Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 339: C339: Gặp lại người thân




Khúc Yên sợ tới mức mắt mở to nhìn anh, giống như bị sợ tới mức làm theo, ngốc nghếch nhìn anh mà gật gật đầu.

Thẩm Tây Thừa lúc này mới buông cằm cô ra, cầm di động nhận cuộc gọi. Anh nói đơn giản vài tiếng với đầu dây bên kia sau đó liền cúp máy.

Đến khi nhìn lại vẫn thấy Khúc Yên nhìn mình chăm chú,?anh cúi đầu hôn lên khoé môi cô:’‘Muốn đến công ty với anh không?’’

Khúc Yên lúc này mới phản ứng lại, né tránh ra sau giữ một khoảng nhỏ, lắc đầu từ chối.

Anh cũng không ép buộc cô, đứng dậy mở cửa đi ra khỏi phòng.

Khúc Yên nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ của Thẩm Tây Thừa.

Cô mím môi như không tin được, anh vừa rồi là…đang ghen đó sao?

Sau đó Khúc Yên cũng trả lời tin nhắn của Lục Đình Nghiêm cũng theo anh ra khỏi phòng.

Cô đi vào căn phòng sát vách, đó là phòng thay đồ của Thẩm Tây Thừa. Khúc Yên ló đầu vào trong:’‘Tây Thừa, có thể mua quần áo cho em không?’’

Nghe tiếng động của cô anh cũng không xoay đầu lại, thâm trầm nói:’‘Lại đây với anh.’’

Khúc Yên mở cửa ra rồi tiến vào trong phòng, đứng cạnh với Thẩm Tây Thừa.

Anh vừa cài xong cúc áo sơ mi, đưa tay ra sau lưng ôm lấy eo cô, tiến lên vài buộc đi tới cuối dãy một bên tủ quần áo lớn.


Anh kéo cửa tủ ra, nhìn cô:’‘Chọn cái nào?’’

Khúc Yên kinh ngạc, bên trong là những bộ váy và quần áo dành cho phụ nữ, giày cao gót, túi xách và những bộ trang sức đều được trưng bày dọc trong tủ kính.

Khi vừa vào đây cô cứ tin một điều là trong căn phòng này chỉ có đồ của anh, nào ngờ còn có cả những thứ như thế này.

Khúc Yên nhìn anh:’‘Cái này…’’ Sau đó cô nở cười tươi ngọt ngào hỏi:’‘Là chuẩn bị cho em sao?’’

Anh ôm lấy Khúc Yên từ phía sau, hôn lên mặt cô:’‘Tất cả đều là của em, là hàng nhập khẩu với chất liệu tốt nhất.’’

Khúc Yên quay người lại, tò mò hỏi:’‘Tại sao anh lại chuẩn bị sớm đến vậy? Anh chuẩn bị từ bao lâu rồi?’’

Anh nhìn cô, thản nhiên nói:’‘Hơn ba năm.’’

Khúc Yên có chút khiếp sợ, gương mặt có chút biến sắc:’‘Này, anh không sợ hối hận sao? Lỡ em…’’

‘‘Vì sao anh phải hối hận? Em còn dám chơi trò lừa gạt anh?’’ Anh ngắt lời cô, liếc cô một cái sắc lẹm, ép người Khúc Yên dựa vào tấm kính tủ, dựa vào lợi thế chiều cao mà thành công tạo ra một sự áp bức đối với cô.

Khúc Yên vội ôm lấy cánh tay anh, dùng lời lẽ mình cho là đáng yêu nhất mà dỗ dành anh.

‘‘Không có đâu nha! Chú Thẩm của em là tuyệt vời tuyệt vời nhất! Làm sao em dám lừa gạt anh được chứ, chỉ là em cảm thấy anh chuẩn bị có chút sớm…em hơi ngạc nhiên chút thôi.’’

Anh cúi đầu nhìn cô, cười như không cười hỏi:’‘Phải vậy không?’’

Khúc Yên dựa vào cánh tay anh, gật gật đầu.

Bộ dạng cô có phần ấm ức vì khong được tin:’‘Anh không tin em?’’

Thẩm Tây Thừa cong môi cười, cúi đầu hôn cô, trầm thấp nói ra một chữ:’‘Tin.’’

Hôm nay là ngày họp cổ đông công ty. Là thời điểm gần cuối một năm vừa qua, Thẩm Tây Thừa đến sớm ngồi trong phòng họp.

Sắc mặt có chút vui vẻ, dáng vẻ lạnh nhạt nhưng ít nhất cũng không khí chất u ám gây bức người.

Đến khi đám người cổ đông lớn vào phòng họp, thấy Tổng Giám Đốc Thẩm của mình đang ngồi ở ghế trụ trì thì gương mặt tái không còn giọt máu. Kết quả nằm ngoài dự đoán, anh không hề lạnh lùng nhắc nhở, chỉ thờ ơ bảo họ ngồi xuống rồi bắt đầu cuộc họp.

