
"Tiểu Yên, con ngồi đây với chú Thẩm.
Cha và chú Kiêu có việc phải đi rồi.
Tý nữa sẽ dẫn con đi ăn ngon." Ông nói rất nhanh sau đó cùng Bạc Kiêu và người đàn ông kia nảy rời đi.
Khúc Yên trố mắt nhìn bóng lưng của họ, thật sự không thể để cô đi cùng sao? Khúc Yên không hiểu sao cứ ở cùng người đàn ông này là cô lại có cảm giác sợ hãi và lo lắng.
Cứ như một loại cảm giác không an toàn cứ bám quanh lấy cô.
Gương mặt nhỏ nhắn bắt đầu trở nên căng thẳng, trên người hắn tảnh ra khí lạnh cấm ai lại gần, nhưng mà hắn hình như cũng đang chú ý đến động tĩnh nhỏ của cô.
Cô nhóc này khi bé rất tinh quái và lắm trò, lúc nhỏ cũng đã từng gặp mặt hắn vài lần nhưng không lần nào là dám lại gần hắn cả, cứ đến gần hắn là sẽ sợ đến phát khóc.
Ôn Thành Uy cũng đành bó tay mà cho con bé chơi ở trong phòng hoặc ngồi cạnh Bạc Kiêu.
Từ lúc nhỏ đã luôn có thái độ bài xích với hắn rồi.
Lớn lên rồi, đến cả một ánh mắt cũng chưa dám nhìn lâu.
Khúc Yên mím môi, nhìn hắn bất ngờ lên tiếng:"Chú Thẩm, chú kết hôn chưa?".