Khúc Yên không vào thang máy, đứng bên ngoài nhìn vào Thẩm Tây Thừa đang đứng bên trong mà không dám bước vào.
Đôi mắt hướng qua bảng thông báo cạnh nút ấn thang máy.
Thấp thỏm nhìn anh.
Cô yếu ớt chỉ vào bảng thông báo, đây là thang máy riêng của chủ tịch, cô nghi ngờ hỏi:“Cháu vào được chứ ạ?” Dáng vẻ dè dặt này vô tình lại làm Thẩm Tây Thừa có một loại cảm xúc khó chịu gì đó trong lòng.
Anh im lặng, vẫn là sự lạnh lùng thường ngày mặt không tý cảm xúc.
Bàn tay Thẩm Tây Thừa nâng lên, nửa người ra khỏi thang máy dứt khoác nắm cổ tay cô lôi vào trong.
Anh kéo cô đứng cạnh bên mình, đợi cô đứng vững mới buông tay mình ra.
Tim cô đập loạn cả lên, cố gắng hít một hơi sâu để kiềm chế tâm trí lại toàn hít phải hương lài trên người anh.
Khúc Yên lúc này có cảm xúc lạ xuất hiện, không hiểu tại sao lại không còn gò bó bởi tiếp xúc cùng anh.
Anh tạo cho cô ấn tượng khá tốt bởi lần đầu tiên, anh chăm sóc cô thì cô sẽ đối đãi hết lòng, nhưng mà sự rung động của con tim thật lạ khi mỗi lần anh chạm vào mình, trái tim lại rung rinh lên liên hồi.
Vì tiếp xúc quá thân mật, tạo cho cô một cảm xúc lạ thường.
Anh cúi đầu nhìn túi giấy, bên trong như ẩn như hiện một hộp vuông có màu hồng nhạt.
Trong thoáng chốc đáy lòng anh xuất hiện một sự mong chờ, nóng lòng muốn xem coi Khúc Yên đã chuẩn bị thứ gì cho mình.
Khúc Yên nhẹ nhàng ngước mắt nhìn anh, giọng nói ngọt ngào lên tiếng:“Muốn gặp chú thật khó.”
Anh không nhìn cô, im lặng hai giây:“Sau này cứ tìm thẳng tôi.”
Khúc Yên kinh ngạc nhìn anh:“Lỡ bị ngăn lại thì sao?”
Anh lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh đáp:“Sẽ không.”
“Ồ, Thẩm Tiên Sinh thật quyền lực nha.
Chỉ cần một câu nói đã khiến người khác không dám nói gì.” Khúc Yên trêu ghẹo.
Thẩm Tây Thừa vẫn giữ im lặng, liếc mắt nhìn Khúc Yên một cái từ đầu đến chân.
Quả thật cô mặc lên người dù là trang phục gì cũng đều không thể dìm dáng vóc của cô được.
Dáng người cô cao gầy, ốm đến mức khung xương tay nhỏ rất nhiều nếu so với anh, mảnh mai là thế cũng không thể chê được gương mặt Khúc Yên có chút giống tiểu hồ li.
Hồi nảy đôi mắt cô ánh lên tia lửa, nếu anh lúc đó không xuống kịp thời có lẽ cô đã thật sự làm loạn ở quầy lễ tân luôn rồi.
Anh tuy không nghe thấy tại sao Khúc Yên lại có thể tức giận thế, nhưng mà chắc chắn đã nói gì đó đụng đến cô không nhẹ.
Tinh!
Thang máy mở ra, Thẩm Tây Thừa sải bước tiến ra ngoài, Khúc Yên sau khi ra khỏi thang máy cũng nhìn quanh, bước đến tấm kính trong suốt nhìn xuống bên dưới, tầm nhìn rất xa và rộng, đôi chân cô cũng hơi bủn rủn, cái cảm giác đứng từ tầng cao nhất của một công ty lớn nhìn xuống tổng quát mọi thứ phía dưới thật tuyệt.
Công ty Thừa Thiên được xây ở nơi phồn hoa nhất Nam Thành, nơi này có nhiều tòa cao ốc công vụ hiện đại, sang sát mà liền kế nối tiếp nhau.
Là khu trung tâm kinh tế của cả một thành phố.
Thừa Thiên giống như một tòa nhà khủng lồ, tuy không phải là cao nhất ở đây nhưng lại là nơi có vị trí nhìn xuống thành phố đẹp nhất, từ đây cô nhìn thấy được trung tâm thương mại mình từng đi, nhà hàng nơi lần đầu mình trở về Trung Hoa.
Cây cầu với lối kiến trúc hai con đường hơi cong như con rắn đang uốn lượn giữa thành thị phồn hoa.
Cách đó không xa cô còn thấy được cả con sông dài, bề mặt nước xanh, trên đó có vài con thuyền lớn qua lại.
“Đi được chưa?” Thẩm Tây Thừa lên tiếng.
“Chú Thẩm.” Bỗng nhiên cô lên tiếng.
Anh không đáp, im lặng nhìn cô giống như chờ câu hỏi kế tiếp.
“Cháu…không muốn trở về.” Đôi mắt cô xuất hiện tia buồn bả, cô nở nụ cười chua chát nhìn anh.
Cô có một dự cảm, dự cảm mình sẽ không thể ở lại đây lâu hơn.
Cô từ góc độ này nhìn xuống thành phố Trung Hoa, chăm chú nhìn thật kỹ mọi thứ phía dưới.
Tránh để sau này lại quên.
Nếu…cha mẹ ở cùng một nơi thì tốt biết mấy.
Họ đã ly hôn được mười năm rồi.
Lựa có thể hàn gắn lại được không?
Yết hầu Thẩm Tây Thừa chuyển động lên xuống, cổ họng khô khốc.
Đáy lòng cuộn lên một sự bất an, giống như sắp mất đi thứ gì đó quý giá.
Anh hít một luồn khí lạnh vào người.
Cô bước tới chỗ anh, hỏi:“Chú sao thế?”
Anh hạ tầm mắt xuống, lắc đầu:“Không có gì.” Dứt lời, anh xoay người mở cánh cửa ra rồi bước vào trong.
Khúc Yên làm đuôi nhỏ theo sau, thuận tay đóng nhẹ cánh cửa lại.
Lúc này, ở phía đối diện chỗ họ hành lang, nơi họ đứng có một chàng trai trẻ trố mắt nhìn, miệng há to cầm ly cà phê.
Boss Thẩm của cậu dẫn nữ nhân vào phòng làm việc của mình.
Đây quả thật là lần đầu tiên cậu thấy.
Mà nữ nhân đó…tuổi chả lớn tý nào.
Đừng bảo…muốn vào tù ở nha?.