Đã ba năm Thẩm Tây Thừa mới quay trở lại đây, ba năm trước mỗi lần họp cổ đông đều là Lục Thành điện call video với anh rồi chiếu lên màn hình lớn.

Nhưng năm nay anh đã trở lại, vừa bắt đầu cuộc họp mọi người có thể cảm nhận được, không khí trong phòng họp tuy vẫn là sự căng thẳng nhưng khá thoải mái, không nặng nề như trước đây.


Cuộc họp hai tiếng rưỡi thuận lợi trôi qua.

Khi Thẩm Tây Thừa về đến dinh thự, nghe qua lời thông báo của Thím Trương. Gương mặt vốn không biến sắc ánh lại có chút trầm xuống.

Thím Trương bảo, sau khi anh vừa đi Khúc Yên đã lấy một con xe của anh lái từ Thẩm Yên Viên về Ôn gia.

Khi nghe anh cũng không có thái độ gì quá lớn, bảo Thím Trương chuẩn bị cơm, còn mình thì đi lên lầu.

Nhắc tới tên gọi này, Thím Trương lại có chút hâm mộ, dinh thự trước đó có tên là “Ngự Viên” - tên do Bạc Kiêu đặt, nhưng cách đây ba năm trước nó đã được thay bằng cái tên khác, gọi là Thẩm Yên Viên.

Sau khi Khúc Yên về Ôn gia thì những cô chú người làm đều kinh ngạc tới mức mắt có chút ửng đỏ.

Không kiềm được mà vui vẻ mừng rỡ gọi “Tiểu thư, Tiểu thư”

Dì Mai nghe động tĩnh bên ngoài cũng chạy ra xem, nhìn thấy Khúc Yên mặc chiếc áo sơ mi xám và chiếc quần đơn giản đang trò chuyện cùng những người làm, hình ảnh cô nhóc ngây ngô vừa trùng khớp cô của hiện tại, nhưng cũng có sự khác lạ so với trước đây.

Dì Mai nhanh chân chạy tới bên cạnh cô, nắm lấy tay Khúc Yên không ngừng nói:’‘Mừng cô chủ trở về…mừng cô chủ đã trở về. Mọi người đều rất mong chờ cô.’’

Chưa đợi đến khi cô nói hết câu, tiếng hông truyền tới tiếng động lớn. Tiếp sau đó là hình dáng của chú chó bốn chân miệng không ngừng r ên rỉ nhưng chân không chạy như bay về chỗ cô.

Vừa chạy tới nó đã không nhịn được mà đuôi và tai đều thu lại, miệng kêu âm ĩ mấy tiếng, nhảy lên bám vào eo Khúc Yên.

Là Thất Thất, chú chó nhỏ sau bốn năm đã lớn tới mức không ngờ tới.

Khúc Yên ngồi xỏm xuống vuốt v e đầu Thất Thất, trong miệng nó càng lúc càng la to hơn.

Có lẽ là vì quá khích động, mừng vì sự trở lại của cô chủ mình.


Dì Mai nhìn Thất Thất vui mừng như thế, cười cười rồi nói:’‘Thất Thất giống như hiểu được vậy. Khi nghe nói cô chủ sẽ không trở về trong thời gian ngắn nó đã không ăn uống gì. Đến khi bảo cô chủ sẽ quay về mới từ từ mà ăn trở lại. Đúng là một chú chó rất hiếu chuyện.’’

Khúc Yên vuốt v e dọc sóng lưng của Thất Thất, dịu dàng nhìn nó.

‘‘Thất Thất đừng hư, chị sẽ không bỏ rơi em.’’

Động tĩnh ấy đương nhiên không nhỏ, đánh thức hai ông bà già đang ngồi ở bên sạ vườn.

Khi hai người đó đi ra đã thấy những người làm đứng thành vòng tròn, còn cười cười nói nói.

Bà ngoại Khúc đi ra, ló đầu nhìn vào bên trong. Khi nhìn thấy Khúc Yên bà khẽ gọi tên:’‘Tiểu…Tiểu Yên…đúng là con trở về rồi.’’

Đến khi cô vừa ngước đầu lên nhìn, bà ngoại Khúc quay người gọi lớn:”Ông nó ơi, cháu ông trở về thật rồi.’’



Khúc Yên nằm trong lòng bà ngoại Khúc, giống như một cô gái mười hai tuổi của trước đây, không ngừng nũng nĩu mà ôm bà.

Bà ngoại Khúc rất dịu dàng, trên môi luôn nở nụ cười hiền từ nhân hậu.

Riêng ông ngoại Khúc là có đôi phần khắc khe, không những chửi cô là kẻ vong ơn bội nghĩa, mà còn véo lấy lỗ tai cô.

Làm cho cả căn dinh thự đều huyên náo cả lên, khác xa sự tĩnh lặng bình tĩnh của những năm gần đây.